← Quay lại trang sách

Chương 3597 Áo giáp

Lúc trước mặc dù Dực Vương đón nhận những người mặc áo đen này nhưng Phục Hy, Nữ Oa và những người kia vẫn còn ôm lòng hoài nghi với lời thủ lĩnh áo đen nóiPhải biết đám người áo đen này còn không giải quyết được con ưng sáu đầu, sao có thể đối phó được với Quỷ Quyệt mạnh hơn nó nhiều?

Có điều cái gọi là chấp niệm của thủ lĩnh áo đen đã được kiểm chứng, mong đợi trong lòng mọi người nhất thời lớn lên không ít.

Khi Quỷ Quyệt kêu rên trước bức tượng này, cùng lúc đó La Chinh đã truyền âm thanh tụng niệm mà mình nghe thấy vào trong cơ thể.

Rất nhanh, văn minh Thiên Chấp đã truyền kết quả dịch ra ngoài.

“Ta nhớ ra rồi…”

“Ta tên là Thiên Truyền!”

“Ta… báo thù!”

La Chinh và Nguyên Thủy Thiên Tôn nghe xong mấy câu nói này, trong lòng hơi giật mình.

Mấy câu nói này của Quỷ Quyệt để lộ hai tin tức.

Tên của nó là “Thiên Truyền”, mà nó có một kẻ thù.

Quỷ Quyệt thân là “linh hồn” của văn minh Khoảnh Khắc, kẻ địch của nó đương nhiên không thể nào là văn minh Nguyên Linh hoặc tộc Vô Không, nhất định cũng là sinh linh trong thế giới Huyền Lượng.

“Kẻ thù của nó sẽ là ai?” La Chinh thấp giọng hỏi.

“Ngươi cảm thấy ai có tư cách trở thành kẻ thù của Nhân Linh?” Nguyên Thủy Thiên Tôn hỏi ngược lại.

“Dựa theo thực lực của Tứ Linh Môn, trong thế giới Huyền Lượng lẽ ra không có thứ gì có thể đối kháng với Tứ Linh, kẻ thù của Nhân Linh có thể là Tam Linh còn lại” La Chinh phân tích.

Nguyên Thủy Thiên Tôn gật đầu: “Trong Tứ Linh Môn nhất định tồn tại xích mích, nếu không chuyện sẽ không đi đến bước này”

Vị “Chấp Bút Giả” trong bức tranh bất hủ kia không chịu tiết lộ nhiều hơn, rất nhiều tin tức đều chỉ có thể gom góp từng chút như vậy.

Bây giờ lời Quỷ Quyệt nói, La Chinh chỉ có thể chắp vá ra một bối cảnh đại khái.

“Rầm rầm rầm…”

Sau khi kêu rên, Quỷ Quyệt lại chạy như điên.

Bên cạnh cái ao nước khổng lồ này là một hành lang trải đá xanh, ở cuối hành lang có một cánh cửa.

Quỷ Quyệt đi thẳng đến đẩy cánh cửa ra, sau đó một thế giới bao la mở ra trước mặt La Chinh, đó là một bầu trời đầy sao.

Vô số điểm sáng lấp lánh chi chít trên trời cao, khi thì xa, khi thì gần…

Hướng mắt nhìn lên trên, dường như linh hồn người ta cũng bị hút vào bầu trời ấy.

“Thế giới Huyền Lượng…” La Chinh lập tức nhận ra.

“Nơi này cách bên ngoài Hỗn Độn gần như vậy?” Ánh mắt Nguyên Thủy Thiên Tôn chợt lóe lên.

Rất nhiều nơi trong Tam Thanh Thiên có thể thấy bầu trời đầy sao, tầm nhìn có thể chạm đến ngoại vực.

Nhưng những nơi đó cách trời sao vô cùng xa xôi, lại có một tầng năng lượng không cách nào vượt qua chắn ngang ở độ cao trên trăm dặm, đến tận bây giờ chưa có ai vượt qua được tầng năng lượng đó. Đương nhiên Bất Hủ cảnh, người dị tộc trong Tam Thanh Thiên cũng không thể thăm dò thế giới Huyền Lượng, mà con đường lên trời duy nhất lại nằm trong tay văn minh Nguyên Linh.

“Nguyên Thủy Thiên Tôn tiền bối, mau nhìn phía xa kìa” Giọng nói của La Chinh trở nên kích động.

Hai người hướng mắt nhìn ra xa, bỗng thấy trên không trung phía xa có từng cái đĩa hình tròn khổng lồ trôi lơ lửng, những cái đĩa kia giống như hoa súng trôi nổi trên mặt nước, ở giữa là một cây cột như rễ súng kéo dài xuống dưới đến tận hư không.

Những cái đĩa hình tròn này có lớn có nhỏ, mà chỗ đoàn người La Chinh đang đứng là trên một cái đĩa khá nhỏ.

Sau khi Nguyên Thủy Thiên Tôn quan sát một lúc thì khẳng định nói: “Nơi này rất có thể là Ngọc Thanh Thiên, tầng cao nhất trong Tam Thanh Thiên”

“Ừ, ta cũng cảm thấy như vậy” La Chinh gật đầu.

Thật ra thì lúc Quỷ Quyệt ngậm lưỡi câu bị kéo lên, Nguyên Thủy Thiên Tôn và La Chinh đã suy đoán theo hướng này nhưng chưa chắc chắn lắm, dù sao nơi này có thể là một không gian đặc thù.

Nhưng những chiếc đĩa tròn kia và thế giới Huyền Lượng ở khoảng cách gần như vậy đã là chứng cứ cực kỳ hùng hồn.

