← Quay lại trang sách

Chương 3490 Tụ tập

Hao tốn nhiều công sức đến thế mà vẫn không thể áp chế được huyết mạch trong cơ thể La Chinh, Tịch cảm thấy hơi bị mất mặt. Nó chỉ biết rằng La Chinh dung hợp một huyết mạch vô cùng lợi hại, nhưng huyết mạch này thuộc phẩm cấp nào trong bức tranh bất hủ thì Tịch lại không biết rõ, mà La Chinh cũng không nói rõ ngọn ngành“Huyết mạch này mạnh đến mức không tưởng” Tịch ngây ra một lúc lâu rồi vô cùng kiên trì nói tiếp: “Đợi ta gọi Trắc đến giúp một tay!”

Điệu bộ của Tịch như thể nếu không giúp được La Chinh đè ép được huyết mạch này, nó sẽ không bỏ qua.

Trắc nghe Tịch kể xong thì cũng có vẻ hứng thú dạt dào.

Cổ thần hỗn độn đều hùng mạnh nhờ vào huyết mạch đặc thù, thế nên vô cùng quan tâm đến những huyết mạch đặc biệt và mạnh mẽ khác.

Trắc vừa tới đã lập tức bàn luận với Tịch một lúc, sau đó hai đại cổ thần hỗn độn cùng chung tay chế ngự huyết mạch của La Chinh, thế nhưng kết quả lại vẫn khiến người ta thất vọng.

Huyết mạch khởi nguyên đứng ở nơi cao nhất trong tầng cấp năng lượng, lại có thể tùy ý tổ hợp ra năng lượng khắc chế, hoàn toàn có thể tạo nên hiệu quả “bốn lạng đánh bạt nghìn cân”.

Cả sức mạnh bên trong lẫn bên ngoài đều được sử dụng, kết quả lại quay về điểm ban đầu.

Lần này ngay cả Nguyên Thủy Thiên Tôn cũng bó tay hết cách…

“Lúc trước, khi chúng ta vừa tiến vào Thượng Thanh Thiên cũng gặp đến hơn trăm mối nguy cơ, nhiều lúc đã nghĩ hết mọi cách mà cũng không thể giải được vấn đề khó khăn trước mắt” Nguyên Thủy Thiên Tôn nói: “Nhưng khi đó chúng ta không hề phàn nàn gì cả, dù sao cũng là lần đầu tiên tiến vào Thượng Thanh Thiên, mọi thứ đều xa lạ, cần mày mò khai thác từng bước một, thậm chí còn mang cả tính mạng ra mà vật lộn…”

Bước chân vào lĩnh vực xa lạ cũng có nghĩa là sẽ gặp phải càng nhiều khó khăn và mối nguy hiểm không biết tên hơn, tuy nhiên thu hoạch thì lại rất lớn.

Khởi Nguyên Thần Huyết của La Chinh mạnh đến vậy… Hình như ngay cả Tứ Linh Môn cũng chưa có ai từng lấy được hoàn chỉnh.

Đối với La Chinh, điều này là một thử thách rất lớn, nhưng cũng là cơ duyên vô cùng.

Về việc làm sao điều khiển được Khởi Nguyên Thần Huyết thì chỉ đành phải tìm tòi từng bước một.

Sau khi trở lại đỉnh Thâm Lam, La Chinh lập tức thử kết nối với Khởi Nguyên Thần Huyết để xem tình hình liệu có chuyển biến gì hay không.

Ở một phía của Lê Sơn, trong Tịch Thắng Châu có từng chiếc thuyền đen xếp song song với nhau. Thuyền trưởng cùng với Thông Thiên giáo chủ đứng nghiêm ở đầu thuyền, các thành viên Hắc Thuyền khác thì theo sát phía sau, vẻ mặt ai cũng trang nghiêm.

“Liệu tên Không kia có chơi trò gì không?” Thuyền trưởng hỏi, có vẻ hơi bất an.

