← Quay lại trang sách

Chương 1

Tôi đang bị vùi trong một vũng bùn đủ sắc màu hỗn độn.

Nhưng tôi biết, đó chỉ là một giấc mơ. Tôi thả mình trôi trong đó, xung quanh là dòng bùn hòa trộn với nhau tạo nên những hoa văn rối rắm và chói lọi.

Thi thoảng, có những vệt màu nổi lên thành hình thù hẳn hoi. Mỗi lúc như thế, tôi lại cố tìm quyển vẽ phác thảo nhưng tay ngập trong bùn, không thể cử động được. Đến là bực. Mà kể ra, cứ mặc cho bản thân chìm trong đống màu sắc này cũng hay. Khoái cảm ấy gần giống như khi nhịn tiểu. Đang bập bềnh, chìm nổi trên mặt bùn thì màu chợt bắn tóe ra tứ phía.

Tiếng rung trầm trầm kéo ý thức tôi về với hiện tại. Tôi quờ quạng theo phản xạ nhưng các ngón tay chỉ chạm thấy mặt ghế xô pha thô ráp.

Phải mất một lúc tôi mới nhớ ra điện thoại di động đã để trên bàn ăn. Nó đang tiếp tục rung, âm thanh tàn nhẫn đó khoan thẳng vào đầu óc còn lơ mơ lúc sáng sớm của tôi. Tôi chẳng buồn nhỏm dậy. Để chế độ rung rồi mà vẫn inh cả tai.

Đồng hồ treo tường chỉ hơn 7 giờ sáng. Ánh sáng trong veo lọt qua khe rèm, còn vương sắc xanh nhạt nhòa của bóng đêm. Rốt cuộc tôi cũng tỉnh táo trở lại. Gọi điện vào giờ này chỉ có thể là anh Shinji. Hẳn anh vừa xong ca trực nên nổi hứng gọi.

Vẫn nằm ườn trên ghế xô pha, tôi đưa mắt nhìn Akihito đang đứng trước cái bếp ga trong gian bếp mở, quay lưng lại tôi. Mùi thịt xào hành thơm ngào ngạt. Hôm nay lại có món shogayaki[1] rồi. Người ta thường bảo, đàn ông toàn nấu những món chỉ cần một cái chảo rán là xong, nhưng trong năm năm chung sống, thói quen của anh không hề thay đổi, ngày nào cũng tự tay làm cơm hộp. Anh siêng năng đến mức các bà các cô ở chỗ làm đều mến mộ.

Mùi mỡ sôi xèo xèo khiến tôi buồn nôn, cơ thể cũng bị đánh thức. Nhắc mới nhớ, từ hôm qua đến giờ tôi chưa ăn gì.

Điện thoại trên bàn vẫn rung, Akihito vừa mở nắp nồi cơm điện vừa nhắc:

“Em không nghe à? Nhỡ có việc gì thì sao?”

Làm sao tôi nhận điện trước mặt Akihito được. Thể nào tôi cũng nổi trận lôi đình với Shinji, vì anh toàn gọi điện vào những giờ oái oăm.

Anh Shinji thường tỏ thái độ bực bội mỗi khi tôi gọi điện bất ngờ, nhưng lại tự cho mình cái quyền thích lúc nào gọi lúc đó. Chắc anh nghĩ chỉ người có gia đình như anh mới cần giữ gìn, còn người sống chung với bạn trai như tôi thì chẳng cần ý tứ.

“Cả biên tập lẫn thiết kế chẳng ai đi làm sớm thế này, chắc lại điện thoại quấy rối. Gần đây em cũng hay nhận được email làm phiền.”

“Tại em không chịu đổi địa chỉ hòm thư đấy. Dạo này tên em xuất hiện nhiều trên truyền thông, hay em thử đổi xem?”

“Chắc thế…”

Nghe câu trả lời qua loa ấy, Akihito ngoái đầu lại, hơi giơ chiếc thìa xới cơm về phía này, tôi lắc đầu. Tuy dạ dày rỗng tuếch, nhưng thần kinh căng thẳng khiến tôi chẳng thiết ăn. Làm việc thâu đêm luôn là thế.

“Em minh họa xong cho tạp chí bói toán rồi à?”

Akihito hỏi, sau khi liếc bảng danh sách công việc treo trên tường. Trên đó mới xuất hiện thêm một dấu gạch chéo màu đỏ.

“Ừm, vừa kịp. Ai ngờ vẽ các cô gái tượng trưng cho mười hai cung hoàng đạo lại mệt đến thế. Em không thích vẽ theo đúng hình dung của mọi người nên lúc gửi phác thảo đi thì bị chê là chẳng giống gì cả, phải sửa lại hết. Anh nghĩ mà xem, Sư Tử thì phô trương, Bảo Bình thì điềm tĩnh, vậy chẳng hóa ra sinh vào tháng nào thì tính cách đều được hình thành từ trước rồi à? Làm gì có chuyện đó, phải không? Ấy thế mà…”

“Ừm…”

Akihito gật đầu nhưng vẫn đứng quay lưng lại khiến tôi phải nuốt luôn những lời chưa kịp nói. Dừng thôi, nói tiếp anh sẽ cho rằng tôi đang than vãn mất. Tôi nhìn xuống, cạo cạo những vệt màu vẽ dính trên đầu ngón tay. Màu bong ra thành bụi.

