← Quay lại trang sách

Chương 3538 Điều kiện

Quái vật lông dài vô cùng đề phòng lão Anh, nó chỉ yêu cầu lão Anh đối xử tử tế với Lăng Sương và nuôi lớn nàng. Ngoại trừ việc đó, nó chỉ để lộ rằng tộc của chúng là một chủng tộc bị nguyền rủa, mặc dù có sức mạnh hùng hậu nhưng lại cần Lăng Sương giúpKhi Lăng Sương lớn dần, lão Anh càng lúc càng thấy phản cảm đối với cánh cửa kia. Bà không muốn Lăng Sương bị cuốn vào trận phân tranh không biết rõ này, vì vậy vẫn luôn hết sức phản đối Lăng Sương hỏi về bí mật của cánh cửa kia, thậm chí còn cảnh cáo nàng không được mở nó ra.

“Chỉ cần Lăng Sương không mở cánh cửa đó ra thì bọn chúng sẽ không ra được. Chắc chắn Lăng Sương đã vào đó rồi” Lão Anh rất chắc chắn về suy đoán của mình.

“Nhưng tại sao cánh cửa này lại xuất hiện ở đồng bằng Thiên Lôi?” Đông Hoàng hỏi.

Đôi mắt xinh đẹp của Nữ Oa hơi lóe lên, nàng mở miệng nói: “Nếu Lăng Sương thật sự có thể tiến vào cánh cửa đó và kêu gọi đám quái vật lông dài kia làm việc cho mình, vậy nàng sẽ làm ra chuyện gì?”

Nghe được câu hỏi của Nữ Oa, La Chinh, Đông Hoàng, Thắng Thiên Thử Vương và Phục Hy cùng quay sang nhìn lão Anh.

Nếu lão Anh đã là người quan trọng nhất của Lăng Sương, đương nhiên Lăng Sương sẽ muốn đi cứu bà. Như vậy, việc cánh cửa kia xuất hiện tại đồng bằng Thiên Lôi cũng rất dễ giải thích. Dù sao đồng bằng Thiên Lôi cũng nằm cạnh rừng Sí Phong, mục tiêu của quái vật lông dài trong cánh cửa kia rất có thể là giải cứu lão Anh.

Mặc dù đây chỉ là một suy đoán, nhưng lão Anh đã tin đến bảy, tám phần. Bà chỉ lắc đầu thật mạnh và gọi Lăng Sương là đứa bé ngốc…

Ở sâu trong rừng Sí Phong, hai tên dị tộc lặng lẽ theo dõi sát sao mọi hành động của nhóm La Chinh. Mặc dù chúng e ngại thực lực của La Chinh, nhưng chúng sẽ không thật sự chạy trốn. Nếu làm vậy thì chúng sẽ không biết ăn nói sao với văn minh Nguyên Linh. Hơn nữa, mặc dù La Chinh rất mạnh nhưng không có nghĩa rằng chúng không đủ sức phản kích.

Sau khi La Chinh rời khỏi khoảnh đất trống trong rừng, ba tên tộc nhân Hà Mông với Lạc Mông cầm đầu cũng nhanh chóng rời đi.

Các sinh linh Bỉ Ngạn và nhóm Bất Hủ cảnh còn lại giữa khu đất trống đều đang bàn tán xôn xao.

“Lá gan của tên kia to thật đấy, không hề chừa cho Lạc Mông chút mặt mũi nào”

“Ta có dự cảm rất tệ, mọi người vẫn nên ngoan ngoãn đứng xem kịch thôi”

“Gì mà tệ chứ, cùng lắm là Hắc Mông ra tay và lấy mạng tên nhóc kia thôi…”

Mặc dù sức mạnh mà La Chinh thể hiện ra vô cùng kinh khủng, nhưng tại đây không một ai xem trọng hắn cả, bởi vì Hắc Mông là tồn tại gần như không thể chiến thắng!

Địa bàn của tộc nhân Hà Mông ở phía Nam sông Thần, được xem là khu vực có khung cảnh tươi đẹp nhất trong rừng Sí Phong.

