← Quay lại trang sách

Chương 3763 Tiếc nuối

Bây giờ Hàn Ca không xem Tà Thần như thuộc hạ mà xem hắn ta như một người hợp tác. Đối mặt với đối tác của mình, đương nhiên nó phải thể hiện ra thực lực của Điểu Linh MônTrong lòng Hàn Ca vô cùng tự tin, dù sao ngoại trừ con đường hợp tác với Điểu Linh Môn thì Tà Thần không còn lựa chọn nào khác.

“Điểu Linh Vương… Ngươi nói tứ đại Linh Vương, vậy hai đại Linh Vương còn lại là ai?” Tà Thần hỏi tiếp”

“Nhân Linh Vương cùng Xà Linh Vương” Hàn Ca dứt khoát giới thiệu Tứ Linh Môn một lượt từ đầu đến cuối: “Rất nhiều năm trước, Tứ Linh Môn bọn ta từng là người một nhà”

Nếu kể lại toàn bộ lịch sử của Tứ Linh Môn thì e là nói suốt cả ba ngày ba đêm cũng không xong. Thế là Hàn Ca dành ra thời gian bằng một nén nhang để kể sơ lược về lịch sử của Tứ Linh Môn, đồng thời nói cho Tà Thần biết về lý do tại sao chúng lại xuất hiện ở thế giới hỗn độn.

Sau khi nghe xong về những khúc mắc giữa các Linh Môn trong Tứ Linh Môn, Tà Thần nói với vẻ hứng thú: “Thú vị thật, có điều Điểu Linh Môn các ngươi đã bị Xà Linh Môn sát hại rồi thì nên nghĩ đến chuyện đi báo thù mới đúng chứ, tại sao vẫn muốn đi hủy diệt mọi thứ vậy?”

“Đây là chấp niệm của Vương bọn ta nên đương nhiên bọn ta phải chấp hành” Trên mặt Hàn Ca là vẻ trung trinh không đổi.

Tà Thần cũng không tỏ thái độ gì trước câu nói này của Hàn Ca.

Trên thực tế, sau khi nắm giữ thế giới mẹ, Tà Thần cũng không định hủy diệt hết mọi thứ.

Trước kia Tà Thần từng chỉ có một mình lẻ loi trơ trọi, với tính cách của hắn ta thì khắp thế giới này đều là kẻ địch, đương nhiên hắn ta sẽ vô cùng ăn nhịp với tộc Vô Không, đây cũng là nền tảng giúp hắn ta thuận lợi gia nhập vào Hắc Thuyền.

Nhưng giờ đây, kể từ khi có thế giới mẹ, tâm cảnh của hắn ta đã có chút biến đổi nhỏ, trong lòng hắn ta chưa hẳn đã tuân theo Đạo Vô Không.

Có điều, hiện giờ xem ra hắn ta vẫn đang cần nhờ cậy Điểu Linh Môn, dù hắn ta có ngông cuồng đến mấy cũng sẽ không bác bỏ chấp niệm của Điểu Linh Vương ngay trước mặt Điểu Chủ.

“Ta từng đánh bại một con rắn nhỏ màu đen trong ý thức của thế giới mẹ, có phải nó đến từ Xà Linh Môn không?” Tà Thần hỏi.

Lúc Tà Thần phát hiện ra trong ý thức của thế giới mẹ tự dưng có thêm một kẻ xâm nhập thì cũng buồn bực vô cùng. Về lý thuyết, nơi đó chỉ có một mình Tà Thần vào được thôi, con rắn nhỏ màu đen này có thần thông nhường nào mà cũng có thể gắng gượng vào đó chứ?

“Ừ, rất có thể chính là bản thân Xà Linh Vương” Hàn Ca đáp: “Xâm chiếm thế giới mẹ vốn là một phần trong kế hoạch của Xà Linh Môn, thế nhưng đã bị ngươi phá hỏng…”

“Vậy chắc chắn là nó rất không cam lòng” Khóe miệng Tà Thần cong lên.

