← Quay lại trang sách

MÁU GHEN -

GÃ NHÌN ĐỒNG HỒ. Gã không hài lòng với cái gã đã nhìn thấy. Nhẽ ra Jadwiga phải có mặt ở nhà rồi! Gã lại cảm thấy sợ. Hay hơn cả có lẽ là gọi điện đến cơ quan, hỏi xem, cô ta ra về lúc nào? Chỉ có điều, gã hơi bị xấu hổ... nói chính xác, gã xấu hổ nhiều hơn gã sợ. Thay vì gọi điện thoại, gã đi tiểu tiện. Như mọi khi, vào chậu rửa mặt. Chỉ có như vậy người đàn ông đích thực mới có thể tiểu tiện một cách đàng hoàng, không sợ bị bẽ mặt. Sau đó gã lục lọi mấy chiếc túi cũ của vợ. Gã thấy trong đó có một số vé ô tô buýt đã hết hạn, một chiếc khăn mùi xoa màu xanh lá cây, nhàu nát... phải chăng cô ta đã không mang theo chiếc khăn này khi họ gặp nhau lần đầu tiên? Trong mấy chiếc túi nữ trống rỗng có một cái gì đó buồn vô hạn, chúng tựa hồ những ngôi nhà mà chủ nhân vừa mới qua đời.

Gã nghe thấy tiếng chìa khóa kêu sột soạt trong ổ khóa. Gã ngồi trong ghế xa lông, giả vờ đang xem báo. Gã liếc mắt đọc tiêu đề “Phải chăng maphia đang thống trị Ba Lan?”. Đôi khi gã mua các báo quốc doanh - toàn phóng đại, nhưng một phần mưu đồ phải đúng sự thật. Sao lại giải thích khác đi, rằng đất nước này đang sụp đổ?!

- Em ở đâu vậy? - gã hỏi.

Vợ gã giải thích, nhưng như mọi khi, chẳng đâu vào đâu - máy sấy của thợ cắt tóc bị hỏng cho nên em mới phải đợi lâu đến như vậy. Gã nghĩ, chẳng lẽ lúc nào vợ gã cũng phải gặp rủi ro hay sao? Hình như nàng có mái đầu mới thật, thế nhưng xem ra đây chỉ là trò đóng kịch cắt tóc... sau đó cô nàng còn làm những gì nữa nào? Gã bước lại để hôn vợ. Gã chạm mũi gã vào vợ nhiều hơn là gã hôn, gã làm vậy là để xác định những thứ mùi vợ mang từ ngoài phố về, bóc tách mùi của nước hoa ra khỏi mùi của kẻ lạ. Mùi kẻ lạ làm hăng mũi gã chẳng khác gì củ cải sống. Nàng vui, thậm chí nàng còn mỉm cười với chính mình. Hay là nàng đang mường tượng lại những hình ảnh dễ thương? Gã nóng lòng muốn biết, đích thực vợ gã đã ở đâu, còn bây giờ nàng đang nghĩ gì?

Khi nàng vào nhà tắm, gã áp tai mình vào cánh cửa, để nghe xem nước đang thì thầm điều gì với cơ thể nàng. Gã nhắm nghiền hai mắt, mường tượng, những tia nước bạc đang liếm ngực vợ gã để rồi chụm lại ở nơi hai núm hồng. Nàng có đôi vú to. Gã thích vú đàn bà to như vậy. Gã nghĩ bụng, cánh đàn ông, chẳng khác gì những con thiêu thân, lao như điên vào những đôi vú to như vậy của đàn bà. Bất thình lình gã nhìn thấy hai bàn tay đàn ông lạ trên đôi vú vợ. Gã rùng mình, lắc mạnh, như con chó bị ướt lông, nhưng cảm giác sợ cứ bám chặt lông gã, không chịu buông tha.

Điện thoại di động của vợ gã để trên bàn. Hầu như chẳng có gì trong hộp thư thoại, chỉ có một tin nhắn của Beata... Beata vô tích sự. Không có các cuộc gọi được ghi lại, không có các cuộc gọi đã nhận hoặc không nhận. Con tim gã, thoạt tiên chậm rãi, sau đó vội vàng, chạy lên các bậc thang để leo hẳn lên đỉnh tháp lo sợ, rồi từ đó nhìn xuống dưới, xuống vực sâu. Cô nàng đã xóa sạch mọi dấu vết rồi! Cho nên cô ta mới để máy điện thoại di động phơi ra trước mắt như một miếng mồi nhử. Chỉ thiếu chút nữa thôi là gã đã nuốt phải miếng mồi này rồi. Hóa ra vợ gã đã không hiểu hết gã. Có ai lương tâm trong sạch mà lại đi xóa điện thoại như vậy nào?

