← Quay lại trang sách

Chương 3205 Tạo hiện tượng giả

“Ầm ầm ầm…”Hàng trăm hàng nghìn con ngựa một sừng lao như điên về phía Tà Thần, nếu bị đàn thú một sừng này giẫm lên, hắn ta chỉ có thể chết!

“Phá Huyễn Chú!”

Tà Thần cố đọc Phá Huyễn Chú, dương hồn lập lòe nhấp nháy muốn thoát khỏi Bỉ Ngạn. Thế nhưng sợi tơ màu xanh biếc kia buộc chặt dương hồn hắn ta vào Bỉ Ngạn, dù là kẻ mạnh như Tà Thần cũng có thể phản kháng được sao?

Thấy khoảng cách giữa thú một sừng với mình càng ngày càng gần, trong lòng Tà Thần cũng có muôn vàn suy nghĩ…

Trong lúc hắn ta đang tuyệt vọng thì tất cả thú một sừng đều như bị dọa sợ, không dám lao về phía Tà Thần mà lách sang một bên…

“Này…”

Tà Thần tròn mắt nhìn cảnh tượng này, hoàn toàn không rõ đã xảy ra chuyện gì.

“Linh hồn lang thang trong Bỉ Ngạn quá yếu ớt, ha ha…”

Một giọng nói đầy khinh miệt vang lên.

Không biết từ khi nào, một cô gái xuất hiện trên một bậc thang cách đó không xa, nhưng nửa người cô gái này ẩn trong một quả cầu màu đỏ.

“Ngươi là ai?” Tà Thần trầm ngâm hỏi.

Có thể nói Tà Thần luôn hoành hành ngang ngược trong Bỉ Ngạn, ngoại trừ ở Thập Nhất Trọng Thiên còn hơi khiêm tốn một chút, nhưng mức độ ngang ngược còn hơn cả La Chinh.

Thế nhưng cô gái trước mắt này lại là người mang tới cho hắn ta cảm giác uy hiếp lớn nhất!

“Ngươi không cần phải biết” Nàng ta lãnh đạm đáp lại.

Nàng ta vừa dứt lời, trong dương hồn của Tà Thần đột nhiên phát ra một luồng khí tức mạnh mẽ, ẩn giấu sát khí nồng nặc tràn đầy, như một thanh đao đang quơ múa.

Nếu là dương hồn bình thường, khí tức này đủ để làm đối phương bị thương.

Nhưng cô gái trước mắt này không phải nhân vật tầm thường, Tà Thần cũng không phải đồ ngốc.

Sau khi nhận rõ đối tượng và thời điểm, luồng khí tức kia chỉ bùng nổ trong giây lát đã đột nhiên biến mất như chưa từng tồn tại.

Cô gái thấy biểu hiện của người này, trên mặt hiện lên vẻ bất ngờ.

Sát ý như vậy không phải là thứ người bình thường có thể bộc phát ra được…

Người có tư cách được dẫn vào Tuyệt Sinh Cốt Địa, có ai không phải là người có thiên phú?

Chỉ dựa vào dương hồn mà đã có thể bước vào Tuyệt Sinh Cốt Địa, giá trị của người này không thể lường được.

Nhớ tới lời nhắc nhở của giáo chủ, trong lòng nàng ta thầm thở dài một hơi, lại nói: “Ngươi gọi ta Quỳnh Tiêu Tiên Tử là được, ta phụng lệnh dẫn ngươi đi tới Tuyệt Sinh Cốt Địa”

“Đó là nơi nào? Có thể giúp ta thoát khỏi thân phận Đạo Luyện Phân Thể của người khác được không?” Tà Thần lại hỏi.

Ngày nào còn là Đạo Luyện Phân Thể của La Chinh thì ngày đó Tà Thần không thể sống an ổn.

Cơ duyên, phúc địa, Tà Thần có thể tự tìm, mấu chốt là làm sao thoát khỏi sự khống chế của Đạo Luyện Phân Thể.

“Đạo Luyện Phân Thể…” Quỳnh Tiêu Tiên Tử ngạc nhiên ra mặt, chẳng trách lại phải đưa hắn ta vào Tuyệt Sinh Cốt Địa, thì ra nguyên nhân là vậy.

Đạo Luyện Phân Thể đúng là khó thoát khỏi, nhưng Tuyệt Sinh Cốt Địa lại có thể làm được.

Dùng Tuyệt Sinh Cốt Địa để giải quyết vấn đề Đạo Luyện Phân Thể tuy khả thi nhưng lại là chuyện bé xé ra to.

“Được không?” Tà Thần nhìn chằm chằm Quỳnh Tiêu Tiên Tử, nhìn thấy hy vọng trên mặt nàng ta.

“Đúng là có thể” Quỳnh Tiêu Tiên Tử gật đầu.

Nghe đáp án này, thái độ của Tà Thần lập tức thay đổi một trăm tám mươi độ, cung kính thi lễ với cô gái kia, giọng điệu hơi kích động: “Nếu có thể, xin Quỳnh Tiêu Tiên Tử mang ta đi!”

Có lẽ đây là thời khắc Tà Thần lễ phép nhất trong đời.

Trong lòng Quỳnh Tiêu Tiên Tử thấy hơi đắc ý, lập tức nói: “Theo ra đi lên tầng trời cao hơn là được”

Quả cầu phía dưới nàng ta lay động, bay thẳng lên trên núi, Tà Thần theo sát đằng sau.

Nhưng vừa mới đi vào vòng sao, sắc mặt Tà Thần bỗng chốc thay đổi.

Quỳnh Tiêu Tiên Tử quay đầu, nhìn Tà Thần bằng ánh mắt khó hiểu và hỏi: “Làm sao vậy?”

