Chương 3615 Trên đài Bảo Bình
Trong Ngọc Thanh Thiên, trên đài Thanh Thiên rộng chừng trăm dặm có một chiếc bình khổng lồ sừng sững, bình có hình hồ lôChiếc bình trong suốt lấp lánh, dưới sự chiếu rọi của ánh sáng tỏa ra sắc màu lộng lẫy.
Bên cạnh Bảo Bình là một con sông rộng lớn, con sông này đột nhiên xuất hiện giữa hư không của Ngọc Thanh Thiên, vắt ngang tòa bộ đài Bảo Bình, chảy vào hư không trong Ngọc Thanh Thiên.
Đó là sông Thần tiếng tăm lẫy lừng.
Hai bên bờ sông Thần nằm ngổn ngang những thi thể của người khổng lồ.
Máu tươi từ cơ thể chúng chảy ồ ạt, men theo những rãnh nước trên bờ rồi chảy xuống lòng sông, nhuộm sông Thần thành một màu đỏ như máu.
Một hòa thượng béo tươi cười đứng giữa đống thi thể của người khổng lồ, trên mặt hòa thượng béo này luôn treo nụ cười tươi rói như hai vầng trăng non, có vẻ vô cùng thân thiện hòa ái, thế nhưng máu tươi dính trên người hắn ta lại phủ cho hắn ta một tầng sát khí.
Hòa thượng béo túm lấy thi thể người khổng lồ, dùng sức đẩy vào giữa lòng sông.
“Rầm…”
Thi thể người khổng lồ bị đẩy vào lòng sông, chảy xuôi theo dòng nước.
Một bờ khác của sông Thần là một cô gái mặc trường bào toàn thân đẫm máu, áo bào vốn trắng trong thuần khiết bị nhuộm thành màu đỏ tươi như máu, nàng ta và hòa thượng béo đều đang cố gắng đẩy người khổng lồ vào sông Thần.
Hòa thượng béo trông như hòa thượng, nhưng trên thực tế lại là một vị đạo nhân, là Đa Bảo đạo nhân.
Cô gái kia là Bích Tiêu tiên tử trong Tam Tiêu Tiên Tử, hai người này là đệ tử lớn nhất và đệ tử nhỏ nhất của Thông Thiên giáo chủ.
“Phù, không ngờ trong vòng ba ngày sư tôn lại giết nhiều Bác Bì Cự Nhân như vậy, thực lực của sư tôn lại tăng lên rồi” Đa Bảo đạo nhân cảm thán.
Phải biết rằng thực lực của Bác Bì Cự Nhân trong Tam Thanh Thiên mạnh kinh khủng khiếp. Đừng nói đối mặt với nhiều Bác Bì Cự Nhân như vậy, cho dù chỉ đối mặt với một người, Đa Bảo đạo nhân cũng chỉ có thể bỏ trốn.
Phải biết hắn ta chính là đại đệ tử của Thông Thiên giáo chủ, không chỉ có rất nhiều loại bảo vật quý hiếm trên người mà huyết mạch lấy được tại bức tranh bất hủ cũng rất thần kỳ, là tồn tại đứng đầu trong các Bất Hủ cảnh.
Trong mắt Bích Tiêu tiên tử lại hiện lên vẻ lo lắng: “Đại sư huynh, thực lực của sư tôn quả thực mạnh hơn, nhưng huynh không phát hiện trong lúc chiến đấu sư tôn giống như đã hoàn toàn biến thành một người khác hay sao?”
“Chiến đấu với kẻ địch, đương nhiên phải có quyết tâm sát phạt, đương nhiên sẽ không hòa ái như lúc bình thường” Đa Bảo đạo nhân nói với vẻ đương nhiên.
Ai ngờ Bích Tiêu tiên tử vẫn cứ lắc đầu: “Không phải như vậy, ta cứ cảm thấy trong lúc chiến đấu sư tôn đã bị Quỷ Quyệt chiếm thân, huynh còn nhớ sư tỷ chết thế nào không?”
