Chương 3503 Không làm được gì
Đầu La Chinh “cắn” chặt lấy tay Lãnh. Lãnh đột nhiên nhấc tay lên, thân thể La Chinh cũng bị lôi lên khỏi hố“Nhả ra!”
Lãnh xoay tay sang hướng khác, nện La Chinh vào Lê Sơn, Nhưng La Chinh vẫn cắn chặt không buông, hơn nữa cách cắn của hắn còn rất kỳ quái, ngay cả kẻ hiểu nhiều biết rộng như Lãnh cũng cảm thấy sợ hãi.
Nhấc lên, đập xuống, lại nhấc lên, lại đập xuống.
Mấy nhịp thở trôi qua, La Chinh đã đập ra một cái hố lớn gần đỉnh Lê Sơn.
Lãnh đã dùng hết sức mạnh nhưng vẫn không thể thoát khỏi đầu La Chinh…
La Yên thấy ca ca mình bị Lãnh hành hạ như vậy, trong lòng lại vô cùng cạn lời. Hình như ca ca có thể chịu đựng công kích của Lãnh, nhưng cứ để bị đánh liên tục như vậy cũng không được.
“Ầm, ầm, ầm…”
Trong lúc La Chinh đụng vào Lê Sơn, có một khối đá lớn khoảng một trượng chợt văng ra, nhắm thẳng về phía Thắng Thiên Thử Vương vừa bò ra từ trong Lê Sơn.
“Soạt!”
Cái đuôi sau lưng Thắng Thiên Thử Vương quất nhẹ một cái bằng tốc độ mà mắt thường không thể nhận ra, tảng đá lập tức vỡ ra từ chính giữa, mặt cắt bóng loáng như bị dao xẻ.
Mấy Nhĩ Thử khác cũng đi theo Thắng Thiên Thử Vương, lúc chúng nhìn thấy trận chiến đầy tính bạo hành này, sắc mặt cũng trở nên vô cùng khó hiểu.
La Chinh cũng xem như là bạn lâu năm của tộc Nhĩ Thử, các vị có mặt ở đây, kể cả Thắng Thiên Thử Vương đều đã được biết về những chuyện thần kỳ của hắn. Chúng không ngờ La Chinh vừa ra khỏi bức tranh bất hủ là có thể đối đầu trực diện với cổ thần hỗn độn!
“Trạng thái hiện tại của La Chinh quá kỳ lạ, thoạt nhìn như bị thương rất nặng, nhưng lại có thể giữ chặt lấy Lãnh”
Thắng Thiên Thử Vương gật đầu, đôi mắt như đậu tương nhìn chằm chằm La Chinh: “Hình thể của hắn trở nên rất kỳ lạ, dường như hắn không bị thương mà là thân thể chủ động biến thành như vậy…”
“Huyết mạch ảnh hưởng thân thể?” Một con Nhĩ Thử khác đăm chiêu. Bất Hủ cảnh đạt được huyết mạch thay đổi thân thể cũng không phải chuyện gì mới lạ.
Thắng Thiên Thử Vương lại tiếp tục nói: “Trọng điểm không phải ở đây, ban nãy La Chinh vừa mới hóa giải thế công của Lãnh một cách dễ dàng, hiện tại Lãnh cũng không dám sử dụng sức mạnh huyết mạch, đây mới là điều thần kỳ nhất!”
Chỗ dựa lớn nhất của cổ thần hỗn độn là gì, đương nhiên là huyết mạch của bản thân, đó chính là thần thông chân lý, đây mới là thứ cốt yếu giúp cổ thần hỗn độn tồn tại vững mạnh. Nhưng thời điểm sức mạnh chân lý không có hiệu quả, cũng chỉ có thể dựa vào thân thể mạnh mẽ của bản thân.
“Rầm rầm rầm…”
Sau những đòn tấn công liên tục của Lãnh, cuối cùng nó cũng không nhịn được nữa, một bàn tay khác vung lên giữa không trung, sương trắng lượn lờ tạo thành một lưỡi đao băng khổng lồ.
Nó nghĩ La Chinh không có mắt mũi miệng gì cả, chỉ có thể dựa vào thân thể kỳ quái này mà chống đỡ, làm sao mà hóa giải sức mạnh chân lý của nó?
Ngay khi lưỡi đao băng này chém về La Chinh thì La Chinh lại y như một người chết, chỉ biết “cắn” chặt lấy một bàn tay của Lãnh, không hề phản ứng với bàn tay còn lại của nó.
Nhưng ngay khi lưỡi đao băng vừa muốn chạm vào La Chinh thì một bàn tay của hắn như mọc ra một đôi mắt, ngăn chặn lưỡi đao một cách chuẩn xác.
“Xì…”
Lưỡi đao băng sắc bén không kịp tránh khỏi tay La Chinh, cứ thế tan ra không còn một mảnh.
“…”
Lãnh cảm thấy mình sắp điên đến nơi rồi.
Vứt không được, đập không chết, thần thông của bản thân lại bị kẻ này hoàn toàn khắc chế. Lãnh chưa bao giờ gặp phải tình huống nào như này.
Một tên tiểu bối nó không thèm để vào mắt nhưng lại trở nên khó giải quyết như vậy, điều này khiến Lãnh thật sự bất ngờ.
“Ta không tin!”
Lãnh trở nên tàn nhẫn, kéo La Chinh đi tới một ngọn núi bên cạnh.
