← Quay lại trang sách

Hồi 3 (tt)

dịch giả: cao tự thanh

Hồi 3 (tt)

ió thu như sắt, mưa thu như tuyết.

Trăng sáng trên non lõm.

Đường đi vừa khéo xuyên qua chỗ lõm núi.

Trăng soi trên đường, đá vụn bàng bạc như ngọc nát, đá vụn xếp thành bậc thềm ngọc trắng.

Trăng đang ở đầu cùng của bậc thềm ngọc trắng ấy, chẳng lẽ bậc thềm ngọc trắng này thông tới tận cung điện Quảng Hàn trong mặt trăng?

Thẩm Thăng Y một thân áo trắng phất phơ, tóc xõa trên đầu bay tung, lại đạp trên bậc thềm ngọc trắng ấy đi thẳng tới cung điện Quảng Hàn.

Đã tới đầu cùng của bậc thềm ngọc trắng, nhưng hoàn toàn không phải chỗ cuối cùng.

Con đường tới chỗ ấy rẽ qua, lại chênh chếch chạy xuống phía dưới.

Thẩm Thăng Y tới đó mới phát hiện ra trăng ở xa tận chân trời.

Nhìn thấy như ở trước mặt mà thật ra là xa như thế, hy vọng trong đời người há không phải cũng như thế sao?

Nhưng tuy xa xôi, chúng ta vẫn hy vọng.

Đó thường là một hy vọng tốt đẹp, đời người không có hy vọng thì làm sao tính là đời người?

Có hy vọng thì khó mà giữ được không có thất vọng.

May mà Thẩm Thăng Y không ôm hy vọng tới thẳng cung điện Quảng Hàn, y không hy vọng, đương nhiên cũng không thất vọng.

Bước chân của y hoàn toàn không dừng lại.

Trăng càng xa, trên ngọn núi cao, nhưng đột nhiên lại ở trước mắt.

Không phải trăng, là một ngọn đèn lồng màu trắng.

Ngọn đèn treo chênh chếch trên thân cây.

Hai bên đường đều là cây bạch hoa, cây ấy cũng là một cây bạch hoa, cũng vì có thêm một ngọn đèn lồng trắng, nên cây bạch hoa ấy càng khiến người ta đặc biệt để ý, đặc biệt độc đáo.

Còn có chỗ khiến người ta đặc biệt để ý, đặc biệt độc đáo khác.

Dưới ngọn đèn có một mảng vỏ cây bị lột đi, trên thịt cây màu trắng lồi lồi lõm lõm dường như có khắc mấy chữ.

Chữ rất nhỏ, ánh sáng của ngọn đèn lồng cũng rất yếu ớt.

Mấy chữ ấy là gì?

Thẩm Thăng Y rất muốn biết, y bước tới gần.

Sau cùng y đã thấy rõ, sau cùng y đã biết rõ.

Ngươi mắc lừa rồi... Là bốn chữ ấy.

“Mình mắc lừa rồi à?”, Thẩm Thăng Y thoáng sửng sốt, đất dưới chân đột nhiên mềm ra.

Hầm bẫy!

Một khoảnh mặt đất rộng lớn đột nhiên sụp xuống!

Dưới hầm còn có một tấm lưới dùng bắt thú rừng.

Tấm lưới mau lẹ rút lại, móc câu sắc bén lập tức móc vào quần áo, da thịt Thẩm Thăng Y.

Thẩm Thăng Y không kịp suy nghĩ gì nhiều, hú dài một tiếng, thân hình từ dưới vọt mạnh lên.

Một tràng tiếng soạt soạt soạt vang lên, vạt áo của Thẩm Thăng Y rách tan nát dưới mớ móc câu, bắp chân cũng bị móc câu rạch rách một đường dài!

Máu tươi vừa bắn ra, Thẩm Thăng Y thân hình đã ở trên không.

Tấm lưới dưới hầm trong chớp mắt đã thu lại, một chùm loạn tiễn từ hai bên trên cây bắn ra, vang lên tiếng rít gió ghê người, bắn lên tấm lưới.

Nếu Thẩm Thăng Y hơi do dự, nếu không lập tức quyết đoán, tất nhiên sẽ bị giữ lại trong tấm lưới, chắc chắn phải chết.

Loạt tên thứ hai bắn tới, bắn vào Thẩm Thăng Y.

Thẩm Thăng Y người đang trên không, kiếm đã tuốt ra khỏi vỏ, liên tiếp lật người mấy cái, người và kiếm cùng bay, bay ra ngoài đám loạn tiễn, rơi xuống cạnh miệng hầm.

“Người nào?”, y quát khẽ một tiếng, thanh kiếm lập tức giấu vào sau khuỷu tay, co người bật lên.

Không ai trả lời.

Ngay cả tên cũng ngừng bắn, chung quanh trở lại một màn yên tĩnh.

Thẩm Thăng Y lắng tai nghe ngóng, trong cảnh yên lặng chỉ có tiếng trùng mùa thu văng vẳng, còn có tiếng thở, tiếng thở của người.

Tiếng thở nơi này tắt xuống chỗ kia trỗi lên, người tựa hồ không ít, nhưng đều không giống là loại cao thủ.

Y cười lớn vọt lên.

Trong tiếng cười loạn tiễn lại bắn tới.

Thẩm Thăng Y cười dài vung kiếm.

Loạn tiễn trong tiếng cười bị đánh rơi, rơi xuống trong ánh kiếm.

Loạn tiễn vừa ngừng lại, kiếm cũng đồng thời ngừng lại.

“Các ngươi tự ra hay để ta mời các ngươi ra?”, Thẩm Thăng Y cười hỏi.

Vẫn không ai trả lời.

“Đây chưa chắc đã không phải là một manh mối, nhưng bằng vào các ngươi, chắc cũng chẳng biết được bao nhiêu, các ngươi đã không muốn ra, thì ta chỉ còn cách bỏ đi thôi”. Thẩm Thăng Y nói như thế rồi nhấc chân bước đi.

Thẩm Thăng Y tính ra cũng là một người thông minh.

... Họ cản trở mình đi tiếp!

... Chuyến này mình tới gặp Bộ Yên Phi, họ chính là cản trở mình tới gặp Bộ Yên Phi.

