← Quay lại trang sách

Chương 3627 Thu gom

“Các ngươi là kẻ ngoại lai, đương nhiên các ngươi không hiểu sự tàn khốc của đảo Dạ Kiến. Thông thường, kẻ ngoại lai sẽ không thể sống qua được khỏi đêm đầu tiên” Sắc mặt của Thương Đa hơi trắng bệch: “Đảo Dạ Kiến là một hòn đảo tràn ngập Quỷ Quyệt, Quỷ Quyệt yếu nhất là cấp Thù thì ở chỗ nào cũng có, Quỷ Quyệt cấp Oán mạnh hơn một chút cũng không ít. Quỷ Quyệt cấp Hận chính là bá chủ trên đảo Dạ Kiến!”Mặt của Huyết Sư, Huyết Nha và Huyết Lang đều trầm xuống. Tuy đài Thanh Thiên đảo Dạ Kiến này lớn hơn đài Thanh Thiên lúc trước rất nhiều, nhưng nếu so với Thượng Thanh Thiên thì nó rất nhỏ. Bên trong Thượng Thanh Thiên, Quỷ Quyệt cấp Thù và cấp Oán thỉnh thoảng mới xuất hiện, chúng có thể quấy long trời lở đất. Trên hòn đảo nho nhỏ này có nhiều Quỷ Quyệt như vậy thì sẽ là nơi nguy hiểm tới cỡ nào?

Huyết Lang đang thầm nghĩ trong lòng làm thế nào để khuyên những người khác lui về Thượng Thanh Thiên. Dù họ không có cách nào rút về gã cũng muốn dẫn hai huynh đệ Huyết Nha, Huyết Sư rời đi. Không nói những thứ khác, chỉ cần một con Quỷ Quyệt cấp Hận xuất hiện thì tất cả mọi người sẽ phải chết. Nếu họ ở lại đây tiếp tục thăm dò chẳng khác nào muốn chết.

“Gần như tất cả các Quỷ Quyệt đều vô cùng nguy hiểm. Nói như vậy, các ngươi làm thế nào để sống sót?” Ánh mắt của Nữ Oa nhìn chằm chằm Thương Đa, dường như nàng muốn nhìn thấu tâm tư của nó.

“Tộc nhân của tộc Mộc Diệp chúng ta đã đấu với Quỷ Quyết rất nhiều năm, đánh đổi tính mạng của vô số tộc nhân mới giữ lại được tính mạng…” Thương Đa thở dài một tiếng, dường như chuyện cũ cực kỳ bi thương đang hiện lên trước mặt nó.

“Chít! Trên đảo Dạ Kiến này có nơi nào an toàn không?” Thắng Thiên Thử Vương hỏi.

“Có” Thương Đa đáp.

“Chỗ nào?” Thắng Thiên Thử Vương hỏi.

“Bộ tộc của bọn ta” Thương Đa trả lời.

“Chít! Chúng ta có thể tới đó không?” Thắng Thiên Thử Vương vội vàng hỏi.

Thương Đa lập tức mỉm cười nói: “Đương nhiên, người của tộc Mộc Diệp chúng ta rất thích giúp kẻ ngoại lai. Thường xuyên có kẻ ngoại lai tới tìm chúng ta che chở. Các ngươi theo ta tới đó là được”

“Chít! Được” Thắng Thiên Thử Vương gật đầu.

Sau đó, Thương Đa dẫn đường ở phía trước. Nữ Oa, Phục Hy, La Chinh và thợ săn Bất Hủ đều không hề xê dịch bước chân. Trong lòng bọn họ đều cảm thấy rất nghi ngờ. Quả thật, một số dị tộc trong Bỉ Ngạn rất lương thiện, thích giúp đỡ người khác. Thoạt nhìn Thương Đa là một đối tượng có thể tin cậy, nhưng những lời nó nói lại có rất nhiều lỗ hổng.

