← Quay lại trang sách

Chương 3441 Mang thai

Thân xác La Chinh sau khi được Khởi Nguyên Thần Huyết cường hóa dường như có lực bộc phát kinh người!Mỗi một quyền đánh vào người Hắc Mông bộc phát ra chấn động lan truyền khắp nơi, cây Sí Phong ở bốn phía xung quanh không ngừng lay động.

“Oành oành oành oành…”

Đám người dị tộc, Bất Hủ cảnh kia rối rít trốn sau cây Sí Phong xem cuộc chiến, ai nấy đều kinh hãi không thôi.

“Sức mạnh của tên nhân loại cao lớn kia kinh khủng thật!”

“Phán đoán của Ô Mông quả nhiên chính xác, thực lực của nhân loại này mạnh hơn hắn.”

“Nhưng người này có mạnh đến đâu đi nữa cũng không lay động được Hắc Mông chút nào…”

Tộc Hà Mông nắm giữ rừng Sí Phong đã nhiều năm, có không ít dị tộc muốn diệt trừ bọn họ. Kẻ mạnh nhất trong số đó đương nhiên là tộc Vô Không và văn minh Nguyên Linh.

Bởi vì hình thái đặc thù của bản thân, văn minh Nguyên Linh không thể tiến vào chém giết trong rừng Sí Phong, nhưng bọn họ nắm giữ phần lớn tài nguyên của Tam Thanh Thiên, lại có thể sử dụng thủ đoạn khác thường.

Văn minh Nguyên Linh đã từng sáng tạo ra con rối Ám Huyết cường đại, con rối đó do Mục Linh tự tay chế tạo ra, hao tốn không ít tài nguyên quý giá của văn minh Nguyên Linh, thực lực đúng là cũng mạnh hơn xa người tộc Hà Mông. Nhưng khi đối mặt với Hắc Mông, nó không trụ nổi một hiệp, bị dỡ thành nhiều mảnh nhỏ.

Từ đó về sau, văn minh Nguyên Linh cũng không còn ý định ra tay với tộc Hà Mông của rừng Sí Phong nữa.

Tộc Vô Không cũng đã làm thí nghiệm tương tự, bởi vì tộc Vô Không biết sức mạnh của Hắc Mông, ban đầu đặt mục tiêu trên người Hắc Mông.

Thông Thiên giáo chủ tạo ra một thế thân của mình, ngâm thế thân trong ao Kim Thân của Thượng Thanh Thiên mấy năm, sau đó một mình tới rừng Sí Phong khiêu chiến Hắc Mông.

Kết quả lần khiêu chiến của tộc Vô Không tốt hơn văn minh Nguyên Linh một chút, Thông Thiên giáo chủ dựa vào thân pháp quỷ dị vật lộn được với Hắc Mông mấy hiệp. Nhưng cho dù tốc độ của thế thân của Thông Thiên giáo chủ cực nhanh, nhưng thủ đoạn công kích cũng không đủ để phá vỡ lớp phòng ngự của Hắc Mông, cuối cùng vẫn bị một quyền của Hắc Mông đập nát.

Từ đó về sau không có thế lực nào dám khiêu chiến Hắc Mông nữa. Đối thủ mà Hắc Mông đánh bại gần như đều là một kích giết chết, phần lớn người dị tộc và Bất Hủ cảnh đều cảm thấy Hắc Mông giết người không cần đến quyền thứ hai. Có điều La Chinh lại làm ra một điều bất ngờ, hắn không chỉ chịu được một kích của Hắc Mông, thậm chí còn giữ được sức chiến đấu để phản kích.

Nhưng loại phản kích này cũng chỉ là phí công.

Hắc Mông gần như không tránh né quá nhiều, mặc dù y bị nắm đấm của La Chinh đánh lùi về sau liên tục, hai chân cày xuống đất thành hai cái rãnh sâu, nhưng vẻ mặt không hề thay đổi, hai mắt hiện ra nét giễu cợt khó mà che giấu.

“Thân thể ngươi đúng là dẻo dai thật đấy, nhưng sức mạnh quá yếu.” Hắc Mông lắc đầu.

Sau khi La Chinh ý thức được công kích ở mức độ này không có tác dụng gì với Hắc Mông, hắn cũng ngừng tay, nhưng lại nói: “Có nghe thấy không, chúng ta quá yếu.”

Lời La Chinh nói khiến Hắc Mông hơi nghi hoặc, “chúng ta” trong miệng La Chinh có ý gì?

Chẳng lẽ tên nhóc này không phải một người?

Lời này đương nhiên là La Chinh nói cho Khởi Nguyên Thần Huyết nghe… Rất nhanh, La Chinh cảm thấy máu trong cơ thể cuộn trào như sóng nước. Khởi Nguyên Thần Huyết cũng biết trong rừng Sí Phong không thể vận dụng năng lượng, nó bèn dùng phương thức cuộn trào đặc biệt bày tỏ phản đối, đồng thời truyền một luồng cảm xúc khác đến cho La Chinh…

Ta có thể trở nên mạnh hơn.

Loại tâm tình này không cách nào dùng ngôn ngữ biểu đạt, nhưng La Chinh lại có thể cảm nhận được rõ rệt.

“Nếu thừa nhận mình nhỏ yếu thì cũng nên biết số mạng của kẻ yếu.” Hắc Mông giang hai tay ra.

“Đương nhiên là ta biết.” La Chinh khẽ mỉm cười: “Nhưng ngươi phải đợi một lát.”

Dứt lời, thân thể La Chinh bỗng nhiên biến mất, đồng thời tụng niệm Phá Huyễn Chú cũng dẫn tới phản ứng của rừng Sí Phong, mấy lá phong lóe lên ánh sáng lao về phía hắn.