... Nếu Bộ Yên Phi không có chuyện gì, đêm nay cho dù mình không kịp gặp cô ta, sáng mai cô ta cũng có thể gặp mình, họ biết mình đi đâu về đâu, Bạch Tri Thù quyết không lẽ nào không biết, họ cản trở mình ở đây, vậy thì Bạch Tri Thù...

Thẩm Thăng Y trên mặt đột nhiên nổi lên một làn sát cơ, thân hình vọt lên, người và kiếm cùng bay.

Vừa nhích động đã một trận loạn tiễn bắn tới.

Loạn tiễn rào rào lướt qua dưới chân y, thân hình y còn mau hơn tên bắn, vù một tiếng bắn lên một cây bạch hoa.

Một thanh đao sắc lập tức rẽ cành lá như tia chớp chém ra.

Thẩm Thăng Y cười nhạt, trong tiếng cười nhạt ánh kiếm chớp lên.

Một kiếm ấy mới giống như tia chớp.

Thanh đao lập tức khựng lại trên không, một bóng người mang theo ánh máu đột nhiên phá tung mớ cành lá rơi thẳng xuống đất.

Thẩm Thăng Y thì rơi lên cành lá, nhưng lại vội vàng bắn ra, bắn qua một cây bạch hoa khác.

Lần này thì không có loạn tiễn cản trở, trong đám cành lá lại lóe lên ánh đao bóng kiếm.

Thẩm Thăng Y giống như chưa nhìn thấy, thân hình vừa rơi xuống lại bật lên, lướt đi trên ngọn cây.

Cũng theo với thân hình y nhô lên hụp xuống, từng cái từng cái bóng người cũng nhao nhao từ đám cành lá tung ra rơi xuống, tiếng la hoảng, tiếng rên rỉ làm náo động con đường nhỏ trong rừng.

Chỉ không đầy khoảnh khắc, Thẩm Thăng Y đã ra ngoài mười trượng, lại nhô lên hụp xuống trên ngọn cây, chỉ còn chim chóc giật mình bay lên chứ không còn ánh đao, không còn bóng kiếm nữa.

Thân hình y hoàn toàn không vì thế mà ngừng lại, ngược lại còn lướt đi mau hơn, trong lòng y còn nôn nóng hơn.

* * * * *

Bộ Yên Phi cũng nôn nóng như thế.

Chưa đến canh hai, nhưng đã gần đến canh hai.

Tiếng trống canh từ thôn xa theo gió vang tới, từng tiếng từng tiếng đều dội vào tim nàng.

Nàng lúc thì ra canh cửa, lúc thì bước tới trước song, nhìn nhìn bên trái, nhìn nhìn bên phải, đã chờ đợi mỏi mắt.

Đêm rất yên tĩnh, đền Thiên Nữ càng yên tĩnh.

Chỉ có một mình.

Nàng đã quen chỉ có một mình, trước nay nàng không vì thế mà cảm thấy cô đơn, nhưng đêm nay nàng lại vì thế mà cảm thấy cô đơn.

Vì thế sự yên tĩnh kia lại trở thành một sự kịên tĩnh không sao chịu được.

Hương hỏa ban ngày dường như rất thịnh, Thiên Nữ mờ mờ xa xôi trong làn khói.

Thiên Nữ tựa hồ như đang cười, cười ai?

“Cười ta à?”, Bộ Yên Phi nhìn thấy nổi giận, cả Thiên Nữ cũng không nhìn tới một cái.

Khói vốn càng lúc càng nhạt, nhưng đột nhiên lại dày lên.

Dày tới mức giống như không tan được, nhưng trong chớp mắt lại tan đi.

Rất nhạt rất nhạt, so với khói vốn có trong lò hương còn nhạt hơn.

Đó rốt lại là khói gì? Từng tia từng tia giống như hơi mù lúc sáng sớm, ráng chiều lúc hoàng hôn.

Lại giống như máu nhỏ xuống nước, lởn vởn nổi lên những tia máu.

Khói càng nhạt, nhưng nhạt tới mức ấy vẫn có thể nhận ra là màu gì.

Màu hồng, giống như ráng chiều.

Ráng hồng bay hương.

Thơm tới mức khiến người ta tiêu hồn, tiêu ý.

Nụ cười của Thiên Nữ trong vệt ráng hồng bay hương tựa hồ cũng trở nên ngụy dị.

Bộ Yên Phi dường như phát giác được chuyện gì, cũng đúng lúc ấy, tiếng trống canh đêm đã theo gió vang tới.

Canh hai!

“Ngươi không tới, trở đi ta cũng không đi gặp ngươi nữa”, Bộ Yên Phi nổi giận hất tay một cái.

Nàng đột nhiên phát giác tay mình đã trở thành có khí không lực.

Nàng vừa dứt lời, một giọng nói giống như từ phía sau lưng nàng vang lên, nói “Cô còn muốn gặp y à?”

Giọng nói ngụy dị thật!

Bộ Yên Phi lần hoảng sợ này không phải tầm thường, nàng kêu lên thất thanh quay đầu lại.

Một người đang đứng sau lưng nàng, người ấy toàn thân đều bọc kín trong khăn đầu và quần áo màu trắng xám, cả hai tròng mắt giống như cũng có màu trắng xám.

“Bạch Tri Thù!”, Bộ Yên Phi lúc ấy mới thực sự giật nảy mình, vặn hông, nhấc vai, kế đó vọt người lên.

Lúc bình thường, nàng vừa làm xong ba động tác ấy thì thân hình ít nhất cũng đã ngoài ba trượng, nhưng lần này nàng vẫn đứng đó, thậm chí cả ba động tác ấy nàng cũng chưa làm xong.

Khí lực toàn thân của nàng rõ ràng đã hoàn toàn tiêu tan.

Nàng biến sắc, nàng bắt đầu cảm thấy tuyệt vọng, nhưng chưa hoàn toàn tuyệt vọng.

“Thẩm Thăng Y!”, nàng kêu lớn.

Giọng nói yếu ớt tới mức chỉ có nàng nghe thấy.

Lúc ấy nàng mới thực sự tuyệt vọng!

Ý chí vừa tan rã, thân hình nàng cũng loạng choạng muốn ngã, không đứng vững nữa.

Nàng còn chưa ngã xuống, Bạch Tri Thù đã lướt tới cạnh nàng, quờ vào hông nàng cắp vào nách, mau lẹ vọt ra cửa sau đền Thiên Nữ.

