CUỘC HẸN HÒ VỚI BÓNG TỐI-
TIN NHẮN GÕ TRÁI TIM NÀNG ở thời gian và địa điểm bất ngờ. – “Anh đang đứng ngoài ngã tư và đang đợi phép màu. Hãy cho anh tín hiệu, rằng có em. Piotr”.
Nàng đang ở trong rừng, nhưng không phải một mình, đang ngắm đôi chim sẻ (sẻ passerformes ) tỏ tình với nhau. Loài chim này rất thích làm đỏm... Nàng có quen biết một anh Piotr nào đó hay không nhỉ? Tạm thời nàng không có thời gian để nghĩ đến chuyện này. Con đực bay tới, sà vào con cái, con cái có vẻ không chịu, con đực ngậm trong mỏ mẩu lá cỏ và hạt thóc, rốt cuộc con cái chịu để cho con đực mớm mồi... Sắp đến đoạn kết hấp dẫn của cuộc tỏ tình, nhưng nàng bị cụt hứng... đôi chim sẻ vụt bay đi...
Bực mình và thất vọng vì không được chiêm ngưỡng kết cục cuộc tình của đôi chim, nàng quay trở lại với tin nhắn, đọc kĩ hơn và bây giờ nàng mới thấy những dòng chữ này quả là bí hiểm đối với nàng.
Chỉ có một Piotr duy nhất nàng từng quen mà thôi, nhưng anh ta đã qua đời rồi. Nàng tin rằng thỉnh thoảng vẫn có những tin nhắn ngắn ngủi tới từ cõi âm, chỉ có điều anh ta đã chết trước khi mạng điện thoại di động bao trùm thế giới.
Nàng đi về bằng xe ô tô, nàng ước ao mình là con chim sẻ, sẻ thông họng vàng, một trong những loài chim sẻ ngủ đêm trên không trung. Nàng mê chim chóc từ hồi còn nhỏ. Cách đây một năm, trong ống nhòm tình cờ nàng chộp được một đôi trung niên... nhưng đó là đôi người. Họ say sưa ân ái với nhau trên bãi cỏ trọc, chàng ôm nàng từ phía sau, cắn vào cổ nàng, mông chàng chuyển động nhịp nhàng như những con sóng trắng đang cuồn cuộn dâng bằng sức mạnh bí hiểm của đất trời. Có lần trên phim thế giới động vật nàng đã nhìn thấy đôi sư tử đang giao phối với nhau, con đực trụi lông nom giống hệt người đàn ông này và nó cũng cắn vào cổ con cái. Trong bức tranh người không phải người này, thứ kích thích nàng mạnh nhất chính là sự hài hòa của cái xấu, theo nàng, những gì họ làm đẹp một cách tự nhiên. Càng ngày nàng càng hay mường tượng hình ảnh những người cao tuổi, họ ân ái với nhau một cách nhọc nhằn, lực bất tòng tâm, nhưng vẫn khát thèm xác thịt của nhau, có khi chỉ còn là trong trí tưởng tượng thôi chăng? Mình bị rối loạn tình dục hay sao nhỉ, - nàng nghĩ, - không, mình hoàn toàn bình thường, không hề có mớ bòng bong này trong người mình, vô tư đi.
Thiên hạ biết gì về con người nào? - chẳng bao lăm, về chim chóc - hầu như số không! Liệu có phải là phép màu khi đàn chim sẻ thông họng vàng ngủ lúc chúng đang bay cao hơn hành lang dành cho máy bay hành khách? Chim sẻ vừa ngủ, vừa lượn vòng trên tầng bình lưu, chúng không thể đậu trên cành cây, vì chân chúng bị thoái hóa. Liệu mình có phải là một con chim sẻ như vậy hay không nhỉ? Nàng nghĩ - lúc nào mình cũng bay... hễ ngồi một chỗ là mình chết.
Tại nhà nàng, trời đã về khuya. Nàng đọc lại tin nhắn một lần nữa. Nàng đăm chiêu và ấn phím điện thoại di động: “Em đang ở trên ngã tư, nhưng em không còn tin vào phép màu nào khác ngoài phép màu: tồn tại, bất chấp tất cả”.
