TẢNG BĂNG NÓNG -
ĐẢO NOM KHÁC, chứ không phải như gã đã mường tượng. Từ trên máy bay gã thấy đảo như một tảng băng lởm chởm, in mình xuống biển xanh nóng ấm. Gã từng đi du ngoạn khắp đó đây, nhưng cho đến nay gã vẫn chưa đụng tới Crete[4].
Gã không thích cảnh đông người. Tuy nhiên, tháng mười rồi, đa phần du khách đã trở về với những thành phố mùa thu mát mẻ, mang theo nước da rám nắng, thứ chiến lợi phẩm chẳng bền lâu.
Ðịa điểm này tọa lạc ở phía Tây - Nam bờ biển, lọt giữa hai hòn núi đá. Gã đã gặp may. Nơi đây từng là một ngôi làng nhỏ, mầm mống của tai họa đô thị hóa sau này. Ngay ngày đầu tiên, cách nhà chỉ độ vài cây số, gã đã phát hiện thấy phế tích một thành phố cổ. Gì thì gì mình vẫn còn khá hơn những đống gạch vụn này, - gã nghĩ. Gã rà lại trí tưởng tượng của mình - gã vẫn hình dung một cuộc di dân thời cổ đại trên quy mô lớn đến nơi hoang tàn, khôi phục lại nhà cửa và phố phường. Gã trở về, hai má nóng rát, trong cái nắng như thiêu như đốt ở nơi này.
Căn phòng gã được nhận nhìn ra biển, đúng như ước ao của gã. Khi lần đầu tiên đứng trên ban công, gã thấy nôn nóng trước sức cuốn hút của cảnh vật với vô vàn sắc độ của màu xanh và bầu trời ở nơi này. Và trên cái nền như vậy sự cô đơn của gã mới rõ nét làm sao. Gã nhìn chồng sách hình tháp nghiêng, do xếp vội, để trên bàn. Như mọi khi, gã mang theo rất nhiều sách. Tựa hồ sách là một loại giấy bảo hiểm của gã vậy.
Trời nhá nhem, gã quyết định đi tắm biển - gã không làm vậy ngay sau khi vừa xuống máy bay, trước đây gã thường khai mào mỗi kì nghỉ hè bằng cách như vậy. Muộn nhưng không vội, gã cho vào chiếc ba lô con cóc - chiếc ba lô vẫn nhớ đôi vai gã từ cách đây vài chục năm - khăn tắm, mục kỉnh, mặt nạ và ống thở. Kể cũng lạ, sao bữa nay gã lại đủng đỉnh như vậy, thường thì gã làm cái gì cũng nhanh, thậm chí rất nhanh. Phải chăng gã sợ rằng, hành động không cẩn trọng gã sẽ phá vỡ sự cân bằng tinh thần mà gã đã lấy lại được ở nơi đây, điều gã quên khuấy trong mấy năm vừa rồi? Bỗng gã phân vân, có nên mang theo sổ phác thảo, cuốn sổ gã còn để trong phòng đã khóa cửa? Dừng lại ngoài cầu thang, gã đắn đo. Và gã quay về phòng, lấy cuốn sổ cùng bút chì.
Bằng bàn tay kiên trì và nhẹ nhàng, nước biển trong suốt đến vô cùng tạo nên những con sóng. Những dải san hô ngầm ở đây không thật đa dạng như ở vùng Biển Ðỏ, đáy biển chẳng có nhiều con sò, con ốc - gã lặn, bắt được một con, nhưng vừa lên khỏi mặt nước nó đã bị nhăn nhúm, nên gã liệng cho nó chìm trở lại đáy biển. Những loài cá muôn hồng ngàn tía khắc họa bức tranh phong cảnh ngầm với màu xanh biếc và màu xanh lá cây. Ngâm mình trong nước biển, gã đang lấy lại cái thanh thoát và cái trẻ trung của mình. Gã không muốn để mất những thứ đó, vì thế gã chẳng vội lên bờ.
Khi rốt cuộc gã rời khỏi mặt nước, chân đi tập tễnh trên đá, gã nhận ra trên bãi tắm chỉ còn lại mỗi mình gã. Mặt trời đã khuất sau dãy núi đàng xa, phủ lên mọi vật màu buồn. Màu trắng và các sắc độ của màu thanh thiên thống trị ban ngày, còn hoàng hôn đổ xuống mặt đất màu mật ong vàng nóng. Cảm thấy lành lạnh, gã mặc vào người chiếc áo sơ mi và lấy sổ phác thảo ra. Gã cúi đầu xuống sổ một lúc, tuy nhiên vừa mới bắt tay vào việc gã đã bị thiên nhiên chế ngự.