Một tấm thiếp màu đen từ trong tay y cũng đồng thời bay ra.

Trên tấm thiếp vẽ một con nhện, nhện trắng.

Tấm thiếp còn đang bay trên không, thân hình y ở cửa sau đã mất hút.

Thân hình y vừa mất hút ở cửa sau, một người đã từ phía sau tượng Thiên Nữ hiện ra.

Người ấy y phục toàn thân màu xám, thân hình vừa trượt một cái đã rơi tới đất, vươn tay chụp lấy tấm thiếp màu đen đang bay qua.

“Bạch Tri Thù?”, người áo xám chép miệng, toàn thân ngưng kết trong làn khói nhạt, giữa vệt ráng hồng.

Làn khói nhạt ấy, vệt ráng hồng ấy, Tiêu Hồn Thực Cốt tán ấy, đối với y lại dường như không có tác dụng gì.

Trăng chiếu ngoài cửa sổ, trăng chiếu vào cửa sổ, trăng chiếu lên khuôn mặt người ấy, chỉ thấy một khuôn mặt vàng vọt gầy gò, khoảng ba bốn mươi tuổi đầy vẻ nghi cảm.

Ánh mắt của y cũng đầy vẻ nghi cảm, ánh mắt đột nhiên di chuyển.

Qua cái di chuyển ấy là biết nhãn thần của y sắc bén thế nào, ánh mắt của y ghê gớm thế nào.

Ánh mắt chuyển ra ngoài cửa.

Tiếng gió rít ào ào, một người áo trắng đang từ ngoài cửa lướt mau vào, xông mau vào.

Thẩm Thăng Y!

Y lập tức nhìn thấy người áo xám kia, lập tức thu chân lại.

Y thu bước chân lại xong, mới phát giác ra vệt ráng hồng đang lởn vởn trong không khí.

Một người tâm tình khẩn trương, lại qua một phen chạy mau, hơi thở khó mà không biến thành gấp rút, một khi hơi thở gấp rút thì khó mà tránh khỏi hít vào nhiều hơn một chút.

Hít thêm một chút cái khác thì không hề gì, nhưng Tiêu Hồn Thực Cốt tán thì rất không hay.

Nhìn thấy mặt y lập tức đỏ bừng lên, mồ hôi như hạt đậu vàng ròng ròng lăn xuống.

Tay trái của y đã sớm nắm chặt chuôi kiếm.

Bước chân của y tựa hồ đã lắc lư, nhưng tay trái của y thủy chung vẫn thế.

Chân đứng không vững nhiều lắm là ngã xuống, nhưng cầm kiếm không chặt thì không khó dẫn tới cái chết.

Y đương nhiên biết tính mạng của mình không phụ thuộc vào chân, mà phụ thuộc vào kiếm.

Nhìn tư thế cầm kiếm của y, một kiếm ấy mà đánh ra, thế ắt kinh thiên động địa.

Một nửa khí lực y còn tuy đã dùng vào việc bức bách chất độc, nhưng một nửa còn lại đối với y mà nói quả thật không khó gì dồn hết lên tay trái trong chớp mắt.

Lại thêm đó cho dù chỉ là một nửa công lực của y lúc bình thường, nhưng bằng vào thân thủ của y, bằng vào kiếm pháp của y, nếu y liều mạng đánh một đòn, thì kẻ có thể đón đỡ chỉ e không có bao nhiêu người.

Y đã chuẩn bị liều mạng đánh một đòn.

Tuy y chưa nhích động, nhưng người và kiếm đã có cái thế gọi tới là ra.

Người áo xám cảm nhận được, nhìn thấy được.

Y im lặng nhìn nhìn Thẩm Thăng Y, khuôn mặt vàng vọt gầy gò từ từ lộ ra vẻ tươi cười hoàn toàn không có ác ý.

“Nuốt vào đi”, y đột nhiên vung tay ném ra một viên thuốc màu trắng.

Thẩm Thăng Y đưa tay phải đón lấy, không hề do dự cho vào miệng nuốt xuống.

“Ngươi tin được ta à?”, người áo xám vẻ tươi cười trên mặt càng dày, giọng nói vẫn mang một chút lạnh băng băng, nhưng vẫn không thấy có ác ý.

“Ờ”, Thẩm Thăng Y gật đầu, vẻ mặt lúc ấy tựa hồ đã khá hơn rất nhiều.

“Tại sao?”

“Ngươi là một cao thủ ám khí”.

“Nhận ra à?”

Thẩm Thăng Y nói “Nhận ra, từ hai mắt ngươi, từ hai tay ngươi”.

Người áo xám ánh mắt lóe lên, bàn tay siết lại, ánh mắt rừng rực lạ thường, bàn tay quả thật khác thường, không có móng tay, cũng không nhìn thấy gân xương.

Tay người không phải như thế, hai bàn tay ấy vốn không phải như thế, chẳng qua chỉ có thêm một đôi bao tay mới biến thành như thế.

Đôi bao tay ấy cũng không biết là làm bằng chất gì, bó sát vào bàn tay, cũng xám xám, dưới ánh trăng tựa hồ còn mờ mờ ánh lân tinh.

“Ám khí của ngươi xuất thủ, với tình hình trước mắt thì chưa chắc ta tránh được, nếu muốn làm hại ta thì cần gì làm thêm chuyện thừa?”, Thẩm Thăng Y nói tiếp, nói xong mấy câu ấy, sắc mặt của y đã trở lại bình thường.

Người áo xám hắng giọng một tiếng, nói “Cho dù trong tình hình thế này, nếu một kiếm của ngươi đánh ra, ta cũng chưa chắc tránh được”.

“Ngươi và ta đều chưa xuất thủ”.

“Cho nên chúng ta đều còn sống”.

“Mới rồi ta hít phải Tiêu Hồn Thực Cốt tán phải không?”

“Đúng là Tiêu Hồn Thực Cốt tán”.

“Ngươi là đưa thuốc giải cho ta phải không?”

“Thuốc giải duy nhất”.

“Ngươi...”.

“Tiêu Hồn Thực Cốt tán là anh em Đường Bưu, Đường Báo trong Đường môn chuyên sử dụng”.

“Biết rồi”.

“Ta chính là Đường Bưu”.

