- 2 - 24 – x – 1931.-Sixsmith,
Sao anh không trả lời thư? Nghe đây, tôi thực lòng biết ơn anh, nhưng nếu anh nghĩ tôi sẽ ngày ngóng đêm mong thư anh xuất hiện, thì e rằng anh đã lầm to rồi đấy. Làm vậy là vô cùng đáng ghét, đáng ghét như ông bô đạo đức giả của tôi vậy. Tôi có thể hủy hoại ông ta. Ông ta đã hủy hoại tôi. Trông chờ đến ngày tận thế là thú giải trí lâu đời nhất của nhân loại mà. Dhondt nói chí phải, tiên sư cha đôi mắt Bỉ của ông ta, tiên sư cha tất cả những đôi mắt Bỉ. Adrian sẽ vẫn còn sống nếu “nước Bỉ nhỏ bé can trường” chưa bao giờ tồn tại. Ai đó nên biến đất nước tí hon này thành một cái hồ khổng lồ rồi ném kẻ sáng lập ra nước Bỉ xuống đó, trói chân hắn vào tượng nữ thần Minerva. Nếu hắn nổi lên thì hắn có tội. Chọc que cời nóng xuyên cặp mắt trời đánh của bố tôi! Hãy kể tên một người. Làm đi, hãy kể cho tôi tên chỉ một người Bỉ nổi tiếng xem nào. Ông ta có nhiều tiền hơn cả Rothschild, nhưng ông ta có chịu nhả cho tôi một xu nào không? Đáng thương, thật là đáng thương. Thật Thiên Chúa Giáo làm sao khi từ tôi mà không cho tôi được lấy một đồng? Chết chìm là còn quá tốt với ông ta đấy. Dhondt nói đúng, tôi e là thế. Các cuộc chiến không bao giờ được chữa lành, chúng chỉ thuyên giảm trong vài năm mà thôi. Tận thế là điều mà chúng ta muốn, vì vậy tôi e rằng Tận thế chính là thứ chúng ta sẽ nhận được. Đấy. Biến nó thành âm nhạc đi. Trống lục lạc, chũm chọe và một triệu chiếc kèn trumpet, nếu anh đủ tử tế để làm. Trả lại cho lão già khốn nạn bằng chính âm nhạc của tôi.
Giết tôi đi.
Thân ái,
R.F.
Zedelghem.
29 – x – 1931.
Sixsmith,
Eva. Vì tên nàng đồng nghĩa với cám dỗ: còn gì tiến gần đến gần cốt lõi của con người hơn? Vì tâm hồn nàng bơi trong đôi mắt nàng. Vì tôi mơ thấy mình chui qua lớp màn nhung đến phòng nàng, mở cửa vào, ngân nga cho nàng một giai điệu rất – rất – rất đỗi dịu êm, khiến nàng đứng bằng đôi chân trần trên chân tôi, áp tai vào tim tôi và chúng tôi nhảy điệu waltz như người rối dây. Sau đó chúng tôi hôn nhau, nàng nói, “Vous embrassez comme un poisson rouge!” và trong những tấm gương sáng ánh trăng, chúng tôi chìm đắm yêu đương với tuổi trẻ và nhan sắc của mình. Vì trong suốt đời tôi, những người phụ nữ tinh tế, ngốc nghếch đã tự cho họ cái quyền hiểu tôi, chữa trị cho tôi, nhưng Eva biết tôi là vùng đất hoang, và nàng khám phá tôi không vội vã, như anh đã từng. Vì nàng săn chắc như một người con trai. Vì nàng mang mùi hương hạnh nhân, mùi cỏ non. Vì nếu tôi mỉm cười trước tham vọng của nàng trở thành một nhà Ai Cập học, nàng sẽ kín đáo đá vào ống quyển tôi dưới bàn. Vì nàng khiến tôi nghĩ về một điều gì đó khác ngoài bản thân mình. Vì ngay cả lúc nghiêm nghị nàng vẫn tỏa sáng. Vì nàng thích những buổi chiếu phim du thám hơn Ngài Walter Scott, thích Billy Mayerl hơn Mozart và không phân biệt được cung Đô trưởng với Cảnh sát trưởng. Vì tôi, chỉ có tôi, mới nhìn nụ cười của nàng thoáng trước khi nó hiện ra trên khuôn mặt nàng. Vì Hoàng đế Robert không phải là người tốt – phần tốt nhất của hắn đã được trưng dụng cho âm nhạc chưa biểu diễn của hắn mất rồi – nhưng nàng vẫn ban cho tôi nụ cười hiếm hoi nhất của mình. Vì chúng tôi lắng nghe tiếng chim cú muỗi. Vì tiếng cười phun trào ra từ cái lỗ phun trên đầu nàng và bắn tung tóe khắp buổi sáng. Vì một người đàn ông như tôi chẳng biết làm gì với “nhan sắc” vật chất này, nhưng nàng vẫn ở đây, trong những ngăn cách âm của trái tim tôi.
Thân ái,
R.F.