← Quay lại trang sách

Chương 3066 Môn chủ Bách Vi môn

Khi còn ở Thần vực, mấy tia sáng vàng này tỏa ra có thể bắn ngược lên người đối phương, trong đó chất chứa uy lực nhất định. Nhưng chút uy lực ấy khi đến thế giới mạ đã chẳng còn đáng kể nữa, dù sao bây giờ sức mạnh mà La Chinh tùy tiện phát ra đã tương đương với một đòn toàn lực của hơn một nghìn La Chinh trước kiaLúc La Chinh vừa dừng lại, hắn bỗng kêu lên “A” một tiếng. Khí tức chân ý kia không hề tiêu tan đi khi hắn ngừng lại mà không ngừng chảy dọc theo kinh mạch trong cơ thể hắn, hội tụ đến những điểm sáng phân bố khắp người hắn!

“Ù!”

Sau khi điểm sáng trong cơ thể La Chinh thu nạp khí tức chân ý này thì càng sinh động hơn.

“Sao?” 9527 hỏi.

“Hồn Nguyên Chi Linh đang hấp thu khí tức chân ý của ta!” La Chinh đáp lại, vẻ mặt đầy kinh ngạc.

“Sao lại thế được?” 9527 nghi ngờ hỏi lại.

Hồn Nguyên Chi Linh không được tính là tín vật Bỉ Ngạn, nó cũng giống như con mắt khổng lồ trong Hồn Nguyên Đại Thế Giới, đều là tồn tại ngoại lệ. Mặc dù mọi người còn chưa hiểu rõ cơ chế trong đó, nhưng có thể xác nhận được một điều là Hồn Nguyên Chi Linh không thể xem như tín vật Bỉ Ngạn mà dung nạp và gánh lấy.

Không gánh được thì cũng đồng nghĩa với việc không thể dùng chân ý của đạo nối liền…

Phát hiện bất ngờ của La Chinh khiến 9527 hoang mang vô cùng.

9527 vừa mới nói Hồn Nguyên Chi Linh không thể nhanh chóng phát triển nên La Chinh vốn hơi chán nản. Vậy hắn muốn đạt đến độ cao cỡ Thu Âm Hà hay thậm chí cả Phục Hy thì cần bao nhiêu thời gian?

Nhưng sau khi những điểm sáng kia thu nạp khí tức chân ý, Hồn Nguyên Chi Linh dường như lớn mạnh hơn một chút. Hắn mơ hồ thấy được một con đường tắt bất chợt hiện ra trong lúc vô tình, bèn hưng phấn lấy bàn cờ đá xanh ra!

Hiệu suất của việc dùng sức mạnh Bỉ Ngạn vắt ép khí tức chân ý của thân thể là rất thấp, nhưng nếu dùng thêm vật bên ngoài thì lại khác!

Ngón tay La Chinh chạm nhẹ trên bàn cờ, từng pho tượng Thanh Ngọc liền xuất hiện xung quanh La Chinh.

“Mười pho tượng Thanh Ngọc, chắc là đủ!”

Ngón tay La Chinh nhấn lên mấy quân cờ đá xanh trên bàn cờ và đẩy nhẹ, những pho tượng Thanh Ngọc kia lập tức nhận được mệnh lệnh của La Chinh. Pho tượng Thanh Ngọc lớn nhất trong số đó nhấc bổng La Chinh lên, còn chín pho tượng Thanh Ngọc khác thì bắt đầu đập và đánh hắn thật mạnh.

“Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm…”

Từng đòn đánh của pho tượng Thanh Ngọc nhanh chóng khiến cơ thể La Chinh lóe lên ánh vàng nhàn nhạt. Ánh sáng vàng này vừa xuất hiện đã lập tức bắn ngược lại pho tượng Thanh Ngọc.

Nhưng thể chất của pho tượng Thanh Ngọc vô cùng kiên cố, ánh sáng vàng không thể nào gây ra quá nhiều tổn thương cho chúng.

Tiếng vang nặng nề phát ra từ từng cú đấm cứ quanh quẩn giữa khoảng không trong cung điện.

Âm thanh này lại kinh động đến các thị vệ Lê Sơn lần nữa…

“Thủ lĩnh, không vào xem thử à?” Các thị vệ hỏi, vẻ mặt đầy buồn bực.

Gương mặt của thủ lĩnh thị vệ cũng đầy vẻ câm nín, không biết một mình La Chinh đang làm cái quỷ gì trong cung điện, nhưng cuối cùng hắn ta vẫn nhịn xuống được. Hắn ta nói: “Đó là khách quý, là khách quý…”

Pho tượng Thanh Ngọc đấm càng mạnh, ánh sáng vàng tỏa ra bên ngoài cơ thể La Chinh lại càng nhiều.

Trước khi dung hợp kết tinh Hồn Nguyên Chi Linh, ánh sáng vàng này sẽ tự nhiên tiêu tan mất, nhưng bây giờ lại lũ lượt hội tụ vào trong các điểm sáng. Mà hai trăm điểm sáng trong cơ thể lại như con thú nhỏ đói khát, liên tục nuốt lấy ánh sáng này.

Suốt cả một đêm…

La Chinh không có sử dụng dung dịch Phong Thạch, cũng không triển khai Hồn Nguyên Chi Linh, cứ thế bị pho tượng Thanh Ngọc đánh một đêm.

Lúc trời tờ mờ sáng, âm thanh đánh đấm trong cung điện rốt cuộc cũng ngừng lại. Mặc dù mười pho tượng đầu tiên của bàn cờ đá xanh có thực lực không mạnh lắm, nhưng chịu đựng cả mấy nghìn cú đấm trong khi không dùng bất cứ một cách thức phòng ngự nào cũng chẳng hề đơn giản!

