Hồi 5
dịch giả: cao tự thanh
Hồi 5
hà ngoài liễu, người trong liễu.
Một người.
Sắp sáng nhưng chưa sáng.
Mù sớm khói mai vẫn bồng bềnh trên mặt nước.
Liễu cũng mờ mờ, người cũng mờ mờ.
Lâm Nhất Phi cũng thành danh ở nơi này, uống hận ở nơi này.
Mấy cành liễu bị đao chém đứt vẫn còn trên mặt đất, nhưng người đã không biết ở nơi nào.
Người hiện tại không phải là Lâm Nhất Phi.
Vóc dáng cố nhiên khác xa, binh khí tuy cũng là một thanh đao, nhưng dài ngắn rộng hẹp thì khác hẳn.
Chỉ có một điểm giống nhau.
Người này cũng là thị vệ tùy tùng của Tuần án đại nhân.
Tuần án đại nhân chỉ có hai thị vệ tùy tùng là Lâm Nhất Phi, Phó Uy.
Không phải là Lâm Nhất Phi, đương nhiên là Phó Uy.
Phó Uy!
Phó Uy trên lưng đeo một cái bao lớn, đi giữa mù, đi giữa liễu.
Bộ dạng của y rất nặng nhọc nhưng bước chân cực kỳ nhẹ nhàng mau lẹ, cả một bước cũng không dừng lại.
Một trận gió thổi vẹt làn mù sớm ra.
Phó Uy đã nhìn được ra xa hơn.
Chỗ bờ sông xa xa có một chiếc thuyền.
Thuyền tự quay ngang bến vắng người.
Là một chiếc thuyền mui bồng nhỏ.
Trên mặt Phó Uy lúc bấy giờ mới thoáng hiện vẻ tươi cười, bước chân càng nhẹ nhàng mau lẹ.
Lên thuyền xong, theo dòng đi xuống, một chuyến trôi ngàn dặm, y có thể xa chạy cao bay.
Y đã tính toán xong kế hoạch.
Lúc người khác nghĩ tới, thuyền đã ở chân trời, người đã ở ngoài trời.
Nói xa chứ thật ra không xa, Phó Uy đã đi tới bờ sông, tới cạnh thuyền.
Trên đầu thuyền không có người, nhà thuyền còn ngủ cũng chưa biết chừng.
Lên thuyền xong sẽ gọi nhà thuyền dậy thì cũng thế.
Phó Uy đang định tung người nhảy xuống thuyền, tiếng vạt áo xé gió đột nhiên vang lên, một người như ngọn pháo hoa bắn ra.
Thẩm Thăng Y!
Phó Uy cơ hồ không cần nhìn cũng biết người tới là Thẩm Thăng Y, y đã có kinh nghiệm một lần!
Ngoài Thẩm Thăng Y, bình sinh y chưa nhìn thấy người nào khác lăng không bay rối lên như thế.
Đương nhiên Thẩm Thăng Y không lăng không bay rối lên.
Nếu bay rối lên rồi theo thế vốn có rơi xuống, chiếc thuyền ấy không chìm xuống tận đáy nước mới là chuyện lạ.
Chiếc thuyền ấy chỉ hơi nhún xuống một cái, y lăng không lật người một cái đã giảm bớt lực đạo.
Y lập tức ngồi xuống mui thuyền, mỉm cười chào “Lần này lại gặp nhau”.
Phó Uy sắc mặt xám xanh, không nói tiếng nào.
“Ta đã sớm biết ngươi không bỏ được cái bao ấy, nhất định sẽ quay lại, nên vừa ra khỏi vòng vây ta đã trở lại cạnh phòng ngươi, quả nhiên đúng như ta dự liệu, vừa đúng lúc nhìn thấy ngươi vác cái bao này lật người qua tường”.
Phó Uy sắc mặt càng khó coi.
Đúng là y không bỏ được cái bao này.
“Lúc ấy ta đã định chặn ngươi lại, nhưng nghĩ kỹ thì ở cạnh phủ Tuần án, ngươi không khó gì Bài cũ giở lại, mà sự tình tới bước ấy, rất có thể ngươi sẽ đổi ý, tìm tới con nhện kia thương lượng một phen thì là quyền ở ngươi, nhưng cứ thế này thì xem ra ngươi sẽ hoàn toàn không có ý ấy, rốt lại cũng phải mạo cái hiểm này, nhưng trơ mắt ra nhìn ngươi lên thuyền ra đi thì thôi, mời ngươi dừng bước ở đây”.