Khóc lóc, kêu ca về công việc chỉ là một cách giải tỏa, nhưng Akihito lại nghĩ tôi muốn xin anh lời khuyên. Dù hiểu tính nghiêm túc quá mức của anh nhưng cứ mỗi lần bị góp ý là tôi lại tự ái. Thêm nữa, anh cứ ra vẻ thấu hiểu làm tôi đâm nghi ngờ, có thật anh hiểu tôi đang muốn nói gì không? Và khẩu chiến sẽ nổ ra. Hoặc tôi khai hỏa trước, “Akihito chẳng hiểu gì hết,” hoặc Akihito, “Anh không biết gì về nghề minh họa, được chưa?” Sau vài lần đôi co như thế, chẳng ai bảo ai, chúng tôi chủ động tránh đề tài này.

Tuy không đả động đến nhưng Akihito vẫn theo dõi tiến độ làm việc của tôi. Chỉ có thế, không hơn không kém.

“Em xong việc rồi thì ăn gì đi, làm nghề tự do cũng phải sinh hoạt điều độ chứ. Để anh đi hâm sữa cho em nhé.”

Anh toàn nói những lời chuẩn mực như thế.

Nghe tới ba chữ “nghề tự do”, tôi đang gật đầu bỗng khựng lại. Nghề tự do - cảm giác như cái từ ấy bao hàm đủ cả luộm thuộm, bê bối, quái gở, phản xã hội. Người đời cứ thích gán hết những đặc tính này cho chúng tôi, họ cho rằng làm nghề tự do là nhàn cư vi bất thiện, là kỳ quặc. Mỗi lần bị dùng từ đó, tôi lại thấy chạnh lòng.

Có lần Akihito bảo tôi nhạy cảm quá, anh chỉ nói vậy thôi. Tôi cũng muốn xem như anh đang quan tâm đến mình rồi quên luôn câu chuyện, nhưng đằng này lời của anh chẳng giải quyết được gì, toàn làm tôi thêm bực bội.

Giờ tôi chẳng còn hơi sức để xét nét từng câu chữ của anh nữa, chỉ biết mỉm cười.

“Không cần đâu, cảm ơn anh. Đằng nào em cũng phải đợi bên chuyển phát nhanh đến nhận hàng. Giờ ăn vào thì em lăn ra ngủ mất.”

Vẫn nằm trên ghế, tôi nhìn lên trần nhà.

Khu chung cư này có trần rất cao, tuy không ấm nhưng không gian thoáng đãng dễ chịu.

Tôi với lấy cái rổ nhỏ để cạnh xô pha, xé một chiếc kẹo mật ong cho vào miệng. Lúc nào tôi cũng chuẩn bị sẵn bánh kẹo, các loại hạt hay hoa quả sấy để khi bận rộn chỉ cần ăn bằng một tay.

Tôi nhắm nghiền mắt lại. Đôi mắt mệt mỏi bắt đầu nhức nhối. Vị ngọt sắc lan tỏa trong miệng, ý thức tôi cũng từ từ bị cuốn trôi. Bên trong mí mắt, các màu sắc bay tứ tán.

Đột nhiên, máy nướng bánh kêu inh ỏi.

Mở mắt ra, tôi thấy Akihito đang lấy bánh mì nướng xếp ra đĩa rồi đi về phía bàn ăn, cầm chiếc cốc lớn trên tay. Hương cà phê bay khắp phòng từ lúc nào. Vừa lắng nghe tiếng phết bơ lên bánh mì nướng rào rạo, tôi vừa lơ mơ ngủ. Những người nghiêm chỉnh chấp hành giờ giấc đi làm chắc sẽ thấy tôi là một kẻ chây lười.

Thế nhưng, thời điểm vừa hoàn thành công việc là lúc thư thả nhất. Tôi không thể ép mình làm gì đó ngay để khỏi lãng phí thời gian được.

“Anh đi đây.”

Một lần nữa, ý thức của tôi lại bị kéo về hiện tại. Cứ ngỡ mới mấy chục giây, thì ra, hai mươi phút đã trôi qua.

Akihito đang nhìn tôi, anh đứng trước cửa nhà, ba lô đeo trên vai. Mỗi ngày anh đều đạp xe nửa tiếng để đến chỗ làm. Hình như sắp ba mươi tuổi nên anh bắt đầu có ý thức vận động nhiều hơn. Năm sau là tròn ba mươi, hơn Akihito một tuổi mà tôi vẫn không muốn vận động cơ thể.

“Anh đi cẩn thận.”

Tôi vẫn nằm trên ghế nói vọng ra thì bị anh nhắc, “Em ngủ thì lên giường đi.” Dù biết rõ có nói cũng vô ích nhưng Akihito vẫn nói cho phải phép.

Anh đi rồi, tự nhiên tôi tỉnh táo hẳn. Đã dậy thì ngâm mình trong bồn tắm rồi mát xa cái nhỉ. Vừa đứng dậy vươn mình, tôi vừa hít thở thật sâu.

Tôi xả nước vào bồn, nhỏ thêm mấy giọt tinh dầu hương thảo vào nước nóng đang bốc hơi nghi ngút. Mùi thảo mộc xộc thẳng lên mũi khiến tôi mơ hồ cảm thấy mọi thứ trở nên rõ ràng hơn.

Lúc trở lại phòng khách, một cốc cà phê sữa đã được để sẵn trên bàn. Vừa thầm cảm ơn Akihito tôi vừa cho cốc vào lò vi sóng. Trong lúc đợi cà phê ấm lên, tôi với tay lấy điện thoại.

Cuộc gọi nhỡ không phải của anh Shinji mà từ một số lạ. Có cả một email, cũng từ địa chỉ lạ. Tôi đưa tay vén rèm cửa rồi mở ra đọc: Chúc quý khách luôn an khang thịnh vượng. Anh hay đi Kansai[2] nên rảnh thì tụ tập nhé.

