- 5 - Thứ Năm, ngày 14 tháng 11
Chúng tôi lên tàu theo con nước triều buổi sáng. Một lần nữa tôi lại ở trên tàu Prophetess, nhưng tôi không thể giả vờ rằng mình thấy mừng khi trở lại. Buồng ngủ chật chội của tôi giờ đây chất ba cuộn dây cáp to mà tôi phải leo qua mới đến được giường của mình, vì không thể nhìn thấy một chỗ trống nào trên sàn. Ông D’Arnoq đã bán sáu thùng lương khô cho người lo việc hậu cần & một chồng vải buồm (trước sự khinh bỉ của Walker). Ông ta lên tàu để giám sát việc giao hàng & đích thân thu tiền & chúc tôi thượng lộ bình an. Chúng tôi mà cùng ngồi trong buồng tàu thì chật cứng như cua trong lỗ, vì thế chúng tôi lên trên boong vì tiết trời tối hôm đấy rất dễ chịu. Sau khi thảo luận nhiều vấn đề, chúng tôi bắt tay & ông ta leo xuống chiếc thuyền buồm nhỏ đang đợi, có hai người hầu trẻ tuổi lai thổ dân phục vụ. Roderick chẳng hề động lòng khi tôi kiến nghị dời những cuộn dây cáp phiền phức đi chỗ khác, vì ông ta bị buộc phải dọn ra khỏi buồng riêng (vì lý do dưới đây) & chuyển đến buồng phía trước với các thủy thủ mà giờ đây số lượng đã phình lên với năm người Castile “săn trộm” từ chiếc tàu Tây Ban Nha đang thả neo tại Vịnh. Thuyền trưởng của họ mang bộ mặt của Thần Thịnh Nộ, nhưng ngoài việc tuyên chiến với tàu Prophetess – một trận chiến chắc chắn sẽ làm ông ta thảm bại, vì ông ta chỉ huy chiếc tàu ọp ẹp nhất – ông ta chẳng thể làm gì khác ngoài tạ ơn thánh thần vì thuyền trưởng Molyneux không còn cần thêm những kẻ đào ngũ từ tàu ông nữa. Bản thân từ “Đi California” đã như dát vàng & hấp dẫn mọi người như thiêu thân lao vào ánh đèn. Năm người này thế chỗ cho hai người bỏ tàu ở Vịnh Đại Dương & những người bỏ mạng trong trận bão, nhưng chúng tôi vẫn còn thiếu vài người nữa thì thủy thủ đoàn mới đầy đủ. Finbar nói với tôi rằng cánh thủy thủ kêu ca rất nhiều về sự sắp xếp mới, vì khi Roderick dọn đến ở chung, họ không thể tha hồ bù khú được nữa.
Vận mệnh đã bù đắp xứng đáng cho tôi. Sau khi thanh toán hóa đơn cắt cổ của Walker (tôi cũng chẳng boa cho tên khốn ấy một xu nào), tôi đang khóa chiếc rương gỗ của mình thì Henry bước vào chào tôi: - “Xin chào buổi sáng, bạn cùng thuyền!” Thượng đế đã nghe thấy lời cầu nguyện của tôi! Henry đã nhận lời làm bác sĩ của tàu & tôi không còn cô đơn trên cái sân trại nổi này nữa. Đám thủy thủ thật xấu tính đến nỗi, thay vì biết ơn vì có sẵn một bác sĩ trên tàu để nẹp những đoạn xương gãy & trị vết thương nhiễm trùng cho họ, thì ai cũng có thể nghe thấy tiếng họ càm ràm, “Chúng ta là gì mà phải chở theo một ông bác sĩ vô dụng, chẳng biết đi trên thanh rầm néo buồm chứ? Có phải là thuyền rồng quý tộc gì đâu?”
Tôi phải thừa nhận có chút tự ái khi thuyền trưởng Molyneux cấp cho một quý ông thanh toán sòng phẳng như tôi đây chỉ một chiếc giường ngủ tồi tàn, trong khi còn một buồng tiện nghi hơn vẫn chưa được sử dụng. Tuy nhiên, cái được lớn hơn là lời hứa của Henry sẽ dùng tài năng siêu phàm của mình để chẩn đoán bệnh tình cho tôi ngay khi chúng tôi ra biển. Không bút mực nào tả xiết cảm giác nhẹ nhõm của tôi.