Thẩm Thăng Y sửng sốt.

“Nhưng Tiêu Hồn Thực Cốt tán này lại không phải từ tay ta phóng ra”.

“Vậy từ tay Đường Báo phóng ra à?”

“Cũng không phải”.

“Vậy rốt lại là ai phóng ra?”

“Bạch Tri Thù! Nếu là ta thì ta đã không đưa thuốc giải cho ngươi, mười tám loại ám khí thấy máu tắt thở của ta cũng đã sớm phóng ra rồi”.

“Cũng không phải là Đường Báo à?”

“Ờ”.

“Ngươi khẳng định như thế à?”

“Ờ”, Đường Bưu ngẫm nghĩ rồi nói “Giọng nói không giống, thân hình khác xa, còn đủ cả hai tay”.

“Tay phải của Đường Báo đã bị chém lìa dưới kiếm của Chu Sĩ Tâm!”

“Bạch Tri Thù thì còn đủ hai tay”.

“Ngươi đã nhìn thấy y, đã nghe giọng nói của y rồi à?”

“Mới trước đây một lúc!”

“Vừa khéo ngươi cũng ở đây sao?”

“Đây không thể nói là vừa khéo, chỗ khéo chỉ là ta cũng ở Đệ Nhất lâu, câu nói của Bộ Yên Phi ta cũng nghe thấy”.

“Ngươi bèn tới đây ngay phải không?”

“Còn là người đầu tiên, ta là theo đường tắt tới, sau đó núp sau tượng Thiên Nữ”.

“Nhìn thấy gì?”

“Tiêu Hồn Thực Cốt tán xuất hiện, Bạch Tri Thù xuất hiện”.

“Bộ Yên Phi thế nào?”, Thẩm Thăng Y vội hỏi.

“Mục đích của Tiêu Hồn Thực Cốt tán là Bộ Yên Phi”.

“Khinh công của cô ta rất cao cường”.

“Cô ta hoàn toàn chưa đề phòng, Tiêu Hồn Thực Cốt tán đã vào tới tạng phủ, khinh công có cao cường hơn cũng vô dụng”.

“Ngươi không can thiệp à?”

“Ta không có lý do gì để can thiệp”.

“Tại sao không đuổi theo?”

“Khinh công của Bạch Tri Thù này ít nhất cũng gấp đôi ta, y là từ cửa sau đền tiến vào, cũng từ cửa sau đền rời đi, sau đền là một khoảnh rừng dày, ta không muốn mạo hiểm như thế”.

“Rốt lại Bộ Yên Phi sao rồi?”

“Y mang đi rồi”.

Thẩm Thăng Y hơi biến sắc mặt.

“Ngươi yên tâm, với tác phong hành sự của Bạch Tri Thù, nếu y muốn giết thì đã giết rồi, nên không giết tất nhiên là có sự úy kỵ, hoặc y muốn từ miệng Bộ Yên Phi biết được chuyện gì đó, hoặc y muốn lấy đó để trả giá với ngươi”.

“Trả giá?”

“Ta biết ngươi chính là Thẩm Thăng Y, đương nhiên Bạch Tri Thù cũng biết, ngươi là người thế nào đương nhiên trong lòng y cũng đã có tính toán, nếu đổi là ta, ta cũng thà tìm cách bắt ngươi thôi can thiệp vào chứ không muốn ra mặt đối đầu với ngươi đâu”.

“Hy vọng là thế”.

“Nếu thế thì sớm muộn gì Bạch Tri Thù cũng sẽ có lúc tiếp xúc với ngươi, ta đi theo ngươi, Bạch Tri Thù tiếp xúc với ngươi, ta có thể thừa cơ gặp mặt y một lần”.

“Ngươi vẫn muốn gặp y à?”, Thẩm Thăng Y có chút ngạc nhiên.

“Chỉ có y mới có thể giải quyết mối nghi ngờ trong lòng ta”.

“Ngươi muốn hỏi y chuyện gì?”

“Tiêu Hồn Thực Cốt tán ấy y lấy ở đâu ra”.

“Thuốc ấy quả thật chỉ có anh em ngươi mới có à?”

“Ai?”

“Gia phụ, nhưng ông đã sớm đi tới một nơi rồi”, giọng nói của Đường Bưu đột nhiên trầm xuống “Nơi ấy rất yên tĩnh, rất lạnh lẽo”.

Đó còn là nơi nào nữa? Thẩm Thăng Y im lặng.

“Cho nên Tiêu Hồn Thực Cốt tán đã không thể do ông đưa ra thì nhất định là do em ta đưa ra, chuyện ta muốn hỏi y thật ra là nơi hạ lạc của em ta”.

“Không phải Đường Báo bị giam trong đại lao phủ Ứng Thiên sao?”

Đường Bưu khẽ thở dài, nói “Đường Báo là em ruột của ta, ta cũng chỉ có một đứa em ấy, chuyện của y không ai quan tâm hơn ta, được tin y bị đưa vào đại lao phủ Ứng Thiên ta đã tới ngay phủ Ứng Thiên này, ba năm nay ta đã tốn hết tâm cơ, nghĩ hết cách thức, là muốn cứu y ra”.

Đó cũng chính là câu đố về việc Đường Bưu thất tung.

“Ngươi chưa cứu được y ra à?”, Thẩm Thăng Y nhịn không được hỏi chen vào.

“Không sợ gì nói thật với ngươi, nếu y bị giam trong đại lao phủ Ứng Thiên thì ta đã sớm rời khỏi đây rồi, y cũng đã sớm nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật rồi”.

“Ngươi là nói y hoàn toàn không bị giam trong đại lao phủ Ứng Thiên à?”

“Đại lao phủ Ứng Thiên tuy canh gác chặt chẽ nhưng vẫn không làm khó được ta, ta đã nhiều lần điều tra rõ ràng, cho đến lúc Bạch Tri Thù xuất hiện mới thôi”.

Thẩm Thăng Y không nói gì, tựa hồ đang suy nghĩ gì đó.