Trong tích tắc, đầu óc tôi trống rỗng. Tôi hấp tấp nhìn tiêu đề email.

Haseo.

Bất giác tôi đọc to cái tên ấy, tay bấu chặt lấy mép rèm cửa tự bao giờ. Ánh nắng lọt qua khe hở, vẽ lên mặt bàn các đường sáng.

Nheo mắt trước ánh sáng chói lòa của ngày mới, tôi đọc lại email. Vẫn cái giọng điệu cợt nhả, ngay đến mấy lời thăm hỏi như “Lâu quá không gặp” hay “Khỏe không” cũng chẳng có.

Rồi cả lời cuối cùng.

“Muộn mấy anh cũng vẫn gọi.”

Giọng nói ấy đã từng vang liên hồi bên tai tôi vào cái thuở bay bổng chưa biết mình là ai, chơi vơi giống như trong giấc mơ ban nãy. Trầm khàn, cộc lốc mà đầy trìu mến.

Nhớ quá.

“Haseo.”

Tôi thì thầm tên anh thêm lần nữa để nhớ ngày xưa mình gọi cái tên ấy như thế nào.

Khi tôi tỉnh dậy sau giấc ngủ say, trời đã sâm sẩm tối. Mặt trời đang chìm xuống đỉnh phía Tây của những dãy núi bao quanh thành phố Kyoto này, nhưng chỉ thấy căn phòng nhuộm màu bóng tối, không có sắc đỏ hoàng hôn.

Đảo mắt nhìn quanh, trong giây lát tôi không biết mình đang ở đâu. Chắc tại trước khi ngủ tôi đã nghĩ về căn phòng của Haseo.

Tôi không trả lời email của anh. Chẳng thể tìm được ngôn từ để diễn đạt cảm xúc của mình. Sau ngần ấy năm, chỉ có một email này. Hồi xưa hai đứa có nhắn tin qua lại bao giờ không nhỉ? Không, chắc chắn là rất ít, bởi lúc nào chúng tôi cũng ở bên nhau.

Hồi ấy, tôi là sinh viên khoa Nhân văn. Học hành nhàn nhã lắm, chỉ cần đi học những môn bắt buộc như Ngôn ngữ, còn lại chủ yếu giết thời gian bằng việc làm thêm hoặc tham gia các hội nhóm. Haseo thì luôn ở lì trong phòng. Những ngày không phải đi làm thêm, tôi đều sang phòng anh chơi cho đến tối mịt.

Căn phòng bê tông kín mít, trên tường dán đầy áp phích quảng cáo phim và tranh ký họa các diễn viên nước ngoài do Haseo vẽ. Góc phòng dựng hình nộm một con ếch to tướng của hiệu thuốc bị ai đó chôm về lúc say xỉn cùng với cái biển cảnh báo màu vàng của công trường xây dựng nào đó. Cạnh ti vi là hàng chồng băng đĩa phim, trong căn phòng tối mờ mờ ấy lúc nào cũng mở phim Âu Mỹ.

Tôi chăm chú nhìn Haseo đang nằm xoay lưng ra trên chiếc giường ẩm thấp. Tấm lưng mảnh dẻ trông thư thái kỳ lạ giữa hàng đống gạt tàn và lon cà phê vây quanh.

Đám sinh viên nam đều đặn ào đến, nhấn chìm căn phòng trong tiếng mạt chược và tạp chí truyện tranh, rượu và khói thuốc. Thỉnh thoảng tôi cũng bò ra khỏi giường để nhập hội mạt chược. Nếu ai đó chuẩn bị ghé cửa hàng tiện lợi, muốn gì chỉ cần nói là xong. Haseo chẳng bao giờ để ý có ai trong phòng mình. Những lúc anh thình lình biến mất, thường là đi làm thêm, khi về sẽ mang theo một túi đầy bánh kẹo mua ở siêu thị, nào là pút đinh kem trứng, nào là bánh su kem đưa cho mọi người và bảo, “Ăn thoải mái.”

Ngày ấy tôi còn chưa tròn hai mươi tuổi, thế mà đã tuyệt vọng với cánh mày râu. Tôi thờ ơ với những cậu trai sàn tuổi chưa lớn hết, coi thường những người đàn ông đứng tuổi đã quá trải đời. Cái thời nông nổi ấy, tôi sẵn sàng lên giường nhưng thấy phiền phức thì sẽ đá luôn không thương tiếc. Tôi chẳng hề biết che giấu suy nghĩ thật của mình, cứ thế vô tình làm tổn thương người khác rồi lại chìm trong tuyệt vọng và hằn học với bản thân.

Thế mà chẳng hiểu sao tôi lại thấy thoải mái khi ở trong phòng Haseo. Đó là nơi duy nhất tôi ngủ ngon lành. Dù đắp chung chăn với cơ thể nồng mùi xác thịt ấy, tôi vẫn an tâm như một đứa em đang nằm cạnh ông anh trai.

Lần đầu gặp nhau, Haseo đang là sinh viên năm ba, vừa qua tuổi hai mươi.

Trong mắt cô sinh viên năm nhất mới ra ở riêng như tôi, chàng trai ấy chín chắn và điềm tĩnh đến kỳ lạ. Nhưng thực ra, tâm hồn Haseo hồn nhiên như một cậu học sinh tiểu học. Nước da ngăm đen, hàm răng sáng bóng, nụ cười thường trực, anh hay nhả khói thuốc qua khóe môi đang nhếch lên.

