Chương 3666 Trao đổi điều kiện
“Ta cũng đi!”“Ta cũng muốn đi theo!”
“Đại Cổ, cho ta đi với!”
Các Hầu Chủ nhao nhao đòi đi theo.
Vị Hầu Chủ tên Đại Cổ được xem là thủ lĩnh của các Hầu Chủ này.
Đại Cổ quét mắt nhìn các Hầu Chủ, bèn nói: “Không Cổ, Hạ Cổ, Thốn Cổ, ba người các ngươi đi theo ta!
Nếu người ta đã mang răng sói tới núi quỷ thì không cần sợ người khác chạy nữa.
Năm xưa các Hầu Chủ đều là cường giả trụ cột trong Hầu Linh Môn, ngay cả khi biến thành Quỷ Quyệt thì sau khi thức tỉnh, thực lực của chúng cũng sẽ vô cùng mạnh.
Đại Quỷ Tế Thanh Bì đi trước dẫn đường, trong lòng cũng hơi sốt sắng.
Có thể nói nó là một Đại Quỷ Tế đứng về phía Nhân tộc.
Suốt dọc đường mang theo răng sói tới đây, trong lòng Đại Quỷ Tế Thanh Bì khá lo lắng. Lỡ như răng sói là thật, sợ rằng tình cảnh của Nhân tộc sẽ vô cùng bất lợi.
Bây giờ đã kiểm chứng xong rồi, chỉ sợ những Nhân tộc này sẽ gặp rắc rối.
Không lâu sau, Đại Quỷ Tế Thanh Bì đã dẫn bốn Hầu Chủ đi vào lối đi không gian, chắp tay với chúng: “Mời các vị Hầu chủ đại nhân”
Đại Cổ nghênh ngang đi vào lối đi không gian. Chỉ trong nháy mắt, nó đã xuất hiện tại một lối vào trên đài Quỷ Tế.
“Quỷ Quyệt?”
Nhóm người La Chinh ngẩng đầu đánh giá.
Đại Cổ này không phát tán khí tức ra ngoài, nhưng nó chỉ tùy ý đứng yên một chỗ như vậy đã khiến người ta có cảm giác kinh tâm động phách.
La Chinh đã lâu chưa có cảm giác này, hiện tại ngay cả Mục Linh cũng không thể khiến hắn có cảm giác này.
Con Quỷ Quyệt khỉ này là Quỷ Quyệt cấp Hận? Thực lực của nó mạnh đến mức nào?
“Thuộc hạ tham kiến Hầu Chủ đại nhân!”
Nguyên Thủy Thiên Tôn cung kính nói với Đại Cổ.
Tuy núi quỷ thuộc về Quỷ Chủ, nhưng Quỷ Chủ vẫn chưa thức tỉnh, vì thế trên thực tế, núi quỷ là do các Hầu Chủ khống chế trong tay. Mà Đại Cổ lại là người có địa vị cao nhất trong các Hầu Chủ, nó được xem là người quản lý của núi quỷ.
“Ừ” Đại Cổ gật đầu với Nguyên Thủy Thiên Tôn.
Còn các Đại Quỷ Tế khác, Đại Cổ thằng thừng làm lơ.
Trong mắt các dị tộc như Thương Vũ, Đại Quỷ Tế cường đại nhường nào, uy phong nhường nào? Nhưng trong mắt các Hầu Chủ, họ chẳng qua chỉ là một đám nô lệ…
Một đám nô lệ bị nhốt trong núi quỷ, làm nô dịch cho núi quỷ từ đời này đến đời khác.
Chẳng qua sau khi đảo Dạ Kiến bị đóng kín, đám nô lệ đó không thể ra ngoài, nếu không bọn họ sẽ đi tới thế giới bên ngoài, đại diện Hầu Linh Môn đi tìm kiếm răng sói.
Nguyên Thủy Thiên Tôn là tồn tại có địa vị cao nhất trong đám nô lệ này, dù sao trước kia Đại Cổ còn trông cậy Nguyên Thủy Thiên Tôn sẽ giúp Quỷ Chủ thức tỉnh nên mới cho ông chút thể diện. Cho nên việc chào hỏi đơn giản như này là đãi ngộ mà những Đại Quỷ Tế khác không thể nào có.
“Ai mang răng sói tới?” Đại Cổ hỏi với giọng sang sảng.
“Là tại hạ” Mục Linh đáp.
“Ngươi còn có bao nhiêu răng sói?” Đại Cổ hỏi.
“Chín cái” Mục Linh lại đáp.
Đại Cổ, Không Cổ, Hạ Cổ, Thốn Cổ lập tức sáng bừng hai mắt.
Tất cả mọi người ở đây đều hiểu điều này có nghĩa là gì…
“Giao ra đây” Đại Cổ ra lệnh.
Hình thái của văn minh Nguyên Linh tuy hơi đặc biệt một chút, nhưng trong mắt Đại Cổ, đây cũng không phải thứ gì lợi hại. Nó đã nhìn thấy rất nhiều thứ, thế giới được hình thành chỉ từ nguyên tố Hỏa Linh, thế giới được hình thành từ nguyên tố Thủy Linh, rất nhiều rất nhiều,…
“Không” Mục Linh thẳng thừng từ chối.
Sau khi nó nói ra lời này, đài Quỷ Tế bỗng lặng ngắt như tờ.
Mọi người cố gắng nín thở, như một đám vật chết…
La Chinh, Phục Hy, Nữ Oa, thậm chí cả các dị tộc như Thương Vũ, Đồ Gia đều mới nhìn thấy Đại Cổ lần đầu, nhưng chúng có thể cảm nhận được sự bá đạo của người này một cách rõ ràng chuẩn xác.