Gã nhìn thấy dáng một người đàn bà ở đằng xa. Ngay lập tức gã nhận ra, đó là một cô gái. Việc dễ dàng phân biệt được lứa tuổi, dù chỉ qua dáng người, khiến gã sinh nghi ngại. Có lần gã đã ảo tưởng rằng, ít ra khi nhìn từ xa thì thấy gã còn trẻ như lắm khi gã vẫn cảm nhận. Những người trẻ tuổi không hình dung nổi, tuổi xuân có thể tồn tại dai dẳng trong con người, kể cả khi thời gian xê dịch, xáo trộn và làm trầy da sứt thịt họ. Về tuổi tác của mình gã luôn luôn nghĩ - gã xê dịch, chứ không phải gã già đi. Chỉ có giới trẻ là xác định cái già một cách ngạo mạn và không thương xót, họ chắc như đinh đóng cột rằng, tuổi già chẳng liên quan gì tới họ.
Nàng đứng trên mõm đá, cho phép gió biển mơn trớn cơ thể nàng, mái tóc nàng và chiếc váy màu đỏ của nàng - cái sắc đỏ này dường như tuôn chảy từ bên trong người nàng. Ðó là sự thách thức đối với thế giới, đồng thời cũng là trò thủ dâm, cô gái đang xử sự như vậy, khi không ai nhìn thấy mình. Tại cô nàng đứng quá xa cho nên không thấy rõ từng chi tiết. Hình như nàng có mái tóc vàng, thân hình mảnh mai... Gã nhắm mắt lại trong chốc lát, khi gã mở mắt ra thì nàng đã đi ra tít đàng xa, đến nỗi không còn có thể xác định được tuổi tác và giới tính.
Gã vẽ cô gái khỏa thân, hai tay chìa ra phía trước, trên bản phác thảo vội này đôi mông của cô gái là rõ nét nhất. Gã luôn luôn gặp khó khi vẽ những đường cong vùng này của cơ thể, nơi tranh của gã cứ như bê nguyên xi tranh của các họa sĩ tài danh. Hồi trước gã đã từng nghiên cứu các hình vẽ trên các bình cổ Hy Lạp. Cảnh sinh hoạt của con người và các thần linh là những cái đẹp mà chỉ có tranh thời Hy Lạp cổ đại mới có, còn chúng ta không thể nào nắm bắt hết được. Trong hội họa hiện đại có lẽ chỉ Picasso khả dĩ làm được như vậy, biểu đạt một cách thanh thoát và tung tẩy đường bầu dục thần kì. Liệu những cặp mông của những cô gái và chàng trai của người Hy Lạp có truyền lại cho họ cái tinh tế này? Ngay cả đầu dương vật cũng có đường viền tinh tế như vậy...
Lúc nằm trên giường gã không tài nào nhắm mắt nổi, gã cầm lấy nó. Hồi còn bé, hễ nằm ngủ là gã thích cầm cu một cách thân tình, sau này gã trao con thú tình dục này cho đùi, cho tay và cho môi của trên cả chục người đàn bà, còn lúc này lại đang chỉ có mình gã với nó. Nó không còn bướng bỉnh, vô kỉ luật, sẵn sàng trỗi dậy mỗi khi mường tượng, thậm chí lắm khi hoàn toàn thiếu suy nghĩ. Mấy năm vừa rồi có khi nó nổi khùng như một con chó già không buồn ngóc đầu lên nữa. Những lúc như vậy gã hoảng hồn khi nghĩ bụng, nó sẽ mãi mãi là như vậy mất rồi. Cho nên lúc này, khi nó đang cương cứng trong tay gã, làm tay gã nóng bừng, thì gã nghĩ bụng, mình ít là mình hơn, nhưng vẫn là mình, tiếp tục là mình.
