← Quay lại trang sách

Chương 3179 Đèn đen

Sau khi tới phía trên sa mạc, La Chinh đưa mắt nhìn ra xa một vòng, vẫn chưa phát hiện chỗ nào đặc biệtLa Chinh cũng không dừng lại, trực tiếp bay qua sa mạc hình tròn do biên giới thảo nguyên vạch ra, hắn vừa bay qua lại thấy một hình tròn khác.

Vòng tròn thứ hai trái ngược hoàn toàn với vòng tròn thứ nhất, vòng tròn thứ nhất là một sa mạc, xung quanh là thảo nguyên, còn vòng tròn thứ hai thì xung quanh được bao phủ bởi sa mạc, bên trong là một vùng thảo nguyên…

La Chinh không có ý định dừng lại, cứ thế đi qua, cho tới tận cùng của vòng tròn thứ ba.

“Hẳn là thần miếu ở chỗ này!” La Chinh nói.

Sau khi kiểm tra và đối chiếu khu vực này, hắn đã vô cùng chắc chắn.

Phượng Ca nhìn quanh bốn phía, vẻ mặt kỳ quái: “Nơi này làm gì có bóng dáng thần miếu nào?”

Vòng tròn thứ ba và tận cùng của vòng tròn đều là một vùng đất bằng phẳng, phạm vi một trăm dặm chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhìn tới tận cùng, nếu nơi này thật sự có thần miếu thì đến nơi ẩn nấp cũng không có.

Phượng Ca bước lên hoang mạc, cúi đầu đi, ánh mắt đang quan sát tỉ mỉ.

“Hả?”

Ánh mắt nàng bỗng sáng lên, lập tức chỉ xuống dưới chân: “La Chinh, mau tới đây xem!”

Trên mặt đất vùng hoang mạc này hiện lên từng đường nền móng thật dài, dường như nền móng này bị vùi lấp dưới mặt đất, chỉ có thể nhìn thấy đường viền mờ nhạt.

La Chinh cũng tiến lên quan sát nhưng chỉ có thể nhìn thấy một vài đường nét.

Hắn chợt nghĩ tới gì đó, bèn bay thẳng lên một lần nữa, nheo hai mắt lại.

Quả nhiên…

Vừa rồi là hắn bất cẩn, lơ là không để ý. Đường viền phía dưới hoang mạc này nối thành một chỉnh thể, quả nhiên là một ngôi thần miếu khổng lồ!

“Thấy rõ ràng chưa?” Phượng Ca ngẩng đầu hỏi La Chinh.

La Chinh gật đầu, từ trên cao chậm rãi hạ xuống: “Nền ở ngay dưới hoang mạc này!”

“Hẳn là thần miếu ở ngay phía dưới?” Phượng Ca hỏi.

“Hẳn là vậy…” La Chinh vừa nói xong lại lắc đầu: “Có vài chỗ không đúng lắm, những đường viền này là nền móng của tòa nhà, nếu nhìn thấy đường viền trên mặt đất thì chứng tỏ thần miếu nằm trên hoang mạc, nói cách khác, có lẽ hiện tại chúng ta đang ở ngay trong thần miếu”

La Chinh quơ hai tay, chỉ vào xung quanh.

“Chúng ta đang ở trong thần miếu?” Trong mắt Phượng Ca hiện lên vẻ kinh ngạc.

“Ừ, có một cách kiểm chứng rất tốt, một khi vào thần miếu thì không thể rời khỏi Bỉ Ngạn, để ta thử xem” La Chinh vừa dứt lời thì khẽ mấp máy môi, niệm Phá Huyễn Chú.

Niệm Phá Huyễn Chú xong, đáng lẽ hắn đã trở lại mật thất tu luyện, nhưng cảnh tượng đó vẫn chưa xuất hiện, hắn vẫn còn ở trong Bỉ Ngạn.

Phượng Ca càng thêm tò mò, nàng cũng giống La Chinh, lặng yên niệm Phá Huyễn Chú nhưng dương hồn của nàng vẫn không thể thoát khỏi Bỉ Ngạn, nàng bị một tòa thần miếu vô hình giữ chân thật à?

“Còn có một nơi quỷ dị như vậy?”

Giọng Phượng Ca hơi lạnh run, đi theo đường viền dưới chân, ra khỏi đường viền của thần miếu, nàng lại thử thêm một lần nữa.

Lần này Phượng Ca vừa mới niệm Phá Huyễn Chú, thân thể Thuần Khiết Giả đã lập tức nhắm mắt lại, ngồi yên trên mặt đất không hề nhúc nhích, hiển nhiên dương hồn của nàng đã thoát khỏi Bỉ Ngạn.

Phượng Ca chỉ rời khỏi Bỉ Ngạn một lát, thân thể đã lập tức khôi phục thần trí, nàng và La Chinh bốn mắt nhìn nhau, suy đoán của La Chinh đã hoàn toàn ứng nghiệm.

“Rốt cuộc làm sao lại thế này?” Phượng Ca hỏi.

La Chinh lắc đầu, nhíu mày hỏi: “Có thể phương pháp tiến vào của chúng ta không đúng, cho nên mới không nhìn thấy thần miếu thật sự…”

“Vào thần miếu còn có phương pháp gì, nơi này ngay cả chỗ để nghiệm chứng chìa khóa Bỉ Ngạn cũng không có” Phượng Ca nói.