“Theo lẽ thường mà suy thì trước khi ta chưa lén vào đại lao phủ Ứng Thiên, Bạch Tri Thù đã cứu thoát hay bắt cóc em ta đi, hoặc vì ơn nghĩa, hoặc vì bị bức bách nên em ta đã truyền thụ cách thức chế luyện, cách thức sử dụng Tiêu Hồn Thực Cốt tán cho y, nói một câu xấu xa thì trong loạt vụ án đánh cướp ấy, có thể em ta cũng có một phần”, Đường Bưu cười gượng nói “Con người y thế nào, tại sao bị bắt, đại khái không cần ta phải nói...”.

Thẩm Thăng Y chợt ngắt lời “Nếu Đường Báo được người ta cứu thoát hay bắt cóc, thì không lẽ nào Tiêu Linh lại không biết, Vi Thất cũng quyết không lẽ nào lại không biết, nhưng họ đều không nói với ta về chuyện ấy”.

“Ủa?”

“Nghe lời lẽ của họ, thì tựa hồ Đường Báo vẫn còn trong đại lao phủ Ứng Thiên”.

“Có chuyện như thế sao?”, Đường Bưu trên mặt đầy vẻ nghi cảm.

“Chuyện ấy bất kể thế nào cũng cứ hỏi Vi Thất là rõ”, Thẩm Thăng Y liếc ra cửa sổ một cái, nói “Cũng hơi muộn rồi, may mà y coi Đệ Nhất lâu như nhà y, muốn tìm y cũng dễ thôi”.

“Ngươi định quay về hỏi y à?”

“Còn ngươi?”, Thẩm Thăng Y hỏi lại.

“Trong mắt y ta là người bị nghi ngờ, nhưng chỉ cần ta không nói ra tên họ, chắc y cũng không biết là ta”, Đường Bưu hững hờ cười một tiếng, nói “Ta rất ít khi đi lại trên giang hồ, người nhận ra ta vốn không nhiều”.

“Đi hay không đi đều do ngươi thôi”.

“Không gặp cũng chưa biết chừng, nhưng cũng không hề gì, lúc nào ngươi biết được thì báo cho ta biết cũng thế, ta sẽ tới ở phòng số ba trong Ngũ Phúc khách sạn sau Đệ Nhất lâu”.

Thẩm Thăng Y nghe xong bật cười.

Đường Bưu nhìn thấy rất rõ, mếu máo nói “Bằng vào công lực của ngươi, mới rồi cho dù không đưa thuốc giải cho ngươi, ngươi cũng không khó gì bức bách Tiêu Hồn Thực Cốt tán hít phải ra, ta hoàn toàn không có ơn gì với ngươi, cũng căn bản không có ý làm ơn để mong được báo đáp, chỉ là ta quả thật rất quan tâm tới nơi hạ lạc của em ta, nếu ngươi biết được, tốt xấu gì cũng hy vọng ngươi báo cho ta một tiếng”.

Một người bấy nhiêu tuổi mà lại như một đứa nhỏ, mà lại thủ túc tình thâm như thế, cho dù là xấu xa tới đâu vẫn có chỗ khả thủ.

“Tuy ta không có anh em”, Thẩm Thăng Y chép miệng, nói “Nhưng tâm tình của ngươi thì ta hiểu được, chuyện đó ta có thể đáp ứng ngươi”.

“Đa tạ”, tiếng “đa tạ” vừa ra khỏi miệng, Đường Bưu chợt đưa tay vào bọc, nói “Chỉ nói đa tạ không bằng ta tặng ngươi mấy viên thuốc giải Tiêu Hồn Thực Cốt tán, nếu ngươi muốn dây dưa với Bạch Tri Thù thì cũng có thể dùng được”.

Cũng không chờ Thẩm Thăng Y trả lời, y đã lấy trong bọc ra một cái bình bằng ngọc, dốc ra mấy viên thuốc ném qua.

Thẩm Thăng Y chỉ còn cách nhất nhất đón lấy.

“Còn tấm thiếp này nữa, là Bạch Tri Thù để lại cho ngươi đây”, tấm thiếp đen trong tay Đường Bưu lại bay qua.

Thẩm Thăng Y cũng đón lấy, mặc dù tay y di động, nhưng mắt y hoàn toàn không di động, cái y di động chỉ là tay phải, chứ tay trái của y thủy chung vẫn nắm vào chuôi kiếm.

“Ngươi rất cẩn thận”.

“Ngươi cũng thế”.

“Kiếm của ngươi lúc nào cũng chuẩn bị xuất thủ à?”

“Chẳng lẽ ám khí của ngươi cũng không phải như thế sao?”

“Đó chỉ là tập quán thành tự nhiên thôi”.

“Tập quán thành tự nhiên hay thật”.

Hai người nhìn nhau cười lớn.

Tiếng cười còn vang vọng trong không gian, Thẩm Thăng Y buông lỏng tay trái trên chuôi kiếm, Đường Bưu cũng cởi đôi bao tay bó sát vào da ra.

Ánh mắt của Thẩm Thăng Y lúc ấy mới rơi lên tấm thiếp.

Con nhện trắng trên tấm thiếp trừng trừng cặp quái nhãn, giống như đang cười nhạt.

Thẩm Thăng Y bất giác rùng mình một cái.

Ánh mắt của Đường Bưu lại rơi xuống chân Thẩm Thăng Y, nói “Trên đường ngươi bị tập kích à?”

“Chỉ suýt nữa đã biến thành một con nhím”, Thẩm Thăng Y ánh mắt rời khỏi tấm thiếp, nói “Con nha đầu Bộ Yên Phi cũng không biết vì sao mà lại nói lớn tiếng như thế, giống như sợ người khác không biết cô ta biết rõ chân tướng của Bạch Tri Thù”.

“Cô ta làm như thế có khi có dụng ý khác”.

“Dụng ý ấy chỉ e là bức bách Bạch Tri Thù phải mau lẹ bắt cô ta đi”, Thẩm Thăng Y cười gượng.

“Lúc ấy bọn thuộc hạ của Bạch Tri Thù, cả y nữa cũng đang trong Đệ Nhất lâu chưa biết chừng”.

“Tóm lại con nhện trắng này tin tức quả thật rất linh thông, hành động quả thật rất mau lẹ”.

“Những người tập kích ngươi là ai?”

“Không biết, nhưng bản lãnh đều rất có hạn”.

“Ngươi giết họ rồi à?”

“Ta không phải là loại người tùy tiện giết người, chẳng qua chỉ đánh vài người bị thương”.

“Họ không nói gì à?”