Nàng bước ra khỏi nhà tắm. Ngồi ở ghế xa lông, như thể chẳng bận tâm chuyện gì, chăm chú đọc mấy tờ tạp chí phụ nữ. Gã hỏi vợ, có uống trà để gã pha? Nàng nhìn, hơi nghi, sau giây lát do dự, nàng trả lời có. Gã, bụng bảo dạ, mình phải ra bộ là mình dễ thương, không thể để lộ việc gã đang nghi ngờ chuyện gì đó. Trận cuồng phong vừa mới tàn phá nhà này cách đây hai tuần. Thoạt tiên vợ gã bỏ đi, khi cô nàng quay về, đến lượt gã điên tiết, lao ngay ra khỏi nhà. Làm vậy chẳng sáng tỏ được điều gì, trái lại càng tối om. Bây giờ gã đã biết, để tóm được sự thật cần phải đi rón rén trên các đầu ngón chân, đi từ từ, kiên nhẫn và im re.

Gã đưa cốc trà cho vợ, và, như mọi khi, gã rót cho mình ba phần tư cốc. Gã muốn nói chuyện với nàng, quấy rầy vợ đang đọc báo. Đôi khi, trong lúc gọi là chuyện trò như vậy, có thể có những lời nói do vô tình hay đãng trí mà để lộ bằng chứng sự vụ. Vì thế, nếu cuộc đối thoại của họ không lưu loát, thì nhất định vợ gã sẽ sinh nghi, sẽ thận trọng trong từng lời nói và mọi chuyện liên quan đến hai vợ chồng, sẽ tránh mọi sơ hở kiểu “lạy ông tôi ở bụi này”, cô nàng sẽ làm sạch tinh những chỗ như vậy, như người ta dùng chỉ y tế xỉa sạch các kẽ răng.

Gã bật ti vi, trên kênh Eurosport bắt đầu giai đoạn một “Giải đua xe đạp vòng quanh nước Pháp”, nhổm mông gày trên yên, các cua rơ ra sức đạp. - Anh cho bớt âm thanh đi một tí, - cô vợ cằn nhằn. Và thế là... gã nhắc đi nhắc lại chuyện hôm nay cô nàng về muộn.

Em đã ở đâu vậy, ở hiệu cắt tóc chứ gì?... Thế còn sau đó? Gã nhắc chuyện Stefan, bạn của cô nàng hồi sinh viên, cô nàng từng yêu hắn, trước khi hai người quen nhau, gã không thể tha thứ cuộc tình này – Stefan là thằng ngu! Gã nghi bây giờ hai người vẫn lén lút gặp nhau.

Cô vợ gõ tay vào trán, ra bộ không thể đọc tiếp tạp chí được nữa. Gã bảo, có một chỗ khác, nơi cô nàng nên gõ vào. Cô vợ đặt tạp chí xuống, cầm phắt lên tay chiếc điện thoại di động, làm các thao tác. Mả cha lũ điện thoại di động, bây giờ không thể canh giữ cô nàng được nữa rồi, các tin nhắn thoắt hiện, thoắt biến, như những con dơi đang ngậm trong miệng những lá thư tình.

Thời gian rò rỉ như hơi xì ra từ quả bóng bị nứt vỏ. Trong sự im lặng đang bao trùm lên hai vợ chồng, sự rò rỉ này rất khó chịu, chẳng được tích sự gì. Hồi vợ chồng còn hòa thuận với nhau, trận chung kết lúc đêm thâu thường kết cục bằng việc ngủ chung giường. Bây giờ không thể có chuyện ngủ chung như vậy nữa rồi. Có thể lấy làm tiếc... Trong lúc vợ chồng ân ái với nhau, gã thường nhìn xoáy thẳng vào mắt vợ. Nhưng hiếm khi gã biết chắc, điều gì đang ẩn náu dưới đáy cái nhìn của nàng. Sự bội tình của đàn bà phải để lại những dấu vết dài lâu. Là độc ác khi bảo rằng, có thể dễ dàng rửa sạch vết nhơ bội tình... một chút nước, một chút xà phòng. Có thời gã từng quan tâm đến máy phát hiện nói dối. Chiếc máy hữu hiệu hơn gã tưởng rất nhiều. Thật đáng xấu hổ khi bảo rằng, chỉ một số ít cơ quan có máy phát hiện nói dối. Cần phải thành lập các cơ sở tư nhân, nơi có thể làm loại xét nghiệm này với khoản lệ phí phải chăng.

