Chương 3147 Bỏ thành
Sau khi nghe thấy lời La Chinh nói, miệng Bạch Thắng há hốcKhông chỉ Bạch Thắng, tộc trưởng và các trưởng lão tộc Bạch Viên đều sững sờ.
Tộc Bạch Viên rời khỏi thành Thiên Thủy quá lâu, đương nhiên không hiểu rõ thế cục bên trong thành Thiên Thủy, bọn họ căn bản không ngờ là bên trong lại có ẩn tình như thế.
“Không, không thể nào…” Trên mặt Bạch Thắng đầy vẻ khó tin.
“Có gì mà không thể? Đừng nói chỉ là một cái thành Thiên Thủy, bây giờ ngay cả toàn bộ Thập Tứ Trọng Thiên đều là của hắn, bây giờ hắn chính là Thiên Chủ của Thập Tứ Trọng Thiên” Phượng Ca cũng từ trên tường thành nói vọng xuống.
Có điều lúc này trên vai nàng khiêng gần nửa đoạn tường thành, sau khi nói xong nàng đột ngột ném nửa đoạn tường thành kia ra ngoài.
Tường thành bay thẳng đập vào bức tượng chim ưng khổng lồ ở quảng trường cách đó không xa, bức tượng chim ưng ấy đã sừng sững ở chỗ này rất nhiều năm, khi tường thành nện xuống, nó lập tức biến thành phế tích.
“Thiên, Thiên Chủ…”
“Hắn là Thiên Chủ mới lên cấp?”
“Chẳng lẽ vị ở Ám vực kia…”
Phạm vi hoạt động của Thuần Khiết Giả không giới hạn ở bên trong Ám vực, tất nhiên sinh linh trong Quang vực cũng biết, dù sao đó cũng là tồn tại cường đại nhất trong một trọng thiên.
“Đã bị hắn giết” Sau khi ném tường thành, vẻ mặt Phượng Ca lạnh nhạt phủi tay một cái, vỗ bụi trong lòng bàn tay.
Sau khi Linh Ngự và Không La nghe thấy những lời này đồng thời nhìn nhau, trong mắt ưng đều là vẻ khó tin.
La Chinh và Phượng Ca xuất hiện ở thành Thiên Thủy đúng là tin tức xấu đối với tộc Tinh Chuẩn. Điều này có nghĩa tộc Vương Hầu đã thất bại.
Có điều suy đoán của Linh Ngự và Không La là tộc Vương Hầu không mời được “Thiên Chủ” ra tay, nếu như Thiên Chủ ra tay, một nam một nữ Nhân tộc này chung quy không địch nổi. Cho nên tộc Tinh Chuẩn còn có một cơ hội cuối cùng để lật ngược ván cờ, không tiếc bất cứ giá nào để Thiên Chủ ra tay.
Nhưng như lời Phượng Ca nói thì bọn họ đã giết Thiên Chủ, thậm chí còn chiếm ngôi!
“Cô gái Nhân tộc kia nói thật à?” Giọng nói của Linh Ngự hơi run rẩy.
“Giả, nhất định là nói khoác!” Không La lắc đầu nói.
“Cho dù là giả, chúng ta cũng không giữ được thành Thiên Thủy, nếu là thật, sợ rằng tộc Tinh Chuẩn chúng ta sẽ bị tiêu diệt toàn bộ, dẫn những Tinh Chuẩn khác bỏ thành thôi…” Linh Ngự lẩm bẩm.
Trong lúc Bạch Thắng đang ngẩn người, Linh Ngự và Không La đã bay thẳng lên trời, đồng thời phát ra một tiếng chim hót lanh lảnh.
Toàn bộ đám chim ưng còn sót lại bên trong thành Thiên Thủy đều bay lên, đuổi theo hai vị trưởng lão bay di, cuối cùng thành Thiên Thủy bị bọn họ vứt bỏ hoàn toàn.
Tộc Tinh chuẩn bỏ thành Thiên Thủy một cách nhanh gọn lẹ như vậy, tất cả các thế lực, chủng tộc lớn nhỏ bên trong thành đều sững sờ, mọi người trong tộc Bạch Viên cũng đều trợn tròn mắt.
Hôm nay là ngày vui tộc Bạch Viên vào thành, nhưng bọn chúng vừa mới vào thành, tộc Tinh Chuẩn đã lựa chọn bỏ thành, đây quả là châm chọc cực lớn…
“Tộc Bạch Viên các ngươi qua lại thân thiết với Lê Sơn, vốn là có thể quang minh chính đại trở về thành Thiên Thủy, đáng tiếc ngươi đã đưa ra một lựa chọn sai lầm…” La Chinh vừa nói vừa đưa tay đặt lên đỉnh đầu Bạch Thắng.
Giờ phút này Bạch Thắng căn bản không dám phản kháng, thậm chí ngay cả dũng khí chạy trốn cũng không có, chỉ đứng tại chỗ run lẩy bẩy, trong lòng lại tràn đầy nỗi hối tiếc vô tận.
Nhìn dáng điệu chạy trốn dứt khoát như vậy của tộc Tinh Chuẩn, chỉ sợ điều La Chinh nói là thật, khi đó nó không nên uổng công vô ích đi lấy lòng tộc Tinh Chuẩn kia!
Nhưng trên đời làm gì có thuốc hối hận, Bạch Thắng chỉ nghe thấy phía trên truyền tới tiếng lách tách, tia điện sáng loáng đã bao phủ cả người nó…
Trong chốc lát, Bạch Thắng biến thành một đống than trước mặt La Chinh.