“Ta căn bản không có thời gian tra hỏi, có điều, mục đích của họ là gì thì có thể tưởng tượng được rồi”.

“Là cản trở kéo dài thời gian ngươi tới đền Thiên Nữ phải không?”

Thẩm Thăng Y gật đầu, nói “Họ thành công rồi, ta cũng là tấm thân huyết nhục, không phải rèn bằng sắt, bị cản trở một lúc như thế, lại thêm thương thế dưới chân, đã khiến ta không thể nào tới đây trước canh hai”.

“Họ tập kích ngươi ở đâu?”

“Trên đường núi chỗ hai bên đầy cây bạch hoa”.

“Chỗ ấy tính ra cũng gần, họ bị thương cũng chưa chắc đã tính tới, ta và ngươi trở lại thử xem vận khí thế nào”.

“Bằng vào họ, chắc chẳng qua chỉ là đám lâu la vô danh tiểu tốt, chắc cũng không biết gì nhiều đâu”.

“Rốt lại cũng là một đầu mối, có đầu mối dù sao cũng tốt hơn không có đầu mối chứ”.

* * * * *

Có đầu mối quả thật tốt hơn không có đầu mối.

Đó có thể đúng là một đầu mối, nhưng bây giờ đã không còn là đầu mối nữa.

Không biết những người tập kích Thẩm Thăng Y vốn có bao nhiêu người, nhưng nếu quả thật chỉ có ba mươi sáu người, thì không người nào rời đi, mà tất cả còn trên đường núi.

Người chết thì không đi được!

Ngọn đèn lồng cao cao vẫn còn trên cây, đèn lửa cũng hoàn toàn chưa tắt.

Ánh trăng vẫn trên đỉnh núi, ngọn cây xa xa, ánh trăng vẫn thế.

Ánh trăng trắng bệch lạnh lẽo, dưới ánh đèn ba mươi sáu đại hán to lớn không ai sống sót, người nào cũng phơi xác trên đường núi.

Binh khí vẫn còn trong vỏ, cung tên đều mang trên lưng, ba mươi sáu đại hán này rõ ràng đã thu thập ổn thỏa, đang chuẩn bị rời đi, mới chết chung một chỗ như thế này.

Vết thương trí mạng ở yết hầu, là kiếm thương, một kiếm, chỉ một kiếm!

Dáng vẻ của ba mươi sáu đại hán đều kinh hoàng thất thố, trên mặt lại đều đỏ sẫm.

“Tiêu Hồn Thực Cốt tán!”, Đường Bưu sắc mặt lại trắng bệch, quang cảnh thế này rốt lại cũng rất hiếm có, rất đáng sợ.

“Tiêu Hồn Thực Cốt tán lợi hại thật!”, Thẩm Thăng Y cũng ngấm ngầm hoảng sợ, nói “Số người này trúng độc xong thì lập tức hoàn toàn mất hết năng lực phản kháng, thậm chí không thể bỏ chạy”.

Đường Bưu lại lắc đầu nói “Tiêu Hồn Thực Cốt tán mà lợi hại thế này, thì ta là lần đầu tiên biết đấy”.

“Ngươi là nói thật ra không lợi hại tới mức như thế à?”

“Không phải mới rồi ngươi cũng đã có kinh nghiệm lúc trong đền Thiên Nữ sao? Công lực của họ tuy kém xa ngươi, nhưng không đến nỗi để mặc cho người ta tùy ý giết mổ như thế này”.

“Đó cũng chưa chắc không có đạo lý, nhưng thế thì giải thích thế nào về tình hình trước mắt?”

“Theo ta thấy, có thể hung thủ là người quen của họ, đối với người ấy ngày thường có thể họ có phần sợ sệt, nhưng hoàn toàn không ngờ, không đề phòng người ấy thẳng tay hạ sát thủ, nên người ấy mới có thể một đòn là trúng, họ mới chết một chỗ thế này, ngươi thấy dáng vẻ của họ là biết, không phải đều có vẻ kinh hoàng thất thố sao?”

“Ngày thường tuy sợ sệt nhưng cũng không vì thế mà lo lắng tới sự an toàn về tính mạng, thế thì họ là người của ai? Họ là ai?”, Thẩm Thăng Y trong đầu lùng bùng.

“Câu hỏi sau thì ta có thể trả lời ngươi”.

“Ngươi biết họ à?”, Thẩm Thăng Y quay phắt lại, ngạc nhiên nhìn Đường Bưu.

“Vài người thôi”.

“Rốt lại họ là ai?”

“Thủ hạ của Lão Đỗ tại tây thành”.

“Lão Đỗ tại tây thành là cái gì?”

“Là một nhân vật đặc biệt ở phủ Ứng Thiên, cũng có thể nói là trùm lưu manh ở phủ Ứng Thiên”.

“Nói cách khác thì họ đều là bọn lưu manh ở phủ Ứng Thiên chứ gì?”, Thẩm Thăng Y có chút bất ngờ.

“Chắc là không sai, vì chuyện em ta, ta đã từng nhờ vả Lão Đỗ tại tây thành nghe ngóng tin tức, ngay chuyện ta lén vào đại lao phủ Ứng Thiên cũng là nhờ y ngấm ngầm giúp đỡ, nên ta quen thủ hạ của y, mà trong đám người chết ở đây có mấy người lúc ấy đã ra vào chạy chọt giúp ta”.

“Giao tình của ngươi với Lão Đỗ tại tây thành gì đó kể cũng không phải kém”.

“Chỉ cần ngươi bỏ được tiền ra thì cho dù ngươi hoàn toàn xa lạ y cũng có lời là nghe có kế là theo”.

“Té ra cái y quen chỉ là tiền chứ không phải là người”.

“Nhưng không thể phủ nhận người ấy có bài bản của y, tả hữu tâm phúc của y tuy nói chỉ có ba mươi sáu người nhưng trong phạm vi thế lực của y, số người phải nghe lời y ít nhất cũng đông gấp mười lần”.

“Số người chết ở đây vừa đúng có ba mươi sáu người, nếu không phải là toàn bộ tâm phúc của y mới là hay”.

“Cũng không phải không có khả năng”.

“Lão Đỗ tại tây thành là người họ biết rõ, ngày thường đối với ông trùm này họ không khỏi có chỗ sợ sệt, mà nếu Lão Đỗ tại tây thành thẳng tay ra sát thủ thì có thể đó là chuyện bất ngờ đối với họ”.