Mục Linh dám từ chối, nó lấy đâu ra tự tin mà làm vậy?
Đại Cổ kinh ngạc nhìn Mục Linh, ánh mắt không vui.
“Ngươi không sợ ta?”
Mục Linh bình tĩnh nói: “Trong Hầu Linh Môn, Đại Cổ là Đại Viên Vương hàng đầu, thực lực siêu phàm, đương nhiên là tại hạ sợ. Nhưng nếu tại hạ đã dám tới núi quỷ thì hiển nhiên đã chuẩn bị tinh thần cho cái chết, có một số việc có sợ cũng vô dụng”
Đại Viên Hầu là một danh xưng hoa mỹ trong Hầu Linh Môn. Danh xưng này chỉ lưu truyền trong Tứ Linh Môn, trong núi quỷ cũng chỉ có các Hầu Chủ mới biết. Các Đại Quỷ Tế, ngay cả Nguyên Thủy Thiên Tôn cũng khó mà biết được…
Mục Linh nói thẳng ra thân phận năm xưa của Đại Cổ, mục đích rất rõ ràng, đó là muốn cho Đại Cổ biết đằng sau văn minh Nguyên Linh còn có một Xà Linh Môn giống như Hầu Linh Môn, thậm chí còn mạnh hơn.
Sáu Đại Quỷ Tế dị tộc run rẩy trong lòng. Mục Linh như vậy chỉ sợ sẽ chọc giận Đại Cổ. Kết cục của việc chọc giận vị Hầu Chủ này sẽ vô cùng thê thảm, khiến chúng cũng phải sợ lây.
Nhưng Đại Cổ lại không nổi giận, ngược lại còn hỏi: “Ngươi muốn đưa ra điều kiện gì?”
Lời này khiến các Đại Quỷ Tế kinh ngạc không thôi…
Đại Cổ còn biết bàn điều kiện!
Bàn điều kiện với một tên dị tộc không biết từ đâu nhảy ra?
Chúng bắt đầu cảm thấy nghi ngờ lỗ tai của mình.
“Thứ nhất, giao hết Nhân tộc cho ta. Thứ hai, để ta tới thức tỉnh Hầu Linh Vương” Mục Linh khảng khái đưa ra điều kiện của mình.
Trên thực tế, điều kiện đầu tiên chỉ là tiện thể mà thôi. Điều Mục Linh để ý là điều kiện thứ hai, đây là nhiệm vụ quan trọng nhất của nó.
Trên mặt Đại Cổ hiện lên vẻ do dự xưa nay chưa từng có.
Đương nhiên điều mà nó do dự cũng không phải điều kiện đầu tiên…
Trên thực tế, khi phát hiện răng sói là thật, trong lòng nó đã phán án tử hình cho Nguyên Thủy Thiên Tôn.
Lãng phí vô số năm tháng, cuối cùng vẫn phải dựa vào răng sói hàng thật giá thật mới có thể thức tỉnh. Những Nhân tộc đó đã không còn ý nghĩa gì trong núi quỷ này nữa, đưa cho Mục Linh cũng chẳng hề gì.
Nhưng điều kiện thứ hai lại khiến nó do dự.
Thức tỉnh Hầu Linh Vương là nghĩa vụ của các Hầu Chủ. Đại Cổ là người Hầu Linh Vương tín nhiệm nhất, tâm nguyện của nó chính là đích thân thức tỉnh Hầu Linh Vương…
Trong lúc Đại Cổ còn đang do dự, Mục Linh tiếp tục nói: “Đại Viên Vương, ta chỉ muốn chuyển lời mà thôi, thức tỉnh Hầu Linh Vương là mục tiêu chung của chúng ta, chỉ cần nó thức tỉnh thì mọi thứ đều dễ dàng, không phải sao?”
“Phải” Đại Cổ gật đầu.
Điều này có nghĩa là Đại Cổ đã chấp nhận điều kiện của Mục Linh, cả hai điều kiện.
“Mạng của những người này do chúng ta định đoạt?” A Hỏa nói với vẻ sâu xa.
Nhân tộc tại núi quỷ gặp phải một trận đồ sát không đường phản kháng như vậy, ngay cả khi có bốn vị Đại Quỷ Tế thì cũng không thể nào chống trả.
Ngay khi Đại Cổ đang chuẩn bị đồng ý thì Nguyên Thủy Thiên Tôn đột nhiên cất tiếng: “Hầu Chủ đại nhân, vòng cổ răng sói chưa chắc đã là chấp niệm của Quỷ Chủ, có vài chuyện phải đợi Quỷ Chủ thức tỉnh rồi mới quyết định được”
Nghe vậy, Đại Cổ mới giật mình.
“Đúng, các ngươi muốn mạng của nhóm Nhân tộc này cũng được thôi, nhưng hãy thức tỉnh Quỷ Chủ trước rồi hẵng nói” Đại Cổ nói.
Trên người Nguyên Thủy Thiên Tôn còn có một tia hy vọng. Lỡ như dựa vào Thập Tam Tuyệt Chân Nha Liên cũng không thể thức tỉnh thì còn có thể quay sang để Nguyên Thủy Thiên Tôn làm thử. Giết ngay bây giờ chẳng khác nào chặt đứt đường lui.
“Đại…” A Hỏa còn muốn kì kèo một chút, Mục Linh đã giành nói trước: “Đây đã là kế sách vẹn toàn, đương nhiên chúng ta nghe theo ý của Đại Viên Vương”