“Thẩm Thăng Y!”, Phó Uy sau cùng nhịn không được lên tiếng.
“Chính là Thẩm Thăng Y!”
“Ta biết ngươi chính là Thẩm Thăng Y, ta chỉ không hiểu rõ tại sao Thẩm Thăng Y ngươi lại lắm chuyện như thế, hay quản chuyện không đâu như thế”.
“Chính ta cũng không hiểu, nhưng ngươi hỏi tới, hiện tại ta chợt nhớ ra một lý do rất lớn”.
“Lý do gì?”
“Con người ta vốn rất trong trong sạch sạch, nhưng mới rồi lại bị ngươi nói bừa là đại đạo cướp ngục, không khỏi phải mời ngươi theo ta quay lại một chuyến để giải thích cho rõ ràng”.
“Ngươi như thế thì tính là lý do gì”, Phó Uy một tay chợt đè vào chuôi đao “Thẩm Thăng Y, làm người cũng nên có thước tấc, Đuổi chó tới đường cùng, bị cắn lại một miếng không phải là câu nói đùa đâu, ngươi đừng có ép người quá đáng”.
“Vừa là người vừa là chó, rốt lại ngươi là người hay là chó thế?”
Khuôn mặt xanh xám của Phó Uy trong chớp mắt biến thành đỏ bừng.
“Giỏi, giỏi, giỏi”, y nói liên tiếp ba tiếng giỏi, gân xanh trên mu bàn tay đột nhiên nổi vồng cả lên.
Tiếng giỏi thứ ba của Phó Uy vừa buông ra, thân hình của Thẩm Thăng Y từ trên mui thuyền đã bay ra rơi xuống, rơi xuống trước mặt Phó Uy.
“Ngươi tự đi theo ta về hay ta xách ngược ngươi về?”
Gã tiểu tử này trước nay khẩu khí vẫn rất lớn lối làm tổn thương người ta.
“Đi, đi gặp ma”, Phó Uy da thịt trên mặt giật giật một lúc, tay phải siết chặt, ào một tiếng thanh đao đồ tể tuốt ra khỏi vỏ.
Lưỡi đao sáng loáng phóng tới ngực Thẩm Thăng Y.
Thẩm Thăng Y nghiêng người một cái, tránh ra ngoài lưỡi đao.
Phó Uy thu đao về trước ngực, nghiêng vai một cái vứt cái bao trên lưng xuống đất, thân hình kế đó sấn vào, lại vung đao chém ra.
Thẩm Thăng Y lại lùi.
Phó Uy từng bước từng bước đuổi riết theo, tia máu trong hai mắt nổi hết lên, khuôn mặt đầy hung quang sát khí!
Y ngoài miệng tuy không nói liều mạng với Thẩm Thăng Y, nhưng thật ra rõ ràng y đã quyết định liều mạng với Thẩm Thăng Y.
Người đã điên cuồng, đao đã điên cuồng.
Không có bộ pháp, không có đao pháp.
Phó Uy chỉ coi trước mặt là một con heo, chỉ muốn một đao chém con heo ấy đứt làm hai đoạn!
Chỉ đáng tiếc Thẩm Thăng Y hoàn toàn không phải là một con heo.
Phó Uy trong một hơi chém đổ ba gốc liễu, nhưng không chém trúng được cả một chéo áo của Thẩm Thăng Y.
Thẩm Thăng Y chỉ né tránh, thanh kiếm tuy đã nắm trong tay trái, nhưng chỉ là nắm trong tay trái.
Chỉ có người khùng mới liều mạng với người điên.
Đầu óc của Thẩm Thăng Y tính ra vẫn rất bình tĩnh.
Soạt một tiếng, lại một cây liễu đổ xuống.
Phó Uy tính ra cũng không phải đao nào cũng chém trượt.
Cây liễu gãy bên kia lăng không đổ xuống, thân hình của Thẩm Thăng Y đã băng ra hơn một trượng.
Phó Uy vung đao truy sát.
Thân hình y chưa tới, đao đã tới.