Ví dụ như người của tộc Mộc Diệp bọn chúng thường xuyên giúp kẻ ngoại lai. Nhưng đảo Dạ Kiến vốn là một đảo hoang, chẳng có con đường nào tới đây cả, con đường duy nhất tới đây chỉ mới được bọn họ sửa chữa mà thôi. Trước đây, sao lại có kẻ ngoại lai tới đây được?

Ví như thuốc bột quỷ dùng để rắc lên vật sống có thể dẫn thứ trên trời kia xuống. Vậy thực vật trên đảo Dạ Kiến này không được tính là vật sống ư? Nếu coi chúng là vật sống thì vì sao toàn bộ thực vật trên đảo này lại bình an vô sự?

Hơn nữa, dường như Thương Đa đã nhìn quen Quỷ Quyệt như Thiên Truyền, không hề cảm thấy kinh ngạc chút nào.

“Thử Vương” Nữ Oa lập tức lên tiếng.

Thắng Thiên Thử Vương xoay người lại, trong đôi mắt chuột màu đen lộ ra vẻ gian xảo. Nó truyền âm lại cho đám người: “Chít! Chúng ta không quen với cuộc sống ở nơi đây. Nơi này lại quá quỷ dị nên chúng ta cần biết tin tức về sự an toàn”

“Nhưng mà…” Nữ Oa hơi do dự.

“Thử Vương nói đúng đấy. Những Quỷ Quyệt kia không thể nào nói chuyện được nhưng người của dị tộc thì có thể” Phục Hy truyền âm cho tất cả mọi người: “Hơn nữa, con lười và người của tộc Mộc Diệp đều nhắc tới thứ trên trời giáng xuống. Chúng ta ở lại nơi này tìm kiếm không ra nguyên do thì còn nguy hiểm hơn”

“Đúng là như thế!” La Chinh gật đầu, sau đó phán đoán: “Vấn đề lớn nhất chính là thuốc bột quỷ kia”

Dường như Quỷ Quyệt muốn họ bôi thứ thuốc bột quỷ quyệt kia lên là để tránh thoát thứ trên trời xuống. Nhưng Thương Đa lại nói hoàn toàn ngược lại, nó nói rằng thứ thuốc bột quỷ kia sẽ dẫn tai họa tới. Chắc chắn một trong hai nói dối.

Mặc dù La Chinh có khuynh hướng tin tưởng con lười Quỷ Quyệt, nhưng bản thân Quỷ Quyệt lại không có trí tuệ nên không thể thu hoạch tin tức từ nó được. Nếu như hiểu sai ý thì sẽ phải trả một cái giá không nhỏ.

“Đơn giản thôi” Bờ môi Huyết Lang hơi động đậy: “Để ta thu gom một ít thuốc bột quỷ, vào thời khắc nguy hiểm có thể dùng tới”

Đề nghị này của Huyết Lang đúng là vẹn cả đôi đường, xem như một phương án điều hòa linh hoạt.

“Thế thì làm phiền Huyết Lang các hạ rồi” La Chinh gật đầu.

Đám người truyền âm bàn bạc một lượt rồi mới sải bước đi theo sau lưng Thương Đa. Dọc theo con đường này đều là nương rẫy và khu đất nhấp nhô, thỉnh thoảng mới có rừng cây hoặc bụi cỏ được phủ một lớp bụi.

“Vèo…”

Một cơn gió đột nhiên thổi qua. Rừng cây khẽ đung đưa, lớp thuốc bột vốn phủ trên cây cối đột nhiên rơi rào rào xuống lộ ra một mảnh lá cây màu xanh.

“Soạt!”

Từ trong tán cây có từng cái chân màu trắng duỗi ra. Cái chân kia đang nắm một vốc tro màu xám trắng. Đám con lười Quỷ Quyệt chăm chỉ dùng thứ bột màu xám trắng che giấu lớp lá cây.

“Mau nhìn đi”

“Đó đều là con lười Quỷ Quyệt!”

