Chương 3569 Gió xanh
Sau khi tơ nhện bị ăn mòn mất một phần, thân thể Huyết Lang đã có chút suy yếuSắc mặt gã trắng bệch, nhìn người đá tiếp tục tiến lên, lắc đầu nói: “Ta đã cố gắng hết sức, không ngăn cản đám người đá đó được…”
Thật ra lúc này gã rất muốn kéo hai huynh đệ Huyết Nha, Huyết Sư đi, nhưng sắc mặt hai huynh đệ này lại cực kỳ nghiêm túc, khiến gã hơi do dự.
“Rầm rầm rầm rầm…”
Động tác của người đá nhìn có vẻ chậm chạp nhưng tốc độ thực tế lại không hề chậm. Trong lúc mặt đất chấn động, chúng cũng nhanh chóng xông lên.
Những dị tộc ở xa xa cũng đồng loạt nín thở, bọn họ cũng đang xem xét cơ hội ra tay, nhưng trước mắt còn phải cẩn thận quan sát thủ đoạn của đám Nhân tộc kia.
Thấy người đá càng lúc càng tiến gần, ánh mắt Phục Hy thoáng co lại, cuối cùng cũng kìm chế không được mà vươn tay đánh về phía trước.
Bàn tay ngưng tụ từ bột Cố Lôi đột nhiên xuất hiện giữa người đá, va vào bát quái của Phục Hy, sau đó bùng lên ánh sáng trắng xóa như tuyết.
Gần như tất cả những dị tộc đều bị ánh sáng này bao phủ, không thể không bảo vệ đôi mắt của mình.
Sau khi ánh sáng bùng lên là tiếng sấm dày đặc liên hồi, âm thanh như kim loại sắc bén cắt vào nhau tra tấn màng nhĩ mọi người, dâng trào sức mạnh khiến Vụ Nhân, Bố Thử cũng phải điên cuồng rút lui, thậm chí từ tầng thứ bảy nhảy xuống tầng thứ sáu…
Một lúc lâu sau, ánh sáng sấm sét mới tiêu tan.
Sau khi thị giác mọi người khôi phục mới nhìn thấy các Thạch Linh đều đã quỳ rạp giữa khoảng đất trống, lớp ngoài cơ thể người tộc Thạch Linh đều bị cháy sém, tay chân, thân thể bị đánh vỡ, thậm chí còn hóa thành đá vụn.
“Thật, thật kinh khủng… Chít” Một con Bố Thử từ tầng sáu bò lên nhìn thấy cảnh tượng này thì nói.
“Sấm sét của đồng bằng Thiên Lôi! Sao làm được vậy?” Mọi người đưa mắt nhìn nhau.
“Có liên quan tới bột phấn kia!” Người cây khô khổng lồ hô lên.
Những người cây khô khổng lồ khác cũng hô lên, rước lấy ánh mắt lạnh lẽo của những người dị tộc khác.
Chỉ cần không phải đần độn thì đều biết có liên quan tới bột phấn trong tay Phục Hy, chỉ không biết trong tay Phục Hy còn có bột phấn kia nữa hay không…
Người tộc Thạch Linh ngã xuống đã không thể đứng lên được nữa. Những tộc nhân tộc Thạch Linh đứng san sát nhau, hoàn toàn bị sấm sét bao phủ, một kẻ cũng không bỏ sót.
Một sự tĩnh lặng tràn ngập khắp tầng thứ bảy. Những người dị tộc khác đều không hẹn mà cùng nhìn chằm chằm Phục Hy…
Xem ra sấm sét chính là đòn sát thủ của Nhân tộc.
Bột phấn màu nâu cường đại như vậy, hẳn là số lượng có hạn, ít nhất là vô cùng hiếm có. Nếu Phục Hy không lấy thêm được nữa thì mọi chuyện sẽ trở nên đơn giản.
Phục Hy phát hiện ánh mắt của những người dị tộc khác đều đổ dồn về phía mình thì cũng hơi bối rối.