Có điều giống như trước đây, La Chinh đã biến mất trước khi lá phong phát nổ.

Phục Hy, Nữ Oa, Thắng Thiên Thử Vương, Đông Hoàng và lão Anh cũng đồng loạt tụng niệm Phá Huyễn Chú, nháy mắt thoát khỏi Bỉ Ngạn. Bọn họ đồng thời tụng niệm Phá Huyễn Chú rời khỏi càng dẫn tới nhiều lá phong hơn.

“Oành oành oành oành…”

Một số lá phong nổ tung trước mặt Hắc Mông, Hắc Mông vẫn bất động, hoàn toàn không sợ những lá phong này.

“Chờ một lát?” Hắc Mông lẩm bẩm.

“Khả năng cao là chạy rồi! Hòa thượng chạy được, miếu không chạy được, ta đi tìm một người Nô tộc kéo bọn họ trở về Bỉ Ngạn!” Vu Khám nói.

Khủng Hống là người Nô tộc, kéo sinh linh bên trong thế giới hỗn độn trở về là thần thông của người Nô tộc, hơn nữa ở bên trong Tam Thanh Thiên cũng có loại thần thông tương tự, không chỉ có mình người Nô tộc mới có, văn minh Nguyên Linh muốn tìm người tới giúp cũng không khó.

Hắc Mông lạnh lùng nhìn Vu Khám: “Hắn bảo ta chờ hắn, chắc là sẽ trở lại thôi.”

“Hắc Mông đại nhân, bọn chuột nhắt đó chắc chắn co đầu rụt cổ ở thế giới hỗn độn không dám trở lại, ta phải thừa dịp bọn chúng còn chưa chạy mất dạng…”

Vu Khám nói được một nửa thì cảm nhận được ánh mắt tràn đầy sát ý của Hắc Mông, lời còn lại không nói hết được nữa.

Hai chân gã ta run rẩy, không ngừng sợ hãi lùi về phía sau.

Lúc lùi về bên cạnh Ô Mông, Ô Mông cười lạnh nói: “Có lẽ ngươi nói thêm một chữ nữa thì bây giờ không còn cơ hội đứng bên cạnh ta đâu, Hắc Mông làm việc như thế nào không cần ngươi phải chỉ.”

Hắc Mông vẫn đứng tại chỗ không nhúc nhích, bầu không khí giữa đám người dị tộc, Bất Hủ cảnh ở khu đất trống trong rừng có hơi đè nén. Bây giờ cũng không có ai dám xuống mò vớt ở sông Thần trước mặt Hắc Mông, tất cả mọi người đều chờ cùng Ô Mông.

Trên Lê Sơn…

Vẻ mặt của Nữ Oa, Phục Hy, lão Anh, Đông Hoàng khi trở về một lần nữa đều cực kỳ khó coi. Có vết xe đổ phía trước làm gương khiến bọn họ hiểu rõ, cho dù trở về thế giới hỗn độn cũng không an toàn.

Bốn người đưa mắt đồng loạt nhìn về phía La Chinh, La Chinh nhìn thân thể mình, lại nói: “Xin chư vị hãy lùi về phía sau một bước…”

Ngay lúc đó, bụng La Chinh bỗng to ra, giống như một quả cầu.

Cái bụng lớn đó như một lò luyện đan, nhiệt độ trong bụng nhanh chóng lên cao, lên cao, lại tăng cao…

Ngay cả các Bất Hủ cảnh như Đông Hoàng, lão Anh ở cách đó không xa cũng khó mà chịu nổi, chỉ có thể lùi về phía sau, mà Nữ Oa thì nhanh chóng giải tán một đám Thánh Hồn cảnh, dẫn mọi người rời khỏi cung điện này.

Mọi người vừa mới lùi ra không lâu, một tòa cung điện lớn như thế đã bị nhiệt độ cao thiêu đến đổ sụp. Một mặt trời nhỏ chói mắt dâng lên từ chỗ cung điện sụp đổ, mà ở giữa mặt trời này có một điểm đen.

“La Chinh đang… mang bầu một quái thai à?” Phượng Ca ở phía xa nhìn lại.

“Không biết trong bụng hắn đang mang cái gì, nhưng chắc có thể khiến hắn trở nên mạnh hơn…” Đông Hoàng nhìn cảnh tượng này cũng cảm thấy không tưởng tượng nổi.

Vẻ mặt của Phục Hy và Nữ Oa thì cực kỳ nghiêm túc. Bọn họ đã từng thấy nhiều lần cường hóa của La Chinh, có thể nói mấy lần biến hóa đã hoàn toàn thoát khỏi trạng thái con người, ngược lại bình tĩnh hơn nhiều. Nhưng lúc này La Chinh lại cường hóa chấn động như vậy, e rằng lúc đối mặt với Hắc Mông đã vô cùng gắng gượng…

“Phù…”

La Chinh trôi lơ lửng giữa không trung cảm thấy Khởi Nguyên Thần Huyết trong cơ thể mình không ngừng tuôn trào về bụng, bản thân hắn cũng vô cùng buồn bực nhìn điểm đen kia: “Cái này không phải là một viên đan dược thật đấy chứ?”

La Chinh cũng mơ hồ hiểu được Hắc Mông quá mạnh, Khởi Nguyên Thần Huyết muốn tiếp tục cường hóa thân xác thì chỉ có thể dùng đến cách thức phức tạp hơn. Có điều ở trước mặt công chúng, mấy chuyện như dùng bụng mang thai một viên đan dược này vẫn khiến La Chinh hơi câm nín.