- 4 -
Tôi với Sơn là bạn, bạn thân. Hai bên gia đình cũng chỗ thân tình. Tôi có tí tình với Thủy. Cái thứ tình đơn phương, tuy thầm lặng nhưng cháy bỏng. Ba cái tình không dám nói nó làm khổ con người lắm lắm. Nhưng nói làm sao? Tôi không qua nổi lớp năm, gia đình nghèo túng phải dừng cuộc chơi chữ nghĩa, kiếm cơm với nghề cắt cỏ bỏ cho mấy nông trang nuôi bò. Một thằng lớp năm yêu một cô sinh viên nó giống như ông bà nói đỉa đòi đeo chân hạc. Đau cái, chưa mặc áo dài Thủy đã làm chết hồn tôi. Lên cấp ba, áo trắng tha thướt tôi càng đau tợn. Thủy rớt đại học, tôi mừng lắm, nếu nàng nghỉ học, tôi có cửa để hoài mong, ai ngờ cô vào cao đẳng... Lớp Bảy, mẹ mất Sơn phải bỏ học theo tôi. Thân lắm nên mẹ Sơn vì sao mất tôi tỏ tường.
Ông Bảy mất, cô gái có tên Mây Hồng cũng có một vành khăn sô. Sau lễ thất nhật, Hải, Thủy trở lại trường. Sơn và Mây Hồng có nhà riêng.
Một tháng sau đám Sơn gọi điện thoại mời tôi đến nhà chơi. Từ khi Sơn vợ chồng với Mây Hồng tôi không mặn tình lắm, nhưng nghe Sơn nói có cả Hải và Thủy nên tôi đến. Rõ cái si tình, nó luôn làm người ta mê đi, không tự biết thân mình.
Nhà đủ mặt với bữa cơm thân mật, sau đôi ly. Sơn nhập cuộc:
- Lô thổ nầy người ta ngã giá tao một tỉ. Cơ hội nầy có một. Đất đang sốt, không biết xuống lúc nào. Tao quyết định bán, hai đứa bây mỗi đứa ba trăm, còn phần tao bốn trăm vì hai đứa bây còn có cái vốn trí thức, tao dốt, hai đứa nghĩ sao?
- Anh chia gì kỳ vậy? - Hải nói - Trước khi cất nhà cho anh, ba đã nói...
- Đó là ổng nói. Miếng đất nầy nếu má không dùng tính mạng giữ lại thì giờ nó vô sòng xóc đĩa rồi. Tao đã quyết là phải vậy, không bàn nữa.
- Nếu không có phần của má Hai, em không thuận ký bán đâu.
Thủy nhỏ nhẻ (tôi yêu cái nhỏ nhẻ nầy lắm, chết được tôi cũng chết):
- Anh Hải nói đúng rồi anh hai. Má Hai lo...
- Lo cái gì? Tao không ân oán gì với bả hết, oán ân là hai đứa bây, không phải tao. Muốn trả ân nghĩa gì bây cứ lấy phần bây mà trả nghĩa, tao không biết. Tao chia vậy là sòng phẳng, bây chả nợ nần gì tao... Tao cần vốn làm ăn.
- Thôi - Má Hai xen vào - Đừng tính phần của má trong căn nhà nầy. Má cũng có nhà, mấy con yên tâm đi.
- Rồi, vậy đi.
Nói xong Sơn đứng dậy. Tôi cũng bước.
Hải vói theo, giọng có vẻ giận:
- Tôi không ký bán đâu.
- Em cũng vậy - Thủy nói.
Tôi theo Sơn ra bờ suối Cả, nơi mà mỗi khi buồn chúng tôi vẫn đến để tâm sự. Nằm gối đầu lên tay, tôi nói:
- Mày xử sự vậy là không phải đâu. Không có dì Tư, dễ gì em mày được như hôm nay. Tao nói thật, còn sống chưa chắc má mày đã làm được như dì Tư đã làm. Mày có ăn miếng cơm bả nấu không? Bả có khi nào giặt áo quần cho mày chưa? Đừng nói với tao là chưa nghe. Mày có ăn miếng cháo, uống liều thuốc bả đưa khi mày bịnh hoạn không? Chắc không đâu há? Em mày sẽ nghĩ gì khi mày xử như vậy? Thôi tao về...