Nàng tắt máy. Nàng đặt lưng xuống giường và nàng ngủ thiếp trong khi bay. Nàng ăn sáng, liếc mắt nhìn bản tin của đài BBC. Lại một loạt các cuộc khủng bố ở Jerozolima. Nếu bom không nổ, thì một trò ngu xuẩn nào đó, - nàng nghĩ, khi ở chương trình khác nàng thấy đang quảng cáo bia. Nàng bật điện thoại di động. Nàng có tin nhắn - “Ngã tư của anh thẳng băng rồi, anh đã đến trước mặt em, anh đang đi, nhưng không nhìn thấy Em đâu cả. Piotr”.
Nàng mỉm cười rồi viết: “Em đang mặc áo ngủ, trong suốt đến nỗi chẳng ai nhìn thấy em. Em nhìn vào gương và không có em”.
Nàng đợi chàng hồi âm, nàng xúc động khi có trả lời, nàng đọc: - “Rốt cuộc anh đã biết, tại sao anh không nhìn thấy Em, mặc dù anh cảm nhận là có em?”
Nàng suy ngẫm, anh ta bao nhiêu tuổi nhỉ? Nếu anh ta viết hoa chữ “ Em”, thì anh ta không thể quá trẻ, đúng vậy không nào? Cái đẹp vợi dần khi ta sắp sang tuổi mới. Nàng viết chậm, suy ngẫm - “Em cũng đang cảm nhận là có anh. Thậm chí em đang cảm nhận mọi lứa tuổi của Anh, hai mươi mốt tuổi, chúng được đặt chồng lên nhau, tuổi nọ trên tuổi kia”.
Câu trả lời đến ngay lập tức: - “Sao em lại biết, anh ngần ấy tuổi, hả em?”
Sau đó chàng viết, bảo rằng, tuy vậy nàng đã nhầm mất một tuổi, nói chính xác, chưa đầy một tuổi. Họ im lặng cho đến bữa ăn trưa. Nàng bắt đầu sợ là chàng sẽ hỏi tuổi nàng. Nàng quyết định sẽ viết đúng sự thật. Nàng cố mường tượng hình ảnh của chàng. Nàng thích đàn ông trẻ trung, người dong dỏng cao.
Một tuần trôi qua, chàng gan lì, quyết không thèm hỏi tuổi nàng. Họ đã đi xa đến nỗi, trong sự quen thân có cánh của mình nàng thấy sợ khi phát hiện ra rằng, nàng không có gan viết đúng sự thật. Liệu chàng có chân tình với nàng hay không nhỉ? Đêm hôm đó nàng thấy mừng khi nghĩ về chàng. Nàng am hiểu về chàng ít đến nỗi, chẳng cần nhọc công, chàng có tất cả mọi cái hay của những người đàn ông mà nàng quen biết. Tuy nhiên, không một người đàn ông nào mang lại cho nàng khoái cảm bằng khoái cảm do chính bàn tay tài ba của nàng mang lại. Khi người đàn bà dùng ngón tay kích thích âm hạch của mình thì mô các ngón tay có phát sáng hay không nhỉ? Nàng nhìn đèn tín hiệu trên phố, mỉm cười với trí tưởng tượng của mình.
Thi thoảng nàng muốn gọi điện cho chàng, để được nghe giọng nói của chàng, nhưng nàng không dám bạo gan. Hình như nàng từng có giọng nói dễ thương? Nàng thấy sợ khi phát hiện ra rằng, nàng bị lệ thuộc mất rồi – thời gian không nhận được tin nhắn của chàng là thời gian vô tích sự. Đôi khi nàng muốn bộc lộ sự thật, tuy nhiên dạ dày nàng thót lại bằng nắm tay khi trong ý nghĩ của nàng xuất hiện câu: “Em năm mươi hai tuổi, em đã mãn kinh, em đã qua thời kì này một cách nhẹ nhàng... Thế nhưng cái tuổi chết tiệt này của em... lại có những cái hay; em sẽ không bao giờ có thai nữa, tính em không còn đỏng đảnh, em là người tình tuyệt hảo”. Nàng đã viết được ba chữ rồi, nhưng hoảng sợ, nàng xóa luôn.