Ngọn núi kia như một thanh kiếm sắc bén chĩa thẳng lên trời, đây là đỉnh Kiếm Nhẫn của Lê Sơn, do đại sơn chủ Từ Hạo trấn giữ.
Từ Hạo lãnh đạo các đệ tử trong núi giữ vững nơi này, đồng thời còn lẳng lặng theo dõi trận chiến giữa La Chinh và Lãnh, thấy Lãnh kéo theo La Chinh lại đây, Từ Hạo vô cùng thức thời hạ mệnh lệnh.
“Toàn bộ đệ tử rút khỏi đỉnh Kiếm Nhẫn!”
Những ngọn núi xung quanh Lê Sơn đều cách trung tâm Lê Sơn quá gần.
Qua trận chiến vừa rồi, các đệ tử trong núi đều cảm nhận được uy thế từ đó phát ra, tuy bọn họ đã cố gắng hết sức bộc phát năng lượng, nhưng nói trong lòng không hề sợ hãi là không thể nào.
Dù sao trận chiến ở cấp bậc cổ thần hỗn độn, bọn họ chỉ cần dính vào một chút cũng sẽ rơi vào kết cục tan thành tro bụi, ai mà vui cho được? Cho nên Từ Hạo vừa hạ lệnh, tất cả đệ tử đều lập tức sử dụng dịch chuyển không gian giải tán ra khắp bốn phương tám hướng.
Đỉnh Kiếm Nhẫn một khắc trước còn có mấy chục nghìn người, một khắc sau đã trống trơn sạch sẽ, hiệu suất rút lui cao tới mức đáng sợ.
Lãnh vọt tới trước đỉnh Kiếm Nhẫn lại đột nhiên dừng bước, vươn tay vỗ một cái vào đỉnh Kiếm Nhẫn.
“Rắc rắc rắc…”
Sương tuyết trắng tinh lan tràn ra từ bàn tay của Lãnh, đỉnh Kiếm Nhẫn bỗng chốc bị đóng băng kín mít không thể phá vỡ.
Đừng nói sơn chủ, ngay cả Phục Hy, Nữ Oa đích thân tới cũng khó mà phá vỡ.
Sau khi đóng băng đỉnh Kiếm Nhẫn, Lãnh bèn kéo La Chinh bay thẳng lên trên!
Thắng Thiên Thử Vương, La Yên, Từ Hạo nhìn thấy hành động của Lãnh thì lập tức hiểu được ý đồ của nó, Lãnh muốn kéo La Chinh từ trên cao rớt xuống, ghim La Chinh vào đỉnh Kiếm Nhẫn.
Không phải bây giờ Lãnh không đánh thắng La Chinh mà chỉ là không có cách nào kết liễu tính mạng La Chinh.
Nếu trong lúc rơi xuống, La Chinh không có cơ hội tiêu trừ sức mạnh chân lý thì đỉnh Kiếm Nhẫn sẽ có thể đâm xuyên qua La Chinh.
Nhưng ngay khi Lãnh đang hùng hổ kéo La Chinh bay lên thì một cánh tay của La Chinh đột nhiên mềm nhũn rồi kéo dài ra như không có xương, vỗ vào đỉnh Kiếm Nhẫn, đồng thời rót một luồng năng lượng màu xanh biếc vào đỉnh Kiếm Nhẫn.
“Soạt!”
Đỉnh Kiếm Nhẫn vốn bị đóng băng đột nhiên tan chảy, bề mặt đỉnh núi đột nhiên trở nên xanh um tươi tốt giống như tiên cảnh.
Lãnh sững người giữa không trung, biểu cảm trên mặt khó có thể miêu tả bằng lời.
Từ Hạo đang tránh nạn ở đằng xa nhìn thấy cảnh tượng này cũng dở khóc dở cười, La Chinh này…
“Ca ca!”
La Yên cũng trợn tròn mắt, nàng cảm giác cái mình đang xem không phải một trận chiến mà là một trò khôi hài.
Ca ca thì thôi đi, ngay cả cổ thần hỗn độn danh tiếng lẫy lừng như Lãnh cũng như kẻ đầu têu trong trò khôi hài này.
Lãnh ngây người giữa không trung chừng năm sáu nhịp thở, sau đó lập tức kiên trì tới gần đỉnh Kiếm Nhẫn, một bàn tay tiếp tục vỗ vào đỉnh Kiếm Nhẫn, bắt đầu rót sức mạnh chân lý xuống.
Nhưng nó rót xuống hồi lâu, đỉnh Kiếm Nhẫn vẫn không bị đóng băng.
Lãnh cúi đầu, thấy cánh tay dài nhỏ không xương của La Chinh đã dán lên đỉnh Kiếm Nhẫn từ lúc nào chẳng hay.
“Ha ha ha ha ha ha…”
Xa xa, cuối cùng Từ Hạo cũng không nhịn được nữa mà phá lên cười.
Thắng Thiên Thử Vương và đám Nhĩ Thử ở bên cạnh cũng cười khúc khích.
Ngay cả La Yên cũng bỗng chốc quên mất ca ca mình đang ở trong hoàn cảnh nguy hiểm, đôi mắt cong cong thành hình trăng non đáng yêu.
“Grào!” Lãnh cảm thấy mình điên đến nơi rồi, cuối cùng cũng không chịu nổi nữa mà gào lên, tiếng gầm tràn ngập phẫn nộ vang vọng khắp Lê Sơn.