← Quay lại trang sách

Chương 3307 Cánh tay thứ hai

Hrong đám mây linh hồn đã có rất nhiều kẻ đi săn có hình thù kỳ quái chui raNhững kẻ đi săn này di chuyển với tốc độ cao dưới mặt đất, vách tường, thậm chí cả bề mặt hồn trụ, chỉ cần tìm được cơ hội là sẽ nuốt chửng tất cả dương hồn.

Nhưng có Phượng Ca và Cơ Hoán Đao ra tay, tình hình vốn rất hỗn loạn tan tác đã dần trở nên ổn định.

Hai người một trái một phải bảo vệ phần lớn các dương hồn, chỉ cần có kẻ đi săn nhảy ra khỏi mặt đất, Phượng Ca và Cơ Hoán Đao sẽ lập tức ra tay xé nát bọn chúng.

Trong đám mây màu vàng, đôi mắt màu xanh thẫm hiện ra, tất cả kẻ săn mồi đều như bị dọa sợ, vội vội vàng vàng chạy dọc theo mặt đất, ẩn nấp trong các tòa nhà xung quanh Hồn thành…

Trong đám mây linh hồn tỏa ra hơi thở cực kỳ mạnh mẽ, hơi thở của linh hồn cường đại kia như không cho phép kháng cự.

Dưới áp lực mà hơi thở này mang lại, những dương hồn Điện Hồn Chí Cực ở đây như trần trụi đặt mình trong băng tuyết, bỗng thấy lạnh run.

“Đó, đó là cái gì vậy…”

“Uy lực linh hồn mạnh quá, ta cảm giác mình sắp bị xé nát rồi!”

“Trời ạ, nếu cửa còn không mở thì chúng ta đều phải chết ở đây!”

Ngay cả Cơ Hoán Đao đã hóa thành Vô Sắc Niệm Thể, trở thành Thánh Hồn cảnh, khi ngẩng đầu nhìn lên đôi mắt màu xanh thẫm kia cũng cảm nhận được áp lực thật lớn. Hắn ta cắn chặt khớp hàm, ở trong thế giới mẹ, sắc mặt của hắn đã trở nên trắng bệch như tờ giấy.

Chỉ là hơi thở linh hồn mà đã kinh khủng như vậy, nếu quái vật này đi ra khỏi đám mây linh hồn, sao hắn ta có thể giữ được mạng sống đây?

Tuy Phượng Ca có thân thể bảo vệ, tình hình đỡ hơn một chút nhưng áp lực mạnh mẽ kia cũng khiến nàng tái mặt, nàng không cho rằng mình chỉ dựa vào một thân thể mà có thể chống lại thứ kia…

Nhìn thấy đôi mắt màu xanh thẫm kia, khóe mắt La Chinh cũng điên cuồng co giật.

La Chinh từng trải qua rất nhiều nguy hiểm, cũng từng hóa giải rất nhiều tình cảnh nguy nan, mà đôi mắt xanh thẫm hắn đang đối diện lúc này chắc chắn là loại nguy hiểm nhất!

“Làm sao tìm ra lửa để đốt nến, căn bản…”

Trong lúc đang vô cùng nôn nóng, ánh mắt La Chinh chợt dừng lại trên người Phượng Ca, tim nhảy lên một cái, lửa thần Kim Ô! Bởi vì huyết mạch nên Phượng Ca có thể sử dụng thần thông linh hồn này!

Trong Ám Vực, Phượng Ca từng thắp sáng ngọn nến, trong lúc lo lắng hắn đã quên mất điều này.

La Chinh gần như không chút chậm trễ, ôm hũ vàng trên mặt đất lên, lao về phía cửa.

Nhưng hắn vừa mới ôm hũ vàng lao tới cửa thì hũ vàng lại đột nhiên bị một luồng sức mạnh to lớn khống chế, mắc cứng ở cửa. La Chinh không kịp đề phòng, ngã ra khỏi căn phòng nhỏ hình chóp, phải ôm lấy cầu thang mới không ngã xuống.

Không thể lấy hũ vàng này ra khỏi căn phòng nhỏ hình chóp!

“Phượng Ca!”

La Chinh leo lên cầu thang, cất giọng hét lên.

Phượng Ca vốn đang nhìn chằm chằm đôi mắt khổng lồ trong đám mây linh hồn, không dám nhúc nhích. Nghe thấy tiếng gọi của La Chinh, trong lòng nàng bỗng dâng lên cảm giác tin tưởng.

Đi theo La Chinh, nguy hiểm đến mức nào cũng có thể vượt qua!

“Ta đang cần lửa!”

“Cho ta lửa, có thể đẩy lùi đám yêu ma quỷ quái kia!”

“Còn có thể mở cổng Hồn thành!”

Giọng nói của La Chinh hấp dẫn sự chú ý của mọi người.

“Cái gì? Hắn có thể đẩy lùi những linh hồn đó?”

“Hắn còn có thể mở cửa! Không gạt người chứ?”

“Mặc kệ có phải gạt người hay không, dù sao cũng phải thử một lần!”

Nghe La Chinh lớn tiếng gọi, trong lòng tất cả dương hồn lập tức dâng lên hy vọng.

