← Quay lại trang sách

Chương 3218 Dương mưu

Các cường giả trên núi Thái Ất ngược lại nghĩ ra một cách thay thế, núi Thái Nhất bên này thì thật sự bó tayỞ trong vùng đất Kiếm Đỗng, La Chinh viết toàn bộ Chân Ngộ Thiên ra giấy giao cho Phượng Ca.

Phượng Ca hào hứng chạy thẳng tới Thái Đích Cung.

Một mặt nàng muốn đích thân giao cho phụ hoàng, mặt khác nàng còn muốn báo cho phụ hoàng biết những gì mình nhìn thấy bên trong Khai Thiên thần miếu.

Tới Thái Đích Cung, phụ hoàng đang ở bên trong Đích Long Điện, nhưng khi Phượng Ca vội vàng chạy tới Đích Long Điện thì trước cửa Đích Long Điện canh phòng cẩn mật, nàng không có cách nào gặp mặt phụ hoàng mình. Sau khi đi tìm mẹ của mình là Diễm Phi, nàng mới biết phụ hoàng bị kẹt ở Bỉ Ngạn, Thái Nhất Thiên Cung gặp nguy cơ cực lớn.

Liên tưởng đến trước đây Hà Trì chiêu mộ các đệ tử vùng đất Kiếm Đỗng, trong lòng Phượng Ca hiểu ra, lần này phiền phức mà Thái Nhất Thiên Cung gặp phải rất lớn.

Bên trận pháp Thái Nhất, từng thanh kiếm lớn dựng thẳng sừng sững.

Thu Âm Hà, Hà Trì và các Thiên Tiết Độ, mỗi người đứng trên một thanh kiếm.

Trên hai thanh kiếm lớn ở hàng đầu của Thái Nhất Trận có hai ông lão tóc bạc hoa râm đang đứng đó.

Vị ở bên trái chính là “lão Cam” luôn đi theo Đông Hoàng, Cam Cao Hàn.

Vị ở phía bên phải chính là “lão Ninh”, Ninh Hư Viễn.

Trên núi Thái Nhất tập hợp rất nhiều trọng thần của Thái Nhất Thiên Cung, nhân số tối đa, thực lực cũng hùng hậu nhất, nhưng vắng cung chủ Thái Nhất Thiên Cung, sơn chủ núi Thái Nhất, cuối cùng cũng chỉ là bầy rồng không đầu!

Tuy mọi người khí độ phi phàm nhưng trong khí thế vẫn luôn có một chút yếu ớt.

“Nhìn khí thế của Kim Ô, xem ra bọn chúng vẫn có ý định phá Thái Hạo trận, cửa Liệt Chấn, con đường này nhìn như dễ đi, trên thực tế lại rất hung hiểm đối với bọn chúng!” Cam Cao Hàn vừa nói vừa móc một cái hồ lô Tử Kim nho nhỏ ra, mở nắp hồ lô khẽ nhấp một ngụm rượu tiên.

Gương mặt đầy nếp nhăn của Ninh Hư Viễn run lên, ông mặc một bộ đồ vải thô, nhìn qua như một tiều phu bình thường, trong tay lại cầm một cái kiếm rỉ bẩn thỉu.

Nhưng rất nhiều Thiên Tiết Độ ở đây, không ai dám xem thường Ninh Hư Viễn chút nào.

Ông và Cam Cao Hàn chính là cánh tay phải cánh tay trái của Đông Hoàng, bàn về thực lực mạnh hơn Thiên Tiết Độ nhiều, có thể sánh ngang với sơn chủ một khu.

“Đám Kim Ô không thể nào không nhìn ra điều đó” Ninh Hư Viễn run run nói: “Một khi chủ lực của chúng đến gần cửa Liệt Chấn, ba cửa ba trận ắt sẽ tạo thành thế thắt cổ, chắc chắn tổn thất của bọn chúng cũng không nhỏ…”

Ông vừa nói, ngón tay vẽ một hình tròn ở trên không, chỉ ra mấy vị trí cửa ải của cửa Liệt Chấn.

Đám người Thu Âm Hà, Hà Trì lặng lẽ nhìn chăm chú đường tròn và cửa ải kia, vẻ mặt rất nặng nề.

“Lão Ninh nói đúng, dưới tình huống người sáng suốt đều có thể nhìn ra là bẫy, bọn chúng vẫn lựa chọn như vậy, trừ khi cuồng vọng vô biên, hoặc là…” Câu nói của Thu Âm Hà bỗng đứt đoạn.

Trên mặt mọi người đều hiện ra vẻ lo lắng âm thầm, mọi người hiểu rõ Thu Âm Hà muốn nói gì.

Từ Thọ trước giờ không phải là một sơn chủ an phận thủ thường, khi trước thua dưới tay Đông Hoàng, trong lòng Từ Thọ cũng không phục.

Đáng tiếc sau khi Đông Hoàn trấn giữ Trung Thần Châu, núi Thái Hạo thân là một trong bảy ngọn núi hoàn toàn mất khả năng làm phản, Từ gia tính cả núi Thái Hạo cũng chỉ có thể nương nhờ vào Thiên Cung.

Những năm gần đây Từ Thọ âm thầm phát triển, thực lực của núi Thái Hạo đã có thể sánh ngang với núi Thái Ất, dã tâm của Từ Thọ tuy chưa từng biểu lộ nhưng cũng không khó đoán.

Có điều chỉ cần ngày nào Đông Hoàng còn chưa chết, ngày đó Từ Thọ không dám làm phản.

Nhưng lần này chính là một cơ hội tuyệt vời cho núi Thái Hạo!

Nếu núi Thái Hạo định làm phản, tiếp ứng từ bên trong Thiên Võng, nguyên nhân đám Kim Ô chọn đi qua cửa Liệt Chấn cũng có thể giải thích được.

