← Quay lại trang sách

Chương 3648 Điều bảo đảm thứ hai

Ở phía Bắc Ngọc Thanh Thiên có một tảng đá vuông vức màu nâu rất lớn. Tảng đá vuông này dài chín mươi chín nghìn mét, rộng chín mươi chín nghìn mét và cao chín mươi chín nghìn mét. Từ dưới lên trên, cứ cách mỗi ba mươi mét là lại có một cửa vàoBên trong toàn bộ tảng đá đều bị đào ra, hình thành từng hang động rắc rối phức tạp.

Nơi này được gọi là thành Thiên Phương, cũng là một trong các đại bản doanh của Tứ Linh Môn.

Trong một căn phòng ở phía trên bên trái thành Thiên Phương, một người đàn ông mặc áo vải bị bốn sợi xích sắt trói chặt, hai tay hai chân bị kéo thẳng ra.

“Vụt vụt”

Sợi roi trắng trên không trung đột nhiên giật lại và quật mạnh về phía người đàn ông áo vải.

“Bốp!”

Lúc sợi roi trắng này quất vào người đàn ông áo vải, một vầng hào quang màu trắng bạc lóe ra. Ánh sáng trắng này chính là ánh sáng Phá Diệt.

Người đàn ông áo vải này cũng là thân thể Quỷ Quyệt.

Thủ đoạn trừng phạt bình thường rất khó khiến Quỷ Quyệt cảm thấy đau đớn, còn dùng ánh sáng Phá Diệt để quất thì không khác nào dùng bụi gai quất vào thân thể người, có thể khiến Quỷ Quyệt đau đớn dữ dội.

Đương nhiên, đối tượng nhất định phải là Quỷ Quyệt cấp Oán, cấp Hận. Còn nếu là Quỷ Quyệt cấp Thù bình thường thì một roi này quất xuống, nó sẽ lập tức tan biến hoàn toàn.

“Bốp bốp bốp bốp”

Mấy ngày qua, người đàn ông áo vải không biết đã bị quất bao nhiêu roi rồi.

Kẻ vung roi là một cô gái Nhân tộc, cứ mỗi lần nàng quất một roi xuống là lại hỏi: “Thân Thần Cương, ngươi có biết tội của ngươi không!”

“Bốp!”

“Thân Thần Cương, ngươi có biết tội của ngươi không!”

“Bốp!”

“Thân Thần Cương, ngươi có biết tội của ngươi không!”

Tên của người đàn ông áo vải ấy là Thân Thần Cương, phủ chủ của Nhạc phủ thuộc Nhân Linh Môn.

Cô gái Nhân tộc quất Thân Thần Cương cũng thuộc Nhạc phủ. Mặc dù cả vẻ mặt và giọng điệu của nàng đều nghiêm khắc, nhưng trong mắt lại không hề có cảm giác vui sướng khi hành hạ người khác mà ngược lại, toàn là vẻ đau lòng.

Nhạc phủ phụ trách đóng giữ đài Bảo Bình, nhiệm vụ chính là trông giữ một thần đạo. Suốt bao nhiêu kỷ nguyên Hỗn Độn qua, mọi chuyện vẫn luôn yên ổn, vậy mà bây giờ lại bị tộc Vô Không cướp đi. Phủ chủ phạm vào sai lầm này, gần như không thể tha thứ.

“Bốp!”

Cô gái đã quất mấy ngày mấy đêm.

Cứ quất bằng sợi roi pha lẫn ánh sáng Phá Diệt như này, nàng thật sự có thể đánh chết Thân Thần Cương.

Thân Thần Cương không nói một lời, chỉ lặng lẽ chịu đựng cơn đau.

Trong quá trình quất roi không ngừng nghỉ ấy, một âm thanh bỗng truyền đến.

“Thần phủ tướng, mấy ngày nay có thấy sung sướng không?”

Trong giọng nói ấy mang đậm ý trào phúng.

Cô gái Nhân tộc vừa nghe được giọng nói này liền nhướng mày, lực quất roi tăng thêm ba phần.