Gã trùm chăn kín người, tắt đèn. Gã bắt đầu mường tượng, vợ Jadwiga của gã được nối với máy phát hiện nói dối như thế nào... Thoạt tiên nàng đồng ý... Thế rồi đùng một cái cô nàng giật phứt dây điện và bỏ chạy. Đúng là một con chó cái... - Gã rít lên. Gã lật người bên nọ sang bên kia, định lật tiếp sang bên thứ ba, nhưng không được, cho nên gã ngồi dậy. Gã đi rón rén vào phòng ngủ. Vợ gã thở đều đều, vô tư. Cô nàng đang ngon giấc, - gã nghĩ, - lương tâm nàng không bị cắn rứt.

Gã ngồi trên ghế đẩu, ngắm vợ ngủ. Nàng không còn trẻ như đã từng trẻ nữa rồi, - gã nghĩ, gã suy ngẫm - mười năm đã trôi qua kể từ ngày hai đứa quen nhau, thực khó để nàng không thay đổi. Nhẽ ra họ phải có con, tuy nhiên tạm thời họ đang bận lao vào việc kiếm tiền. Cũng may, bây giờ việc xác định người cha chẳng khó khăn gì, phải nói đó là một phát kiến vĩ đại của thế kỉ mới! Thiên hạ vẫn chưa biết, điều này sẽ làm thay đổi quan hệ nam nữ như thế nào. Những người đàn bà dối trá, lừa lọc gian giảo về chuyện con cái sẽ không thể lừa dối nữa rồi. DNA sẽ phát hiện tuốt tuột! Có con không phải là con mình mà lại không hề biết tí gì - ý nghĩ này đắng ngăn ngắt, đến nỗi gã phát buồn nôn.

Khi hai mắt của vợ hấp háy, gã hoảng hồn, bỏ chạy, tuy nhiên nàng không mở mắt, chỉ la hét trong mơ. Gã không thích tiếng kêu la này. Gã cố tình không suy đoán, vợ mình la hét cái gì, gã đi vào chỗ tủ lạnh để nghiền nát cơn lo bằng miếng thịt nguội. Gã lại mất ngủ, rất may ngày mai là chủ nhật. Gã đi soi gương, để xem dáng vóc của mình. Căn phòng tranh tối tranh sáng giúp bụng gã bớt phần ô van. Bụng gã không đến nỗi to như bụng mấy anh bạn của gã, tuy nhiên... Ôi, không ổn rồi, - gã lẩm bẩm và nghĩ, còn có mấy chuyện quan trọng trong đời gã đáng phải phàn nàn như vậy. Gã nằm và không biết đã ngủ thiếp từ lúc nào, cả “ôi, không ổn rồi” cũng thiếp ngủ cùng với gã.

Sáng sớm, hai vợ chồng nối lại liên lạc với nhau, thoạt tiên là bằng cử chỉ của bàn tay, sau đó cô vợ đề nghị pha cà phê cho gã uống. Cô nàng lại có mưu mô gì đây? - gã nghĩ, nhưng gã đồng ý.

Ngày chủ nhật lười biếng bắt đầu trải tấm thảm của mình ra, thoạt tiên sũng ướt do cơn mưa mùa hạ, tuy nhiên cơn mưa này chấm dứt chóng vánh. Và trời đổ nắng.

11 giờ họ đi nhà thờ. Gã khoác vai vợ. Bây giờ nàng là của gã và chỉ của gã mà thôi. Và thiên hạ đang đích mục sở thị là nó như vậy. Bất thình lình gã cảm thấy một cái gì đó... nó không to, nhưng mềm mại và ấm áp. Liệu đây có phải là hạnh phúc hay không nhỉ?

Dọc đường gã gặp hai nhân viên của mình, họ cúi chào gã, miệng nói: - Xin kính chào ông giám đốc! - gã vẫn yêu cầu các nhân viên dưới quyền phải kính trọng gã.