Những tộc nhân tộc Bạch Viên khác thấy cảnh này, trong lòng đều tràn đầy sợ hãi, chờ đợi bị La Chinh xử lý.
Nguyên nhân chủ yếu của việc này vẫn là ở trên người Bạch Thắng, tộc Bạch Viên không sai, nhưng sau khi tộc Bạch Viên biết sự thật vẫn yên tâm thoải mái hưởng thụ thành quả Bạch Thắng mang lại – tiến vào thành Thiên Thủy.
Từ góc độ này mà nói, tất cả mọi người tộc Bạch Viên đều đã đắc tội La Chinh.
“Các ngươi rời khỏi thành Thiên Thủy đi” La Chinh lạnh lùng nói.
Thủ lĩnh tộc Bạch Viên vẫn luôn chờ La Chinh xử lý, nghe hắn nói bọn họ rời khỏi thành Thiên Thủy, trong lòng lập tức vui mừng. Dưới tình huống này, có thể giữ được tính mạng của các tộc nhân đã là may mắn lắm rồi!
Sau khi tộc Bạch Viên rời khỏi thành Thiên Thủy, La Yên và Linh Vân lại trở về Bỉ Ngạn.
Linh Vân nhìn Bạch Thắng bị sấm sét đánh thành than, giọng nói vẫn lạnh lùng như cũ: “Coi như lời cho tên nhãi này, hại đến tính mạng đại sư tỷ Yến Linh của chúng ta, cho dù băm thành nghìn mảnh cũng không quá đáng!”
La Yên cũng thở dài: “Hy vọng có thể an ủi vong hồn sư tỷ Yến Linh”
Tộc Tinh Chuẩn đã rời đi, La Chinh cũng không cần phải ở lại đây.
Thành Thiên Thủy đã biến thành một tòa thành vô chủ, nhưng một mình La Chinh đương nhiên không có cách nào chiếm tòa thành này.
Ngay khi La Chinh chuẩn bị trở về thành Vạn Linh, trong thành Thiên Thủy lại có ba sinh linh Bỉ Ngạn tiến lên, ba sinh linh Bỉ ngạn kia mỗi người đại biểu cho một trong ba đại chủng tộc Bỉ Ngạn, thế lực của ba đại tộc này ở bên trong thành Thiên Thủy chỉ đứng sau tộc Tinh Chuẩn.
Mục đích của ba đại tộc này rất rõ ràng, nếu La Chinh đuổi tộc Tinh Chuẩn đi đương nhiên được coi là chủ nhân của thành Thiên Thủy.
Một mình La Chinh đương nhiên không thể quản lý một tòa thành lớn như vậy, ba đại gia tộc bọn họ thay mặt xử lý tất nhiên là thích hợp nhất.
Hành động của ba đại gia tộc giống y hệt như tộc Dẫn Dứu và tộc Cự Nhân trong thành Vạn Linh, nhưng khác nhau ở chỗ tộc Cự nhân và tộc Dẫn Dứu còn có thành ý, lúc La Chinh còn chưa hạ lệnh, tộc Dẫn Dứu và tộc Cự Nhân đã ra tay trước, tiêu diệt tộc Ám Hùng.
Ba đại gia tộc này hiển nhiên là thấy tộc Tinh Chuẩn chạy trốn rồi mới dám đứng ra, thấp hơn tộc Dẫn Dứu và tộc Cự Nhân một cấp bậc.
“Các ngươi tới muộn rồi” La Chinh lạnh nhạt nhìn bọn họ, đi cùng đám người Phượng Ca ra ngoài thành.
Ba tộc trưởng của ba đại gia tộc nhìn nhau, bọn họ đều vô cùng khôn khéo, lập tức hiểu ra ý của La Chinh, La Chinh đã chọn được người hợp ý để quản lý thành Thiên Thủy!
“Cho dù ngài chọn ai cũng không thích hợp bằng bọn ta, bọn ta mới là người của thành Thiên Thủy…” Một tộc trưởng đi theo La Chinh không ngừng lải nhải, hy vọng có thể tranh thủ dược cơ hội này.
Cuối cùng La Chinh cũng dừng bước, lạnh lùng nhìn tộc trưởng kia nói: “Các ngươi nên vui vì tộc Tinh Chuẩn chủ động rời khỏi thành Thiên Thủy, nếu không nơi này chắc chắn sẽ máu chảy thành sông, mà các ngươi cũng không cách nào may mắn tránh thoát tai họa đâu”
Lúc này tộc trưởng kia đành im miệng, không dám nói nhảm câu nào nữa, trơ mắt nhìn La Chinh rời đi.
Trên mấy tòa kiến trúc địa thế rất cao trong thành Thiên Thủy, mấy chục dương hồn tụ tập bên trong. Những dương hồn này đến từ tộc Kim Ô, Hữu Hùng, Thần Nông Thị và tộc Mẫn Nguyệt.
Sau khi nhìn bóng dáng La Chinh rời đi, biểu cảm trên mặt bọn họ đã cực kỳ phức tạp.
“Xong đời, bây giờ đừng nói là thành Vạn Linh, ngay cả thành Thiên Thủy cũng không giữ nổi nữa!”
“Không giữ được không chỉ là một mình thành Thiên Thủy mà là toàn bộ Thập Tứ Trọng Thiên!”
“Sao mọi chuyện lại thành ra nông nỗi này!”
Tộc Tinh Chuẩn bị đuổi đi có nghĩa là thành Thiên Thủy thất thủ, có nghĩa là những tháng ngày tốt đẹp của bọn họ cũng đã kết thúc, sợ rằng bên trong Thập Tứ Trọng Thiên lại không còn chỗ dung thân cho bọn họ nữa rồi.