Sư tỷ mà Bích Tiêu tiên tử nhắc tới chính là Kim Linh Thánh Mẫu.
Bích Tiêu tiên tử vừa nhắc tới Kim Linh Thánh Mẫu, sắc mặt Đa Bảo đạo nhân lập tức thay đổi, quát lớn: “Đừng nhắc lại chuyện này nữa!”
Kim Linh Thánh Mẫu là nhị đệ tử của Thông Thiên giáo chủ, cũng là sư tỷ của Tam Tiêu Tiên Tử.
Vị sư tỷ này chăm sóc Vân Tiêu, Quỳnh Tiêu, Bích Tiêu như một người mẹ, các nàng cũng đối xử với Kim Linh Thánh Mẫu như mẫu thân.
Có một lần Thông Thiên giáo chủ gặp phải một kẻ địch khó nhằn, đang chiến đấu thì đột nhiên mất khống chế, bắt đầu tùy ý tàn sát như một kẻ điên, đánh cho đối thủ liên tục rút lui.
Tuy trận chiến kia sư tôn toàn thắng, nhưng y lại lỡ tay giết nhầm Kim Linh Thánh Mẫu!
Đó vẫn luôn là nỗi ám ảnh không thể nào xóa nhòa trong lòng Bích Tiêu tiên tử, cũng là chuyện mà ba tỷ muội khó lòng đối mặt.
Vốn dĩ Bích Tiêu tiên tử vẫn luôn đè nén chuyện này dưới tận đáy lòng, nhưng lần này sư tôn đột nhiên trở nên cực kỳ điên cuồng, giết chết tất cả Bác Bì Cự Nhân bằng thủ đoạn ngoài sức tưởng tượng.
Lúc ấy Bích Tiêu cũng ở gần một Bác Bì Cự Nhân, nếu không có Đa Bảo đạo nhân kéo nàng ta đi vào khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, có lẽ ngay cả nàng ta cũng bị Thông Thiên giáo chủ giết chết.
Lúc ấy, đối diện đôi mắt của Thông Thiên giáo chủ, Bích Tiêu nhịn không được rùng mình một cái. Khi đó sư tôn không giống con người một chút nào mà là một con Quỷ Quyệt khiến người ta ghê tởm.
Trận chiến trên đài Bảo Bình thắng lợi, nhưng nhớ tới gương mặt sư tôn, nàng ta lại nhớ tới cái chết của Kim Linh Thánh Mẫu, trong lòng càng thêm bất an.
Không ngờ nàng ta vừa mới nhắc tới thì đã bị đại sư huynh nghiêm khắc quát mắng.
Thấy dáng vẻ uất ức của tiểu sư muội, thân là đại sư huynh, Đa Bảo đạo nhân bỗng mềm lòng, bèn khuyên nhủ: “Sư tôn cũng có nỗi phiền muộn của sư tôn, nhiều chuyện không hề dễ dàng như vẻ bề ngoài, tộc Vô Không chúng ta dựa vào cái gì để đấu với văn minh Nguyên Linh? Dựa vào một mình sư tôn, muội cảm thấy có thể sao?”
Người ngoài nhìn vào cứ tưởng một mình Thông Thiên giáo chủ gánh vác cả bộ tộc Vô Không đối đầu với văn minh Nguyên Linh, nhưng ít ai biết được chân tướng, ngay cả Tam Tiêu Tiên Tử cũng không biết sự thật ẩn giấu bên trong.
Bích Tiêu bĩu môi, ổn định cảm xúc rồi thấp giọng nói: “Ta biết rồi, mặc kệ sư tôn biến thành cái gì, người vẫn luôn là sư tôn của ta…”
“Rầm!”
