- 3 -
6
“Megan, cháu gái rượu của tôi.” Rufus Sixsmith đưa cho Luisa một bức ảnh một cô gái da nâu vàng chụp cùng ông thời còn phong độ khỏe mạnh, tại một bến du thuyền đầy nắng. Người chụp ảnh vừa nói điều gì đó buồn cười ngay trước khi màn trập đóng lại. Đôi chân họ đung đưa phía trên đuôi một chiếc thuyền buồm nhỏ tên là Starfish. “Đó là chiếc xuồng cũ của tôi, di vật từ những ngày huy hoàng.”
Luisa đưa ra nhận xét lịch sự rằng ông trông chẳng già hơn là bao.
“Thật đấy. Nếu bây giờ mà đi biển một chuyến nghiêm chỉnh thì tôi sẽ phải thuê hẳn một nhóm thủy thủ. Tôi vẫn thường dành ra nhiều dịp cuối tuần trên chiếc thuyền này, lái quanh bến tàu và ngẫm nghĩ sự đời, hoặc làm chút việc gì đó. Megan cũng thích biển lắm. Con bé là một nhà vật lý bẩm sinh với một cái đầu giỏi toán hơn tôi gấp nhiều lần, nhưng điều đó khiến mẹ nó không được vui. Em trai tôi cưới mẹ của Megan không phải vì cô ta thông minh, tôi rất tiếc phải nói như thế. Cô ta tin vào phong thủy hay kinh dịch hay mấy những kiểu giác ngộ cấp tốc tào lao đang thịnh hành. Cô ta còn dẫn sai lời của Horatio trong vở Hamlet với tôi, lần nào chúng tôi gặp nhau cũng thế, cô biết không, câu nói về chuyện có nhiều thứ trên thiên đàng và trần gian. Nhưng Megan sở hữu một trí tuệ siêu phàm. Con bé chỉ mất một năm học Tiến sĩ ở trường đại học cũ của tôi tại Cambridge. Một phụ nữ, ở trường Caius hẳn hoi!” Sixsmith thở dài vui vẻ. “Bây giờ con bé đang hoàn tất nghiên cứu thiên văn học vô tuyến tại đài thiên văn lớn ở Hawaii. Trong khi mẹ và bố dượng con bé phơi nắng đến đen giòn trên bãi biển để hưởng thụ thì Megan và tôi lại đang giải phương trình ở quầy bar.”
“Bác có con không, Tiến sĩ Sixsmith?”
“Tôi đã kết hôn với khoa học cả cuộc đời rồi.” Sixsmith đổi đề tài. “Một câu hỏi giả định nhé, cô Rey. Cô sẽ trả bao nhiêu, ý tôi là với tư cách một nhà báo, để bảo vệ nguồn tin?”
Luisa không chút đắn đo trước câu hỏi này. “Nếu cháu tin vào vấn đề đó ư? Bất cứ giá nào.”
“Ví dụ như vào tù, vì xem thường luật pháp?”
“Nếu phải làm thế, vâng.”
“Cô có sẵn sàng... đánh đổi cả sự an toàn của riêng cô không?”
“À...” Luisa cân nhắc câu hỏi này “Cháu nghĩ là mình phải làm thế thôi.”
“Phải làm thế? Tại sao?”
“Bố cháu đã dũng cảm đối mặt với những đầm lầy cài mìn và cơn thịnh nộ của các tướng lĩnh để đảm bảo sự trung thực khi đưa tin. Còn gì mỉa mai hơn cho cuộc đời bố nếu con gái ông ấy chùn bước khi chuyện trở nên khó khăn một chút?”
Kể cho cô ấy nghe đi. Sixsmith mở miệng định kể với cô về mọi chuyện – vụ xóa sạch vết tích ở Seaboard, sự đe dọa, vi phạm – nhưng bất ngờ thang máy cựa mình, gầm lên, và tiếp tục đi xuống. Hai con người bị kẹt bên trong nheo mắt khi ánh đèn bật sáng trở lại và Sixsmith nhận ra quyết tâm của ông đã tan thành mây khói. Mũi tên chỉ đến số “1F”.
Không khí trong sảnh đợi trong lành tựa như nước suối chảy từ khe núi. Tòa nhà vang dội tiếng thiết bị điện tái khởi động.