Cả nhà thờ ắp đầy tiếng rì rầm cầu kinh, như cuộc tổng duyệt trước lễ Misa. Họ kiếm được chỗ tốt, ngay bên dưới giảng đài cổ, bị thâm đen bởi hàng ngàn bài thuyết giáo, từ khi xuất hiện micrô thì không còn cần dùng giảng đài này nữa. Ở chỗ này gã dễ nhìn bức tranh khiến gã tò mò - Judas chỉ móng vuốt của mình vào Chúa.

Họ đi xưng tội. Thoạt tiên vợ gã. Gã liếc nhìn về phía phòng xưng tội. Linh mục ghé tai vào sát miệng vợ gã y như cành liễu nghiêng xuống mặt hồ. Gã có cảm giác cha đang đau khổ. Cô ta kể chuyện gì cho linh mục nghe vậy nhỉ? Một khi Tổng Giám mục cám dỗ chủng sinh, thì một cha xứ bình thường... gã dập tắt ngay lập tức ý nghĩ xấu xa nảy sinh trong đầu gã. Vợ gã bước ra khỏi phòng xưng tội với vẻ mặt đầy thánh thiện, gã đã quen với gương mặt mộ đạo của vợ mình. Gã cũng đi xưng tội, nhưng đến với cha khác.

Xưng tội xong gã nhận bánh thánh, nhưng bánh có vị đắng. Cách đây mấy hôm gã chiêm bao thấy mình đang nhận bánh thánh, miệng gã, hoàn toàn bất chấp ý muốn, đã đớp vào ngón tay của cha rồi mút lấy mút để. Giấc chiêm bao bữa ấy thật khủng khiếp làm sao!

Ở Ba Lan, người đi nhà thờ đông như thế, nhiều người mộ đạo đến thế, vậy mà tại đất nước này vẫn đầy rẫy những chuyện đồi bại, vô đạo đức và bội phản. Giải thích điều này như thế nào đây? Người ta đã không xứng đáng với Chúa. Gã nghĩ về Giáo hoàng - người duy nhất đáng tin cậy.

Sau đó hai vợ chồng ra công viên đi dạo. Họ mua kem, ra ngồi trên ghế đá, nhìn thiên hạ đi qua đi lại, còn lũ trẻ con thì nghịch như quỷ sứ, không chịu nổi, bố mẹ chúng thây kệ, mặc cho chúng thích làm gì thì làm. Nhẽ ra hai vợ chồng gã đã phải có con - tất nhiên là con trai. Và nếu vậy thì gã đã biết dạy con đến nơi đến chốn! Tạm thời họ còn phải đợi, phải kiếm thêm một căn phòng nữa cho căn hộ của mình. Vợ gã muốn uống thuốc tránh thai, nhưng gã không cho, làm vậy là mắc tội! Nếu có thai ngoài ý muốn thì tuân theo phán quyết của Chúa Trời.

- Hôm nay mấy giờ anh đến thăm mẹ? - cô vợ hỏi.

- Năm giờ, như mọi hôm, - gã nói không rõ lời, vì miệng nhồm nhoàm nhai chiếc bánh quế, bánh quế tẩm kem lạnh là món ngon tuyệt hảo. - Thế còn em, em sẽ làm gì?

- Xem bộ phim nhiều tập Brazil, bộ phim ưa thích của em.

- Một bộ phim ngu ngốc.

- Ngu đối với anh thôi, với em thì không đâu.

Gã định nói câu gì đó thật ác độc với vợ, thế nhưng ở cái ao bên cạnh một con vịt đực đang tìm cách đè lên con vịt cái, chẳng biết con vịt cái có cưỡng lại, hay chiều theo ý con vịt đực?

Họ ăn bữa cơm tại nhà, phải công nhận vợ gã nấu ăn cực ngon. Món cốt lết thịt thăn tuyệt vời đến nỗi tan luôn khi vừa cho vào miệng.

Ngày chủ nhật bò chậm chạp như sên. Tại sao trong ngày chủ nhật thời gian không thể trôi đi nhanh hơn? Thời gian có thể chơi xỏ con người, lúc thì thúc vào đít người ta, lúc thì dây dưa, không bao giờ suôn sẻ. Gã cởi quần áo, vào nhà tắm ngâm mình chút xíu.

- Mẹ thế nào hả anh? - vợ gã hỏi.