Phủ chủ bị phạt, nếu nàng vì tình riêng mà nương tay sẽ chỉ khiến Thân Thần Cương bị trách phạt nặng hơn.

Mãi đến khi người ngoài cửa đi tới và ra dấu tay với cô gái Nhân tộc ý bảo nàng dừng lại, nàng mới thận trọng rút roi dài về và đứng sang một bên.

Trong roi có chứa ánh sáng Phá Diệt, tất nhiên nàng không dám đụng vào.

Kẻ vừa đến là một người đàn ông trung niên, chính là Mạch phủ tướng trong phủ Thập Phương.

Thân Thần Cương là phủ tướng Nhạc phủ, còn Mạch phủ tướng là phủ tướng của Quảng phủ, cả hai xem như cùng cấp bậc.

Dù là lúc trước khi trở thành Quỷ Quyệt hay là sau khi đã thành Quỷ Quyệt, thực lực của Thân Thần Cương đều mạnh hơn Mạch phủ tướng, mà cả hai vẫn luôn là mối quan hệ cạnh tranh.

Sau khi trở thành Quỷ Quyệt phục sinh, Mạch phủ tướng được trọng dụng, còn Thân Thần Cương thì phải đi đài Bảo Bình, trên thực tế là bị đày ra biên cương.

Hiện giờ Mạch phủ tướng đến đây đương nhiên có ý chế giễu.

Thân Thần Cương hờ hững liếc nhìn Mạch phủ tướng một cái: “Muốn xóa tọa độ của ta à?”

Đối với Quỷ Quyệt, chỉ cần tọa độ còn là sẽ có khả năng sống lại vô hạn. Ngoài ra, mọi thủ đoạn tấn công đối với Quỷ Quyệt đều không mang ý nghĩa gì quá lớn.

Cô gái Nhân tộc quất roi không ngừng cũng chỉ mang lại đau đớn cho Thân Thần Cương mà thôi.

Người của Nhạc phủ bị giết trên đài Bảo Bình không ít, nhưng ngay sau đó vẫn có thể sống lại trên tọa độ. Còn một khi tọa độ bị xóa bỏ thì chẳng khác nào bị tuyên án tử hình, Quỷ Quyệt sẽ bị chết vĩnh viễn.

Mạch phủ tướng cười nói: “Xem ra Thân phủ tướng luôn không để ý chuyện sống chết nay cũng sợ chết rồi?”

“Lúc bị đám rắn kia cứu tỉnh, ta đã có giác ngộ rồi” Thân Thần Cương đáp.

“Bây giờ đang là lúc cần người, chúng sẽ không giết ngươi. Huống chi, dùng Nhạc phủ của các ngươi để trấn giữ đài Bảo Bình chẳng qua chỉ là điều bảo đảm thứ nhất, bản thân năng lượng thần đạo kia chính là điều bảo đảm thứ hai!” Mạch phủ tướng nói ra.

“Gài gì vào rồi?” Hai mắt Thân Thần Cương ngưng lại.

“Còn không mau thả Thân phủ tướng ra!” Mạch phủ tướng quay lại, nói với cô gái Nhân tộc.

Cô gái Nhân tộc rất vui mừng, vội vàng tiến lên cởi bỏ xiềng xích đang trói chặt Thân phủ tướng ra.

Sau đó, Mạch phủ tướng lấy ra một chiếc gương và cầm trong tay.

Hình ảnh trong gương rất mờ, chỉ có thể loáng thoáng nhìn thấy một phần của mặt hồ, trong hồ có vài chiếc thuyền đen đang trôi nổi.

“Đây là gì?” Thân Thần Cương quanh năm trấn giữ đài Bảo Bình, tin tức của hắn ta vô cùng hạn hẹp.

“Hắc Thuyền, thế lực do đám chim chống lưng trong thế giới mẹ” Mạch phủ tướng nói.

“Năng lượng thần đạo kia nằm trong tay họ?” Thân Thần Cương hỏi.