“Nói vậy thì chắc là cái hầm kia có thể thông đến Ngọc Thanh Thiên, cũng không biết đường hầm kia thông đến cái đĩa nào” Nguyên Thủy Thiên Tôn lộ ra biểu cảm bừng tỉnh.

Lúc trước Nguyên Thủy Thiên Tôn cho rằng trên Ức Vạn Tháp Sơn chỉ có thể mở ra một con đường, cũng chính là đường hầm vây khốn ba mươi sáu anh kiệt của Nhân tộc.

Sau khi các thợ săn Bất Hủ thông qua Dực Vương truyền một ít tin tức trên Ức Vạn Tháp Sơn tới, Nguyên Thủy Thiên Tôn mới hiểu được trên Ức Vạn Tháp Sơn không chỉ mở ra một con đường, ngoài đường hầm kia ra thì còn ba con đường khác của văn minh Nguyên Linh và tộc Vô Không.

Còn chuyện rốt cuộc những con đường mở ra trên Ức Vạn Tháp Sơn thông đến nơi nào thì vẫn chưa biết được.

Bây giờ coi như đã biết rồi…

Tất cả những con đường mở ra trên Ức Vạn Tháp Sơn đều thông đến Ngọc Thanh Thiên.

Chỉ có điều Ngọc Thanh Thiên chia thành những cái đĩa hình tròn lớn nhỏ, những con đường khác nhau đương nhiên sẽ đi đến những cái đĩa khác nhau.

Đám người sau lưng La Chinh cũng đánh giá tất cả mọi thứ thuộc về thế giới này, hai mắt bọn họ mở tròn xoe, vẻ mặt đầy rung động.

“Nơi này nhất định là Ngọc Thanh Thiên!”

“Là một chi nhánh của Ngọc Thanh Thiên”

“Ức Vạn Tháp Sơn quả nhiên là chìa khóa đi đến Ngọc Thanh Thiên…”

Trong lúc mọi người thấp giọng cảm khái, Quỷ Quyệt tiếp tục tiến về phía trước.

Cái đĩa mà bọn họ đang đứng dù không lớn, nhưng dài rộng cũng chừng hơn mười dặm.

Sau khi Quỷ Quyệt đi được một đoạn, trên mặt đất bỗng xuất hiện từng hoa văn kỳ quái, những hoa văn này không phải là Phạn văn, La Chinh cũng không để văn minh Thiên Chấp dịch nghĩa chúng.

Chỉ chốc lát sau, Quỷ Quyệt dừng lại ở bên cạnh một hoa văn trong số đó, khống chế thân xác La Chinh khẽ giậm chân.

Kế đó, dưới đất truyền đến những tiếng chấn động.

“Rầm, rầm, rầm…”

Từng cây cột đá ba thước vuông chui ra từ phía dưới những hoa văn kia.

Những cây cột đá này xếp hàng chỉnh tề, số lượng vừa đúng hai trăm, bên trong rỗng ruột, ở giữa cất giữ từng bộ giáp màu bạc.

Hình thái của áo giáp và binh khí khác nhau, lớn nhỏ không đồng đều, nhưng kiểu dáng thì đồng bộ.

“Là đồ vật của đám Quỷ Quyệt khi còn sống” Nguyên Thủy Thiên Tôn phán đoán.

Sau khi nhìn thấy những thứ này, trong mắt Phục Hy, Nữ Oa, nhất là Thắng Thiên Thử Vương, lập tức lóe lên vẻ hưng phấn.

Nếu như “Nhân Linh” thuộc về văn minh Khoảnh Khắc, vậy những thứ này cũng đều là vũ khí của đám người văn minh Khoảnh Khắc kia, ở bên trong Hỗn Độn căn bản không có cách nào định nghĩa phẩm cấp của những món vũ khí này.

Quỷ Quyệt đi tới bên cạnh một cây cột đá trong số đó, đưa tay vào bên trong cây cột.

“Vèo!”

Áo giáp bên trong cột đá phát ra một tiếng kêu chói tai, chấn động theo một biên độ cực nhỏ.

“Vèo vèo vèo vèo…”

Tất cả áo giáp đều bay từ bên trong ra, dường như nhận biết chủ nhân này, không ngừng dán sát hai vai, đầu, cổ, ngực, hai chân của La Chinh.

Nháy mắt, những áo giáp này đã được mặc lên người La Chinh, trong tay hắn cũng có thêm một cây trường thương màu bạc.

Chỉ thấy Quỷ Quyệt khẽ vung trường thương màu bạc lên.

“Vù!”

Ánh sáng màu bạc xán lạn từ trong áo giáp và trường thương tỏa ra ngoài, kèm theo đó là khí tức của một luồng năng lượng kinh khủng.

Trong giây phút cảm nhận được khí tức của luồng năng lượng này, mọi người ở phía sau đều điên cuồng lùi lại.

Bọn họ kéo giãn khoảng cách với La Chinh đến mấy trăm trượng rồi mới dừng lại…

“Chỉ là một bộ giáp thôi mà năng lượng tích chứa trong đó đã kinh khủng tới vậy?” Nữ Oa kinh ngạc.

“Đây là đồ của văn minh Khoảnh Khắc đấy, chít!”

Thắng Thiên Thử Vương đảo mắt một vòng, toàn bộ tâm tư của nó đều đặt trên bộ giáp bên trong cây cột đá nọ.

Trải qua trăm cay nghìn đắng mới tới được nơi này, há có thể tay không mà về?