“Ngươi cho rằng hung thủ chính là Lão Đỗ tại tây thành à?”

“Một người trong mắt chỉ coi tiền bạc là quan trọng hơn tất cả thì rất nhiều lúc sẽ vì tiền mà không chọn lựa thủ đoạn”.

“Vậy là nói Lão Đỗ tại tây thành cũng chính là Bạch Tri Thù sao?”, Đường Bưu cười hỏi lại.

“Ngươi nghĩ thế nào?”, Thẩm Thăng Y hỏi.

“Lão Đỗ tại tây thành vẫn không có bản lãnh, ấy, cũng không có phách lực ấy”, Đường Bưu dường như biết không ít, nói “Con người y giống như một quả dưa, so với Bạch Tri Thù còn thấp hơn hai thước, binh khí y dùng cũng không phải là kiếm, mà là một cái bàn tính bằng bạc đặc biệt”.

“Đó là nói Lão Đỗ tại tây thành không phải là hung thủ, mà hung thủ nhất định là Bạch Tri Thù, không phải hung thủ sẽ không phải là Bạch Tri Thù”.

“Nhưng hung thủ nhất định có quen những người này, những người này nhất định có quen hung thủ, hung thủ nhất định là Bạch Tri Thù, những người này nhất định biết Bạch Tri Thù là ai”.

“Chỉ đáng tiếc là người chết không biết nói chuyện”.

“Vậy ngươi phải mau mau cầu thần lạy Phật phù hộ cho Lão Đỗ tại tây thành không biến thành người chết mới hay”.

“Cái gì?”

“Với tác phong hành sự của Bạch Tri Thù thì dường như hoàn toàn không thích mượn tay người khác, lần này làm thế này chắc vì sự tình xảy ra đột ngột, bị bức bách không biết làm sao, lại hoàn toàn trái với nguyên tắc của y, đủ thấy không chỉ vì vấn đề tiền bạc, có lẽ y nể mặt bạn bè, có điều theo chỗ ta biết, y không có cái gọi là bạn bè, vậy thì chỉ có một cách giải thích, y cũng là bị bức bách tới mức bất đắc dĩ, nếu không phải là có một phần trong một loạt vụ án kia, thì có thể đúng là Bạch Tri Thù lấy bản lai diện mục tìm tới y, chỉ cần làm rõ người tìm y làm chuyện này là ai thì cũng có thể khẳng định Bạch Tri Thù là ai”.

Thẩm Thăng Y gật đầu lia lịa nói “Còn có ngươi đầu óc mau lẹ”.

“Chỉ có thể nói là ta thông thuộc người và việc ở phủ Ứng Thiên này hơn ngươi, rốt lại ta cũng không uổng phí ba năm ở phủ Ứng Thiên”. Đường Bưu hắng giọng nói tiếp “Chuyện này Bạch Tri Thù nhất định sẽ giữ bí mật cho Lão Đỗ tại tây thành, Lão Đỗ tại tây thành cũng nhất định sẽ giữ bí mật, vấn đề chỉ là Bạch Tri Thù có yên tâm hay không thôi”.

“Rõ ràng là y không yên tâm”.

“Cũng không có khả năng yên tâm, tuy Lão Đỗ tại tây thành không biết rõ chuyện kín của y, nhưng với chuyện này ít nhiều cũng sẽ có chút nghi ngờ, đến lúc biết được đối tượng bị tập kích là ngươi, mục đích là gì, thì đó không chỉ là hoài nghi nữa, đó chẳng qua là chuyện sớm hay muộn, cũng không khó biết được sự thật, muốn giải quyết triệt để mối lo này thì tựa hồ chỉ có một cách”.

“Giết người bịt miệng phải không?”

“Đúng thế”, Đường Bưu ánh mắt rơi lên xác chết đầy đất, nói “Nếu những người này là tâm phúc của Lão Đỗ tại tây thành thì cũng không khỏi biết được chút ít, với thói quen trước nay của Bạch Tri Thù, ngươi cho rằng y sẽ làm thế nào?”

Thẩm Thăng Y chép miệng nói “Lại còn phải hỏi ta à?”

Đường Bưu cũng thở dài một tiếng, nói “Cả những người này cũng không chịu buông tha thì làm sao buông tha Lão Đỗ tại tây thành?”

“Vậy ngươi và ta còn chờ gì nữa?”, Thẩm Thăng Y vội vàng cất bước.

“Nhưng không biết ngươi và ta có thể tới trước Bạch Tri Thù không?”, Đường Bưu cũng nhấc chân, nhấc lên lại đặt xuống, chợt nói “Có người!”, thân hình nghiêng đi một cái nép vào sau một gốc cây bạch hoa bên cạnh.

Quả nhiên có người, tiếng bước chân từ xa tới gần, Thẩm Thăng Y cũng nghe thấy, y thu bước chân lại, vẫn đứng ở đó.

Y tựa hồ hoàn toàn không thích ẩn ẩn núp núp.

Y quay đầu, một người đang từ dưới đồi bên kia chuyển qua con đường nhỏ.

“Y nhìn thấy ngươi rồi”, Đường Bưu phía sau gốc cây thở dài một tiếng, nói “Hiện tại tuy ngươi chạy đi vẫn còn kịp, nhưng ngươi mà chạy đi, y không ngày đêm ra sức tìm cách bắt ngươi mới là chuyện lạ, xem ra tốt nhất ngươi cứ ở lại đây giải thích rõ ràng với y, như thế phải mất một phen khua môi múa lưỡi, mất một ít thời gian, thứ lỗi cho ta không bồi tiếp nữa”.

“Ngươi...”.

“Ta tới chỗ Lão Đỗ tại tây thành trước một bước, trước mặt Vi Thất đừng nói tới chuyện của ta, ta vẫn không muốn sớm có quan hệ với người trong quan phủ, ra vào đều bị họ để ý”.

“Ta cũng không cảm thấy hứng thú với loại ý tốt ấy”.

“Vậy ngươi cứ nghĩ cách thuyết phục Vi Thất là hay”, giọng nói của Đường Bưu càng lúc càng nhỏ.

Vi Thất càng lúc càng tới gần, càng tới gần bước chân của y càng chậm, bước chân càng chậm vẻ mặt của y càng ngưng trọng.