Sau khi hiểu được ý của La Chinh, Phượng Ca cũng cất bước đi vòng qua những hồn trụ ở đây, lao vút về phía xa xôi trong Hồn thành.

“Phụt!”

Trong lúc lao vút đi, trong tay Phượng Ca cũng hiện lên một ngọn lửa dài nhỏ.

Nàng đã sử dụng lửa thần Kim Ô một cách thành thạo từ lâu, trong lúc chạy, nàng đưa tay chỉ nhẹ về phía La Chinh đang đứng bên ngoài căn phòng nhỏ hình chóp.

“Vù!”

Ngọn lửa hóa thành một sợi dây nhỏ, cách một khoảng không gian xa xôi, bắn thẳng về phía La Chinh.

Căn phòng nhỏ hình chóp ở độ cao hơn ba trăm trượng, khoảng cách này cũng không có gì khó đối với Phượng Ca. Thấy dây nhỏ đã kéo dài lên trên, đôi mắt màu xanh thẫm trong đám mây linh hồn sau lưng Phượng Ca bỗng lóe lên, ánh nhìn mang theo sát khí.

Đám mây linh hồn bắt đầu xao động, một bàn tay khổng lồ xồm xoàm lông lá đột nhiên duỗi ra. Da của cánh tay này giống như vỏ cây thô ráp, bề mặt còn mọc lên đủ thứ sinh vật kỳ quái, nhìn cực kỳ đáng sợ.

Phượng Ca đang chuyên tâm phóng lửa, La Chinh ở trên cao đột nhiên quát một tiếng: “Cẩn thận đằng sau!”

Chờ khi nàng xoay người thì bàn tay khổng lồ đã đến trước người, nàng không kịp tránh né, chỉ hét lên một tiếng đã bị bóp chặt trong tay, mà ngọn lửa nàng phóng ra cũng bị đứt đoạn…

“Nguy rồi, Phượng Ca bị bàn tay khổng lồ kia bắt lại rồi!”

“Đó là hy vọng duy nhất!”

“Cản nó lại!”

Các dương hồn nhìn thấy cảnh này thì đều biến sắc.

Đám người Cơ Hoán Đao cũng ý thức được việc đóng cửa trước thời hạn là do La Chinh tiến vào căn phòng nhỏ hình chóp, mà ngọn lửa La Chinh mượn chính là cơ hội duy nhất để bọn họ rời khỏi Hồn thành!

Cho dù quái vật trong đám mây linh hồn mạnh đến mức nào thì lúc này bọn họ cũng chỉ có thể ra sức đánh cược một lần.

Tất cả mọi dương hồn, kể cả Cơ Hoán Đao đều ra tay, muốn ngăn cản cánh tay khổng lồ kia.

Nhưng ngay cả Phượng Ca có được thân thể cũng không thể thoát khỏi bàn tay kia, những đòn đánh của mọi người nhằm vào bàn tay khổng lồ chẳng khác nào gãi ngứa, không hề hiệu quả.

“Đứt cho ta!”

Ham muốn sống sót mạnh mẽ khiến nội tâm Cơ Hoán Đao bộc phát.

Hai tay hắn ta hóa thành hai chiếc roi dài góc cạnh sắc bén, hóa ra vô số bóng roi, điên cuồng quất lên cánh tay kia.

“Rắc rắc rắc…”

Vỏ cây trên bề mặt cánh tay kia bị roi cắt trúng, bắn tung tóe.

Cơ Hoán Đao không hổ là người đã tiến vào Thánh Hồn cảnh, còn có được một khắc ấn Thánh Hồn, so với các dương hồn khác, ít nhất hắn ta có thể làm cho cánh tay này bị thương…

“Cơ Hoán Đao! Cắt đứt cánh tay này!”

“Chặt nay nó, nó sẽ buông lỏng!

“Cố lên!”

Rất nhiều dương hồn cổ vũ cho Cơ Hoán Đao.

Nhưng chút thương tích này chẳng đáng là gì đối với cánh tay khổng lồ kia, thậm chí còn chẳng được tính là vết thương ngoài da, nhưng ngược lại đã chọc giận quái vật trong đám mây linh hồn.

Trong lúc Cơ Hoán Đao đang cắt rất nghiêm túc thì trong đám mây linh hồn đột nhiên hiện lên một bóng đen, là một bàn tay khác!

“Tiêu rồi…”

Trong lòng Cơ Hoán Đao bỗng hiện lên một dự cảm chẳng lành.

“Rầm!”

Bàn tay kia từ trên cao giáng xuống, đánh Cơ Hoán Đao rơi xuống mặt đất.

Mặt đất trong Hồn thành đều chấn động, lúc bàn tay kia rời khỏi mặt đất thì Cơ Hoán Đao cũng biến mất theo…

Phượng Ca không ngừng giãy giụa trong bàn tay đầu tiên, nhưng bàn tay khổng lồ này giữ chặt eo, khiến nàng không thể nhúc nhích.

Thấy mình sắp bị kéo vào đám mây linh hồn, nhớ lại ánh mắt xanh thẫm kia, sau lưng nàng đột nhiên lạnh toát.

Trong lúc tuyệt vọng, nàng đột nhiên nhớ tới tay phải của mình!