Vị tiểu anh hùng thành Hạt Lem
Cách đây xa lắm, gần bờ biển Bắc, có một xứ mà đất thấp hơn mặt nước, khác hẳn với những nơi khác. Lẽ tự nhiên, sóng biển sẽ tràn vào bờ, làm ngập cả thành phố làng mạc, nếu không có cách gì để ngăn cản nó lại. Cách ấy người ta tìm được. Những nhà bác học Hòa Lan [1] đã xây lên những bức tường thật rộng và thật cao, ngăn kín cả những nơi phô mình ra mặt biển cả phải khuất phục.
Các bạn có biết bức tường đó đang nắm bao nhiêu sinh mạng của dân trong thành? Cho đến bọn trẻ con, chúng cũng biết rằng một mảnh nhỏ của bức tường cũng là một sự rất dữ tợn.
Người ta gọi đó là bờ đê.
Trong thành Hạt Lem có một đứa bé tên là Hùng. Một hôm, nó dẫn đứa em đi dạo ra bờ đê. Chúng đi ra xa, thật xa, đến một nơi không còn thấy bóng một mái nhà nào, và chung quanh chúng toàn là đồng hoang và cỏ dại.
Hùng đã mệt. Nó trèo lên bờ đê ngồi nghỉ. Em nó đứng dưới, tung tăng chạy hái những cánh hoa đồng.
Thình lình, thằng bé kêu lên:
- Anh Hùng, lại đây mà xem! Một cái lỗ lạ lùng quá! Hình như là một bọt xà bông!
Hùng hỏi:
- Một cái lỗ? Đâu nào?
- Đây này, trên bức tường. Nước chảy qua lỗ đó.
Hùng thét lên kinh khủng:
- Sao?
Nó hối hả tuột xuống, chạy lại bên em, nhìn trân trối vào cái lỗ.
Một cái lỗ nhỏ che kín bởi một cái bọt nước.
Nó hốt hoảng:
- Chính là cái lỗ ở bờ đê. Làm sao bây giờ?
Nó nhìn qua nhìn lại, không có một bóng người; nhìn ra tận khuất tầm mắt, cũng không có một bóng người.
Và kinh thành thì ở cách đó thật xa.
Hùng nhìn lại cái lỗ. Từng dòng nước ri rỉ chảy ra.
Hùng biết rằng những dòng nước ấy sẽ lần lần lớn, nếu không lấp cái lỗ lại. Nhưng bây giờ biết làm sao? Chạy về thành phố? Chắc là không còn người nào ở nhà, vì họ đều đi chài lưới cả.
Dòng nước bây giờ đã chảy đều đều, và quanh cái lỗ, nền hồ đã thấm ướt. Hùng chợt nẩy ra một ý. Nó nhấn mạnh ngón tay trỏ vào lỗ, rồi bảo em.
- Chạy về mau, em Linh! Bảo với người ta rằng có một cái lỗ ở bờ đê. Bảo với họ rằng anh sẽ lấp kín cái lỗ ấy cho đến khi họ tới kịp.
Đứa bé nhìn anh và hiểu rằng đó là một việc quan trọng. Nó cắm đầu chạy trở về. Còn Hùng, quỳ gối dưới bức tường, nhìn theo bóng em xa lần. Phút chốc, đứa bé chỉ còn như con gà con, như một chấm đen, rồi biến mất. Hùng còn lại một mình, ngón tay trỏ vẫn đặt vào lỗ.
Nó có thể nghe tiếng sóng ầm ì ở bên kia bờ đê. Thỉnh thoảng, một làn sóng dâng lên cao, vài mảnh bọt tạt vào đầu nó.
Lần lần bàn tay nó tê ngắt. Nó thử lấy bàn tay kia bóp bóp, nhưng vẫn không thấy hiệu quả gì. Nó trông về phía thành phố. Không một bóng người. Hơi lạnh thấm lần vào cánh tay, thấm lần vào đôi vai nó. Chao ôi! Nó lạnh quá! Nó bắt đầu run. Nó độ chừng như em nó đã đi hàng mấy giờ rồi. Nó thấy nó cô độc, hoàn toàn cô độc và mệt lả. Nó ngả đầu vào tường nghỉ. Bỗng nó dường nghe tiếng gọi của biển cả:
- Ta là biển cả. Không ai có thể chống cự với ta. Mày là ai, thằng bé kia, mà lại dám ngăn cản không cho ta qua? Mày hãy coi chừng, mày hãy liệu hồn!
Quả tim Hùng đập mạnh, cơ hồ như muốn vượt khỏi lồng ngực. Nó tự hỏi: “Hay là người ta không đến?”
Làn sóng đập mạnh vào tường, gào thét:
- Ta sẽ qua! Mày sẽ chết! Hãy trốn mau đi trước khi ta đến.
Hùng muốn rút ngón tay khỏi lỗ. Nó vô cùng sợ hãi.
Nhưng nó nghĩ: “Không thể được! Nếu cái lỗ thành ra lớn, nó sẽ làm vỡ đê”. Và nó nghiến chặt răng, nhấn mạnh thêm ngón tay vào. Nó bảo:
- Mi không thể qua, và ta không khi nào thèm trốn.
Vào lúc đó, nó nghe có tiếng gọi. Từ xa, nó nhận thấy một vần bụi mù và một khối đen tiến lại. Rõ ràng là những người ở thành phố. Nó nhận ra bóng cha nó và nhiều người nữa. Vừa chạy đến, họ vừa la to:
- Hãy can đảm, chúng tôi đã đến đây!
Họ đến nơi, thấy mặt Hùng tái xanh vì lạnh và vì sợ hãi. Tay nó vẫn giữ chặt trên lỗ vỡ. Họ đều kêu lên một tiếng cảm động. Cha Hùng ẵm nó vào lòng.
Khi bờ đê đã chữa xong, họ trở về thành phố, khiêng Hùng trên vai một cách đắc thắng.
Và đến ngày nay, người ta còn kể lại sự tích một vị tiểu anh hùng thành Hạt Lem đã cứu một châu thành khỏi bị chết đuối.
(Phỏng theo một truyện trong Trente belles histoires)
Chú thích:
[1] Ngày nay gọi là Hà Lan.
HẾT