Không và Thông Thiên giáo chủ dùng Chế Ước Khế Ước Song Sinh Xà để lập lời thề, trước khi giải quyết được Lê Sơn thì Không sẽ không ra tay với Thông Thiên giáo chủ.

Theo như giao hẹn trước đó, họ sẽ cùng nhau tiến đánh Lê Sơn.

Nhưng Thông Thiên giáo chủ vừa dẫn theo người của Hắc Thuyền đến Tịch Thắng Châu thì một cổ thần hỗn độn khác là Trắc cũng đến Lê Sơn.

Mặc dù có hai đại cổ thần hỗn độn tọa trấn, Thông Thiên giáo chủ cũng chuẩn bị ra tay, nhưng cuối cùng lại bị Không ngăn cản.

Theo như lời Không nói, chắc chắn Lê Sơn có con át chủ bài cực kỳ hùng mạnh. Bây giờ ở đó có hai đại cổ thần hỗn độn, tùy tiện ra tay e rằng phe ta sẽ phải chịu thiệt. Thế nên nó đã gọi thêm hai đại cổ thần hỗn độn nữa là Khư và Lãnh đến đây.

Lập trường của cả ba cổ thần hỗn độn này đều là Đạo Thủ Tự, cũng có nghĩa chúng đứng về phe của tộc Nguyên Linh.

Nếu đợi chúng đến đủ, độ uy hiếp đối với tộc Vô Không sẽ rất lớn. Ngay cả Thông Thiên giáo chủ dù muốn đối phó cũng hết sức khó khăn, đây chính là nỗi lo của thuyền trưởng.

Bên này Không đang kêu gọi sự giúp đỡ, bên Lê Sơn cũng kêu gọi viện binh hùng mạnh.

Chỉ trong hai ngày vừa qua, thuyền trưởng đã cảm nhận được mấy gợn sóng không gian rất mãnh liệt, hiển nhiên có cường giả chui vào Lê Sơn bằng lối đi không gian.

Trong ba bên, chỉ có họ là không có viện binh mạnh mẽ trợ giúp, cứ tiếp tục thế này thì họ sẽ càng bất lợi hơn.

Thông Thiên giáo chủ lại có vẻ rất bình tĩnh, thậm chí còn có vẻ nhàn nhã dửng dưng.

“Mâu thuẫn giữa họ lớn hơn chúng ta nhiều” Thông Thiên giáo chủ nói: “Chúng ta không cần phải vội lên diễn vai chính”

Người thờ phụng Đạo Thủ Tự và người thờ phụng Đạo Chung Yên vốn nên có một trận đại chiến. Hai thế lực lớn đối lập nhau này vốn là hai nhánh lớn nhất trong thế giới mẹ.

Thông Thiên giáo chủ vội vã chạy đến, đột nhiên lại hiểu rõ một điều, đó là tộc Vô Không không cần làm kẻ nóng vội nhất…

Mặc dù tiếng trò chuyện không lớn, nhưng toàn bộ đều truyền hết vào tai Tà Thần ở cách đó không xa. Họ cũng không định giấu Tà Thần.

Tà Thần vẫn đang tập trung tìm kiếm xúc tu kia, thoạt nhìn hắn ta có vẻ thờ ơ với mọi thứ ở bên ngoài. Tuy nhiên, sâu trong lòng hắn ta lại đang có tính toán của riêng mình.

Đối với hắn ta thì bây giờ có lẽ là thời cơ tốt nhất…

Hoàn toàn thoát khỏi sự khống chế của La Chinh, nuốt chửng Quỷ Thanh, hơn nữa còn có con thuyền thuận gió là tộc Vô Không để dựa.

Hắn ta muốn mạnh hơn trong thời gian ngắn nhất, sau đó tìm cơ hội tuyệt vời kia để khống chế mọi thứ nơi đây, bao gồm cả tên hùng mạnh kia.

