- 7 - 52
Từ nhiều tháng qua, Joe Napier nhận ra trong lúc ngắm nghía tác phẩm nghệ thuật sắp đặt trong phòng chờ của phó Tổng giám đốc điều hành William Wiley, rằng ông đã bị gạt ra rìa. Lòng trung thành đã đi đâu mất, còn quyền lực rỉ ra từ những đường ống ai cũng rõ. Đối với mình thế cũng chẳng sao, Napier nghĩ, chỉ còn một năm rưỡi nữa thôi. Ông nghe tiếng bước chân và cảm thấy một luồng gió. Nhưng hạ một chiếc máy bay có mười hai người trên đó không phải là vấn đề an ninh, đó là giết người hàng loạt. Ai là người ra lệnh? Bill Smoke có làm việc cho Wiley không? Liệu đó có phải là một tai nạn hàng không hay không? Tai nạn cũng thường xảy ra mà. Mình chỉ biết rằng không biết gì thật là nguy hiểm. Napier dằn vặt bản thân vì đã cảnh báo Luisa Rey ngày hôm qua, một hành động liều lĩnh ngu ngốc chẳng đem lại tích sự gì.
Thư ký của William Wiley xuất hiện ở cửa. “Ông Wiley sẽ gặp ông bây giờ, ông Napier ạ.”
Napier ngạc nhiên khi thấy Fay Li trong phòng. Tình thế này đành phải mỉm cười chào nhau thôi. Lời chào “Joe! Khỏe không?” của William Wiley thật mạnh mẽ, hệt như cái bắt tay của ông ta.
“Một buổi sáng đáng buồn, thưa ông Wiley,” Napier đáp, ngồi xuống ghế nhưng từ chối điếu thuốc. “Tôi vẫn bàng hoàng về chuyện ông Grimaldi.” Tôi chưa bao giờ thích ông. Tôi chưa bao giờ thấy ông có ích ở điểm nào.
“Tôi cũng buồn chẳng kém. Alberto có thể được kế thừa, nhưng mãi mãi không thể thay thế.”
Napier cho phép mình đặt ra câu hỏi dưới cái bóng cuộc nói chuyện bên lề. “Hội đồng sẽ chờ bao lâu mới bàn đến nhân sự mới?”
“Chúng tôi sẽ họp vào chiều nay. Alberto sẽ không muốn chúng ta trôi nổi không có người cầm chịch trong khoảng thời gian lâu hơn cần thiết. Ông biết đấy, sự tôn trọng của ông ấy dành cho ông, về mặt cá nhân, là rất... ừm...”
“‘Chân thành’” Fay Li gợi ý.
Ngươi đã lên đời rồi đấy nhỉ, “ngài” Li.
“Chính xác! Chuẩn! Chân thành.”
“Ông Grimaldi là một người vĩ đại.”
“Chắc chắn là như thế rồi, Joe, chắc chắn rồi.” Wiley quay sang Fay Li. “Fay. Hãy nói với Joe về đề nghị của chúng ta.”
“Để ghi nhận thành tích tiêu biểu của ông, ông Wiley đề nghị sẽ trả tự do cho ông sớm. Ông sẽ nhận được toàn bộ tiền thanh toán cho mười tám tháng vẫn còn trong hợp đồng, tiền thưởng – sau đó tiền hưu trí của ông sẽ đến.”
Ép người từ chức đây mà! Napier làm vẻ mặt “ái chà”. Bill Smoke đứng sau vụ này. “Ái chà” hợp với cả lời đề nghị về hưu lẫn cảm nhận của Napier về sự chuyển dịch vai trò của ông từ một người trong cuộc thành thứ của nợ của công ty. “Chuyện này thật... bất ngờ.”
“Chắc chắn rồi, Joe à,” Wiley đáp, nhưng không nói gì thêm. Điện thoại đổ chuông. “Không,” Wiley nhíu mày nói vào ống nghe, “ông Reagan cứ chờ cho đến khi đến lượt của ông ta. Tôi bận lắm.”
Napier đã quyết định xong lúc Wiley gác máy. Một cơ hội vàng để thoát khỏi chiến trường đẫm máu. Ông đóng vai một kẻ hầu cận già nua không nói nên lời vì quá biết ơn. “Fay. Ông Wiley. Tôi không biết phải cám ơn hai người bằng cách nào nữa.”
William Wiley liếc mắt như một con sói đồng hoang quỷ quyệt. “Bằng cách nhận lời?”
“Tất nhiên là tôi nhận lời rồi!” Wiley và Fay Li không ngớt lời chúc mừng. “Tất nhiên là ông cũng hiểu,” Wiley tiếp tục, “với một vị trí nhạy cảm như An ninh, chúng tôi cần người thay thế ngay khi ông rời khỏi căn phòng này.”
Chúa ơi, lũ các người không muốn lãng phí một giây nào hết đúng không nào? Fay Li nói thêm,
“Tôi sẽ gửi vật dụng cá nhân cho ông, kèm theo hồ sơ giấy tờ. Tôi biết ông sẽ không thấy bị xúc phạm khi được một nhân viên hộ tống vào đất liền. Ông Wiley cần được bên ngoài nhìn thấy là một người tuân thủ nguyên tắc.”
“Không hề xúc phạm, Fay ạ,” Napier mỉm cười, thầm nguyền rủa cô ta. “Tôi là người viết ra nguyên tắc đó mà.” Napier, hãy đeo khẩu 38 li của mi vào bắp chân cho đến khi mi rời khỏi Swannekke, và thật lâu sau đó nữa.
53
Âm nhạc trong cửa hiệu Lost Chord khép lại mọi suy nghĩ về Spyglass, Sixsmith, Sachs và Grimaldi. Âm thanh nghe thật xưa cũ, róc rách như suối chảy, ma quái, mê hoặc... quen thuộc đến thân thương. Luisa đứng im, chìm đắm, như đang sống trong một dòng chảy thời gian. “Tôi biết bản nhạc này,” cô nói với nhân viên cửa hiệu khi người này đến hỏi cô có ổn không. “Bản này tên gì ấy nhỉ?”
“Tôi xin lỗi, đây là đơn đặt hàng của khách, không bán. Tôi thực tình không nên mở bản nhạc này.”
“Ô.” Giải quyết từng chuyện một đã. “Tuần trước tôi có gọi đến. Tôi tên là Rey, Luisa Rey. Anh nói anh có thể tìm một bản ghi âm ít được biết đến của Robert Frobisher cho tôi, nhan đề là Lục tấu Vân đồ. Nhưng khoan nói chuyện đó đã. Tôi cũng phải sở hữu bản nhạc này. Tôi phải có nó. Anh biết cảm giác đó mà. Nó là gì nhỉ?”
Anh nhân viên chìa hai cổ tay ra như chờ một còng tay tưởng tượng. “Lục tấu Vân đồ của Robert Frobisher. Tôi nghe thử để đảm bảo đĩa không bị trầy. Ô, tôi nói dối đấy. Tôi nghe vì tôi là nô lệ của trí tò mò. Không hẳn giống phong cách Delius, nhỉ? Tại sao các công ty không đầu tư cho những bản ghi âm quý giá thế này, thật là tội ác mà. Đĩa nhạc của cô còn ở trong tình trạng mới tinh, tôi rất vui mừng thông báo điều này.”
“Tôi đã nghe nó ở đâu rồi nhỉ?”
Chàng trai trẻ nhún vai. “Ở Bắc Mỹ còn lại không quá năm, sáu bản đâu.”
“Nhưng tôi biết nó. Tôi khẳng định với anh là tôi biết nó.”