Đa Bảo đạo nhân đẩy một Bác Bì Cự Nhân vào sông Thần, mặt sông nổi lên lớp lớp gợn sóng, lúc này hắn ta mới cười tươi, nói: “Đúng rồi, chúng ta không nên nghi ngờ sư tôn”
Tộc Vô Không có đủ tinh anh đến từ tất cả các tộc, trong đó Nhân tộc chỉ có chín người kể cả Thông Thiên giáo chủ, trước nay vẫn luôn thân mật khăng khít.
Dưới Bảo Bình khổng lồ là bốn quả cầu màu đỏ bay lơ lửng.
Trong những quả cầu màu đỏ này là những cường giả với nhiều hình thù khác nhau, đó đều là những cường giả dị tộc tin thờ Đạo Vô Không, có vài người còn là thủ lĩnh của chủng tộc nào đó trong Bỉ Ngạn.
Chúng giữ vững niềm tin về Đạo Vô Không, muốn dốc hết sức mình để hủy diệt hết thảy, cho nên lựa chọn đi theo Thông Thiên giáo chủ.
Bốn người này lần lượt là Du Cẩu của Cứu tộc, Thiên Sát của tộc Thiên Na, Phan Thần của tộc Nại Phan, Ngư Linh Vương của Quỷ tộc.
Bốn vị cường giả dị tộc trong quả cầu màu đỏ ban nãy đều thi triển thần thông, muốn mở Bảo Bình ra.
Nhưng chúng mất hết sức chín trâu hai hổ mà Bảo Bình khổng lồ vẫn không nhúc nhích, chỉ có phần thân bình hiện lên một chữ Phạn đơn giản: “Phong”, mà xung quanh chữ “Phong” này còn có hoa văn chằng chịt kéo dài khắp cả thân bình.
Bọn họ biết chiếc bình này kiên cố như vậy chắc chắn có liên quan đến chữ “Phong” này, nhưng ở đây không ai có thể phá giải.
“Rốt cuộc trong Bảo Bình đựng thứ gì, đáng để văn minh Nguyên Linh bảo vệ đến thế?” Một quả cầu đỏ phát ra âm thanh, đó là Du Cẩu.
“Ngoại trừ đông đảo Quái Vật Lột Da còn có nhiều Quỷ Quyệt cấp Thù như vậy… thứ trong cái bình này nhất định không tầm thường” Phan Thần phỏng đoán.
“Không ngờ chiếm được cả đài Bảo Bình rồi mà cái bình này lại không mở được, đúng là mất mặt…”
Trong lúc các cường giả dị tộc đang bàn luận thì Thông Thiên giáo chủ đã bước tới.
Y mặc một bộ trường bào màu vàng, đuôi áo tự lay động mà không cần gió, mang theo một sự uy nghiêm khiến người ta e sợ.
“Soạt!”
Y vươn tay quơ nhẹ bên hông, một con dao găm màu đen đã xuất hiện trong tay. Con dao găm này không phải vàng, không phải đồng cũng không phải ngọc mà trông như răng nanh của một con quái vật nào đó.
“Giáo chủ đại nhân, con dao găm này là răng của cái đám trong bóng đêm đó! Ngài làm sao mà lấy được vậy?” Thiên Sát giống như con mèo đứng ở vị trí đầu tiên bên trái lên tiếng hỏi.
Thông Thiên giáo chủ không trả lời nó, y chỉ nhẹ nhàng nhảy lên, ghim chặt con dao găm màu đen vào chữ “Phong”. Khoảnh khắc chữ “Phong” bị dao găm đâm trúng, toàn bộ hoa văn trên bình đột nhiên bừng sáng.
Chờ khi ánh sáng tiêu tan, những hoa văn dùng để giữ vững chiếc bình lại biến thành vết rạn nứt…
Một dòng năng lượng màu vàng tràn từ trong bình ra ngoài.
Nhìn thấy dòng năng lượng này, những cường giả dị tộc ở đây càng thêm chấn động.