← Quay lại trang sách

- 5 - 48

Chiếc đồng hồ quả lắc màu bạc trong ngôi nhà ở Ewingsville của Judith Rey điểm một giờ chiều. Bill Smoke đang hầu chuyện phu nhân của nhà tài chính. “Ngôi nhà này luôn làm sống dậy con quỷ thèm khát trong tôi,” người đàn bà ở độ tuổi ngũ tuần, đeo nhiều trang sức, thú nhận, “đó là bản sao một bức tranh của Frank Lloyd Wright. Tôi tin rằng bản gốc đang nằm ở ngoại ô Salem.” Bà đang đứng rất gần hắn. Trông bà như một mụ phù thủy đến từ vùng ngoại ô Salem đang phát điên phát rồ ở Tiffany thì có, Bill Smoke nghĩ ngợi, rồi buông ra lời nhận xét, “Ô thế ư?”

Các cô phục vụ gốc Nam Mỹ do công ty tổ chức tiệc cử đến bê những khay thức ăn đi len lỏi giữa các vị khách da trắng. Khăn ăn bằng vải lanh xếp hình thiên nga gắn thiếp ghi chỗ ngồi. “Cây sồi lá trắng ở bãi cỏ phía trước ấy hẳn đã ở đây khi các trụ sở truyền giáo Tây Ban Nha đang được xây dựng,” bà vợ nói, “anh nói có phải không?”

“Chắc chắn rồi. Cây sồi sống đến những sáu trăm năm cơ mà. Mọc mất hai trăm năm, sống mất hai trăm năm, chết mất hai trăm năm.”

Hắn thấy Luisa bước vào căn phòng sang trọng, đón nhận nụ hôn phớt trên hai má từ bố dượng.Tôi cần gì ở cô nhỉ, Luisa Rey? Một người khách nữ trạc tuổi Luisa ôm cô: “Luisa! Phải ba bốn năm rồi đấy nhỉ!” Cận cảnh, sự duyên dáng của người khách phảng phất chút nham hiểm và tọc mạch. “Nhưng có thật là cậu chưa kết hônkhông?”

“Tất nhiên rồi,” Luisa đáp cộc lốc. “Còn cậu?”

Smoke đánh hơi được cô đã nhận ra ánh nhìn của hắn, liền chuyển hướng sự chú ý sang bà vợ và đồng tình rằng, đúng vậy, có những cây gỗ đỏ nằm cách đây chưa đầy sáu mươi phút chạy xe đã mọc từ khi Nebuchadnezzar[65] còn tại vị. Judith Rey đứng trên một chiếc ghế gác chân được đem đến để phục vụ riêng cho mục đích này và gõ thìa bạc lên một chai champagne hồng cho đến khi mọi người đều nghe thấy.

“Thưa quý ông, quý bà và các bạn trẻ,” bà tuyên bố, “tôi được thông báo là bữa tối đã sẵn sàng! Nhưng trước khi chúng ta nhập tiệc, cho phép tôi phát biểu đôi lời về công việc tuyệt vời của Hiệp hội Ung thư Buenas Yerbas, và cách họ sẽ dùng số tiền thu được trong buổi tiệc gây quỹ mà quý vị đang ủng hộ đầy hào phóng ngày hôm nay.”

Bill Smoke chơi với vài đứa trẻ, khiến chúng thích thú khi hô biến ra một đồng tiền vàng Nam Phi bóng loáng. Luisa à, tôi muốn xuống tay riêng tư kín đáo. Trong một khoảnh khắc, Bill Smoke tự hỏi về những quyền năng bên trong con người ta nhưng không phải là ta.

49

Các cô phục vụ đã dọn xong món tráng miệng, không khí nồng nàn khói cà phê, và một cảm giác ngây ngất vì ăn no vào ngày Chủ nhật bao trùm căn phòng. Những vị khách cao tuổi tìm một góc để ngả lưng. Bố dượng của Luisa tập hợp một nhóm bằng vai để đi xem bộ sưu tập những chiếc xe thập niên 50 của ông, các bà vợ và mẹ tán gẫu, bọn trẻ con chạy ra ngoài, ồn ào dưới ánh nắng xuyên qua tán lá và nghịch quanh hồ bơi. Anh em sinh ba nhà Henderson thống lĩnh chủ đề nói chuyện tại bàn mai mối. Mỗi người đều có mắt xanh, đều trông bóng bẩy giống hệt nhau, khiến Luisa không phân biệt được ai với ai. “Tôi sẽ làm gì?” một người trong số họ cất tiếng, “nếu tôil à tổng thống ư? Trước tiên, tôi sẽ đặt mục tiêu chiến thắng Chiến tranh lạnh, chứ không chỉ đặt mục tiêu là không thua.”

Một người khác nói tiếp. “Tôi sẽ không khúm núm trước những gã Ả Rập có tổ tiên cho lạc đà dừng chân trên những dải cát may mắn...”

“... hay là người da đỏ. Tôi sẽ lập ra – tôi không sợ khi nói điều này đâu – đế chế làm giàu đúng đắn của đất nước chúng ta. Bởi vì nếu chúng ta không làm thế...”

“... bọn Nhật Bản sẽ vượt mặt chúng ta mất. Doanh nghiệp chính là tương lai. Chúng ta cần phải để cho doanh nghiệp điều hành đất nước và thiết lập một chính quyền do người tài nắm giữ thật sự.”

“Không bị mắc nghẹn vì phúc lợi, liên đoàn, ‘chính sách ưu đãi người thiểu số’ cho những gã da màu vô gia cư cụt tay cụt chân mặc váy mắc chứng sợ nhện...”

“Một chính quyền thực sự nhạy bén do người tài nắm giữ. Một văn hóa không ngần ngại thừa nhận rằng của cải thu hút quyền lực...”

“... và rằng những người làm ra của cải – chúng ta – được tưởng thưởng. Trước một người khao khát quyền lực, tôi chỉ hỏi một câu đơn giản: ‘Anh ta có suy nghĩ như một doanh nhân hay không?’”

Luisa cuộn khăn ăn thành một quả bóng nén chặt. “Tôi thì hỏi ba câu đơn giản thôi. Hắn có được quyền lực đó bằng cách nào? Hắn đang sử dụng nó như thế nào? Và làm thế nào để truất quyền gã chó chết đó?”