Dù gắn với nhau như hình với bóng nhưng hai chúng tôi không hề có quan hệ yêu đương. Một giây cũng không.

Tôi đứng dậy, lấy điện thoại đang sạc dở. Một cuộc gọi nhỡ của Haseo lúc 12 giờ hơn. Chắc là giờ nghỉ giải lao. Thế mà bảo là gọi muộn. Tôi vừa cười vừa nghĩ, cái tính nóng vội của anh chẳng thay đổi gì cả.

Đúng lúc ấy điện thoại rung. Chẳng thèm nhìn màn hình, tôi ấn nút nghe rồi áp vội vào tai.

“Alô?”

Là anh Shinji. Tôi khẽ thở dài, nhịp tim cũng dần ổn định.

“Alô.”

“Em nghe đây. Xin lỗi nhé, em vẫn còn ngái ngủ. Sao thế?”

“Em bận việc à?”

“Không, em vừa hoàn thành bản thảo và gửi đi sáng nay. Giờ đang đợi phản hồi. Anh thì sao?”

“Lâu lắm mới được hôm phòng bệnh vãn người thế này nên khám xong sớm, chắc khoảng một tiếng nữa là anh được về. Mình đi ăn tối nhé. Anh đến đón.”

Anh nói luôn một mạch vì đoán chắc tôi sẽ không từ chối, vẫn kiểu ép uổng như mọi khi. Nhưng tôi không khó chịu với cái tính ấy.

“Anh cứ mạnh miệng đi rồi thể nào cũng lại đến muộn cho xem.”

“Đã bảo hôm nay sẽ ổn mà.”

Vừa dứt lời thì tiếng điện thoại nội bộ trong bệnh viện reo lên.

“A, xin lỗi em, điện thoại của y tá. Thế nhé, đến nơi anh gọi.”

“Không cần lên tận nhà em đâu, anh cứ đợi dưới dốc là được.”

Thay cho lời đáp của anh là những tiếng tút dài. Tôi nhìn màn hình và nhận ra, giờ làm của Akihito cũng chỉ còn khoảng một tiếng.

Không vấn đề gì, chịu khó ra khỏi nhà sớm một chút rồi ghé vào một quán quanh đây ngồi tạm là xong. Anh Shinji là trùm cao su. Có lần tình trạng bệnh nhân chuyển biến đột ngột, anh chẳng thèm liên lạc gì, cho tôi leo cây tận ba tiếng đồng hồ.

Tôi nhỏm dậy bật đèn. Nhìn các ngón tay lem nhem với những chiếc móng bị cắt cụt ngủn, tôi nghĩ bụng, chắc phải sơn mấy màu tươi tắn hơn mới được.

Trong lúc đợi móng tay khô, tôi tranh thủ kiểm tra thư điện tử. Tôi dán mi giả che mí mắt bị sưng, lấy máy uốn nhẹ tóc rồi trang điểm cẩn thận theo tạp chí thời trang rút ra từ đống hộp Amazon chất đầy ở góc phòng.

Loáng cái một tiếng rưỡi đã trôi qua. Tôi vội vàng thay quần áo, để lại cho Akihito một mảnh giấy nhắn: Có thể sáng mai em mới về, rồi ra khỏi phòng. Cứ nộp xong bản thảo là buổi tối tôi sẽ ra ngoài chơi. Một phần do tâm trạng phấn khích không ngủ được, phần nữa khi sáng tác tôi hay nhốt mình trong nhà không gặp ai. Sau chuỗi ngày như thế, chỉ đi chơi mới có thể xốc lại tinh thần. Một quán bar quen hay phố xá náo nhiệt đều được, tôi chỉ muốn buông mình vào nơi không có bất cứ vết tích nào của bản thân. Có lẽ hiểu tâm trạng đó nên Akihito chưa bao giờ nhiếc móc gì kể cả tôi có đi qua đêm. Anh chỉ lo lắng cho sức khỏe của tôi.

Không cứ khoản chơi bời, việc gì Akihito cũng rất thoải mái với tôi. Những người bạn đã lập gia đình thường bảo “Cưới rồi thì chẳng được thế nữa đâu”, vế tiếp theo chắc chắn sẽ là “Mấy ai có diễm phúc như cậu, người yêu dịu dàng lại biết thông cảm”, giọng đầy vẻ ghen tị. Tôi không nói mà chỉ nghĩ thầm trong đầu, nếu thật sự các cậu bất mãn với chồng thì sao không chia tay rồi kiếm một anh chàng khác đi?

Chẳng lẽ lúc nào cũng phải chịu đựng, chiều theo đối phương, không được làm điều mình muốn mới là cao thượng?

Tôi hài lòng với cuộc sống hiện tại. Chia đôi tiền sinh hoạt, quan hệ hai bên bình đẳng, vô cùng thoải mái.

Ngoài trời đã tối đen. Vừa xuống tầng một, mùi nước hầm quyện với mùi dầu vừng xào thức ăn xộc vào mũi tôi. Cảm giác bất an bỗng ập tới. Phải chăng con người không được phép chỉ sống theo mong muốn của bản thân? Đến khi già rồi, liệu tôi có phải chịu cuộc đời cô quạnh như một hình phạt? Tôi khẽ lắc đầu. Không thể nào. Cứ rời khỏi công việc là tôi lại nghĩ quẩn về tương lai.

Tôi đi xuống con dốc phía trước chung cư. Quận Sakyo tôi đang ở tuy thuộc nội thành Kyoto nhưng vẫn rất nhiều cây cối, ngược dốc lên là sẽ đi vào sâu trong những ngọn núi đang bao bọc thành phố. Trong năm ngày tôi ru rú ở nhà, cây đã trút lá tự lúc nào.