“Cho nên mới có một loạt biến đổi trầm trọng trong hỗn độn như này” Hàn Ca nói.

“Ý ngươi là những đầu lâu này à?” Tà Thần hỏi.

Hàn Ca gật đầu: “Đúng vậy, Xà Linh Vương mở ra một thế giới hạ thấp mới, cả quá trình chính là không ngừng nuốt ăn những đầu lâu này để khiến thế giới mẹ lớn mạnh, cuối cùng đạt đến độ to lớn và hùng mạnh cỡ toàn bộ hỗn độn…”

“Ồ?” Trong mắt Tà Thần lộ ra vẻ hứng thú: “Thế giới mẹ to bằng hỗn độn…”

“Chính xác. Rất có thể không chỉ là hỗn độn, mà là toàn bộ Chủ Giới…” Hàn Ca nói.

“Nhưng ngươi mới nói là nuốt ăn những đầu lâu này, vậy đó là phương pháp nuốt ăn như nào?” Tà Thần lại hỏi.

Hàn Ca khẽ mỉm cười, nói: “Đánh tan đám đầu lâu trong thế giới mẹ là được. Ngươi đã nuốt không ít đầu lâu rồi, lẽ nào lại không phát hiện ra thế giới mẹ có điểm nào thay đổi?”

“Thay đổi…” Vẻ mặt Tà Thần nghiêm túc lại, hắn ta lập tức nhắm mắt tiến vào ý thức của thế giới mẹ.

Thế giới mẹ thật sự là quá to lớn, mặc dù đã nuốt không ít đầu lâu nhưng độ mở rộng cũng không phải quá rõ. Trước đây Tà Thần không hề phát hiện ra.

Lần này Tà Thần cẩn thận kiểm nghiệm một phen, cuối cùng hắn ta từ từ mở mắt, trên mặt toàn là vẻ sửng sốt. Hắn ta nói: “Thế giới mẹ đã mở rộng được gần một phần mười!”

Với thể tích to lớn như thế mà mở rộng ra được gần một phần mười thì tốc độ mở rộng này đã cực kỳ đáng sợ rồi…

Tà Thần không ngờ nuốt đầu lâu còn mang lại lợi ích ấy!

“Trong khắp hỗn độn chỉ có một thế giới mẹ thôi, nếu theo đúng lời ngươi nói thì tương lai hỗn độn cũng sẽ thuộc về ta?” Tà Thần lại hỏi.

Ai ngờ Hàn Ca lắc đầu nói: “Thế giới mẹ đúng là chỉ có một, nhưng vùng đất sơ khai thì chưa chắc. Xà Linh Vương đã bắt đầu hạ thấp, tất nhiên nó sẽ dùng một vùng đất sơ khai khác. Cho nên bây giờ ngươi phải dùng hết khả năng của mình để nuốt đầu lâu, bởi vì cuối cùng thế giới mẹ của ngươi và vùng đất sơ khai của Xà Linh Vương kiểu gì cũng sẽ có một trận chiến. Sau tất cả, vùng đất sơ khai chỉ có thể giữ lại duy nhất một cái!”

“Kiểu gì cũng sẽ có một trận chiến…” Tà Thần cúi đầu suy nghĩ một lúc, trong đầu bỗng hiện ra hình bóng của La Chinh.

Nếu đám đầu lâu này phủ kín khắp toàn bộ hỗn độn thì e là Lê Sơn sẽ khó may mắn thoát khỏi. Lẽ nào tên La Chinh kia sẽ chết như vậy sao?

Từ trước đến giờ, Tà Thần vẫn luôn xem La Chinh như đối thủ sau cùng của mình, bây giờ mục tiêu bỗng biến thành một kẻ được gọi là Xà Linh Vương, điều này khiến trong lòng hắn ta thoáng qua chút tiếc nuối.

“Trận chiến này ngươi nhất định phải thắng, dù là tộc Vô Không hay là Điểu Linh Môn bọn ta đều sẽ dốc hết toàn lực giúp ngươi…” Hàn Ca để lại lời này rồi rời khỏi thế giới mẹ.