Ngày hôm sau, mang theo dụng cụ bơi lặn, sách để đọc và sổ làm phác thảo, gã đi tìm bãi tắm không người. Gã đã tìm được nơi như vậy, nằm sâu trong lòng núi đá. Gã xem xét kĩ càng, như thể gã chọn chỗ này làm nơi ở của mình. Gã đọc cuốn lịch sử đảo Crete bằng tiếng Anh, gã không tin một cách ngây thơ rằng, sao lại có chuyện cái đẹp hùng vĩ của cảnh vật nơi đây không đứng ra bảo vệ đảo trước hàng loạt những cuộc xâm lăng và tàn sát? Gã lấy cuốn sách khác ra đọc, và lần theo năm tháng, gã quay về với thần thoại Hy Lạp. Gã quên khá nhiều truyện thần thoại hung ác này, những truyện thần thoại từng ắp đầy thế giới tuổi thơ của gã. Tuy nhiên, thời gian đã xóa nhòa những bộ mặt và tính cách linh thiêng, sau nhiều năm tháng, thậm chí nữ thần Athena[5] với con mắt cú vọ cũng làm gã ngạc nhiên bởi cái nhìn chim muông và tính khí đểu giả của mình. Nhiều người đàn bà của đời gã cũng chẳng khác gì. Người vợ đầu tiên của mình có đôi mắt màu gì nhỉ? - gã thầm hỏi chính mình, - và gã tránh trả lời câu hỏi này khi nhận thấy là gã không nhìn nổi những con mắt đó, những con mắt có thời những tưởng mãi mãi đáng yêu, rồi cũng biến mất tăm dưới địa ngục Tartar.
Nóng bức có phần dịu bớt, nhưng những cuốn sách gã đọc đã thắt một cái đai vừa nóng vừa rát vào trán gã. Gã quăng sách, xuống biển ngâm mình một cách thoải mái. Nước biển ấm nóng, cho nên sau một giờ bơi lặn gã chẳng thấy lạnh chút nào. Gã cảm nhận, gã đang bồng bềnh giữa bầu trời và đáy biển, hình như cả hai đều được tạo nên từ cùng một chất liệu. Thậm chí gã cũng không để ý, bầu trời xa lắc xa lơ. Trong cơn hốt hoảng ập tới như thác lũ, gã bơi vội vào bờ.
Nàng ngồi trên tảng đá, dùng chân khuấy nước như khuấy trà trong chiếc cốc không miệng. Có gì đó dâm dục trong hành vi này, nàng lại không biết có người đang nhìn nàng hay sao? Gã không còn nghi ngờ gì nữa, đây đích thị là cô gái bữa nọ, mặc dù hôm nay nàng mặc váy màu thiên thanh, tóc màu sẫm hơn. Bỗng gã nhận ra rằng, từ hôm nhìn thấy cô gái lạ, lúc nào gã cũng nghĩ về nàng.
Gã lặn nhẹ nhàng, như sợ làm con chim hoảng hốt; nàng ngồi gần đó, vẫn không nhìn thấy gã, hành vi của gã có vẻ không lịch sự lắm chăng, chẳng phải vậy đâu. Con người ta, nhất là phụ nữ, khi nghĩ rằng họ chỉ có một mình thì họ trút bỏ mọi son phấn, để lộ hoàn toàn bộ mặt thật của mình, lúc đó nom họ còn khỏa thân hơn cả khi không mặc quần áo. Tuy nhiên trong nàng có cái gì đó rất đỗi tự nhiên, đến nỗi nàng chẳng có gì để mà cởi ra cả, mặc dù nàng đang ngồi đó, quần áo nàng mặc trên người nhiều hơn mức cần thiết ở nơi bãi tắm trời nắng chói chang, thậm chí cái đẹp dĩ nhiên của nàng có vẻ như là cái đẹp tự nhiên. Và nàng đơn độc.
Rốt cuộc nàng nhìn thấy gã, nàng hoảng sợ, nhưng khi gã mỉm cười thì nàng cũng mỉm cười đáp trả. Gã cảm thấy dễ chịu với chiếc mặt nạ hất ngược lên trán, với chân vịt trong tay. Gã tựa hồ một người lính đang trên đường về với đầy đủ quân trang quân dụng, sau khi hoàn thành nhiệm vụ. Gã thót bụng và mở căng lồng ngực, những cục đá dưới chân gã bỗng nhiên mềm nhũn.
