← Quay lại trang sách

Khổ nạn của Timothy Cavendish

Được rồi, thưa Độc giả, các bạn xứng đáng được đọc đoạn kết nếu vẫn còn theo tôi đến lúc này. Khổ nạn của tôi đã hạ màn ở căn nhà có phòng cho thuê sạch không tì vết ở Edinburgh này, do một góa phụ đoan trang từ Đảo Man trông nom. Sau vụ ẩu đả ở quán Hanged Greyhound, bốn con chuột mù chúng tôi lái xe đến Glasgow, ở đó Ernie biết một tay cớm biến chất có thể giải quyết chiếc xe của Hotchkiss. Tại đây chúng tôi đường ai nấy đi. Ernie, Veronica và ông Meeks tiễn tôi ở nhà ga. Ernie hứa sẽ nhận hết tội nếu bị pháp luật sờ gáy, vì ông ta đã quá già rồi cũng chẳng ai bắt ra tòa nổi, thật là một ông già biết điều. Ông ta và Veronica sẽ đến một nơi trên quần đảo Hebrides, ở đó ông ta có người em họ làm nghề thợ thủ công kiêm giảng đạo đang trông nom những mảnh đất bị mất giá cho mafia Nga và những người Đức nhiệt thành nói giọng Gaelic. Tôi cầu nguyện cho họ được mạnh khỏe. Ông Meeks định là sẽ được ký gửi ở một thư viện công cộng kèm theo tấm biển “Làm Ơn Chăm Nom Giúp Con Gấu Này”, nhưng tôi nghĩ Ernie và Veronica sẽ đưa ông ta theo. Sau khi đến nhà trọ Widow Manx, tôi ngủ li bì dưới lớp chăn chần lông ngỗng, ngon lành như Vua Arthur trên Đảo Blessed. Tại sao tôi không lên chuyến tàu đầu tiên về phía nam đến London, ở đó và vào lúc đó? Tôi vẫn chưa rõ. Có lẽ tôi đã nhớ lại lời nói của Denholme về cuộc đời ở bên kia cao tốc M25. Tôi sẽ không bao giờ biết anh ấy đóng vai trò gì trong việc giam tôi vào viện dưỡng lão, nhưng anh ấy đã đúng – London làm tối bản đồ như một khối u ở ruột của nước Anh vậy. Ở trên này có hẳn một vùng đồng quê.

Tôi tìm số nhà bà Latham ở thư viện. Cuộc đoàn tụ qua điện thoại của chúng tôi thật là cảm động. Tất nhiên, bà Latham che giấu cảm xúc bằng cách rủa xả tôi, trước khi kể cho tôi nghe những gì xảy ra trong các tuần tôi vắng mặt. Cơn bão Hoggins đã xé toang văn phòng của tôi khi tôi không có mặt ở buổi tùng xẻo lúc ba giờ chiều, nhưng nhiều năm sống theo chính sách “bên miệng hố vỡ nợ” đã giúp ích cho tôi. Bà ta đã ghi hình được cảnh phá hoại trên một máy quay của đứa cháu trai. Nhờ đó bọn Hoggins bị nắm thóp: bà Latham cảnh báo chúng, hãy tránh xa Timothy Cavendish, nếu không đoạn phim này sẽ được tung lên mạng và những án treo của chúng mày sẽ biến thành án tù. Vì vậy chúng đã bị thuyết phục phải chấp thuận một đề nghị hợp tình hợp lý về việc chia tiền nhuận bút trong tương lai. (Tôi nghĩ chúng cũng phải thầm ngưỡng mộ thần kinh thép của bà quản gia tôi.) Ban quản lý tòa nhà dùng sự biến mất của tôi – và tình trạng thảm hại của căn hộ tôi – làm cái cớ để đuổi chúng tôi đi. Ngay khi tôi viết những dòng này, căn nhà cũ của tôi đang bị biến thành tiệm Hard Rock Cafe cho những người Mỹ nhớ nhà. Nhà xuất bản Cavendish đang được điều hành từ một căn nhà thuộc sở hữu của cháu trai cả của bà thư ký, cậu ta đang định cư ở Tangiers. Bây giờ đến tin tốt nhất đây: một xưởng phim Hollywood đã đề nghị mua tác quyền Đấm Vỡ Mồm – với một con số lớn đến vô lý tương đương con số trên mã vạch vậy. Phần lớn tiền sẽ vào tay nhà Hoggins, nhưng lần đầu tiên kể từ năm hai mươi hai tuổi, tôi được dư dả tiền nong.