Ánh đèn thành phố trải rộng trước mắt càng lung linh hơn trong không gian hanh hao, lạnh lẽo. Thu đã tàn thật rồi.

Vì quên mang găng nên tôi thọc tay vào túi áo măng tô và rảo bước. Tiếng gót giày khô khốc. Giá mà nhớ quàng thêm cái khăn len hay khăn lông thì ấm hơn.

Tiếng chuông điện thoại vang lên trong túi xách. Chắc là anh Shinji. Một là anh ấy gọi để báo đã rời khỏi bệnh viện, hai là gần đến nơi rồi. Tôi vừa bước nhanh hơn vừa loay hoay mở khóa túi bằng một tay. Tiếng chuông tắt ngấm. Đến lúc lôi được máy ra, định gọi lại thì chuông lại réo.

“Ô, chịu nghe rồi hả?”

Giọng nói oang oang ở đầu dây bên kia, tiếp theo là một tràng cười giòn giã.

“Haseo?”

“Ờ, nghe nói cô vẫn đang ở Kyoto phải không?”

“Anh nghe ai nói thế?”

Bị ảnh hưởng, tôi cũng nói to hơn làm người đàn ông trung niên ra dáng công chức vừa lướt qua phải ngoái lại nhìn.

“Horinouchi. Số điện thoại cũng là cô ấy đưa đấy, ai bảo mấy đợt họp mặt câu lạc bộ cô đều trốn biệt.”

Chị Horinouchi khóa trên là người bạn đại học duy nhất tôi còn giữ liên lạc. Chị tốt bụng, tính tình ôn hòa, thường quan tâm đến người khác.

“Nói thế chứ chắc chắn Haseo cũng chẳng thèm đến dự đúng không?”

“Anh đây thỉnh thoảng vẫn đi đấy nhé, còn liên lạc đều với Iwasa nữa.”

Iwasa. Tôi dừng bước, hình ảnh cái lưng gù gù, to bản hiện lên trong trí nhớ. Đó là anh chàng cùng khóa với Haseo nhưng trái ngược hoàn toàn, thông minh, hay mỉa mai, không nát rượu, không mạt chược. Chẳng biết có phải đều thuộc dạng dài lưng tốn vải nên hợp nhau không mà lúc nào cũng thấy hai người họ dính với nhau như hình với bóng. Đúng là chuyện hiếm thấy với kẻ thích hành động đơn thương độc mã như Haseo.

“Tuần trước anh có đi họp mặt, cứ nghĩ biết đâu lại gặp cô ở đấy.”

“Tại sao?”

“Vì anh nhìn thấy hình minh họa của cô trên tạp chí, với đọc vài bài báo mạng nữa. Cô em tôi đã trở thành tác giả vẽ tranh minh họa ăn khách rồi đấy. Thấy bảo cô còn được giải thưởng sách tranh tận bên châu Âu phải không? Hôm ấy cô ăn mặc rõ nền nã, còn búi tóc nữa, trông khác hẳn hồi xưa làm anh cười sặc cả nước bọt.”

“Lắm chuyện! Người ta phải tạo hình tượng cho hợp hoàn cảnh chứ!”

Quyển sách tranh tôi tự xuất bản năm ngoái bỗng dưng đoạt cả giải thưởng nước ngoài nên được báo chí nhắc đến chút ít. Tuy vậy, tiền thưởng chẳng đáng là bao, giải lại nhỏ nên tôi vẫn chưa nhận được lời mời xuất bản nào cho tác phẩm tiếp theo.

Lợi ích lớn nhất là tôi được nhiều nơi đặt hàng vẽ hơn và cũng bận rộn hơn. Nhưng trước lịch làm việc kín đặc ấy, Akihito không còn gần gũi tôi nữa, chúng tôi cũng chẳng có nhiều thời gian để thư giãn hay đi chơi cùng nhau. Bề ngoài tôi là một họa sĩ minh họa đắt khách, nhưng bên trong chỉ là một cô gái sống cuộc sống tẻ nhạt, luôn nhốt mình trong nhà mải miết đuổi theo các hạn nộp bài. Từ lúc minh họa trở thành công việc chính, tôi rất biết ơn lượng đơn đặt hàng đều đặn của các tạp chí nhưng dù sao cũng chỉ là những thứ tủn mủn, một tháng mà không nhận trên mười đơn thì không đủ tiền sinh hoạt. Hơn nữa, tạp chí là thứ người ta đọc rồi sẽ quên ngay. Thực lòng mà nói, tôi chỉ muốn dành nhiều thời gian hơn cho tác phẩm của riêng mình. Tuy rằng đã có chút tiếng tăm nhưng tôi chưa cảm thấy thỏa mãn, cả về tư cách lẫn tinh thần của một họa sĩ.

Những người đọc báo rồi hỏi thăm chẳng bao giờ chịu hiểu cho nỗi khổ đó của tôi, chỉ nói được vài ba lời động viên lấy lệ như “Vất vả quá nhỉ,” hay “Cố lên nhé.”

Bởi thế, với những lời chúc mừng, tôi thường chỉ mỉm cười.

“Cũng biết tính toán đấy chứ. Không sao, biết tham lam là tốt.”

“Rồi, thế anh cần gì?”

“Hử?”

“Cần gì ở em ấy. Chắc chắn có việc nhờ vả nên anh mới gọi chứ.”

Vài giây trôi qua, giọng cười ngốc nghếch ấy lại vang lên.