Họ nói với nhau vài câu xã giao bằng tiếng Anh - nước biển rất ấm, nơi này đẹp. Gã nhận ra, nàng không phải là người Anh... tuy nhiên nàng nói thứ tiếng này rất sõi, cho nên chắc nàng là người Scăngđinavơ hoặc Hà Lan. Cái khác nhau giữa Holland và Poland[6] nhỏ đến nỗi, khi hỏi nhau “bạn từ đâu đến?” thường xảy ra những sự hiểu nhầm, song thường là những hiểu nhầm dễ thương. Ba Lan mà giao nhau với Hà Lan thì có thể Ba Lan sẽ là một nước nổi tiếng, còn không có Hà Lan này thì sẽ có vấn đề.
Nàng là người đầu tiên phát hiện ra sự hiểu nhầm.
- Có lẽ chúng ta nói tiếng Ba Lan chăng?
Ðúng thế, gã không chút nghi ngờ, là thế. Gã lục lọi đống đồ đạc của mình giấu bên dưới tảng đá to, gã gói đồ bơi lặn và sách lại. Bỗng hai người im thin thít và cái im lặng này càng lúc càng thít chặt. Sự im lặng nhiều khi như vậy đó, nó biết làm cho mình có giá, lắm khi im lặng kéo theo im lặng và nhấn chìm trong im lặng những con người im lặng.
- Tạm biệt, - cả hai cùng nói, rồi đường ai nấy đi. Cách ứng xử này không được lịch sự cho lắm.
Sau đó gã suy ngẫm về âm sắc giọng nói của nàng, gã đong và gã đo, có bao nhiêu nhiệt thành thứ thiệt, có bao nhiêu xã giao thông thường trong giọng nói đó? Gã cân nhắc sự khác nhau giữa hai cụm từ “tạm biệt” và “hẹn gặp lại” - gã cho là chúng rất khác nhau. Lúc đó bất thình lình gã hiểu ra rằng, không có chỗ cho gã mất rồi. Gã không thể tập trung đọc sách, thậm chí đi dạo ban đêm và tắm vòi hoa sen cũng chẳng giúp được gì, gã buồn thật sự.
Thế nên gã không bình tâm, gã đến đây chính là để kiếm tìm sự bình tâm này. Khi đối diện với chính mình gã không muốn tự thú, đâu là nguyên do của việc này. Gã nghĩ - sự chênh lệch tuổi tác giữa hai người là khoảng bốn mươi. Ðó chỉ là phép tính đơn thuần, tuy nhiên gã rất thích con số này. Gã muốn làm tròn xuống, nhưng không được, vì sai luật.
Tại sao nàng chỉ có một mình? Sự cô đơn của gã có ở ngay đây, còn sự cô đơn của nàng nó vụng về, thậm chí là một thách thức đối với thế giới. Liệu mình có vẫn còn là một bộ phận của thế giới này hay không nhỉ? – Tất nhiên là không rồi, hỡi con cu già ngu ngốc ơi! – gã nói thành tiếng, đôi nam nữ đi dạo trên bờ biển lúc chiều tà ngoái đầu nhìn gã. Rất may họ nói tiếng Thụy Ðiển.
Gã ngủ không ngon, gã tỉnh giấc với tảng đá đè nặng trên vai, nơi có xăm dòng chữ: “mình đã quá nhiều tuổi, sao lại có chuyện như vậy, lúc nãy mình vẫn còn trẻ cơ mà”. Căn phòng tối om, nhưng khi gã vén rèm che thì biển và trời lấp đầy phòng. Có những cảnh vật mà trên cái nền của chúng tất cả chúng ta đều cùng lứa tuổi.
Gã lại bơi, lại đọc, lại làm phác thảo - mặc dù gã không phải là họa sĩ thuộc trường phái tự nhiên. Gã treo lơ lửng giữa hội họa hiện đại và hội họa truyền thống. Càng ngày gã càng cảm thấy là mình đang ở đâu đó giữa chừng, vậy gã đang ở đâu trên thế giới hiện đại này, chỗ của gã nhưng không phải chỗ của gã, chỉ có điều các bạn trẻ tuổi của gã có cảm nhận giống như vậy hay không? Chúng ta là những quả khinh khí cầu bé nhỏ treo trên dây, càng lúc càng bay cao hơn, và cảm giác mất phương hướng làm biến mất tuổi tác của mình.