Đao chưa tới, Thẩm Thăng Y đã nhún chân một cái, thân hình theo thế đao tránh qua, lướt qua người Phó Uy bay ra phía sau.
Lui một cái ra hơn một trượng lại trở về chỗ cũ.
Cây liễu gãy vẫn chưa đổ tới đất.
Khinh công của gã tiểu tử này càng ngày càng cao minh.
Một chân của y lập tức đá ra.
Đoạn liễu gãy kia còn chưa rơi xuống đất bị y đá bật lên, bay lên đập vào lưng Phó Uy.
Phó Uy tai nghe tiếng gió, quát lớn một tiếng, người chưa quay lại, đao đã chém ra phía sau, liên tiếp ba đao.
Ba đao ấy đều không chém trượt.
Đoạn liễu gãy soạt soạt soạt lại đứt thành bốn đoạn, bay tung ra bốn phía.
Khoái cảm lúc chém những nhát đao như thế quả thật khó mà dùng lời tả được hết.
Phó Uy buông tiếng cười điên cuồng.
Y cười không khỏi hơi sớm.
Tiếng cười của y chưa tắt, thân hình y đã ngã xuống.
Đao thứ ba của y vừa chém ra, Thẩm Thăng Y đã tránh qua cạnh người y, đoạn liễu gãy vừa đứt thành bốn đoạn, chuôi kiếm trong tay trái cùng ngón trỏ và ngón giữa tay phải của Thẩm Thăng Y ít nhất đã điểm vào bốn chỗ huyệt đạo của y.
Người ngã xuống, tiếng cười cũng đứt ngang.
Thẩm Thăng Y lại một cước đá thanh đao đồ tể của Phó Uy tuột ra khỏi tay, vù một tiếng bay ra ba trượng, cắm vào một cây liễu.
Ánh mắt Thẩm Thăng Y lại nhìn chằm chằm vào mặt Phó Uy.
Mặt Phó Uy trắng bệch, môi cũng biến thành trắng bệch, chỉ có tia máu trong tròng mắt là còn có sắc máu.
“Bạch Tri Thù rốt lại là người nào?”, Thẩm Thăng Y lập tức hỏi một câu.
Phó Uy cười, chỉ cười.
Cười có rất nhiều loại, có loại so với khóc còn đau buồn hơn.
Nụ cười của Phó Uy chính là loại ấy.
Người ta lúc cùng đường sẽ có tâm tình thế nào Thẩm Thăng Y cũng tưởng tượng được, nên y không hỏi nữa.
“Ngươi nói hay không thật ra cũng thế, dù sao sớm muộn gì ta cũng sẽ biết thôi”, y nhìn Phó Uy từ trên xuống dưới một lượt, dáng vẻ giống như đồ tể ra chợ chọn heo.
Phó Uy có cảm giác như thế.
Y quả thật rất muốn cười, y vốn đang cười.
Y giết người trước nay cũng giống như đồ tể đối phó với heo, không bao giờ nghĩ tới chuyện có một ngày như thế này, bị người ta coi như một con heo.
“Xem ra ngươi cũng phải hơn một trăm năm mươi cân, ta vốn hy vọng ngươi tự đi theo ta, nhưng ngươi lại không chịu, thế thì ta không còn cách nào, chỉ đành xách ngược ngươi về thôi”, Thẩm Thăng Y nói xong quờ tay nắm vào thắt lưng của Phó Uy, từ dưới đất nhấc lên.
“Quả nhiên như ta đã dự liệu”, y thở dài lật tay xốc Phó Uy lên vai, nói “Thế này thì hay hơn một chút, nhưng phủ Tuần án cách đây quả thật quá xa, ngoài ngươi ra còn phải mang một cái bao lớn, đi một đoạn dài như thế sợ là cả ta cũng phải ngã xuống”.
“Đệ Nhất lâu tính ra cũng gần hơn một chút, xem ra ta cứ mang ngươi tới giao cho Vi Thất xử trị, để thằng tiểu tử ấy ngồi hưởng thành công cũng được”, Thẩm Thăng Y lẩm bẩm nói một mình.
Phó Uy nghe thấy rất rõ, lại cười, cười nhạt.
“Lúc này Đệ Nhất lâu bắt đầu mở cửa buôn bán thì hay quá”, Thẩm Thăng Y nhìn lên trời một cái, lại xốc Phó Uy lên, sải chân bước ra ngoài liễu, ngoài mù...