Bà Latham đã giải quyết xong các thẻ ngân hàng của tôi, vân vân, còn tôi đang thiết kế tương lai mình trên những quầy bia, như Churchill và Stalin ở Yalta vậy, và tôi phải nói rằng tương lai cũng không đến nỗi quá ảm đạm. Tôi sẽ tìm một người viết thuê đói kém để biến những ghi chép mà các bạn đang đọc đây thành một kịch bản phim của riêng tôi. Nói gì đi nữa, nếu Dermot “Duster” Hoggins có thể viết một quyển sách bán chạy được dựng thành phim, thì thế quái nào mà Timothy “Lazarus” Cavendish lại không thể cơ chứ? Cho Y tá Noakes vào sách, đặt vào ghế bị cáo rồi bán đấu giá. Mụ đàn bà này rất thực tâm – những kẻ sâu bọ hầu hết đều thực tâm – nhưng không vì thế mà ít nguy hiểm đi, và mụ ta sẽ bị nêu tên, bị bêu xấu. Vụ việc nhỏ nhặt mượn xe của Johns Hotchkiss cần được xử lý tinh tế, nhưng những con cá ngốc hơn đã lên chảo cả rồi. Bà Latham liên lạc với Hilary V. Hush qua email để bày tỏ mối quan tâm của chúng tôi dành cho Những chu kỳ bán rã, và nhân viên bưu tá vừa giao phần hai đến cách đây chưa đầy một tiếng. Một tấm hình được đính kèm, hóa ra “V” là viết tắt của “Vincent”! Thật là một thân hình đồ sộ! Tôi không phải là Chippendale, nhưng Hilary có chu vi chiếm hết không phải hai mà là ba ghế ngồi máy bay khoang phổ thông. Tôi sẽ biết liệu Luisa Rey có còn sống hay không trong một góc của Whistling Thistle, văn phòng tạm thời của tôi, vốn là một quán rượu tàn trong con hẻm nhỏ nơi Mary, Nữ vương xứ Scotland, triệu tập kẻ ác để thực hiện mưu đồ. Chủ quán - ly đúp do ông ta pha sẽ được xem là ly gấp bốn nếu tính theo kiểu quản lý ở London - thề là ông ta thấy Nữ hoàng bạc mệnh, thường xuyên. In vino veritas[63].

Câu chuyện đại khái là như thế. Tuổi trung niên đã trôi đi, nhưng chính thái độ, chứ không phải tuổi tác, mới kết án một con người nhập vào hàng ngũ những Kẻ Sắp Chết, nếu không thì đã đem đến sự cứu rỗi. Trong địa hạt của người trẻ tuổi vẫn chất chứa nhiều linh hồn Sắp Chết. Họ vội vã sống, sự thối rữa bị che giấu trong vài thập kỷ, chỉ vậy thôi. Bên ngoài, những bông tuyết dày đang rơi trên mái nhà và tường đá hoa cương. Như Solzhenitsyn lao động ở New York, tôi sẽ hoạt động hết công suất trong lúc tị nạn, tránh xa thành phố nơi chôn nhau cắt rốn của mình. Như Solzhenitsyn, tôi sẽ trở lại, vào một buổi hoàng hôn bừng sáng.