Chiều tối, gã thấy tiếc một ngày ắp đầy những cảm xúc đang qua đi, nhưng sự tiếc nuối này không gây nhức nhối. Gã cũng cảm nhận gã không liên quan gì tới tuổi tác của mình và có lẽ tới cả mầm mống cảm xúc với cô nàng không quen biết chăng? Ở đây có bao nhiêu cảm xúc với tuổi trẻ của mình, tuổi trẻ đã ra đi, để lại vô vàn vết tích trên cát, trên đá... hình như chúng luôn luôn tồn tại, chỉ xuất hiện trong chốc lát.
Ngày hôm sau, tại địa điểm kề bên, gã mượn chiếc xe ô tô. Gã cầm lái leo lên một trong những quả đồi ở đó, vô cùng mạo hiểm, vì nếu không chèn bánh là xe lao xuống vực đá. Khi rốt cuộc gã leo lên được đỉnh đồi, cảnh vật mở ra trước mắt gã mạnh đến nỗi làm gã nhức nhối. Chúng ta là những tạo vật để sẻ chia cái đẹp trần gian với người khác. Gã nhớ lại chuyến đi đơn độc gần đây của mình tại Paris. Ðây là một thành phố coi khinh người cô đơn đến tận cùng xương tủy, bây giờ gã cũng đang cảm thấy như vậy. Gã lấy sổ ra, phác họa phong cảnh. Gã lấy làm lạ, sao gã lại vẽ phong cảnh nhanh, dễ dàng và nhẹ nhàng đến như vậy, cho dù từ nhiều năm nay gã đâu có vẽ loại tranh này. Gã gập sổ lại. Không tìm được chỗ cho mình trong tĩnh lặng và cô đơn, cái bỗng dưng trở nên bất tiện, gã đánh xe xuống làng. Gã lượn đi lượn lại ở đó, nom gã như một con ó già không có mục tiêu.
Nàng cuốc bộ về phía bãi tắm, vai đeo chiếc ba lô con cóc màu đỏ. Chiếc ba lô để lộ một phần đồ đạc đựng bên trong, một mẩu khăn tắm lòi ra, chiếc khăn tắm gã cho là rất đa tình và đa cảm. Gã thèm được ở trong chiếc ba lô này, đội lốt con gì cũng được.
Nàng mỉm cười khi gã dừng xe, đầu gã ở bên trong cửa kính, cao ngang bằng với cái rốn để hở của nàng. Gã cố gắng không nhìn vào đó, thế nhưng làm sao gã lại không nhìn, khi cái rốn cứ nhìn chằm chằm vào gã bằng chiếc khuyên vàng nho nhỏ; tiếc thay nó cũng nhìn vào mái tóc bạc của gã, mái tóc mà khi nhìn từ trên xuống thì để lộ vùng hói nơi chỏm đầu. Cho nên gã bước ra khỏi xe, tựa lưng vào cánh cửa xe.
- Liệu tôi có thể chia sẻ với chị cảnh vật nơi đây? Tôi đã đến chỗ kia... - gã chỉ tay về phía đó, như trẻ con chỉ máy bay.
- Cảnh vật ở đây chỗ nào chả đẹp, làm sao ông có thể chia sẻ nào?
Câu trả lời này khiến gã bị bất ngờ, gã sinh lúng túng, cảm nhận sự cứng nhắc trong lời đề nghị của mình, nhưng gã tiếp tục lấn tới...
- Có đường lên đỉnh đồi... chị nhìn mà xem, tôi cũng đã nghĩ, không có con đường như thế này, nhưng mà có, chỉ là đường mòn vừa đủ cho một xe chạy... Tôi đã bực mình ở đó vì không thể sẻ chia...
- Và ông nghĩ là ông sẽ chia sẻ với em chăng?
- Ðâu phải chỉ với mình chị, thoạt tiên tôi đã chia sẻ với tờ giấy.
- Thì ra ông... chỉ có một mình? – nàng hỏi với vẻ nghi ngờ.
Lúc đó gã nhớ lại câu trả lời của Cyprian Norwiad[7] đối với một câu hỏi tương tự, do một người tốt bụng đưa ra: - “Vâng, tôi vẽ một mình, vì không nuôi nổi đầy tớ”. Nàng không đáng phải nghe câu trả lời ác độc như thế, đứa trẻ trong nàng hỏi vậy... Gã cảm nhận theo linh tính rằng, nàng thích hội họa, còn câu hỏi ngây thơ của nàng chẳng qua chỉ là câu xã giao mà thôi.