Hắn ta biết rõ đám người dị tộc kia đang nghĩ cái gì!
Vấn đề là qua hai lần đã dùng hết bột Cố Lôi, hắn ta lấy bột phấn đâu ra nữa?
Ngay khi Phục Hy đang đứng hình thì Nữ Oa đã lên tiếng nói với Huyết Lang: “Vị thợ săn Bất Hủ này, chỗ ngươi còn có bột Thần Lôi màu nâu, xin hãy lấy ra!”
Bột Thần Lôi là cái quỷ gì?
Hai huynh đệ Huyết Sư, Huyết Nha còn đang ngơ ngác không hiểu thì Huyết Lang đã ngầm hiểu, gã trở tay một cái đã có bột phấn màu nâu cuồn cuộn trào ra.
Bột phấn màu nâu này không phải bột Cố Lôi mà là bột Ngưng Cốt trước đây từng dùng để phá hủy Hành Lang Vô Tận của tinh linh Diệt Không. Hai loại bột phấn nhìn giống nhau như đúc, đều có màu nâu nhưng khí tức hoàn toàn khác biệt, một cái ẩn chứa sức mạnh sấm sét, một cái ẩn chứa sức mạnh không gian, nếu dùng thần thức cảm nhận thì sẽ lập tức bại lộ.
Nhưng Huyết Lang thân là thợ săn Bất Hủ, là người có kinh nghiệm phong phú. Gã vừa lấy bột Ngưng Cốt ra là đã lập tức che đậy khí tức trong đó, kỹ thuật cực kỳ khéo léo tài tình.
Thấy một loạt phản ứng của Huyết Lang, trong mắt Nữ Oa cũng hiện lên vẻ tán thưởng. Chẳng trách những thợ săn Bất Hủ này có thể tự do hoạt động trong Tam Thanh Thiên, phản ứng quả thực rất nhạy bén.
Trùng hợp là bột Ngưng Cốt vừa mới lấy được không lâu, số lượng còn rất nhiều, bột Ngưng Cốt cuồn cuộn không ngừng hóa thành một bàn tay cao mấy trượng sừng sững trước mặt Phục Hy.
“…”
Nhìn thấy bàn tay màu nâu khổng lồ, những người dị tộc khác cũng đồng loạt im lặng.
Bàn tay màu nâu ban nãy còn không bằng một nửa cái này đã quét sạch người đá với sức phòng ngự mạnh mẽ, vậy uy lực của bàn tay màu nâu này còn đáng sợ tới mức nào?
Vì thế tình hình lại quay về lúc trước, đôi bên lại lần nữa giằng co căng thẳng.
Tuy Huyết Lang và Phục Hy phối hợp vô cùng tài tình nhưng vẫn có người nhìn ra điểm đáng ngờ.
Người đầu trâu sừng vàng đã biết rõ thân phận của Huyết Sư, Huyết Lang và Huyết Nha ngay từ đầu, ba gã thợ săn Bất Hủ này không phải đồng tộc với Nhân loại, mà thời điểm Nữ Oa mượn bột phấn từ Huyết Lang thì hai thợ săn Bất Hủ khác, cũng chính là Huyết Sư và Huyết Nha lại ngẩn người, giống như hoàn toàn không hề hay biết gì. Điều này rất bất thường.
Có một điều bất thường hơn chính là Huyết Lang lại che đậy khí tức của bột phấn, càng có vẻ giấu đầu lòi đuôi.
Người đầu trâu sừng vàng truyền âm phân tích của mình cho tinh linh tóc lam, tinh linh tóc lam cũng ngầm tán thành, nhưng nó lại cười lạnh hỏi: “Vậy ngươi có dám xông lên không? Nếu ngươi dám ta sẽ đưa ngươi qua đó”
Người đầu trâu sừng vàng trừng mắt nhìn tinh linh tóc lam một cái, không nói gì thêm. Tuy nó hoài nghi nhưng việc này không đáng để nó lấy tính mạng của bản thân ra mạo hiểm.