Lạc Mông nổi giận đùng đùng quay về địa bàn tộc mình, sau đó đi thẳng đến tộc trại ở ngay giữa địa bàn.

Gã đóng cửa tộc trại lại, lập tức trông thấy một tộc nhân Hà Mông toàn thân đen bầm ngâm mình trong một chum nước. Đây là tộc trưởng Ô Mông, tộc trưởng hiện tại cửa tộc Hà Mông và cũng là phụ thân của Lạc Mông.

Trong chum nước ngâm đủ loại xương cốt, chúng đều được vớt lên từ sông Thần, phẩm chất tốt hơn mớ Kim Ngân Cốt kia rất nhiều.

Dùng nước hòa tan xương, dùng lửa thiêu đốt xương, đây chính là hai cách luyện thể của tộc Hà Mông. Nhưng trong rừng Sí Phong không thể nào tạo lửa được, bởi lửa cũng là một loại phóng thích năng lượng, cũng sẽ khiến rừng Sí Phong tấn công.

Tộc trưởng đời trước chính là muốn đột phá nên mới ra ngoài rừng Sí Phong để lấy lửa đốt xương, kết quả vừa ra khỏi rừng đã bị người ta nghiền xương thành tro.

“Phụ thân, có một kẻ không biết trời cao đất rộng đã đến” Lạc Mông trầm mặt nói.

Ô Mông tựa người trên thành thùng nước, nghiêng đầu nhìn con trai mình: “Nếu thật sự là một tên không biết trời cao đất rộng thì đã chết trên tay ngươi lâu rồi”

Bất Hủ cảnh muốn sống yên ổn trong rừng Sí Phong đều cần nhạy cảm ý thức được thực lực của mình, phải tránh không đối nghịch với tộc Hà Mông, không thì hậu quả ra sao là điều rất dễ đoán.

La Chinh không thèm để tộc Hà Mông vào trong mắt, vậy nhất định hắn có thực lực hùng mạnh để chống lưng cho, mà Lạc Mông cũng kiêng kỵ La Chinh nên mới không ra tay.

“Phụ thân biết rồi ư?” Lạc Mông tức tối hỏi.

“Chúng ta không cần phải ra mặt thay văn minh Nguyên Linh, họ trao lợi ích cho chúng ta chỉ để đổi lấy việc được tự do hoạt động ở hạ du sông Thần mà thôi, còn những chuyện khác không liên quan gì đến chúng ta” Ô Mông nói.

Lạc Mông cau mày nói: “Nhưng thằng nhãi Nhân tộc kia xấc láo như vậy, sao chúng ta có thể nhịn được?”

“Nếu ta cũng không chắc chắn sẽ thắng hắn, vậy không phải là nhịn được rồi à?” Ô Mông hỏi ngược lại.

Câu này của phụ thân đã chặn họng Lạc Mông. Gã thật sự không ngờ phụ thân sẽ thừa nhận rằng mình yếu hơn La Chinh…

“Phụ thân không thắng được tên nhãi kia ư? Sao vậy được!” Lạc Mông lắc đầu như trống bỏi.

Ô Mông nghiêm mặt nói: “Thực lực của Khủng Hống không hề tầm thường, ngay cả ta dù muốn xử lý Khủng Hống cũng không thể làm gọn ghẽ đến thế. Vậy mà tên nhóc kia… Tộc nhân Hà Mông chúng ta không cần phải trêu chọc đối thủ mạnh đến thế”

Phụ thân đã nói đến vậy rồi, Lạc Mông cũng hơi bất đắc dĩ. Thể diện mà gã vứt đi hôm nay e là khó nhặt lại được.

Ngay lúc Lạc Mông đang định rời đi, cửa tộc trại lại bị đẩy ra. Kẻ đứng ngoài cửa là một dị tộc, toàn thân gã ta toàn là vỏ cây khô nhìn giống như vết sẹo, trông xấu xí vô cùng.

Lạc Mông biết gã dị tộc này, gã ta tên là Vu Khám, vẫn luôn đi theo sau lưng Khủng Hống. Chắc hẳn gã ta chính là nhân vật số hai trong nhóm Khủng Hống.