- Ðối với tôi hội họa... - gã định nói “là công việc”, thế nhưng còn hơn thế, - là cầu nguyện, là niềm vui, là nỗi thất vọng khá thường xuyên... - tôi chỉ biết có vậy, còn chị, tôi có cảm giác, chị am tường hội họa...
- Em định theo học đại học mĩ thuật, nhưng em lại vào trường khác...
- Luật chăng?
- Sao ông biết?
- Thời nay, kẻ nào có một chút lí trí đều học luật. Tôi không có lí trí cho nên bây giờ tôi muốn đi sang trái, xin mời chị...
- Ông vẫn khăng khăng muốn chia sẻ với em cảnh vật nơi này, mặc dù với tư cách là một họa sĩ ông đã chia sẻ rồi còn gì, giả tạo đáng sợ, em nghĩ như vậy đó...
Nàng nói, trả lại bản phác thảo cho gã, tay nàng nâng niu rất nhẹ nhàng, như thể tờ giấy làm bằng sứ mỏng vậy. Gã cất tờ phác họa, suy ngẫm cụm từ “giả tạo đáng sợ”, gã mừng khi cô nàng không sử dụng cụm từ “phê quá”, một cụm từ rất mốt hiện nay mà giới trẻ rất sính dùng, còn gã không chịu nổi. Nàng ngồi vào xe. Cũng rất nhẹ nhàng. Nàng mặc váy ngắn, hình ảnh cặp giò rám nắng hở hang đã tạo nên lực hút ở bên dưới bụng gã. Ðường lên đỉnh đồi gập ghềnh, trắc trở, không an toàn chút nào, vực sâu đe dọa, cho nên gã tập trung cầm lái; dạ dày, thứ không liên quan gì đến cái lực hút không lịch sự kia, dồn hết lên họng gã. Hôm lần đầu tiên đi trên con đường dễ gặp nạn này gã không hề lo ngại, còn bây giờ gã đang thấy sợ, cái sợ càng lúc càng nhân lên gấp bội.
- Chị có sợ không đó?
- Ðẹp quá hóa sợ, mặc dù nếu em tự cầm lái thì chắc em tự tin hơn.
Gã tự ái.
- Có lần tôi đã khởi hành trên thiên đường...
- Không phải vậy đâu. Em luôn luôn cảm thấy tự tin hơn khi chính em cầm lái, mặc dù em lái cực tồi, cho nên chắc chúng ta sẽ bay lên... – nàng cười khúc khích.
Gã nghĩ thầm trong bụng, càng lúc gã càng mê thích tuốt tuột mọi thứ trong người nàng, cô gái này được tạo ra bởi vô vàn những cái tinh tế gắn cẩn thận với nhau.
Họ leo lên đỉnh đồi trong mây bụi. Nàng lao ra khỏi xe và đứng đúng chỗ đã từng làm gã bị chóng mặt, vì gã thích đứng một mình trên bờ vực đá. Tuy nhiên gã không thể rời mắt khỏi cô gái khi gió lại làm tóc nàng bay bay. Áo nàng cài khuy và váy nàng cũng cài khuy kín mít, cho nên, thật đáng tiếc, nàng chỉ có thể cho gió thổi bay bay tóc nàng mà thôi. Gió ơi, mi chớ đẩy nàng rơi xuống vực – gã lo ngại trong lòng. Bỗng nhiên dáng người mảnh mai của nàng khiến gã nhớ tới bức tiểu tượng người đàn bà trên mũi chiếc xe rolls-royce’a đang chạy trên xa lộ. Và thế là gã hết sợ.
Ngày hôm sau họ đi tham quan Knossos[8]. Rồi tham quan bờ biển phía Ðông. Sang đến ngày thứ ba gã kiếm cớ hôn nàng. Thật khó hôn một người khi hai người xưng hô với nhau “chị” và “ông”, cho nên tại nhà hàng tọa lạc trên sườn đồi họ chuyển sang xưng hô với nhau “em, anh”. Chai rượu vang đã trợ giúp sự đổi thay này. Tuy nhiên, sau nghi lễ trang trọng đó, có đến hai lần nàng nhầm, gọi gã là “ông”.
- Cô em cứ coi anh quá ư quan trọng, làm vậy là anh rất buồn, - gã nói và đúng là gã buồn thật.
Ðể giết chết nỗi buồn này, hoặc để đốt cho nó cháy thành tro, gã cúi xuống để hôn nàng.