“Cái đảo Dạ Kiến này nhiều Quỷ Quyệt thật…”

Sau khi che lấp xong lá cây, có một số con lười Quỷ Quyệt chú ý tới đoàn người La Chinh. Chúng bốc một nắm bột rồi leo từ trên cây xuống và đi về phía bọn họ. Dựa theo tập tính của con lười Quỷ Quyệt đầu tiên, chắc hẳn bọn chúng định vẩy số bột này lên người bọn họ. Nhưng những con lười Quỷ Quyệt kia vừa mới đi được mấy bước, Thương Đa đang dẫn đầu đột nhiên đưa tay bắn ra mấy mũi tên.

“Vèo vèo vèo!”

Những mũi tên kia cắm ở trên mặt đất trước mặt mấy con lười Quỷ Quyệt, dọa những con Quỷ Quyệt này leo trở lại cây. Thấy dáng vẻ nhát gan của những con lười Quỷ Quyệt này, đám Phục Hy, Huyết Lang chỉ đành bất đắc dĩ nhếch miệng. Không phải tất cả Quỷ Quyệt đều là trời sinh mạnh mẽ, có một số Quỷ Quyệt thật sự rất nhỏ yếu.

Trên đường đi, Huyết Lang buông thõng một tay xuống, từng sợi tơ bung từ ngón tay ra. Những sợi tơ này lan tới rừng cây ở bên cạnh, những sợi tơ leo lên cây bện thành hình “bàn tay” của Huyết Lang. Bàn tay này khẽ chụp một cái, trên mu bàn tay xuất hiện một vòng màu xanh thẳm. Đó chính là không gian Tu Di của Huyết Lang.

Sau đó, bàn tay kia liên tục rung lá cây làm số thuốc bột trên cành cây rụng xuống và bỏ vào trong không gian Tu Di. Chẳng mấy chốc, hành động của bàn tay này đã thu hút mấy con lười Quỷ Quyệt. Bọn chúng cho chân vào trong túi của mình để lấy thuốc bột quỷ theo thói quen, sau đó vảy số bột kia về hướng bàn tay. Điều này rất đúng ý của Huyết Lang. Gã lập tức dùng không gian Tu Di để hứng số thuốc bột quỷ của đám Quỷ Quyệt.

Mấy con lười Quỷ Quyệt liên tục vẩy thuốc bột quỷ xuống, số thuốc bột này đều rơi vào trong không gian Tu Di. Bọn chúng cảm thấy rất kỳ lạ, vì sao thuốc bột quỷ không thể phủ hết bàn tay này được. Nhưng đám Quỷ Quyệt cũng chẳng thấy có gì không ổn, trái lại rất cố chấp móc sạch số thuốc bột quỷ trong túi mình để rải rồi mới hậm hực quay đi.

Không lâu sau, Huyết Lang đã móc rỗng số thuốc bột quỷ trong túi của mấy con lười Quỷ Quyệt. Sau khi gã cảm thấy thu gom đủ rồi, cái tay kia lại hóa thành sợi tơ một lần nữa rồi nhanh chóng quay lại thân thể Huyết Lang.

Tất cả những chuyện này đều thần không biết quỷ không hay.

Chẳng mấy chốc, đám người đã tới gần một ngọn núi lớn. Một mặt của ngọn núi lộ ra từng dãy hang động hình tròn chỉnh tề. Khi Thương Đa dẫn đoàn người La Chinh xuất hiện, trong miệng hang động hình tròn ở trên núi có rất nhiều tộc nhân của tộc Mộc Diệp chui ra.

Đám tộc nhân của tộc Mộc Diệp này không tới nghênh đón Thương Đa. Bọn chúng đứng im ở cửa hang nhìn về phía đoàn người La Chinh ở xa xa như cương thi. Trong ánh mắt chúng tràn đầy vẻ lạnh lùng, căm hận và tham lam.

(Hết tập 203)