“Có người ép ta thức tỉnh” Đây là lần đầu tiên Tà Thần căng thẳng như vậy.

Dù sao lần này cũng liên quan tới việc hắn ta có thể đạt được tự do hay không, cho dù Tà Thần không sợ trời không sợ đất cũng phải kiềm chế lại hoàn toàn.

Bình thường tiến vào Bỉ Ngạn tu hành thì sẽ không tỉnh lại ở thế giới bên ngoài, trừ phi có biến cố gì lớn, hoặc là có chuyện gì quan trọng cần bàn bạc.

“Ngươi có thể tìm một lý do, nói ngươi đã vào thần miếu, không thể rời khỏi Bỉ Ngạn” Quỳnh Tiêu Tiên Tử đề xuất một ý tưởng, nói thật thành kiến của nàng ta về Tà Thần vẫn chưa tiêu tan, chỉ muốn nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ là được.

“Lý do này không tốt lắm” Tà Thần lắc đầu. Từ bầu không khí hắn ta cảm nhận được sau khi vào thành Vạn Linh có thể thấy La Chinh đã khống chế Thập Tứ Trọng Thiên hoàn toàn, lời nói dối như vậy rất dễ bị vạch trần.

“Vậy ngươi muốn thế nào” Quỳnh Tiêu Tiên Tử nói với vẻ mất kiên nhẫn.

Tuy Tà Thần làm gì ở Bỉ Ngạn cũng không bị La Chinh phát hiện, nhưng La Chinh có thể biết được thông qua ký ức.

“Quỳnh Tiêu Tiên Tử có cách nào thay đổi trí nhớ hay không?” Tà Thần hỏi.

Xóa sạch trí nhớ, bản thân Tà Thần cũng làm được.

Vấn đề là sau khi xóa sạch trí nhớ, trong Đạo Luyện Phân Thể sẽ có một đoạn ký ức trống rỗng, vậy chẳng khác nào giấu đầu lòi đuôi, sẽ chỉ khiến La Chinh càng thêm nghi ngờ mà thôi.

Quỳnh Tiêu Tiên Tử nhìn Tà Thần với vẻ mất kiên nhẫn, một cánh tay ngọc thò vào quả cầu màu đỏ, kéo nhẹ một cái, lấy ra một cái đấu nhỏ: “Vật này tên Hỗn Nguyên Kim Đấu, trong đấu là một thế giới, thế giới này có thể biến hóa theo tâm niệm của ngươi, ngươi tiến vào trong đó sáng tạo một thế giới là được…”

Ánh mắt Tà Thần chợt sáng lên, nhảy vào Hỗn Nguyên Kim Đấu mà không chút do dự.

Nếu thế giới trong Hỗn Nguyên Kim Đấu có thể biến hóa theo suy nghĩ của hắn ta, vậy hắn ta liền nghĩ ra trí nhớ của Thập Tam Trọng Thiên, trí nhớ khi vượt qua vòng xoáy năng lượng, thậm chí cả trí nhớ lúc thăm dò thần miếu Thập Tứ Trọng Thiên, có được những ký ức này lại xóa bỏ ký ức của mình lúc ở trong Bỉ Ngạn, vậy là có thể lừa được La Chinh.

Trong lòng Tà Thần có điều khuất tất, nghi ngờ La Chinh muốn ép mình tỉnh lại.

Nhưng giờ khắc này, cả vùng đất Kiếm Đỗng vang lên một tiếng kèn chói tai, pháp trận trước cửa tất cả các mật thất tu luyện đều được kích hoạt.

Thời điểm pháp trận được kích hoạt, người trong mật thất tu luyện cũng được gọi tỉnh.

Dù là đệ tử đang bế quan tu luyện hay đệ tử đang xông pha Bỉ Ngạn đều bị pháp trận kêu gọi.

Ngoại trừ một vài đệ tử đang ở trong thần miếu không thể thoát thân thì các đệ tử từ tầng một tới tầng ba đều lập tức ra khỏi mật thất tu luyện ngay sau khi nhận được mệnh lệnh.

La Chinh đã sớm rời khỏi Bỉ Ngạn, vẫn đang nghiên cứu Văn Minh Chi Khí của Nhân tộc.

Sau khi nghe được âm thanh này, hắn lập tức nhướng mày, đứng dậy đẩy cửa mật thất tu luyện, thấy các đệ tử tầng hai đang tụ tập trên hành lang, kẻ nào kẻ nấy đều mặt mày lo lắng.

“Xảy ra chuyện gì?”

“Đây là muốn triệu tập tất cả mọi người trong vùng đất Kiếm Đỗng?”

“Sợ là không đơn giản…”

Các đệ tử trong vùng đất Kiếm Đỗng cũng được tính là một chiến lực lợi hại của Thái Nhất Thiên Cung, cho nên điều kiện tại vùng đất Kiếm Đỗng vô cùng dư dả.

Chỉ cần ứng phó xong cuộc khiêu chiến đầu tháng thì cơ bản đều có thể đi lại tự do, rất ít khi triệu tập mọi người như vậy.

Trong mật thất tu luyện tầng ba, từng cánh cửa mở ra.

Tầng ba chỉ có hơn mười đệ tử, những người này dù đặt ngoài Thái Nhất Thiên Cung cũng là tồn tại có thể hùng cứ một phương.

Nghe được tiếng kèn này, ngay cả bọn họ cũng khó hiểu ra mặt.

“Cạch…”

Lúc này cánh cửa mật thất ngoài cùng bên phải tầng ba chợt mở ra, một cô gái mặc váy voan trắng, khoác áo choàng mỏng màu xanh thong thả bước ra.