← Quay lại trang sách

Chương 3876 Thủ đoạn trói buộc

Chuyện kỳ quái như vậy xảy ra tại mỗi một góc trong thế giới mẹTrong Trung Thần Châu có một khu vực gần như bị nghiền nát, thân thể các thần dân bị nát nhừ, người nào may mắn hơn thì cũng gãy tay gãy chân.

Nhưng những người bị gãy tay gãy chân này lại không hề cảm thấy đau đớn, bọn họ đều có thể khống chế những phần cơ thể đứt đoạn giống như con hổ ban nãy.

Kỳ lạ nhất chính là một ông lão Nhân tộc, nửa người dưới của ông ta đã vỡ thành mảnh nhỏ, nhưng trong cảm giác của ông ta, hai chân ông ta vẫn nguyên vẹn như trước, nếu khống chế hai chân bước đi thì sẽ nhìn thấy những mảnh thịt vỡ đang không ngừng hoạt động!

“Chúng ta… nhất định là đã bị nguyền rủa!”

“Như vậy cũng không chết được, là vì sao?”

“…”

Trong lòng các sinh linh còn sống sót tại thế giới mẹ đều tràn đầy khó hiểu.

Có một vài bí mật trong quá khứ, bọn họ có thể tìm kiếm đáp án từ trong Bỉ Ngạn, nhưng những gì bọn họ đang gặp phải lại chưa từng xảy ra trong lịch sử.

Sau khi bị cái kim kia tấn công, đại châu mà Tà Thần đang trú ngụ đã bị vỡ thành mảnh nhỏ, đại điện màu đen cũng bị hủy hoại chỉ trong chốc lát.

Cái “kim” khổng lồ kia là từ trên cao giáng xuống thế giới mẹ, thể tích khổng lồ bao trùm cả đại châu, khiến khắp đại châu không còn nơi nào lành lặn…

Nhưng các Thánh Hồn cảnh, Bỉ Ngạn cảnh tập trung trong đại điện màu đen lại không có quá nhiều thương vong, bọn họ lục tục bước ra từ trong đống phế tích.

Chỉ có một Thánh Hồn cảnh bỏ mạng và ba Thánh Hồn cảnh bị thương.

“Thế giới mẹ đã bị hủy, nhưng chúng ta còn sống… Chúng ta đã vượt qua Chung Yên?” Một cường giả Thánh Hồn cảnh hỏi, Bất Hủ cảnh bên cạnh nghe xong thì cười lạnh: “Ngươi nằm mơ đấy hả, mấy lần Chung Yên ập xuống, cái kim kia cũng không hề giết người, nó chỉ đánh vỡ thế giới mẹ mà thôi. Thật ra hiện tại chúng ta đã rơi vào hỗn độn, không còn được thế giới mẹ bảo vệ nữa, chờ khi sấm sét vang lên, có lẽ sẽ lấy mạng ngươi đấy…”

Thế giới mẹ vỡ nát đã không còn năng lực che chở bọn họ.

“Các ngươi xem, ta phát hiện một hiện tượng kỳ quái” Một Thánh Hồn cảnh cách đó không xa ngạc nhiên nói.

Đây là một trong ba Thánh Hồn cảnh bị thương, một cánh tay gãy của hắn ta đang nằm cách đó hơn mười trượng.

“Hiện tượng gì?” Một Bất Hủ cảnh hỏi.

Thánh Hồn cảnh bị thương chỉ vào một cánh tay cách đó không xa và nói: “Cánh ta của ta giống như không hề bị gãy…”

“Ngươi đang nói hươu nói vượn cái gì?”

“Chính là không bị gãy, các ngươi nhìn này…” Thánh Hồn cảnh bị hãy tay điều khiển khuỷu tay cong lại, ngón tay làm ra các động tác linh hoạt, trông giống như một cánh tay lành lặn.

Vấn đề là cánh tay này đã hoàn toàn rời khỏi thân thể Thánh Hồn cảnh.

“Một trò hề vô vị, thời điểm này còn đùa như thế được, muốn chết hả?” Bất Hủ cảnh kia nói với giọng lạnh tanh.

Với tu vi và thực lực của bọn họ, muốn tùy ý khống chế một cánh tay cụt là chuyện quá dễ dàng.

Thánh Hồn cảnh bị thương lập tức kêu oan: “Ta không hề đùa, là thật đó… Này này…. Ta thật sự giống như không hề bị thương, ta và cánh tay gãy này vẫn là một chỉnh thể!”

Trong lúc nhất thời, hắn ta cũng không biết phải giải thích thế nào.

Lúc này, một Bất Hủ cảnh lại nói: “Ban nãy ta cũng cảm giác được, thế giới này dường như đã thay đổi một cách quỷ dị…”

“Thay đổi gì?”

“Các ngươi phóng thần thức ra là biết, sông núi nơi này tuy đã sụp đổ, nhưng đây chỉ như một hiện tượng giả, dường như chúng vẫn là một chỉnh thể, chẳng qua là trông rời rạc mà thôi…” Bất Hủ cảnh kia nói.

Những Bất Hủ cảnh, Thánh Hồn cảnh khác đều phóng thần thức ra ngoài. Chờ khi bọn họ xem xét kỹ càng thì trên mặt ai nấy đều hiện lên vẻ khó hiểu.

Trong đó vài tên Bất Hủ cảnh còn thi triển dịch chuyển không gian, đi tới bên cạnh những khối nham thạch vỡ, đưa tay chạm vào những vết nứt.

Đá, núi, cây cỏ rõ ràng đều đang trong trạng thái tan vỡ, nhưng khi dùng thần thức tra xét thì chúng đều vẫn còn nguyên vẹn.