Nàng xin công ty nghỉ phép một tuần. Và mặc dù nàng biết, làm vậy là ngu xuẩn, vì chẳng có phép màu mĩ viện nào cả, nhưng nàng vẫn cứ đến một mĩ viện đầu bảng ở Warszawa, nàng ở đó tới nửa ngày. Nàng ngạc nhiên khi thấy mát xa mặt rất dễ chịu. Nàng cảm thấy, hình như nàng là một di tích đang được phục chế. Sau đó nàng mua một số loại kem đắt tiền. Nàng giảm ăn, không bao giờ nàng có vấn đề với chuyện thừa cân, tuy nhiên gần đây nàng bị béo ra chút xíu, nàng phải giảm bớt ba ki lô. Nàng mua vé đến phòng tập thể hình ở gần nhà. Ở đó nàng ái ngại khi nhận ra, nàng là người lớn tuổi nhất trong số những người đàn bà đến luyện tập. Một cô gái đứng trên máy tập, đang luyện cơ đùi, cô nàng xấu hổ khi phải dang rộng hai chân, bèn lấy tay che một cách vụng về... sau đó bất thình lình cô gái đan các ngón tay rồi đưa lên che ngực, dạng háng, bất cần. Có khi như vậy đó, – nàng nghĩ.
Buổi tối họ lại tiếp tục nhắn tin cho nhau, chuyện trò.
“Anh đã làm cái đó rồi”, - chàng viết.
“Em đã làm cái đó rồi”, - nàng đáp, gõ phím chữ bằng ngón tay rụt rè. Nàng run sau khi đạt cực khoái, thế giới muôn hồng ngàn tía hơn bình thường. Tối hôm đó nàng lại ước mơ, những ước mơ xưa, từ hồi trẻ tuổi, lại đến với nàng – nàng tưởng tượng nàng là người chim.
Nàng lại xin nghỉ phép thêm một tuần nữa. Lần này là do sáng kiến của chàng – họ sẽ gặp nhau trong đêm, ở một khách sạn tọa lạc tại địa điểm nằm giữa đường nối hai thành phố của họ.
Đây phải là một khách sạn hạng sang. Họ sẽ không bật đèn khi ân ái. Thoạt tiên họ dùng tay, sau đó dùng mặt để cảm nhận mùi vị của đôi môi và cái ấy. Họ buông nhau ra như hai người mù, mãi mãi mang theo mình mùi vị này. Làm sao chàng biết được những ý nghĩ thầm kín của nàng nào, nàng đã mường tượng cuộc gặp của hai người sẽ như vậy đó? Nàng không đồng ý nếu bảo rằng, chàng đã đọc được các ước mơ của nàng.
Nàng biến mất tăm nửa ngày liền, thậm chí tắt điện thoại, nàng sợ bất thình lình chàng thay đổi các nguyên tắc tỏ tình của họ - chàng sẽ gọi điện để hành hạ nàng bằng tiếng nói của chàng, làm nàng đau khổ và làm tái phát vết thương cũ của nàng. Vụ li dị với chồng đã đẩy nàng xuống hố thất vọng, nàng đau khổ nửa năm liền, phải uống thuốc an thần. Sau cuộc đụng đầu với kẻ thù lớn nhất của mỗi người, và với chính bản thân mình, giờ đây nàng có được sự an bình tương đối. Nghe tiếng chim hót bên ngoài, nàng nhảy cẫng hai chân, lao ra phía cửa sổ. Giọng hót du dương, mơ mộng, nghe như tiếng sáo. Có phải chim hoàng anh hay không nhỉ? Nàng không thể nhìn thấy con chim đậu trên cây lipa[15] cành lá xum xuê bên ngoài cửa sổ, nàng nhớ, hồi cây này còn nhỏ, bỗng nhiên trong chiếc lá xanh nàng thấy có một chiếc lông vàng và nghe tiếng vỗ cánh. Đó là con chim hoàng anh ( Oriolus oriolus ), lưng vàng, cánh đen, mỏ đỏ. Hiếm khi thấy, con chim lao thẳng vào mắt nàng. Đó là điềm lành!
Nàng bật điện thoại. Nàng thấy lạ khi tim nàng đập thình thịch. Chiếc máy im lặng hồi lâu để rồi đột nhiên phát tín hiệu mấy lần liền. Có năm tin nhắn gửi đến! Chàng đã sợ khi nghĩ rằng, nàng bị tai nạn. Nàng cảm nhận, dòng tình cảm của chàng đang tuôn chảy vào trái tim nàng. Nàng hồi âm, nhiệt tình và chân thành, chân thành đến nhẹ dạ. Nàng định giữ lại, chưa gửi cái tin cuối cùng này, nhưng đã quá muộn. Nó vụt bay khỏi tay nàng, nhanh như cánh én. Nàng đồng ý gặp chàng.