Trên mặt La Chinh tràn đầy vẻ mệt mỏi, nhưng đồng thời trong mắt cũng ngập tràn hưng phấn: “Sau khi mấy Hồn Nguyên Chi Linh này thu nạp chân ý của đạo, độ mạnh của chúng đã tăng lên rõ rệt!”

“Chuyện này… Thật sự không thể tưởng tượng nổi…” Trong đầu 9527 cũng có vô số câu hỏi không nghĩ ra.

Ôm lấy những nghi vấn ấy, nó thậm chí còn chui vào thế giới trong cơ thể La Chinh và tìm Thanh Ngọc Chi Linh để hỏi rõ nguyên nhân.

Thanh Ngọc Chi Linh hiểu Bỉ Ngạn rõ hơn nhiều so với 9527, nhưng mức độ hiểu biết về mười ba loại chân ý của đạo thì không khác với 9527 là bao. Vì vậy, ban đầu khi nhìn thấy loại chân ý của đạo thứ mười bốn, cũng chính là chân ý Tam Linh Kiến Vật, Thanh Ngọc Chi Linh cũng chấn động hệt như 9527!

Về nguyên nhân vì sao thân thể La Chinh lại xuất hiện tình trạng khác biệt như này, cũng như khí tức chân ý tiêu tán ra từ trong cơ thể hắn, Thanh Ngọc Chi Linh cũng không nghĩ ra.

Nhưng hiện giờ nguyên nhân ấy đã không còn quan trọng nữa.

Khí tức chân ý tiêu tán ra khi trui rèn thân thể không những trực tiếp tẩm bổ Hồn Nguyên Chi Linh khiến chúng mạnh hơn, mà điểm mấu chốt là còn có thể giải trừ trạng thái kiệt quệ của Hồn Nguyên Chi Linh!

Điều này có nghĩa là, tốc độ Hồn Nguyên Chi Linh của La Chinh rơi vào trạng thái kiệt quệ sẽ chậm hơn người khác rất nhiều, thậm chí trong lúc chiến đấu, La Chinh còn có thể mượn nhờ lực lượng của đối thủ để tạo ra chân ý của đạo, dùng nó bồi bổ cho Hồn Nguyên Chi Linh.

Trong lúc La Chinh đang vô cùng hưng phấn, trước cửa cung điện bỗng vang lên tiếng nói của một thị vệ: “Môn chủ Bách Vi môn cầu kiến!”

“Môn chủ Bách Vi môn?”

Nghe thấy danh hiệu này, La Chinh khá là kinh ngạc, không kịp phản ứng lại.

“Chính là Minh Vi dưới đáy hỗn độn đó” 9527 nhắc nhở.

“Minh Vi!”

Lúc này La Chinh mới kịp phản ứng.

Suốt đoạn đường hắn và muội muội đi đến thế giới mẹ đều do Minh Vi hộ tống. Sau khi chia tay ở thế giới mẹ, họ chưa từng gặp lại nhau một lần nào.

La Chinh đẩy cửa đi ra ngoài, trông thấy Minh Vi mặc bộ váy xanh nở nụ cười mỉm đứng ở trước cổng.

Vì huyết mạch đặc biệt mà Minh Vi bắt buộc phải tự mình đưa La Yên về Lê Sơn, nhưng nàng vẫn cho rằng không gian phát triển của La Chinh cao hơn muội muội hắn.

Nhưng Minh Vi không ngờ tới là, sau khi La Yên vào Lê Sơn, độ coi trọng mà La Yên nhận được là xưa nay chưa từng có…

La Yên không hề giống những thiên tài khác, phải trải qua vô vàn đợt khảo hạch và từng bước một thăng tiến trong Lê Sơn, mà nàng được Nữ Oa trực tiếp gọi tới, có thể nói là một bước lên trời.

Minh Vi biết, vì huyết mạch mà La Yên vô cùng quan trọng đối với Lê Sơn, nhưng nàng không ngờ là lại quan trọng đến mức ấy.

Ngay cả Minh Vi, vì có công đưa La Yên về mà Lê Sơn cũng ban cho nàng phần thưởng không tưởng tượng nổi. Nàng không những quay về Bách Vi môn mà Lê Sơn còn ban kết tinh linh hồn cho nàng, giúp tu vi dương hồn của nàng tăng vọt, chỉ trong vòng vài năm ngắn ngủi đã tiến đến Bỉ Ngạn Thập Nhị Trọng Thiên.

Tiếc là lần này Hồn Nguyên Đại Thế Giới mở quá sớm, nếu chậm hơn một chút là nàng cũng sẽ lấy được cơ hội này.

So ra, La Chinh đến Thái Nhất Thiên Cung chắc sẽ không có vận may lớn đến vậy. Dù sao hắn cũng là người của tộc Cửu Lê, dùng thân phận của một tộc nhân ngoại tộc gia nhập Thiên Cung thì không tốn tám trăm đến một nghìn năm khó mà đạt được thành tựu…

Chỉ có điều, tin tức mà Trì Nghĩa mang về sau đó khiến Minh Vi kinh ngạc vô cùng. Trì Nghĩa nói rằng La Chinh sẽ tham gia Hồn Nguyên Đại Thế Giới.

Phải biết rằng Minh Vi đã vào Bỉ Ngạn rất nhiều năm rồi, còn La Chinh thì khi tiến vào thế giới mẹ vẫn đang lượn vòng quanh biển Chân Ý. Bây giờ Minh Vi còn chưa lên được đến Thập Tam Trọng Thiên mà La Chinh đã có tư cách tiến vào Hồn Nguyên Đại Thế Giới!