← Quay lại trang sách

Chương 3695 Thánh Tá Chi Vật

Tin tức về Tứ Linh Môn và về Chủ Giới mà Thái Thượng Lão Quân có được đều là từ Bỉ Ngạn. Về thực lực của Xà Linh Vương, ông cũng chỉ phỏng đoán đại khái mà thôi. Mười món tín vật Bỉ Ngạn này có nằm trong tay Xà Linh Vương toàn bộ hay không, ông cũng không xác định đượcNếu Xà Linh Vương thật sự còn có thể phát huy một trăm phần trăm sức mạnh thì không thể nào đến tận bây giờ vẫn chưa bắt được Điểu Linh Vương.

Hai chủng tộc lớn này đánh đi đánh lại đã mấy trăm kỷ nguyên Hỗn Độn…

“Vậy ta sẽ hủy hết tín vật Bỉ Ngạn của nó…”

Sau khi được Thái Thượng Lão Quân giải thích, La Niệm đã xem Xà Linh Vương là kẻ địch lớn nhất của cha mình.

Những tín vật Bỉ Ngạn này có thể phá hủy, cứ thẳng tay lôi chúng ra là được.

Suốt dọc đường đi, La Niệm cũng đã làm chuyện này rất nhiều lần. Nếu cảm thấy có kẻ nào không phải người tốt, cậu sẽ lôi khối vuông màu đen của người nó ra rồi ném sang một bên. Kẻ trông giống văn minh Nguyên Linh, cậu cũng lấy khối vuông màu đen ra rồi ném bỏ.

Chủ yếu là cậu vội vàng leo lên đỉnh, hơn nữa trên cột có quá nhiều khối vuông màu đen, lôi ra hết toàn bộ cũng phải mất tới vài năm, cho nên còn phải xem tâm trạng.

Trong khoảng thời gian này, trong Bỉ Ngạn xảy ra rất nhiều chuyện kỳ lạ, thỉnh thoảng lại có tín vật Bỉ Ngạn của ai đó mất đi hiệu lực…

Đề nghị này của La Niệm tuy trẻ con nhưng lại vô cùng trực tiếp, vô cùng hiệu quả.

Nếu cậu có thể lôi ra, phế bỏ mười món tín vật Bỉ Ngạn kia thì không gì tốt hơn được nữa.

“Ngươi có thể thử, nhưng phải cẩn thận” Thái Thượng Lão Quân nói.

Hiện tại trong lòng Thái Thượng Lão Quân đã bắt đầu thấy hối hận. Năm đó ông nên tìm hiểu Tứ Linh Môn rõ ràng và toàn diện hơn, nếu vậy thì bây giờ có thể giúp đỡ cho La Niệm nhiều hơn nữa, nhưng bây giờ đã không còn cơ hội này nữa rồi.

“Vâng!”

La Niệm đáp lại, sau đó cẩn thận đi đến bậc thang thứ mười.

Dựa vào kinh nghiệm trước kia, cậu vươn tay tới ánh sáng màu đen chính giữa bậc thang.

Hành động như vậy có hơi mạo hiểm, nhưng La Niệm không còn lựa chọn nào khác, riêng việc cậu lựa chọn tiến vào thế giới Huyền Lượng đã là một sự mạo hiểm.

“Ầm!”

Khoảnh khắc La Niệm đụng vào ánh sáng màu đen, hình ảnh được phản chiếu lập tức nổ tung. Một làn mây mù màu nâu chầm chậm lượn lờ…

Mây mù màu nâu cuốn thành hình xoắn ốc, chậm rãi bay tới trước góc nhìn của La Niệm.

“Đám mây hỗn độn?”

La Niệm vỗ vào đầu, chẳng hiểu ra sao. Cậu cảm thấy hẳn là những tín vật Bỉ Ngạn này đều ở trong Bỉ Ngạn, không ngờ cái ở bậc thang thứ mười lại là ở Hỗn Độn…

La Niệm thay đổi góc nhìn, chợt thấy một hạt châu màu đen, điều khiến La Niệm kinh ngạc hơn là hạt châu này được khảm trên một bức tường.

Thế giới Hỗn Độn hoang vắng mù mịt, sao lại có vách tường?

Trong hoang mang, La Niệm lại thay đổi góc nhìn, muốn xem tận cùng bức tường. Nhưng xung quanh đều là khí hỗn độn, cậu chỉ có thể nhìn thấy một phần nhỏ của bức tường.

Mà ngay khi La Niệm đang thay đổi góc nhìn thì lại đột nhiên phát hiện phía dưới hạt châu còn có một thứ gì đó nổi lên, cậu cẩn thận nhìn kỹ, lập tức cả kinh.

Đó là một cô gái được khảm vào vách tường!

Không biết cô gái này đã bị khảm vào vách tường bao lâu, chỉ có mặt, ngực, chân và hai tay dang rộng là nổi trên mặt tường.

Điều khiến La Niệm kinh ngạc hơn chính là cô gái này còn sống.

Làn da lộ ra ngoài vách tường của nàng trắng bóc như tuyết, tràn trề sức sống, giống như có vô tận sinh cơ bùng lên trong cơ thể nàng.

Nhưng trong mắt cô gái lại bị hai vầng trăng non nhỏ xíu chiếm cứ, không giống mắt người mà như một đôi mắt rắn!

Cô gái duy trì tư thế đó, hướng về phía trước ngóng nhìn vô số năm…

Hơn một nghìn kỷ nguyên Hỗn Độn trôi qua, cảm xúc của nàng chưa từng dao động.