Suốt cả ngày nàng loay hoay kiếm tìm khách sạn. Cô bạn gái hồi cùng học đại học với nàng, chuyên viết cẩm nang du lịch, đã mách cho nàng một địa chỉ. Khách sạn này ở gần thành phố của chàng, biết làm sao. Hình như đây là một khách sạn ấm cúng, nội thất ngon lành, phục vụ tận tình, không có thứ bụi bặm của tỉnh lẻ bám trên các đồ đạc và trên mặt người.
Khi nàng mường tượng, nếu họ ái ân trong bóng tối thì thỉnh thoảng ngọn đèn lo ngại sẽ bật sáng - rốt cuộc có biết bao thứ bệnh... bao cao su...? - nàng phát ớn khi nghĩ về thứ này. Tuy nhiên nàng sợ nhất vẫn là, khi đã đến ngưỡng cửa của cuộc phiêu lưu thì ánh đèn bừng sáng và mọi ảo tưởng tan biến. Ở tuổi mình nàng có cơ thể khỏe mạnh, hồi trước, có lần bác sĩ da liễu đã khen nàng: - “cô là một hiện tượng hiếm hoi của trời đất”. Hồi đó nàng chẳng thấy thích cho lắm, còn bây giờ mỗi khi chạm vào da thịt đàn ông nàng lại nhớ đến những lời nói này.
Nàng đặt hai phòng đơn trong khách sạn, nàng phải được đảm bảo đó là hai phòng yên tĩnh và kín đáo. Ngay sau đó nàng định gọi điện hủy đặt phòng. Nàng thất vọng viết rằng, nàng từ chối. Chàng van nàng chớ làm như vậy. Nàng đã bị...
Nàng sửa soạn hành lí rất lâu, như thể nàng sắp đi nước ngoài vậy. Đa phần đồ đạc nàng ném ngược trở lại tủ, những gì rốt cuộc nàng quyết định mang đi nhét vừa một túi xách nhỏ.
Nàng lên đường, cầm chắc tay lái. Nỗi sợ trong nàng bốc mạnh như đám cháy nhà. Bây giờ chỉ cần chàng gửi một tin nhắn vụng về, chỉ cần một lời không khéo léo, chọc tức nàng, là nàng quay về ngay lập tức. Tuy vậy, chàng viết toàn những lời hay, đọc cực thích. Nàng có cảm thấy nàng là kẻ lừa đảo hay không nhỉ? - vừa có mà lại vừa không. Có ai biết được, đây là cơ hội mạo hiểm cuối cùng mang hương vị tuổi thanh xuân, để rồi sau đó nàng chỉ còn có thể đi đến nhà dưỡng lão nữa mà thôi - đây sẽ là thành công lớn của nàng! Còn nếu bây giờ nàng để tuột mất cơ hội, thì sẽ không bao giờ nàng trở lại với chính mình, như tuổi xuân không bao giờ quay trở lại nữa.
Chàng là ai vậy? Họ thường xuyên nhắn tin cho nhau, nhưng cả hai tránh nói cụ thể, như tránh lửa. Nếu có nói thì cũng chỉ toàn là chuyện tình cảm. Trong mối liên lạc nghèo nàn nhưng dày đặc này của hai người, các luật chơi nhanh chóng vững bền, sẽ là kẻ vụng về nếu vi phạm những luật chơi đó.
Nàng nghĩ bụng - nhất định chàng phải là người đọc nhiều, tuy nhiên nàng vẫn thấy ngờ ngợ, vì thanh niên bây giờ họ có chịu đọc đâu. Hay đây là một người đàn ông già yếu, tật nguyền - chẳng hạn, một giáo sư ngôn ngữ Ba Lan đã về hưu, giả danh...? Không phải vậy đâu, vì trong các tin nhắn thấy toát lên toàn chất trẻ và đam mê thơ phú.
Nàng dự định dành hai ngày cho chuyến đi này. Cuộc sống dạy nàng rằng, đợi chờ điều thú vị chính là điều thú vị nhất. Dọc đường nàng sẽ ghé thăm một cánh rừng đã hẹn trước, rừng mới trồng, hơi xa một chút, từ mấy năm nay nàng đã chuẩn bị cho cuộc hẹn này với các loài chim.