Đường Bưu giọng nói càng thấp, nói “Đừng quên hỏi thăm giúp về tin tức của em ta”.

“Ta nhớ rồi, ngươi phải cẩn thận đấy”, Thẩm Thăng Y cũng bất giác hạ giọng.

“Ta sẽ cẩn thận, bằng vào một thân ám khí của ta, cho dù gặp phải Bạch Tri Thù, muốn giữ tính mạng cũng không thành vấn đề, xem ra y cũng không dám lớn mật mở mắt động thủ với ta ngay trong phủ Ứng Thiên”.

Câu ấy nói xong, Đường Bưu đã từ phía sau thân cây lui ra, mất hút trong bóng đêm.

Lúc ấy Thẩm Thăng Y mới quay người lại.

Vi Thất tựa hồ cũng đồng thời dừng bước, con người y đã đứng trước đám xác chết, tay y đã đặt lên chuôi kiếm.

Vị Thiên hạ đệ nhất danh bổ này té ra cũng là hành gia dùng kiếm.

Chỉ có điều kiếm của y có nổi tiếng như y không?

Gió đêm thổi qua, mùi rượu từ người y bốc lên.

Tuy y chưa say, nhưng mắt y đã say, lim dim chỉ còn như một sợi chỉ, giống như đang nhìn Thẩm Thăng Y, lại giống như không phải đang nhìn Thẩm Thăng Y.

Ánh mắt rực lên sau khe sợi chỉ, phức tạp lạ thường, giống như đang thăm dò gì đó.

Ánh mắt ấy hoàn toàn không ghê gớm, càng không lạnh lùng.

Nhưng vừa chạm vào ánh mắt ấy, Thẩm Thăng Y bất giác có cảm giác lạnh buốt, toàn thân giống như bị lột trần dưới ánh mắt ấy.

Hai luồng ánh mắt ấy quả thật như hai bàn tay ma vô hình, lột áo y ra, xé ngực y ra, từ từ từng tấc từng tấc mổ xẻ hết tim gan của y.

May là mới rồi y hoàn toàn không làm chuyện gì xấu xa.

Giọng nói của Vi Thất cũng hoàn toàn không ghê gớm, hoàn toàn không lạnh lùng “Thẩm đại hiệp quả nhiên bản lãnh cao cường”.

Đó lẽ ra là một câu khen ngợi, nhưng Vi Thất nói ra lại tựa hồ không có chút ý tứ ca ngợi nào.

Thẩm Thăng Y cười một tiếng, y lại vẫn còn cười được.

“Con nhãi Tiêu Linh sợ có chuyện gì, ta cũng lo lắng như thế, nghĩ tới nghĩ lui, sau cùng quyết định đi một chuyên, chỉ định ngấm ngầm tiếp ứng, nhưng bây giờ nhìn thấy, như thế không khỏi tới đây quá thừa, Thẩm đại hiệp là người thế nào, cần gì phải lo lắng như thế?”. Vi Thất cười nhạt nói “Ra tay một phen ba mươi sáu người, Bạch Tri Thù cũng phải cam bái hạ phong”.

“Những người này không phải là ta giết”, Thẩm Thăng Y sau cùng lên tiếng phân biện.

“Ủa?”, Vi Thất lại cười nhạt.

Quả nhiên là phải một phen khua môi múa lưỡi rồi... Thẩm Thăng Y chỉ còn cách cười gượng.

* * * * *

Trăng thu như tuyết, gió thu như sắt.

Phong linh trước mái hiên leng keng trong gió, chiếc bàn tính bằng bạc to tướng trong tay Lão Đỗ tại tây thành cũng đang leng keng.

Bất kể là ở nơi nào, y cũng mang theo cái bàn tính bạc ấy, bất kể vào lúc nào, hai tay y cũng có một tay lướt trên cái bàn tính bạc ấy.

Con tính vì thế kêu leng keng thành tiếng.

Loại âm thanh y thích nghe nhất là âm thanh ấy. Tiếng leng keng thường đại biểu cho việc tiền bạc lên lên xuống xuống, cái y thích nhất thật ra chỉ là tiền bạc.

Y quả thật họ Đỗ, cũng quả thật xuất thân ở tây thành, nhưng hiện tại y đã oai chấn bốn phương tám hướng.

Cho nên có người cho rằng lẽ ra phải gọi y là Tứ diện Lão Đỗ hay Bát phương Lão Đỗ mới chinh xác.

Người bốn phương tám hướng quả thật không ai không biết tới y.

Người có thân hình như y vốn không có bao nhiêu, cái bàn tính bạc to tướng như thế cũng chưa chắc không phải là một tiêu chí đập ngay vào mắt.

Dáng đi của y thường giống như một quả dưa đang lăn tròn, may là tứ chi ngũ quan của y tính ra cũng phát triển quân bình, vì thế dáng vẻ của y hoàn toàn không phải khó coi, cả lúc cười cũng thế.

Y thích cười, đối với người ta trước nay y vẫn tươi cười, bất kể đó là ai.

Y rất không chủ trương sử dụng võ lực.

Anh dùng võ lực với người ta, người ta cũng sẽ dùng võ lực với anh, chuyện ấy Lão Đỗ đã sớm biết rõ.

Trên mặt anh đầy vẻ tươi cười, người khác cho dù rất tức giận muốn đánh anh một quyền cũng không tiện ra tay, Lão Đỗ tại tây thành thích cười như thế quả thật cũng có đạo lý của y.

Ngay cả lúc đòi nợ, y cũng tươi cười như thế.

Với thế lực của y, người khác quả thật không dám thiếu tiền y.

Với thân phận của y, cho dù có người thiếu tiền cũng không cần đích thân y tới đòi nợ.

Có điều đối với những việc về tiền bạc, y vẫn thích đích thân làm lấy.

Cho nên cho dù y xuất hiện ở đâu, cũng không phải là một chuyện đáng ngạc nhiên.

Nhưng như thế này, vào lúc canh ba y một mình đi trong con hẻm nhỏ này, thì không khỏi có điểm kỳ lạ.

Sưu tầm : Casau
Nguồn: kiemhiepthuquan
Được bạn: Ct.Ly đưa lên
vào ngày: 31 tháng 1 năm 2014