Nàng kìm giữ gã một cách nhẹ nhàng, không bực tức, chẳng ngỡ ngàng. Ðàn bà thường xử sự như vậy khi họ từ chối, nhưng không đóng sập cánh cửa. Gã muốn đứng thật lâu ở giữa cửa mở toang này. Gã không dám chắc, nhưng cũng chẳng mất hi vọng.
Nàng đi bách bộ dọc bờ biển, biển lặng dần khi trời trở về đêm, mặc dù những con sóng ngoài khơi vẫn chăm chỉ bạc đầu. Gã lầm lũi bước theo sau nàng, y như cái bóng khiêm nhường của nàng vậy. Nàng ngồi xuống chỗ gần mép nước. Gã nằm xuống cạnh nàng, gối đầu lên hai đùi nàng. Gã sợ nàng sẽ hất đầu gã ra như hất quả bóng, nhưng nàng không làm như vậy. Nàng vuốt ve gáy gã, như vuốt ve con chó già lông bạc; còn gã, như một con chó, đánh hơi mùi nàng. Gã không kiếm tìm môi nàng nữa - gã đã thuận ý với nàng, nó là bất khả xâm phạm. Giống như thủy triều lên và thủy triều xuống, gã xán tới sát gần vú nàng, đôi vú trẻ trung và chắc nịch, không nịt coóc-xê, chẳng hất miệng gã ra. Gã bú vồ vập như đứa trẻ sơ sinh, vú này rồi lại vú kia, như thể không chỉ để được no nê, mà còn là để luân phiên chăm sóc cả hai một cách công bằng. Nàng lắc lư như một bà mẹ. Cả hai ngủ thiếp đi, để rồi lại tỉnh giấc khi làn gió ấm có pha chút lạnh của tháng mười bắt đầu chạm vào người.
Gã lại thức giấc trên chiếc giường của mình, lúc nửa đêm, nếu đêm nay có điểm giữa? Gã cảm thấy mình đơn độc, đơn độc khủng khiếp đến nỗi như chưa bao giờ có vậy trong cuộc đời người lớn của gã; và gã lại thiếp ngủ, một dấu chấm nhỏ dưới một dấu hỏi lớn tựa đêm đen.
Sáng sớm gã sinh quẫn trí, gã chẳng biết mình là ai và đang ở đâu? Thậm chí gã không dám chắc gã đang khỏe mạnh hay đang ốm yếu? Gã chỉ biết một điều, gã đang chịu một gánh nặng, gã nhìn vào gương - phải chăng đó chính là những năm tháng đã qua, những năm tháng đã mang những hình ảnh nhạt nhòa của gương mặt gã? Thường thì trí nhớ gương mặt của chúng ta chồng chất lên nhau, làm cho hình ảnh hiện tại thêm mềm mại, thêm dịu dàng - bây giờ gã cảm nhận, bộ mặt chót cùng này của gã lồ lộ, hoàn toàn phơi bày. Cho nên gã đi cạo râu, để canh chừng gã không nhìn vào gương.
Gã vén màn cửa sổ - như thường lệ, ánh sáng ập vào phòng, biển ập vào phòng, tuy nhiên ánh sáng này chẳng làm sáng tỏ được điều gì. Gã có hẹn với nàng hay không nhỉ? Gã bước ra khỏi nhà mà không ăn bữa sáng, gã đói và đau, tựa hồ gã đã đấu bốc với ai đó lúc ngủ. Gã sực nhớ, nàng có nói về những người bạn của mình, những người rồi sẽ tới đây, gã nhớ ra điều này đúng vào lúc gã đang nhìn thấy họ. Cho nên gã không còn thời gian để trốn chạy, cũng không còn thời gian để tiến lại gặp họ một cách đàng hoàng với mặt nạ khả kính. Vả lại, chỉ có mặt nạ tuổi trẻ của gã đang ở đây, cho nên không dùng mặt nạ này được. Các chàng trai và cô gái cười... có một sự ngạo mạn tàn nhẫn nào đó trong tuổi trẻ của họ, trong cái đẹp và trong sự trưởng thành khinh suất của các chàng trai.
Nàng gật đầu chào gã, như chào người bán báo nàng quen. Và như một người bán báo, gã chào đáp lại nàng, cũng bằng cái gật đầu. Nhận thấy họ chẳng mua gì của gã, gã bèn nhìn ra phía những người khách vãng lai khác.