Nàng ngủ đêm ở một nhà nghỉ xấu xa và mờ ám bên đường quốc lộ, nơi những cuộc tình vội vàng, mất tiền, để lại dấu vết trên tường. Trong rừng, gần một làng nhỏ, qua ống nhòm nàng quan sát được một số cá thể các loài chim quý. Bên một dòng suối, nàng chăm chú quan sát để tìm họa mi ( Lusciniasp).
Đây là loài chim nổi tiếng, nhưng nàng chỉ nghe nói vậy thôi, nó được ngợi ca nhiều trong văn học, còn nhìn tận mắt thì cực khó, vì rất nhỏ, lông xám. Nàng biết rằng, phải quan sát loài chim này ở nơi là là mặt đất, có khi nó đang ở ngay sát người mình, nhưng nó vụt bay đi ngay trước mắt mình. Tuy nhiên, không thấy con nào bay vù trước mặt nàng cả... Rồi sau đó trên ngọn cây, thoạt tiên nàng nghe thấy, tiếp nữa nàng nhìn thấy, một con chim gõ kiến ( Dryocopus martius ). Con chim to, lông đen, “mũ” đỏ, gõ tới tấp cái đầu vào thân cây như một nhạc công chuyên nghiệp.
Nàng quay về khách sạn, cảm thấy hãnh diện. Tại đây hai tin nhắn đã đến với nàng. Càng ngày chàng càng yêu nàng đắm đuối, trong tin nhắn thứ hai chàng hôn nàng sâu đến nỗi đụng cả vào “hột le con tim”. Nàng không thích phép ẩn dụ này.
Gần khuya nàng mới đi đến điểm hẹn. Nàng không thích đến quá sớm, nhưng nàng cũng sợ đến muộn. Khách sạn không được ấm cúng và lịch sự như nàng đã mơn trớn nó trong ý nghĩ. Liệu điều mong đợi có phải lúc nào cũng bám sát thực tế hay không nhỉ? Nàng lại thấy sợ nếu nàng sẽ gặp chàng ở tiền sảnh hay tại cầu thang khách sạn.
Nữ nhân viên lễ tân chẳng xinh đẹp gì - một người đàn bà không còn trẻ, với nụ cười miễn cưỡng thường trực trên môi. Nàng có cảm giác, chị ta cười khi... Nàng hỏi, giọng đĩnh đạc: - Anh ở phòng số năm đã đến chưa? Người nữ nhân viên khách sạn gật đầu, nụ cười không biến khỏi gương mặt chị ta. Nàng thất vọng khi chàng không trả trước tiền thuê hai phòng, bây giờ nàng muốn làm vậy... nhưng nàng đã đổi ý.
Khi nhận lại chứng minh thư, nàng cảm thấy sợ – vì chị nhân viên rồi sẽ nói điều gì đó, cái sẽ tước mất khoảng không lâu nay ắp đầy trí tưởng tượng của nàng! Chẳng hạn... “chàng trai vừa mới đến đây nom rất giống...”. Rất may chị này không ưa nói, nụ cười vốn không phải là phản xạ bình thường, trái lại là cái mặt nạ cho người ta che giấu những nỗi bất hạnh của mình, đã ngốn hết mọi lời nói của chị ta. Tuy nhiên nàng hoàn toàn ý thức được những chuyện như vậy, khi nàng đi ngoài hành lang.
Mùi thơm đang phảng phất nơi đây chính là hương rừng. Chắc nó toát ra từ những viên thuốc do nhà máy hóa chất sản xuất hương thơm chế tạo, tuy nhiên phép ẩn dụ phóng đại rừng này tác động rất mạnh lên các giác quan của nàng. Nàng đi nhanh, đi rất nhanh, không sợ bị người ta bảo là nàng chạy. Khi đi ngang qua phòng chàng, nàng bước rón rén, nhỏ nhẹ. Nàng dừng lại, giương hai tai nghe ngóng – căn phòng yên ắng như thể chẳng có ai đang thở ở trong đó cả. Nàng thấy may mắn khi phòng của họ không chung tường. Nàng hốt hoảng mở cửa phòng của mình, như có kẻ đang đuổi theo nàng. Bây giờ nàng có thể đi tắm. Nàng nhìn qua cửa sổ, đây là tầng trệt, nàng thấy yên tâm khi phát hiện có cửa thông ra vườn. Đó sẽ là đường thoát hiểm cho nàng...