“Cô chẳng thay đổi gì cả. Được rồi, anh sắp đi công tác đến chỗ cô.”

“Rồi sao?”

“Gái.”

“Hả?”

“Giới thiệu cô nào đấy cho anh. Lúc đi công tác anh rảnh rang lắm. Tranh thủ chọn lấy một cô vợ Kyoto.”

Câu chuyện sau bao nhiêu năm hóa ra chỉ có thế. Tôi nhẹ cả người khi thấy sự tếu táo của Haseo vẫn như xưa. Sao mình lại phải căng thẳng nhỉ? Tôi mau miệng đáp lại.

“Không vấn đề gì. Yêu cầu thế nào?”

“Yêu cầu thế nào là sao?”

“Thì đó, con gái kiểu dễ dãi, kiểu cá tính hay kiểu tiểu thư; ngực bự hay eo thon nữa? Nào nào, chắc chắn anh phải có sở thích riêng chứ, cho em chút thông tin đi!”

“Cái gì thế, đừng nói cô kiêm luôn cả nghề tú bà nhé.”

“Anh bắt người ta giới thiệu còn gì? Làm thế không phải một lần xong luôn, vui vẻ cả làng à, rõ lắm chuyện!”

Im lặng. Rồi có tiếng Haseo đáp:

“Cô vẫn như xưa, chẳng ra làm sao cả.”

Dù chỉ qua điện thoại, tôi vẫn cảm nhận được âm thanh đượm vẻ dịu dàng. Bỗng nhiên ngực tôi thắt lại. Từ lúc rời xa Haseo, quanh tôi chẳng có ai giống anh nữa, cư xử thô lỗ mà nói năng vô cùng trìu mến.

“Thôi, đành chọn cô em vậy. Cuối tuần này rảnh không?”

“Đành? Anh nghĩ đang nói chuyện với ai vậy?”

“Với Kanna.”

Nghe anh gọi tên bằng cái giọng khàn khàn nhỏ nhẹ giống hệt thuở xa xưa ấy, tôi rùng mình.

“Cô đã thành một người phụ nữ tốt rồi chứ?” Tiếng cười thật êm.

“Ai biết thế nào mới là tốt?”

“Miệng lưỡi vẫn đành hanh như ngày nào nhỉ?”

Haseo chẳng bao giờ nổi giận. Dù đàn em như tôi nói năng vô phép hay cố tình chọc giận đi nữa, anh cũng chỉ cười xòa. Ngay cả điểm ấy cũng chẳng hề thay đổi.

Haseo nói lướt cho tôi lịch trình làm việc của anh. Vì không biết công việc anh đang làm nên tôi chẳng hiểu gì. Chỉ biết ba ngày nữa anh có tiệc đứng với các bác sĩ ở khách sạn Ritz-Carlton tại quận Umeda, Osaka, sau đó sẽ đến Kyoto. Mãi đến lúc anh hỏi “Chắc phải tầm 11 giờ anh mới đến nơi, không vấn đề gì chứ?”, tôi mới mở miệng nhắc lại.

“Các bác sĩ?”

“Ờ, bác sĩ. Anh làm trình dược viên cho công ty dược ở Toyama. Đối tượng khách hàng là các bệnh viện. Kiểu như anh phải đi thuyết trình về các loại thuốc ấy.”

“Anh đang ở Toyama à?”

“Ừ, nhưng đi công tác liên miên.”

Haseo và Toyama. Nghe chẳng liên quan. Tuy biết tên nhưng tôi chưa đến tỉnh ấy bao giờ, chỉ áng chừng được khoảng cách giữa Kyoto và Toyama. Dù gì cũng không thể hình dung nổi điểm chung giữa Haseo và địa danh ấy. Tôi nhớ mang máng Haseo quê ở Kyushu cơ.

Lần cuối gặp nhau, hình như Haseo có nói dự định sẽ đi đâu. Lúc tôi gần nhớ ra thì anh bắt đầu pha trò bằng cái giọng ê a.

“Này, không chừng anh sẽ cuỗm luôn cô em đấy. Ngay bây giờ.”

Haseo có cái tật là chọc ghẹo người khác mọi lúc mọi nơi. Chắc anh chỉ trêu thôi, nhưng đang nói điện thoại, không gặp trực tiếp nên cũng chẳng biết thật giả thế nào. Tôi ngẫm nghĩ rồi trả lời.

“Tại sao lại là bây giờ?”

“Thì giờ cô mới đủ lớn với anh chứ sao.”

“Không được đâu.”

Tôi khẽ cười. Cuối dốc là con đường nối với phía Bắc phố Shirakawa. Có một chiếc xe Prius trắng đỗ trước cửa hàng tiện lợi ở góc phố.

“Haseo không thể yêu em. Em không thể yêu Haseo. Em ngủ với ai cũng được, trừ anh.” Tôi cố tình ăn nói khó nghe.

“Ngủ với ai cũng được à? Cô cứ ăn nói kiểu này nên mới chẳng nên cơm cháo gì đấy, từ ngày xưa đã vậy.”

“Haseo cũng thế còn gì?”

Haseo chỉ lấp lửng “Ờ thì…” rồi cười. Tôi đứng lại đợi đèn đỏ. Ánh mắt tôi và anh Shinji giao nhau qua cửa kính xe. Tôi đưa tay lên vẫy.

“Bây giờ em đi gặp bạn một chút.”

“Đàn ông à?”

“Ừm, người tình.”

Haseo thở hắt ra, “Họa sĩ minh họa cặp kè với trai, một cảnh tượng chẳng ra làm sao cả.”