Nhưng tình hình không thể cứ mãi giằng co như vậy…
Chẳng mấy chốc đã có vài người dị tộc đề xuất ý kiến, mỗi một tộc cử ra vài người, sau đó cùng nhau xông lên. Cách này nhanh chóng được ủng hộ, xem như một phương án có thể chấp nhận.
Thấy những kẻ dị tộc lại bắt đầu chuẩn bị, mây đen lại leo lên gương mặt đoàn người Phục Hy. Suy cho cùng bọn họ vẫn đang rơi vào thế bí, tuy giai đoạn hiện tại còn có thể giằng co, nhưng có thể cứ giằng co mãi như vậy cho tới khi gió trong khe núi Tử Phong ngừng thổi được sao?
Những người dị tộc nhanh chóng chọn ra tử sĩ trong tộc…
Tác dụng của những tử sĩ này chính là dùng để thử “sét” trong tay Phục Hy, một khi xác nhận là thật thì các tử sĩ cũng chết. Nhưng bọn họ không thể làm trái mệnh lệnh của tộc trưởng, những tử sĩ này cũng không hề oán giận, họ tập hợp thành một đội ngũ mới rồi bắt đầu chuẩn bị ra tay.
Phục Hy nhăn chặt mày kiếm, ấn bát quái đã nổi lên trước người, bàn tay khổng lồ có thể đánh ra bất cứ lúc nào.
Tử sĩ mà các tộc chọn ra cũng run cầm cập. Một khi bàn tay kia nổ tung, vận mệnh bọn họ ra sao không cần nói cũng biết.
“Muốn chết sao!”
Phục Hy gào lên một tiếng, ấn bát quái bắt đầu xoay tròn.
Thấy Phục Hy thật sự muốn đánh ra một chưởng này, những kẻ đã định cắn răng chịu chết kia lại đồng loạt dừng động tác, thậm chí có kẻ còn lùi bước…
Nhưng Phục Hy dám đánh thật sao?
Thực ra có đánh hay không cũng sẽ bại lộ mà thôi.
Ban đầu La Chinh cũng trưng ra vẻ thản nhiên bình tĩnh, chỉ có chút lo lắng thấp thoáng trong ánh mắt, tuy che giấu rất sâu nhưng vẫn bị Nữ Oa bắt được.
Đồ của hắn vẫn chưa tới.
Mà trong tình thế hiện tại, thời gian của bọn họ chỉ được tính bằng nhịp thở…
“Là giả đấy, chít!”
“Hắn không dám dùng, đây là cọng rơm cứu mạng cuối cùng của bọn họ, các ngươi mau xông lên!”
“Tộc Ngưu Thủ Nhân ta, tuyệt đối không có kẻ nhu nhược!”
Thủ lĩnh dị tộc bắt đầu cổ vũ, ép buộc. Cho dù trong lòng các tử sĩ không tình nguyện chút nào nhưng bọn họ vẫn cắn răng tiến về phía trước. Phục Hy có làm ra vẻ như thế nào cũng không thể dọa các tử sĩ lui bước…
Đúng lúc này, La Chinh đột nhiên cảm ứng được gì đó.
Ở phía xa trong khe núi Tử Phong, một “ngọn gió” màu xanh biếc trộn lẫn trong làn gió màu tím, mà ngọn gió màu xanh này lại đang quay cuồng lồng lộng, tới gần với tốc độ cực nhanh.
“Phục Hy tiền bối, đánh ra đi!” La Chinh đột nhiên nói.
“Vì sao?” Phục Hy sửng sốt.
“Nghe ta!” La Chinh trầm giọng ra lệnh.
Phục Hy không thích giọng điệu của La Chinh, nhưng trước thời khắc sống chết, hắn ta cũng không so đo, đánh ra bàn tay khổng lồ được tạo thành từ bột Ngưng Cốt.