Tà Thần thoáng liếc nhìn bóng lưng của Thông Thiên giáo chủ, sâu trong con ngươi ánh lên vẻ lo lắng như có như không.

Đạo Thiền Châu ở phía Tây Lê Sơn.

Đạo Thiền Châu cách Lê Sơn rất gần và cũng thuộc phạm vi quản lý của Lê Sơn, trong châu có không ít loài người cư trú rải rác khắp nơi. Ở đây có nước, có thành, cũng có thôn trang.

Mấy ngày qua, những người trong Đạo Thiền Châu luôn ngẩng đầu lên nhìn trời. Trên không trung mênh mông bát ngát có thể thấy được một đường phác họa vặn vẹo, như thể ai đó đã xoắn bầu trời xanh thẳm lại thành bánh quai chèo.

Rõ ràng là chẳng có gì cả, nhưng chỉ cần ngẩng đầu lên là sẽ cảm nhận được áp lực rất lớn.

Nếu có ai đó dùng dịch chuyển không gian để chui vào lối đi không gian mà quan sát thì sẽ nhìn thấy trong đó đang giấu một thân thể khổng lổ to gần mười triệu mét, đó chính là Không đang ẩn núp ở đây.

Không ẩn núp không hề kín đáo, và đương nhiên nó cũng không định kín đáo.

Khư và Lãnh đều đang chạy đến đây, chỉ đợi một trong hai kẻ đó đến nơi là Không sẽ ra tay ngay lập tức.

Trong lúc chờ đợi, Không còn thu được mối liên kết với Thần Nông, yêu cầu tộc Nguyên Linh đưa ra trợ giúp cần thiết. Thần Nông đã chuyển lại lời của tộc Nguyên Linh rằng họ sẽ ra tay vào thời điểm then chốt.

Ngược lại, Không đã nghe ra chút khổ sở ẩn chứa trong giọng điệu của Thần Nông.

Trước đây A Hỏa bị độc Giải Tích của Tịch giết chết, nhưng bản thân A Hỏa lại không chết, tuy nhiên đã liên lụy đến Cơ Hiên Viên, hại Cơ Hiên Viên sống dở chết dở.

Nếu tộc Nguyên Linh còn muốn trực tiếp tham gia vào trận chiến này, vậy thì Thần Nông chính là vật hy sinh tiếp theo. Đây tuyệt đối không phải điều mà Thần Nông mong muốn.

Nhưng đến lúc này, ông ta đã chẳng còn lựa chọn nào khác.

“Ù…”

Trên bầu trời Đạo Thiền Châu bỗng xuất hiện một lồng giam có tạo hình kì lạ. Cấu tạo của lồng giam vô cùng tinh xảo và đẹp đẽ, tựa như một tác phẩm nghệ thuật được sắp xếp độc đáo.

Trong “lồng giam” truyền đến một gợn sóng không gian, lại có thêm một bóng dáng khổng lồ xuất hiện trong đó. Đó chính là cổ thần hỗn độn “Khư”.

Khư không hề che giấu sự xuất hiện của mình, thân hình to lớn của nó chui ra khỏi lồng giam, khí tức như một cơn gió lốc vô hình khuếch tán ra bốn phương tám hướng, tản mát khắp Đạo Thiền Châu.

Trong khí tức này ẩn chứa năng lượng chân lý giam cầm mọi thứ. Toàn bộ sinh linh trong Đạo Thiền Châu đều bị ép đến mức không thở nổi.

“Ngày này đến sớm hơn ta nghĩ” Khư nói với vẻ sâu xa.

So với “Lãnh” và “Không”, lập trường của Khư không kiên định đến thế. Nó đã nhốt Phục Hy lâu như vậy, bản thân cũng từng cho Phục Hy cơ hội thuyết phục mình, thế nhưng Phục Hy lại không biết nắm lấy.