Một ngày sau, Tà Thần hạ lệnh tiến hành cải tạo toàn bộ thế giới mẹ.

Hơn mười nghìn Tà Thần cùng lúc suy nghĩ, chẳng mấy chốc đã ra được một phương án mới. Họ mở ra ba khe hở thật lớn ở biên giới của thế giới mẹ, mỗi khe hở kéo dài đến hơn trăm đại châu, đồng thời bố trí pháp trận khổng lồ tại đại châu mà những khe hở ấy vắt qua. Sau khi dụ đám đầu lâu trong hỗn độn vào khe hở, pháp trận sẽ được mở ra và tiêu diệt từng đầu lâu một.

Phương án mà nhóm Tà Thần áp dụng giống hệt với biện pháp của Xà Linh Vương!

Mặc dù phương án này tiến triển vô cùng thuận lợi, nhưng trong khoảng thời gian này Tà Thần vẫn luôn rầu rĩ không vui. Ngay cả Tú Châu cũng không đoán được Tà Thần đang có tâm sự gì, dù nàng ta rất muốn an ủi mà cũng không biết phải an ủi từ đâu.

Hôm ấy, Tà Thần vẫn đang ngẩn người nhìn bầu trời xa xăm, bỗng nhiên một đôi tay mảnh mai trắng nõn khoác thêm áo choàng cho hắn ta. Tà Thần khẽ nhíu mày nói: “Ngươi tới làm gì?”

Sau lưng hắn không phải Tú Châu, mà là Thần Đồ.

Từ khi Tú Châu đến đây, Tà Thần bắt đầu ít thân cận với Thần Đồ hơn. Trong lòng Thần Đồ bị tổn thương nhưng ngoài mặt nàng ta vẫn không có gì thay đổi, nàng ta vẫn một lòng tận tụy làm người liên lạc giữa Tà Thần và tộc Vô Không.

“Ta biết lý do ngươi không vui” Thần Đồ nói.

Tà Thần hờ hững liếc nàng ta: “Ngươi biết gì?”

Thần Đồ lặng lẽ ghé sát lại gần tai Tà Thần, nói: “Ngươi cho rằng mình đã mất đi đối thủ là La Chinh…”

Tà Thần không nói gì mà chỉ yên lặng thở dài một hơi, trong lòng hắn ta lại thoáng qua chút bi thương.

“Thật ra hắn chưa chắc đã chết. Có lẽ hắn cũng giống ngươi, đang lớn mạnh với tốc độ thật nhanh” Thần Đồ nói.

Lông mày Tà Thần nhướng lên, hắn ta quay đầu lại nhìn chằm chằm Thần Đồ, hỏi: “Là sao? Lê Sơn có thể tránh được tai kiếp này à?”

“Ta không biết” Thần Đồ nói: “Nhưng ta có thể dám chắc một điểm, đó là ngươi ắt hẳn được sinh ra từ trong vùng đất sơ khai, nếu không ngươi đã không thể nuốt Quỷ Thanh và càng không thể kế thừa ý thức của thế giới mẹ”

Hai mắt Tà Thần lóe lên tia sáng: “Ý ngươi là, thế giới trong cơ thể La Chinh chính là vùng đất sơ khai?”

“Ừ” Thần Đồ gật đầu.

Ban đầu lúc Tà Thần bị La Chinh hấp thu, Thần Đồ và Đồng Nhân đã nghi ngờ rồi, chẳng qua khi đó nàng ta không có cách để xác nhận. Nhưng sau khi Tà Thần thuận lợi nuốt chửng Quỷ Thanh, chuyện này đã được khẳng định chắc như đinh đóng cột.

Nghe vậy, trên mặt Tà Thần lộ ra vẻ thảnh thơi hiếm có. Hắn ta nói: “Ta tất nhiên sẽ thắng trong trận cạnh tranh này!”