“Ờ đấy, thì sao? Haseo cũng muốn gặp em đấy thôi.”

Haseo cười khùng khục rồi kêu:

“Mắc ói. Ai mà thèm nhìn cái bộ dạng chán đời của cô.”

Ngực tôi từ từ giãn ra. Tôi cố tình nói thêm, “Thôi nhé.” Nghe anh “Ờ” rồi, tôi cúp máy.

Ngắt điện thoại xong, là lúc tôi sực nhớ lại lần cuối chúng tôi gặp nhau. Lúc ấy tôi cũng chia tay anh bằng câu “Thôi nhé”. Chẳng một lời từ biệt, chẳng hứa hẹn tái ngộ, mọi liên lạc đều bị cắt đứt. Cứ thế lại hay. Không hiểu sao bây giờ anh đột ngột nối lại quan hệ.

Vì đã trưởng thành?

Tôi bật cười khe khẽ. Haseo à, em vẫn y hệt ngày xưa, vẫn hoang mang với bản thân như thế. Chỉ tiến bộ chút ít về khoản nói dối thôi.

Trong bóng tối, đèn chuyển xanh. Tôi tiến về phía xe của anh Shinji. Gót giày gõ nên những âm thanh đùng đục dưới bầu không lạnh lẽo.

“Hôm nay em có chuyện gì vui à?”

Anh Shinji vừa quay tay lái vừa hỏi. Trong xe yên tĩnh và ấm áp, tự nhiên tôi lại thấy buồn ngủ. Ánh sáng rọi qua cửa kính như đang chiếu một bộ phim.

“Sao ạ?”

Nghe lời đáp cụt lủn đó, anh Shinji nhìn tôi, nói sang một chuyện hoàn toàn khác.

“Hôm nay em đến nhà anh không? Ở đấy thì chúng mình không phải vội vã gì cả.”

Tắc đường làm xe phải dừng lại.

“Vợ anh đem con về nhà ngoại rồi.”

“Lại nữa à?”

Tôi chán chường buột miệng. Anh Shinji lộ vẻ bối rối. Hễ thấy khuôn mặt điển trai ấy nhăn nhó tội nghiệp là lòng tôi mềm nhũn. Vừa đáng ghét, lại vừa đáng yêu.

Tôi biết anh Shinji từ hồi đi làm thêm công việc văn phòng ở một trường đại học. Anh là bác sĩ khám giờ hành chính tại bệnh viện trực thuộc đại học đó. Khuôn mặt góc cạnh không giống người Nhật rất hợp với bộ râu và mái tóc bù xù, trông anh nam tính mà ẩn chứa sự ngọt ngào. Khí chất của anh khác hẳn với các y sĩ trẻ tuổi mọt sách chỉ biết đến học.

Anh không được lòng mọi người ở viện lắm vì đã có gia đình mà vẫn đi lăng nhăng, song các đầu việc đều hoàn thành tốt, biết cách ứng xử, lại tình cảm; chẳng cô nào nỡ lạnh lùng trước khuôn mặt dễ thương khi lúng túng của anh.

“Thì đã bảo là bọn anh đang trục trặc mà.”

“Anh không cần nói mấy chuyện đó với em đâu.”

“Tại sao?”

Anh vươn tay chạm vào má tôi. Những ngón tay trượt từ vành tai xuống gáy. Tôi nắm lấy tay anh đặt lên đùi mình, siết chặt rồi nhoẻn cười. Đây là một trong những kỹ thuật tôi được dạy thuở còn đi làm tiếp viên bán thời gian ở quán bar. Đối với những khách hàng hay sờ mó thì không được đẩy ra một cách thô lỗ mà phải nắm tay họ thật chặt, không để họ tự do cử động. Làm thế mọi chuyện sẽ suôn sẻ. Trước khi trở thành người minh họa chuyên nghiệp, những việc tôi từng làm thêm nhiều không đếm nổi trên các đầu ngón tay.

“Anh phải chơi đúng luật chứ. Đôi bên không hỏi, không kể, không can thiệp vào chuyện của đối phương. Đến nhà nhau thể nào cũng có ngày bị lộ đấy.”

“Nói thật thì anh ly hôn lúc nào mà chẳng được. Còn em, bị phát hiện sẽ thành to chuyện à?”

Tôi chợt chạnh lòng. Akihito mà biết tôi đi ngoại tình thì mọi chuyện sẽ bung bét. Nhưng tôi giữ kín mối quan hệ với anh Shinji không phải vì sợ mất Akihito, chỉ là những chuyện tiếp theo sẽ rất phiền phức.

Ví dụ, bị bắt gặp đang ngồi trong xe anh Shinji như thế này, tôi chẳng thiếu gì lời nói dối để bao biện. Nếu tôi nói không muốn chia tay, Akihito cũng sẽ ra vẻ tin tôi, đương nhiên vẫn xảy ra cãi vã hoặc có lúc hai bên thấy khó xử. Tôi rất ghét khoảng thời gian đó, công việc đình trệ, không khí trong nhà bức bối. Chỉ mới tưởng tượng ra cảnh ngột ngạt ấy thôi là tôi đã thấy trĩu cả lòng.

Thỉnh thoảng tôi cứ nghĩ về mối quan hệ giữa “hai người”. Trong tình ái, có những khoảnh khắc rất khó thở vì chỉ có “hai người”, dù chuyện yêu đương tốt đẹp đến thế nào đi chăng nữa. Chắc chắn không phải riêng mình tôi mà mọi người đều thấy thế, nhưng kể cả bản thân có ý định buông tay thì cũng quyết không tha thứ nếu đối phương buông tay trước. Luôn luôn vật lộn với đống khó khăn ấy rồi làm mấy chuyện ngốc nghếch thừa thãi, tôi thấy mệt mỏi vô cùng.