“Tôi sẽ gọi cho cô, cô Rey ạ,” Sixsmith nói, khi Luisa đưa cây gậy cho ông, “sớm thôi.” Mình có giữ lời hứa này hay không? “Cô biết không?” ông hỏi. “Tôi có cảm giác như đã biết cô trong nhiều năm rồi, chứ không phải chỉ mới chín mươi phút.”
7
Thế giới phẳng uốn mình sống động trong mắt cậu bé. Javier Moses lật từng trang trong quyển album tem dưới ánh đèn bàn Anglepoise. Một bầy chó husky đang sủa trên một con tem Alaska, một con ngỗng Hawaii kêu quang quác và đi lạch bạch trên một phiên bản đặc biệt năm mươi xu, con tàu hơi nước khuấy tung cánh tem Congo đầy dấu mực. Tiếng chìa khóa tra vào ổ khóa, và Luisa Rey luống cuống đi vào nhà, đá văng đôi giày trong bếp. Cô bực bội khi phát hiện thằng bé ở đó. “Javier!”
“Ồ, chào cô.”
“Đừng ‘Ồ, chào cô’ với cô. Cháu đã hứa là sẽ không nhảy qua ban công nữa mà! Nhỡ có ai đó báo với cảnh sát là có trộm thì sao? Nhỡ cháu trượt chân ngã xuống thì sao?”
“Vậy thì cô cho cháu chìa khóa đi.” Luisa làm động tác siết cổ trong không khí. “Cô không thể yên tâm nếu biết một đứa bé mười một tuổi có thể lẻn vào phòng khách của mình mỗi khi...” mẹ của cháu đi ra ngoài cả đêm. Luisa thay bằng “... chẳng có gì để xem trên tivi.”
“Vậy tại sao cô lại mở chốt cửa sổ phòng tắm?”
“Vì nếu có gì tệ hơn việc cháu nhảy qua ban công thì đó chính là chuyện cháu nhảy qua ban công lần nữa khi cháu không vào được.”
“Tháng Giêng tới cháu mười một tuổi rồi.”
“Không có chìa khóa đâu.”
“Bạn bè đưa chìa khóa cho nhau mà.”
“Trong trường hợp một người hai mươi sáu còn người kia vẫn đang học lớp năm thì không.”
“Vậy tại sao cô về trễ vậy? Gặp ai thú vị à?”
Luisa lườm thằng bé, nhưng không thể nổi nóng với nó quá lâu. “Cô bị kẹt trong thang máy vì mất điện. Mà đấy cũng chẳng phải là việc của cháu, ông cụ non ạ.” Cô mở đèn chính lên và cau mày khi thấy vết trầy đỏ chót trên mặt Javier. “Cái quái gì – có chuyện gì vậy?”
Thằng bé không còn đùa cợt nữa. Nó liếc nhìn bức tường căn hộ, sau đó nhìn lại những con tem.
“Người sói hả?” Javier lắc đầu, xếp một rẻo giấy nhỏ, rồi liếm hai mặt giấy. “Người tên Clark đó quay lại rồi. Cả tuần này mẹ phải làm ca đêm ở khách sạn, ông ta đợi mẹ. Ông ta hỏi cháu về Người sói, cháu bảo đó không phải là chuyện của ông ta.” Javier dán phần mép vào con tem. “Cũng chẳng đau, cháu chấm thuốc lên rồi.” Tay Luisa đã đặt lên điện thoại. “Đừng gọi cho mẹ! Mẹ sẽ lật đật về nhà, sẽ có cãi nhau to và khách sạn sẽ sa thải mẹ như lần trước và lần trước nữa cho mà xem.” Luisa cân nhắc chuyện này, đặt lại ống nghe rồi đi ra cửa. “Đừng đi qua đó! Ông ta đầu óc không bình thường đâu! Ông ta sẽ nổi điên và đập phá đồ đạc trong nhà rồi đấm cô bất tỉnh, lúc đó nhà cháu có thể bị đuổi đi hay gì đó! Làm ơn đi cô! ”
“Chúa ơi.” Luisa nhìn đi nơi khác. Cô hít một hơi sâu. “Uống ca cao không?”
“Vâng, cho cháu xin.” Thằng bé quyết tâm không khóc, nhưng hàm nó phát đau vì cố gượng. Nó dùng cổ tay lau mắt. “Cô Luisa này?”
“Được rồi, Javi, cháu sẽ ngủ trên sofa nhà cô tối nay, không sao đâu.”