* * * * *
Còn sớm, Đệ Nhất lâu vẫn chưa mở cửa buôn bán. Tiểu Phượng Tiên thì đã tới.
Cửa khép hờ, hai người tiểu nhị ra ra vào vào nhưng không hề khiến Tiểu Phượng Tiên chú ý.
Nàng ngồi cạnh bàn, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.
Ngoài cửa sổ có gió, có mưa, mưa nhỏ.
Mưa nhỏ như khói.
Ánh mắt của Tiểu Phượng Tiên mờ mịt trong khói. Mưa sầu, người sầu.
Nàng hạ giọng khẽ hát...
Sáng tới, chiều tới,
Ngoài song cứ giăng giăng mãi.
Giọt buồn tí tách thềm không người, chỉ biết khóa đường ngăn lối,
Mộng nhiễu giang hồ, sầu sâu quan ải.
Mộng không ghê, sầu chửa cởi,
Trong nơi ấy,
Nỗi ghét niềm thương, thảy một tâm tình mòn mỏi...
Trong tiếng hát đầy nỗi u oán, đầy nỗi sầu thương.
Nàng lẽ nào phải sầu thương?
Nàng lẽ nào phải u oán?
Vì mưa thu, gió thu ngoài cửa sổ chăng?
Thẩm Thăng Y thở phào ra một hơi, nói “Buổi sáng tới không nhất định là buổi chiều tới, sáng nay tuy có mưa nhưng suốt đêm qua không có mưa, tối nay cũng chưa chắc có mưa, cô cần gì phải sầu, cần gì phải oán?”
Câu nói chưa dứt, Thẩm Thăng Y người đã trong cánh cửa.
Mặt y đầy vẻ tươi cười.
Một người sáng sớm trên mặt đầy vẻ tươi cười thì không khó đưa tới cho người ta một ấn tượng tốt.
Thẩm Thăng Y cười quả thật có thể tính là không phải khó coi, nhưng ấn tượng mà y đưa tới cho Tiểu Phượng Tiên dường như hoàn toàn không có chỗ nào tốt.
Tiểu Phượng Tiên thậm chí còn biến sắc.
Mới sáng sớm đã thấy Thẩm Thăng Y vác một người như thế, ai cũng khó tránh khỏi hoảng sợ giật nảy mình.
Huống hồ người Thẩm Thăng Y vác còn là thị vệ tùy từng của Tuần án đại nhân.
Thẩm Thăng Y cũng biết như thế.
Nghe một khúc hát mưa thu thánh thót ấy, cả một câu cảm tạ cũng không có mà còn làm cho người ta hoảng sợ nhảy dựng lên, y quả thật có chút áy náy.
“Ta cũng không muốn thế này”, y cười một tiếng, nói “Nhưng y lại không chịu tự đi theo ta tới đây, ta không có cách nào, chỉ đành vác y tới đây”.
Tiểu Phượng Tiên như hiểu mà lại như không hiểu, nàng trả lời bằng một nụ cười, nhưng nụ cười giống như có chút miễn cưỡng.
Cười chưa chắc đã chứng tỏ là hiểu.
Thẩm Thăng Y cũng hoàn toàn không cho rằng Tiểu Phượng Tiên sẽ hiểu lời mình, cũng hoàn toàn không định bắt nàng phải hiểu rõ.
Y tới Đệ Nhất lâu chỉ để tìm Vi Thất, người y muốn gặp chỉ là Vi Thất.
“Vi bổ đầu ở đâu?”, y cười hỏi.
“Trên lầu à?”, Thẩm Thăng Y lại hỏi.
Tiểu Phượng Tiên bất giác khẽ gật đầu.
“Vậy ta lên tìm y”, Thẩm Thăng Y sải chân bước qua, đạp lên bậc thang.
Tiểu Phượng Tiên không biết có ý hỏi một câu cho rõ ràng không, há miệng định kêu lên, nhưng một tiếng cũng không nói được.
Nàng vội vàng cất bước, theo sau Thẩm Thăng Y.
Sưu tầm : Casau
Nguồn: kiemhiepthuquan
Được bạn: Ct.Ly đưa lên
vào ngày: 31 tháng 1 năm 2014