Nếu có nơi để nghiệm chứng chìa khóa Bỉ Ngạn, nghiệm chứng xong thần miếu sẽ xuất hiện nghe còn có lý, nhưng chỗ này trống trơn trụi lủi, đi đâu mà nghiệm chứng?

La Chinh đi kiểm tra một vòng xung quanh khu vực này, cho dù đã xem xét vô cùng cẩn thận nhưng vẫn không thể nhìn ra bất cứ bí ẩn nào.

Cuối cùng hắn lại nhấc tay lên lần nữa, cho dù đã nhớ kỹ bản đồ vào trong óc nhưng cẩn thận quan sát vẫn có được phát hiện mới.

Bản đồ của chìa khóa Bỉ Ngạn bình thường đều lấy thần miếu làm dải đất trung tâm. Nhưng trên tấm bản đồ này, vị trí của thần miếu không nằm ở trung tâm mà là vị trí bên dưới của bản đồ, ngược lại, ba dải đất hình tròn kia lại nằm ở chính giữa!

Trực giác nói cho La Chinh biết, e rằng vấn đề nằm ở ba vòng tròn tạo thành hình hồ lô này.

“Đi theo ta!”

La Chinh tiến lên giữ lấy Phượng Ca, hai người lại bay lên trên không.

“Phát hiện cái gì à?” Phượng Ca hỏi.

“Chắc chắn thần miếu vẫn còn ở đây, chỉ là phương pháp tiến vào của chúng ta không đúng mà thôi” La Chinh giải thích.

“Phương pháp nào mới đúng…” Phượng Ca khó hiểu hỏi lại.

La Chinh không trả lời mà chỉ dẫn theo Phượng Ca nhanh chóng đi ra khỏi vòng tròn đầu tiên.

Theo bản đồ, phía bắc vòng tròn này có một khe hở nhỏ, La Chinh đáp xuống khe hở này, lại đưa Phượng Ca đi từ Bắc tới Nam, theo biên giới hoang mạc tiến dần vào trong sa mạc.

Khoảnh khắc bước chân La Chinh vừa giẫm lên hạt cát, cảnh vật xung quanh lập tức xảy ra biến hóa long trời lở đất.

Trong sa mạc hình tròn này, từng cột đèn từ dưới đáy sa mạc mọc lên, trong cột đèn có một ngọn lửa màu đen đang thiêu đốt bập bùng, trong ngọn lửa hóa ra một sợi dây tóc nhỏ bé.

Đầu kia của dây tóc được buộc vào những bóng đen, những bóng đen này có hình dạng khác nhau, có quỷ quái, có hình người, có thú vật. Có bóng đen ngồi yên trên mặt đất không hề nhúc nhích, có bóng đen lại cố sức giãy giụa, điên cuồng xoay quanh cột đèn, cát trên mặt đất cũng bị kéo theo, tạo thành từng vòng sóng gợn…

Cảm nhận được khí tức bóng đen phát ra, trong lòng Phượng Ca dâng lên cảm giác sợ hãi không tài nào đè nén, nàng nhíu mày nói: “Đây, đây là cái nơi quỷ quái gì…”

“Hẳn là con đường tiến vào thần miếu” La Chinh bình tĩnh nói.

Đại Tế Tư của tộc Tượng Nhân đã từng nhắc nhở rằng nơi này là một vùng đất nguy hiểm. Cả ba thế lực lớn đều không thể san bằng nơi này, thậm chí còn có ba Thuần Khiết Giả đã bỏ mạng tại đây, có thể tưởng tượng muốn tiến vào tòa thần miếu kia khó khăn thế nào, La Chinh cũng không ảo tưởng mình có thể đi vào một cách tùy tiện.

“Ngươi chờ ở đây, ta qua đó xem xem” La Chinh nói.

Tất cả các cột đèn trong sa mạc được sắp xếp theo khoảng cách bằng nhau, chiều dài dây tóc cũng không ngắn, đủ để những bóng đen này hành động trong phạm vi mười trượng, gần như không có góc chết.

La Chinh nhận ra không có đường tắt nào để đi, chỉ có thể gắng sức chạy qua.

Hắn chậm rãi dựa vào một cây cột đèn ở ngoài cùng, trên bấc đèn của cột đèn này treo bóng một con chó, con chó này vẫn không nhúc nhích, nằm ngủ gật trên mặt đất.

Ngay khi La Chinh vừa tiến vào phạm phi cột đèn bao phủ, con chó này đột nhiên nhảy dựng lên, lao về phía La Chinh.

La Chinh né tránh theo bản năng, tốc độ của bóng con chó này nhanh đến mức thần kỳ!

Thấy tình thế không thể tránh né, hắn lập tức tay ra, tức khắc nhìn thấy con chó như một bóng đen ngoạm lấy cánh tay hắn.

La Chinh bị cắn trúng nhưng không hề cảm thấy đau đớn, Hồn Nguyên Chi Linh cũng không gánh chịu chút thương tổn nào, con chó này như một cái bóng xuyên qua cánh tay hắn, chỉ để lại một vết cắn màu xám trên tay.