Mạch phủ tướng gật đầu: “Trong Hắc Thuyền có một kẻ có thể dung hợp thần đạo, chắc họ rất nóng lòng muốn dung hợp ra năng lượng dung đạo hoàn mỹ”

“Năng lượng dung đạo hoàn mỹ” Thân Thần Cương nhếch miệng: “Thứ này thì làm gì có hoàn mỹ?”

Định nghĩa về sự hoàn hảo là một giới hạn.

Đối với Tứ Linh Môn, năng lượng của một thế giới thứ cấp là có thể tùy ý gia tăng và giảm bớt.

Ví dụ như người kiến tạo thế giới định nghĩa trong thế giới thứ cấp chỉ có một nghìn loại năng lượng, vậy đối với thế giới thứ cấp này, năng lượng dung hợp một nghìn loại chính là giới hạn.

Nếu là ba nghìn loại, vậy thì ba nghìn thần đạo sẽ là giới hạn.

“Đối với thế giới hỗn độn thì đây chính là hoàn mỹ. Đừng quên, ngươi và ta hiện giờ cũng là một phần trong thế giới hỗn độn, đừng dùng ánh mắt xưa cũ để định nghĩa” Mạch phủ tướng nói.

Vùng trời đất rộng lớn kia, bọn họ khó mà về được.

Thân Thần Cương nhìn Mạch phủ tướng, nói: “Nếu hắn nắm giữ năng lượng dung đạo hoàn chỉnh thì e là cũng sẽ có được năng lực thay đổi kết cấu của thế giới hỗn độn, nhìn ngươi hình như chẳng lo lắng chút nào?”

“Nếu hắn dung hợp thần đạo cuối cùng, vậy điều bảo đảm thứ hai sẽ tự khắc khởi động. Chúng ta cứ ngồi yên mà xem thôi” Mạch phủ tướng có vẻ khá đắc ý.

Mạch phủ tướng, Thân Thần Cương cùng cô gái Nhân tộc kia bèn lẳng lặng xem hình ảnh hiển hiện trong gương.

Vì hình ảnh quá mờ nên họ chỉ có thể nhìn thấy mặt hồ và chiếc thuyền đen mờ ảo, còn những chi tiết khác thì chẳng thấy được gì.

Nhưng mấy canh giờ sau, chiếc thuyền đang ở trung tâm bỗng nhiên rung lên, giống như có một người khổng lồ nào đó vừa ném một ngọn núi lớn vào trong hồ, làm dấy lên cơn sóng to lớn.

Sau đó, chiếc thuyền đen ấy bị vầng sáng trắng chói lòa bao phủ.

“Uy lực không tầm thường”

Mạch phủ tướng vỗ vỗ vai Thân Thần Cương, sau đó giao chiếc gương cho Thân Thần Cương rồi cứ thế nghênh ngang rời đi.

Thân Thần Cương cầm tấm gương, nhìn ánh sáng trắng tắt dần rồi biến mất.

Chiếc thuyền đen vỡ tan thành từng mảnh trên mặt hồ, đồng thời có vệt máu màu đen đặc tuôn ra.

Hắc Thuyền này là một phần thân thể của lão thuyền trưởng, nếu bị hư hỏng quá nghiêm trọng thì sẽ không thể nào nhanh chóng hồi phục lại như cũ, cho nên khi lão thuyền trưởng bị thương nặng đương nhiên sẽ có rất nhiều máu chảy ra.

“Bọn họ nghi rằng ta cố ý giao năng lượng thần đạo cho Thông Thiên giáo chủ” Thân Thần Cương nói.

Cô gái Nhân tộc bên cạnh gật đầu: “Đưa chiếc gương này tới là đang cảnh cáo Nhạc phủ chúng ta ư?”

“Không phải cảnh cáo” Thân Thần Cương nắm chặt chiếc gương, ngay sau đó chiếc gương bỗng vỡ tan kèm tiếng “Bụp”: “Mà là lời chế giễu đầy khinh thường. Nó muốn nói cho Nhạc phủ chúng ta biết rằng, có bày ra trò gì thì cũng chẳng mang lại chút ý nghĩa nào!”