- Hầu như chẳng nói chuyện được, nhưng ổn thôi, - gã nói, buộc quai giày.

Vợ gã bật ti vi, trong khi đợi xem bộ phim truyền hình nhiều tập, nàng say sưa xem mục quảng cáo băng vệ sinh phụ nữ “Always”. Gã hôn vợ rồi ra đi. Xe điện chạy cực nhanh, như thể gã đã thỏa thuận trước với chiếc xe này. Gã xuống ga sau đó, quan sát chung quanh... Gã lên chiếc xe điện đi quay ngược trở lại. Gã quan sát cửa sổ căn hộ của mình, ngã người về phía sau để không bị vợ phát hiện. Vợ gã đang xem bộ phim ngu nhiều tập, của Brazil, - gã nghĩ ác ý. Gã xuống ga thứ năm rồi chậm rãi đi về phía cao ốc. Gã do dự, có nên đi thang máy, rốt cuộc gã cuốc bộ, cho khỏe chân, gã leo đúng chín mươi tư bậc. Gã đứng bên ngoài cửa một hồi lâu, nghe ngóng, rồi gõ cửa, - một lần, ngừng gõ, sau đó gã gõ ba lần liền.

Gã quan sát chung quanh, cầu thang và hành lang đều vắng bóng người. Gã mở cửa. Nàng cũng vừa đi hiệu cắt tóc về hay sao!? Gã nhanh nhẩu chốt cửa cẩn thận, đoạn hôn nàng.

- Nom em cực xinh vì có mái tóc mới. - Quả thực mái tóc mới của nàng khiến gã rất lo. Nàng và vợ, sao lại giống nhau đến thế.

- Nhưng em không thích mái tóc này, - nàng nhìn vào gương, sửa lại tóc.

Gã rút ra khỏi túi một gói nho nhỏ.

- Quà gì thế này!? - nàng vỗ tay - đôi găng tay da phải không? – nàng đi thử, nhưng chẳng nói chẳng rằng, do đó gã mới nghĩ bụng, nàng không thích rồi.

- Vợ anh thế nào? - nàng thường hỏi vậy mỗi khi có gì đó không hài lòng.

- Luôn luôn nổi tam bành, may mà em không biết cô ta...

- Sao, anh lại nói dối vợ rồi phải không? Anh bảo anh đi thăm mẹ cơ mà? Lòng can đảm đâu rồi, hả ông giám đốc?

- Anh không cần phải thanh minh bất cứ điều gì cả, - gã nói.

Không biết làm gì với hai tay nên gã lao vào mở khuy váy nàng. Nàng ẩy gã ra.

- Không ăn nhằm gì đâu. Cô thư kí riêng của anh hôm nay được nghỉ...

Gã ngồi xuống ghế sô pha, mặt ỉu xìu. Nàng ngồi lún sâu trong ghế xa lông, xem cuốn tạp chí “Gala”. Gã bật ti vi, các tay cua rơ đang lao tới đích. - Anh cho nhỏ bớt tiếng đi, - nàng cằn nhằn. Gã vặn nhỏ ti vi, không nói một lời nào. Sau mười lăm phút, khi các tay đua tới đích, gã lại đòi ân ái với nàng. Nhưng nàng kiên quyết từ chối.

- Hay anh nàm con thỏ lực được không hả em? - gã hỏi nàng, nói ngọng, bắt chước giọng trẻ con.

Nàng lặng im, không rời mắt khỏi tờ tạp chí, nàng đang ở trong lâu đài của đại gia giàu thứ sáu Ba Lan, thăm nhà bếp của họ. Gã quỳ trên chiếc bàn nhỏ, khum hai bàn tay làm hai tai con thỏ và miệng kêu, bắt chước giọng thỏ. Nàng vẫn một mực giữ bộ mặt nghiêm nghị, tuy nhiên, như thường lệ, nàng không nhịn nổi, cho nên nàng cười khúc khích - Ông giám đốc, là con thỏ đực...

- Thỏ đực sẽ đuổi việc chuột bạch, nếu chuột bạch không ngoan, - gã nói, bắt chước giọng thỏ, nhảy nhót trên bàn. Gã mở khuy quần, nhảy xuống nền nhà, bò vội bằng hai chân hai tay đến bên nàng, ngoe nguẩy cái đuôi người không phải đuôi người của mình.