Sau khi tiến vào tộc trại, Vu Khám liền hành lễ với Ô Mông và Lạc Mông. Gã ta còn chưa mở miệng, Ô Mông đã lên tiếng trước: “Nếu Mục Linh muốn bảo ta đối phó với tên nhóc Nhân tộc kia, vậy thì ngươi có thể cút rồi đấy”

Nào ngờ Vu Khám lại không chút hoang mang đáp lời: “Không phải Mục Linh đại nhân muốn Ô Mông đại nhân ngài ra tay”

Lạc Mông lạnh lùng trừng Vu Khám một cái: “Vậy ngươi tới làm gì?”

“Mục Linh đại nhân muốn cho Hắc Mông đại nhân ra tay” Vu Khám nói tiếp.

Gã ta vừa dứt lời, tia sáng trong mắt Ô Mông chợt lóe lên, mà thân hình Lạc Mông thì đã nhoáng lên, nắm lấy cổ áo Vu Khám và lạnh giọng nói: “Tên hỗn hào này, ngươi có biết ngươi đang nói gì không?”

Trong tộc Hà Mông, kẻ mạnh nhất không phải là tộc trưởng mà là một người khác, cũng chính là “Hắc Mông” trong miệng Vu Khám.

Hắc Mông chưa bao giờ đảm nhiệm chức tộc trưởng tộc Hà Mông, nhưng y chính là truyền kỳ chân chính trong tộc. Cũng chính vì sự tồn tại của Hắc Mông mà địa vị của tộc Hà Mông trong rừng Sí Phong mới được quyết định.

Nghe nói năm xưa trong lúc vô tình Hắc Mông đã tìm được một cánh tay bị đốt cháy đen thành than củi trong sông Thần. Khi đó Hắc Mông cũng không phải là quá mạnh. Y cũng giống các sinh linh khác, đi tìm vận may trong sông Thần. Khi nhặt được cánh tay cháy đen, y không biết lai lịch của nó ra sao, cũng chẳng thèm dò hỏi rõ ràng ngọn ngành mà đã nuốt ăn nó.

Sau khi ăn cánh tay nọ, thực lực của Hắc Mông bỗng tăng vọt lên đến một cấp độ cực kỳ đáng sợ, cũng nhờ vậy mà mới dẫn dắt tộc nhân Hà Mông trở thành bá chủ trong rừng Sí Phong.

“Muốn để Hắc Mông đại nhân ra tay ư, nói chuyện lớn lối quá nhỉ” Ô Mông vẫy vẫy tay ý bảo Lạc Mông đừng xúc động mà làm ra điều gì vô ý. Đồng thời ông ta hỏi: “Điều kiện là gì?”

Vu Khám mỉm cười, nói: “Mục Linh sẽ để cho rừng Sí Phong mở rộng thêm phạm vi trăm nghìn dặm về hướng Tây Nam”

“Bùm!”

Chum nước mà Ô Mông đang ngâm mình trong đó bỗng nổ ầm, nước tuôn ra xối xả qua những khe nứt. Lạc Mông cũng dùng ánh mắt kinh ngạc khó tin nhìn Vu Khám, giống như gã vừa nghe được một đáp án không thể tưởng tượng nổi.

“Chuyện này là thật?” Ô Mông hỏi.

“Xưa nay Mục Linh đại nhân luôn giữ lời hứa” Vu Khám gật đầu.

Số người trong tộc Hà Mông rất thưa thớt, thực lực trong Thái Thanh Thiên cũng thuộc loại bình thường, họ có được ngày hôm nay chủ yếu là dựa vào rừng Sí Phong. Mở rộng rừng Sí Phong cũng có nghĩa là phạm vi thế lực của tộc Hà Mông sẽ mở rộng theo.

Điều khiến Ô Mông để ý nhất là “mở thêm trăm nghìn dặm về hướng Tây Nam”. Nơi đó đã tiến vào đến trọng thiên thứ hai trong Tam Thanh Thiên, cũng chính là phạm vi biên giới của Thượng Thanh Thiên. Đây là điều kiện mà tộc Hà Mông không thể nào từ chối.