Những người ở núi Thái Nhất đều là hạng người thông minh tuyệt đỉnh, chỉ từ một ít động thái nhỏ là có thể suy ra đại khái.

“Vậy phải làm sao?” Hà Trì hỏi ngược lại: “Bây giờ chúng ta lập tức ra tay với Từ Thọ?”

“Giết Từ Thọ…” Trong đôi mắt mờ mịt của Ninh Hư Viễn bỗng lóe lên một tia sáng.

“Từ Thọ còn chưa làm phản, đây chẳng qua chỉ là suy đoán của chúng ta, nếu ông ta muốn làm phản thật nhất định cũng đã chuẩn bị chu toàn” Cam Cao Hàn nhắm hai mắt lại nói: “Đông Hoàng ở đây thì tất cả đều dễ nói, Đông Hoàng không có ở đây, sớm muộn gì cũng là đường chết”

“Bất kể như thế nào, chung quy chúng ta cũng không thể ngồi chờ chết, việc đã đến nước này, chỉ có thể làm theo kế hoạch lúc trước, nếu núi Thái Hạo thật sự dám phản…” Trong mắt Thu Âm Hà lóe lên ánh sáng kiên định.

“Yên tâm đi, nếu ông ta dám làm phản, bộ xương già này dẫu có chết cũng sẽ kéo ông ta chết cùng” Ninh Hư Viễn run lẩy bẩy nói.

Lời vừa mới dứt…

Ninh Hư Viễn khẽ giậm chân.

Toàn bộ kiếm Thiên Tiệm bên ngoài Thái Nhất trận đều bắt đầu lóe lên ánh sáng.

Những thanh kiếm Thiên Tiệm này đều do Thu Âm Hà chế tạo, nhưng tất cả mọi người đều có thể điều khiển.

Tộc Kim Ô không ngừng tiến tới, tất cả mọi người bên trong bảy trận mười hai cửa đều đã chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu.

Tầng dưới cửa Liệt Chấn…

“Haiz, vốn dĩ nhờ có La Chinh Thần Tướng đến nên chúng ta không phải làm mồi nhử, không ngờ…”

“Ha ha, bây giờ cơ hội làm mồi nhử cũng không còn, nhiều Kim Ô như vậy, chúng ta chết chắc!”

“Chết thì chết, chúng ta là con người, chung quy cũng vì bảo vệ người nhà chúng ta mà thôi!”

Đám Kim Ô đã hoàn toàn che trời lấp đất, mặc dù không thấy rõ thế cục nhưng những Bỉ Ngạn cảnh ở tầng dưới này đều biết tộc Kim Ô đã ra tay thật sự rồi.

Lúc trước bọn họ giận dữ bất bình là vì Thái Nhất Vệ ở bên trong cửa Liệt Chấn bình yên vô sự lại đuổi bọn họ ra ngoài chịu chết.

Bây giờ tất cả mọi người, cho dù là Thần Tướng hay Thái Nhất Vệ đều đứng trên cùng một sợi dây, tâm trạng của bọn họ lại cân bằng.

Tô Khuê nhìn đám Kim Ô không ngừng bay đến, cổ họng hơi khô.

Lẽ ra hắn ta phải nói gì đó để trấn an lòng quân, nhưng bây giờ trong lòng hắn ta cũng đang loạn cào cào, không biết phải mở miệng như thế nào.

Ngay tại lúc này…

Phía sau cửa Liệt Chấn bỗng truyền tới từng luồng sáng màu tím.

“Vèo…”

“Vèo…”

“Vèo…”

Những luồng sáng kia hóa thành trường kiếm nghìn vạn trượng lan rộng ra, phàm là người thấy luồng sáng kia, tất cả đều có thể cảm nhận được sức mạnh của nó, mũi nhọn của luồng ánh sáng kia đâm thẳng vào tim, dường như có thể xuyên thủng vạn vật.

“Là Thái Hạo trận khởi động! Chư vị tướng sĩ, đừng nản lòng, có Thái Hạo trận làm chỗ dựa cho chúng ta, trận chiến này ắt không thua!” Tô Khuê nhân cơ hội khích lệ tinh thần.

Ánh kiếm lóe sáng kia đúng là cho không ít người lòng tin cực lớn, cho dù là Thái Nhất Vệ hay Bỉ Ngạn cảnh tầm thường, sắc mặt đều từ từ trở nên kiên định.

Mà ở chỗ ngọn nguồn ánh sáng…

Từ Thọ ngồi xếp bằng, nhìn thẳng về hướng đông bắc, trên gương mặt như ngọc vẫn khí độ phi phàm.

“Tô Khuê ở cửa Liệt Chấn trước mặt vẫn còn đang khích lệ tinh thần kìa” Huyến nương nương ngồi ở bên cạnh Từ Thọ, dùng giọng quyến rũ nói.

“Nếu sau khi tên nhãi kia biết được sự thật không biết sẽ có biểu cảm gì, ha ha…” Một tên thủ lĩnh ám bộ ở bên cạnh cười lạnh nói.

Từ Thọ khẽ “hừ” một tiếng, lại nói: “Mấy lão già kia kẻ nào kẻ nấy khôn khéo xảo trá, thấy hướng đi của tộc Kim Ô e rằng đã đoán ra rồi”

“Đoán được thì sao?” Huyến nương nương khẽ cười: “Phu quân cũng đâu phải dùng âm mưu người khác không nhận ra, bọn họ có thể có cách gì?”

Núi Thái Hạo mưu phản vào lúc lâm nguy đúng là không được xem như âm mưu mà giống như dương mưu rõ ràng hơn, dĩ nhiên Từ Thọ cũng nhìn ra Thiên Cung không thể làm gì ông ta.