Những gì thần thức quan sát được lại trái ngược với thị giác và xúc giác của bản thân, thật sự rất kỳ lạ.

Trên không trung…

Hàn Ca và Thông Thiên giáo chủ đứng sóng vai.

Hai vị này có sức quan sát cực kỳ nhạy bén, đã nhận ra sự khác thường trong thế giới mẹ từ rất sớm.

“Tất cả mọi thứ trong thế giới này đều đã bị phá hủy, nhưng thật ra tất cả lại vẫn còn nguyên vẹn, giống như có một luồng sức mạnh vô hình nào đó gắn kết tất cả, Hàn Ca đại nhân cảm thấy thế nào?” Thông Thiên giáo chủ cũng không hiểu.

“Vấn đề có lẽ là do Tà Thần, có lẽ hắn biết” Hàn Ca nói.

“Chung Yên vừa giáng lâm hắn đã biến mất không thấy tăm hơi, các phân thân của hắn cũng không còn, không biết hắn muốn làm gì…” Thông Thiên giáo chủ nén giận, y không hy vọng nhìn thấy tên đào binh Tà Thần.

Trên thực tế, sau khi thế giới mẹ vỡ nát, tất cả mọi người đều không còn đường trốn, kể cả Tà Thần.

“Ta đang nghĩ làm sao để khiến thế giới mẹ khôi phục như cũ”

Giọng nói của Tà Thần đột ngột vang lên.

Hai người đưa mắt nhìn ra, bản tôn Tà Thần chậm rãi hiện lên.

“Khôi phục như cũ? Không thể nào” Thông Thiên giáo chủ lắc đầu, giống như nghe được một chuyện nào đó buồn cười lắm.

“Thế giới mẹ đã tan nát đến mức này, hẳn là ngươi đã mất đi sức mạnh đến từ vùng đất sơ khai” Hàn Ca nhắc nhở.

Vùng đất sơ khai có thể chia tách ra một không gian độc lập ra từ thế giới hỗn độn. Thế giới mẹ, vùng đất Tuyệt Táng và vùng đất sơ khai của La Chinh cũng như vậy. Mà một khi nơi này hoàn toàn tan vỡ, ranh giới vô hình kia sẽ biến mất theo, không gian trong vùng đất sơ khai và thế giới hỗn độn hòa làm một thể.

Hàn Ca và Thông Thiên giáo chủ đều cho rằng Tà Thần đã không còn là người khống chế thế giới mẹ, bởi vì thế giới mẹ đã không còn tồn tại.

“Đó là ngươi nghĩ vậy thôi” Khóe miệng Tà Thần nhếch lên một đường cong tuấn tú.

“Ù ù ù…”

Cột sáng màu lam sau lưng hắn ta lóe lên, một phân thân Tà Thần hiện lên trong đó. Chỉ trong nháy mắt, mấy chục nghìn phân thân Tà Thần đã sừng sững giữa không trung.

“Cái gì!” Nhìn thấy những phân thân đó, hai mắt Thông Thiên giáo chủ trừng lên như chuông đồng.

Hàn Ca kinh ngạc nói: “Ngươi, ngươi không mất đi sức mạnh của thế giới mẹ?”

“Bởi vì thế giới mẹ vẫn chưa tan vỡ” Tà Thần bản tôn cười nhẹ.

“Còn chưa tan vỡ?” Thông Thiên giáo chủ chỉ tay vào cảnh tượng đằng xa, cảnh tượng khe nứt khổng lồ và thế giới hỗn độn dung hợp vào nhau trông có vẻ vô cùng thê lương.

“Đó là ngươi nhìn thấy” Tà Thần nhẹ nhàng vung tay lên: “Thực tế là… như vậy!”

Tà Thần ngoắc tay một cái, những khối đã vỡ vụn bắt đầu nhúc nhích. Những khối đá nhỏ được khảm vào vị trí ban đầu của mình, những khối đá lớn thì ghép lại với nhau, cây cối, dãy núi, sông suối, tất cả đều trở lại trạng thái ban đầu bằng cách thức kỳ diệu.

Cảnh tượng trong phạm vi trăm dặm nhanh chóng khôi phục, làm gì còn chút bóng dáng nào của sự sụp đổ? Nhìn như Chung Yên đã bỏ quên nơi này.

“Cái này… Rốt cuộc làm sao mà được? Quá thần kỳ!” Hô hấp của Thông Thiên giáo chủ trở nên dồn dập.

“Lúc kim Chung Yên bắn tới, ta đã khởi động ‘Trường Trói Buộc’, ‘Trường Trói Buộc’ này có thể trói buộc tất cả mọi vật, đảm bảo không chút tổn hại” Tà Thần đáp.

“Thần kỳ như vậy!” Cuối cùng Hàn Ca cũng không bình tĩnh nổi nữa.

“Chẳng những như vậy, ta còn phát hiện một năng lực kỳ quái khác của ‘Trường Trói Buộc’” Tà Thần chỉ tay về phía xa và nói: “Sau khi bị kim Chung Yên đâm trúng, rất nhiều mảnh vỡ của thế giới mẹ đã văng vào trong thế giới hỗn độn, những vật chất đó vẫn nằm trong phạm vi của ‘Trường Trói Buộc’”

“Giải thích thế nào?” Thông Thiên giáo chủ hỏi.

“Có nghĩa rằng những mảnh vỡ đó văng xa bao nhiêu thì phạm vi bao phủ của thế giới mẹ sẽ rộng bấy nhiêu” Tà Thần đáp.