*Nửa đêm ba thức tôi:
- Tuấn, dậy đi. Thằng Sơn kiếm mày.
Tôi cực ngạc nhiên khi đồng hồ điểm một giờ sáng:
- Mày đi đâu giờ nầy vậy? Có gì không?
Yên lặng rất lâu. Và mọi chuyện lần lượt thòi ra. Kết luận Mây Hồng đã ôm sạch tiền bạc của Sơn một đi không trở lại.
- Thật đáng buồn - Tôi nói.
- Mẹ nó - Sơn chửi thề - Con khốn kiếp. Giờ tao không biết ở đâu.
- Hải và Thủy bây giờ ở đâu?
- Hai đứa mua lô thổ của Hai Nho ở ấp xóm Gốc, giờ đang ở đó.
- Còn dì Tư? Bả sao rồi? Mày...
- Tao cũng có giao một trăm cho hai đứa Hải Thủy biểu tụi nó đưa cho má Hai. Tao cũng hơi quê, khi nghe mày nói tao vô cảm. May mà đưa, nếu không giờ này tao chết cũng không hết cái nhục.
Tôi châm bình trà, yên lặng nghe Sơn thở dài. Chả biết nên sao với nó... Ba tôi bảo:
- Con với thằng Tuấn, sáng mai đến Liên Trì thăm bà Tư, hỏi thăm sức khỏe bả, gì bả cũng má bây hơn chục năm nay.
Sơn ảo não:
- Con còn mặt mũi nào nhìn má Hai nữa chú. Con tệ quá.
- Nghĩ được như vậy là tốt rồi. Người còn của còn, mày đừng buồn. Không có gì quan trọng đâu, người già nhớ nhiều về kỷ niệm lắm, họ không chấp đâu. Tin tao đi.
Tôi đưa Sơn đi. Bây giờ nó thật sự không còn gì. Cả cái xe cũng bị tình mang theo mất dạng. Thật ngậm ngùi. Càng ngậm ngùi hơn khi nhìn mái tóc muối nhiều hơn tiêu của bà Tư. Mắt đăm chiêu đầy xa vắng. Bà hỏi:
- Con khỏe không Sơn?
- Dạ - Sơn trả lời - Con khỏe lắm, má Hai.
Tôi đưa mắt nhìn căn nhà. Trời ơi. Nhà cất từ thuở nào, thời gian làm mái tôn thủng lỗ chỗ. Mấy cây đòn tay bằng gỗ, mọt rơi trắng xóa. Sơn hỏi:
- Sao má không sửa lại nhà hả má? Dzầy rồi mưa làm sao ở?
Tiếng ông Ba Cửa oang oang làm hai chúng tôi giật mình:
- Mày hỏi tao nghe thiệt buồn cười. Tiền đâu mà sửa? Má Hai mày lấy chồng nuôi con chồng hơn chục năm, chồng chết chia được cái nón rách, lấy gì mà sửa chữa?
Tôi và Sơn trố mắt. Ngay tức khắc tôi hiểu, nhưng Sơn không, nó nói:
- Ủa, thằng Hải, con Thủy không đưa tiền cho má sao? Con có đưa cho má một trăm triệu mà?
Tôi không chận được lời Sơn nói. Chao ôi là đau đớn, tôi thấy rõ vẻ ngơ ngác trong mắt bà Tư. Chắc bà hy vọng lắm niềm thương yêu của hai đứa con chồng mà bà rất nhiều tâm huyết mong chúng nên người. Giờ đây cái đứa bà không hiểu mấy, đã ít nhiều nặng nề với bà, lại thế nầy đây. Bà có cần không một trăm triệu ấy? Cần chứ, nhà mục nát, ông anh bà chị mỉa mai. Số tiền ấy ít nhiều cũng tạm cho bà khi già xế bóng. Vậy mà... trời ơi.
Ngay lập tức Thủy trong lòng tôi mất sạch.
Chú thích
(1) Cách gọi thuốc cấp cho người sốt ở trạm xá thời bao cấp dựa theo ký hiệu 1, 2, 3 dấu cộng trên vỏ bao.
(2) Gã đó, hắn ta.
(3) vùng sâu, vùng xa.
HẾT