Nàng mang điện thoại vào nhà tắm. Tắm xong, nàng lau người, chàng nhắn tin: “Từ cái giờ đồng hồ có tới trên 60 phút, anh đã có mặt ở phòng bên. Anh ráng nín thở. Mười hai giờ kém năm anh sẽ đến, được không hả em?”.
“Em đang đợi anh đây”, - nàng đáp.
Nàng đặt chai vang trên bàn. Nàng kiểm tra cửa chớp và rèm che cửa sổ. Nàng tắt điện, rèm che cửa sổ kín bưng, ngay đến bàn chân mình nàng cũng không nhìn thấy, có lẽ hơi phí, vì móng chân nàng nhuộm đẹp như thế. Sau mấy lần cạo lông, chân nàng nhẵn thín, đến nỗi hễ sờ vào là tay tuột theo da. Nàng bật đèn, để xem chiếc string đen nàng đang mặc có chuẩn hay không – cái dây đeo mảnh mai nằm lọt thỏm giữa đôi mông nàng. Đôi mông nàng không còn chắc và nẩy như thời con gái, tuy nhiên đường cong của đôi mông này nom vẫn còn mĩ lệ. Nàng nghĩ bụng – nom mình như người đàn bà trạc bốn mươi, mà cũng có thể chỉ ba mươi chín... như vậy là mình bị nhiều hơn mất mười chín tuổi. Nàng tắt đèn và cảm nhận, chàng sẽ thấy sợ khi ôm nàng. Nàng lấy hai tay che kín mặt, chỉ để hở mũi. Nàng bật đèn, mặc vào người bộ y phục đen, lịch sự.
Khi chuông điện thoại kêu, trái tim nàng như nhảy ra khỏi họng. Nàng nhìn số điện thoại, chỉ là cậu con trai. Cậu con trai muốn mượn tiền... Mẹ đang rất bận, ngày mai gọi lại. Nàng nghe thấy, con tim nàng đang lắng dịu dần để rồi lại đập thình thịch.
Tin nhắn này là của chàng: “Mười lăm phút nữa anh gõ cửa phòng Em”.
Sao lại cụt lủn thế này... chẳng tình cảm gì cả? Chàng đang sốt ruột, nàng phải thông cảm cho chàng. Nàng bật đèn. Nàng đã quen với bóng tối, hay chính bóng tối đã quen với nàng? Khách sạn thì thầm, rì rầm, nền nhà kêu cót két đâu đó, như có tiếng dơi đang bay bên ngoài tường, nghe hơi giống tiếng người. Người chim đó, - nàng nghĩ, - họ đang ẩn náu trong những cái tổ tạm thời của mình. Nàng ngồi trong bóng tối, từng phút đồng hồ rơi vào người nàng như thể hòn đá rơi xuống giếng không đáy. Nàng mò mẫm mở chai rượu vang, rồi uống một li. Món rượu vang nàng ưa thích bỗng nhiên đắng ngắt. Mình uống cho say vì mình sợ, chỉ còn thiếu mỗi chuyện này, - nàng nghĩ... Nàng rót tiếp một li rượu nữa.
Khi chàng gõ cửa, nàng run tay làm đổ li rượu. Nàng muốn lao ra cửa, nhưng không thể. Chàng lại gõ cửa, mạnh hơn. Cực mạnh... Tại sao anh ta lại nhẫn tâm như vậy? Nàng chạy vào nhà tắm, vấp vào chiếc ghế đẩu, nàng vơ hết đồ đạc của mình nhét vào túi xách. Tiếng gõ cửa dai dẳng, liên hồi, thậm chí bất lịch sự? Nàng nghe thấy bên ngoài cánh cửa có tiếng đàn ông đang càu nhàu, giọng thô thiển và xa lạ. Cánh cửa ban công mở hé. Đêm lạnh liếm vào mặt nàng. Nàng lết ra bãi gửi xe, gai hồng dại đâm cả vào người nàng. Một dãy xe ô tô đang ngủ, nom như những con cừu ướt đẫm sương đêm. Chiếc xe của nàng có bao giờ phản bội nàng đâu, vậy tại sao tim nàng đập mạnh đến thế – liệu nó có chịu nổ máy hay không đây?
Nàng lao xe trên đường quốc lộ, con đường như sợi chỉ đen đang mất hút bởi móng vuốt đen ngòm của cây cối ven đường. Nàng khóc. Nàng là một con chim sẻ, sẻ thông họng vàng, đang bay cao, càng lúc càng cao hơn, nhưng không tài nào ngủ nổi.