Nếu có thể giãy giụa, nàng nhất định sẽ giãy thoát khỏi gông xiềng, chấm dứt tính mạng của mình trong thời gian ngắn nhất. Nhưng nàng không làm được…

Chẳng những không làm được mà bản thân còn bị khảm vào vách tường, không ngừng phụng hiến cho con rắn kia.

Đây đã là chuyện không gì có thể thay đổi, có giãy giụa hơn nữa cũng chỉ là phí công.

Tâm trí của nàng đã tràn ngập chết lặng.

Nhưng khi ánh mắt của La Niệm hướng vào nàng, nàng vẫn lập tức phát hiện ra.

Trong đôi mắt mù mịt có chút ánh sáng le lói, đặc biệt là hai vầng trăng non nhỏ bé kia bỗng lóe lên ánh sáng vàng nhàn nhạt.

Có người đang nhìn lén ta sao…

Còn muốn đến nhục nhã ta?

Không đúng!

Là đang nhìn lén ta qua Hung Châu!

Có người đặt chân lên Thánh Trụ!

Gương mặt tuyệt mỹ ngàn năm không chút biến hóa đột nhiên nổi sóng.

Biểu cảm của nàng có chút quái dị. Cơ mặt đã lâu không hoạt động, còn cứng hơn cả sắt thép, thậm chí lúc nàng muốn bày ra biểu cảm ngạc nhiên, trên mặt còn phát ra tiếng nứt vỡ “răng rắc”.

“Khụ, khụ, khụ…”

Cổ họng nàng như mắc phải cát.

Cố gắng một lúc, cuối cùng nàng cũng nặn ra được một câu: “Là ai, ai đang nhìn lén ta?”

Giọng nói hoàn toàn không giống như được phát ra từ một cô gái, ít nhất thì không hề tương xứng với gương mặt tuyệt mỹ của nàng.

Trong lòng La Niệm vô cùng tò mò. Rốt cuộc cô gái này ở đâu trong thế giới Hỗn Độn? Vì sao nàng lại bị khảm vào vách tường… Nàng là ai?

Nhưng những vấn đề này chỉ có thể thầm hỏi trong lòng, sao cậu có thể nói chuyện được?

Nhưng ban nãy La Niệm và Thái Thượng Lão Quân vừa nói chuyện với nhau bằng phương thức đặc biệt, La Niệm thử gõ vào tia sáng màu đen.

Mỗi một lần gõ vào tia sáng màu đen, La Niệm đều cảm thấy như có pháo đang nổ trong đầu, nhưng cậu vẫn kiên trì.

Cậu cảm thấy cô gái này lai lịch bất phàm, cậu muốn tìm hiểu.

Đáng tiếc cô gái chỉ nhìn chằm chằm vào Hung Châu bên trên bằng ánh mắt mông lung. Nàng không biết phương thức trao đổi bằng những nét bút như trắc, lặc, nỗ, địch mà hỏi ngược lại: “Thánh Trụ… Đã bất ổn như vậy rồi? Ngay cả Huyền Kết cũng khó duy trì?”

“Cũng tốt, nếu Thánh Trụ sụp đổ, những ân oán đó cũng có thể kết thúc được rồi…”

Ánh mắt lúc ẩn lúc hiện của La Niệm khiến cô gái sinh ra hiểu lầm, nàng cho rằng những ánh mắt này không đến từ ánh nhìn của La Niệm mà là do Thánh Trụ xảy ra vấn đề.

La Niệm bắt đầu nóng nảy, tần suất gõ vào tia sáng màu đen nhanh hơn. Nhưng đối phương lại không thể hiểu được, giống như liếc mắt đưa tình với người mù vậy.

La Niệm cố gắng một lúc, đầu cũng đau như muốn nổ tung, cậu chỉ đành từ bỏ…

Cô gái phát hiện ánh mắt trong Hung Châu biến mất, sắc mặt lại trở nên lạnh lùng cứng nhắc, vẫn duy trì trạng thái bất động khảm vào vách tường như lúc trước.

Đám mây hỗn độn bao phủ quanh nàng loãng đi một chút, vách tường đằng sau nàng lộ ra càng nhiều bộ phận. Bức tường này kéo dài ra ngoài đám mây hỗn độn, kéo dài tới vô tận…

Sau khi rời khỏi tia sáng màu đen, La Niệm xoay người trở lại tầng mười một, kể lại những thứ mình thấy được cho Thái Thượng Lão Quân.

Nghe xong, Thái Thượng Lão Quân cũng chau mày. Trong Hỗn Độn có một bức tường, trên tường được khảm một mỹ nữ mắt rắn?

Ông cũng không hiểu vì sao trong Hỗn Độn còn có thứ kỳ lạ này.

Không có được đáp án, La Niệm lại đi thẳng lên tầng thứ chín, chạm vào ánh sáng màu đen.

Mà lần này, ánh mắt của La Niệm tiến thẳng tới thành Thiên Phương.

Trong một căn phòng nhỏ, một khối kim loại bất quy tắc treo lơ lửng.

Khoảnh khắc La Niệm vừa nhìn vào khối kim loại đó, cả thành Thiên Phương bỗng lung lay một cái. Xà Linh Vương mở mắt, thất thanh nói: “Thánh Tá Chi Vật của ta! Ai đang nhìn lén Thánh Tá Chi Vật của ta!”