Trong lúc tôi mải nghĩ miên man, anh Shinji bỗng rút nhẹ tay ra. Chưa kịp định thần, tôi đã bị kéo về phía anh. Nụ hôn sâu như hút lấy hơi thở. Cái lưỡi nóng hổi thoảng mùi bạc hà nhân tạo. Tính cẩn thận đến từng chi tiết của người đàn ông này khiến người ta vừa thấy khó chịu vừa thấy yêu thương. Mới nghĩ đến đó, lưỡi đã đan vào nhau làm người tôi mềm lả.

Thỉnh thoảng, anh Shinji chủ động giữ khoảng cách. Tính anh đồng bóng, bỗng nhiên lắm lúc tôi không thể nào liên lạc với anh. Thuở hẹn hò tôi còn cuống hết cả lên, mãi đến gần đây tôi mới nhận ra đó là hành động có chu kỳ, giống như phụ nữ đến tháng vậy. Cãi nhau với vợ cũng theo chu kỳ. Chuyện chỉ có thế, nhưng nhiều khi tôi vẫn không hiểu nổi những lời nói và hành động của anh.

“Khi nãy,” vừa rời môi anh đã lên tiếng, “Lúc đi xuống dốc em có nói chuyện điện thoại đúng không?”

“À, đấy là Haseo, đàn anh cùng câu lạc bộ của em.”

“Là đàn anh mà em gọi tên trống không thế à?”

“Không phải đâu, Haseo là họ. Chữ ‘Hase’ trong ‘Hasedera[3]’, ‘O’ trong ‘Osumesu[4]’ ấy.”

“Bạn đại học đúng không? Dù là họ nhưng mấy ai gọi đàn anh của mình cụt lủn như thế. Chắc hai người thân nhau lắm nhỉ? Thế anh ấy gọi Kanna là gì?”

“Cũng thế thôi, bằng họ.”

“Hóa ra em ghét tên của mình từ tận hồi đó.”

Anh Shinji vừa cười vừa lái xe bằng một tay.

“Nói là ghét cũng không đúng, chỉ là so với tên Aoi[5] thì họ Kanna nghe hay hơn hẳn. Aoi nghe nữ tính quá, em không thấy thoải mái. Em với Haseo cứ gặp nhau là lại ba hoa chích chòe giống kiểu học sinh tiểu học ấy.”

“Nhưng lúc ấy trông em vui lắm, nhìn rất khêu gợi. Hồi xưa lúc chúng mình mới bắt đầu qua lại, em cũng hay có vẻ mặt như thế.”

“Thế ạ?” Tôi đáp nửa vời. Anh Shinji hay lôi mấy chuyện kiểu này ra nói.

“Em đã cười còn gì.”

Lần đầu tiên chúng tôi đi ăn với nhau là khoảng một năm trước. Lúc ấy tôi đã nghỉ việc làm thêm ở trường. Ăn xong, lượn qua quán bar rồi cứ thế vào khách sạn.

Cả hai đều giả vờ say. Tôi nhớ mình còn nghĩ chắc anh đã quá quen với việc này rồi. Mà có lẽ anh cũng nghĩ về tôi như vậy. Bấy giờ, tôi biết anh Shinji đã kết hôn được gần hai năm, nhưng đến tận lúc ra về tôi cũng không đả động gì. Sau vài lần gặp gỡ, anh nói:

“Nếu tiếp tục thì mai này chúng ta sẽ chẳng thể xác định được quan hệ của mình là thế nào nữa, không có lợi cho cả hai. Chúng ta cứ làm bạn là hay nhất.”

Khi ấy cũng là buổi tối. Tôi và anh toàn gặp nhau vào những lúc bóng đêm đã nhuốm đen cửa sổ. Đúng là đồ láu cá. Tôi với anh có bao giờ là bạn, còn bày đặt đóng kịch. Chắc ý anh là bản thân đã có vợ con nên dù không muốn thì sớm muộn cũng phải chia tay, rồi ngầm ám chỉ chúng ta cứ tiếp tục mối quan hệ mập mờ này nhé. Rõ ràng anh chỉ muốn đẩy trách nhiệm quyết định cho đối phương. Chắc rất nhiều cô gái khác đã gật đầu trước câu nói này.

Gã đàn ông ngốc nghếch, quá coi thường phụ nữ.

Của đáng tội, tôi cũng ngốc chẳng kém gì anh ta. Không ngốc thì ai lại đi ngoại tình.

Nhưng tôi không chịu được khi bị coi thường như thế.

“Bác sĩ,” tôi nói, “Giấc mơ của em đã trở thành hiện thực.”

Bấy giờ tôi vẫn còn nói chuyện lịch sự và gọi anh là bác sĩ.

“Xuất bản được một quyển sách tranh do mình vẽ là ước vọng cả đời của em. Nhưng giấc mơ vừa thành hiện thực thì những niềm vui trong cuộc sống của em cũng theo đó biến mất. Đạt được giấc mơ không có nghĩa là kết thúc, miễn còn sống là còn phải đi tiếp. Dẫu thế, em vẫn phải giả vờ như đang tiếp tục thưởng thức những điều dịu ngọt. Âu cũng là công việc của kẻ đã chạm đến giấc mơ. Chỉ thế thôi mà em cũng phải cố gắng hết sức rồi. Chúng ta chẳng cần xác định rạch ròi làm gì, miễn là vẫn có công việc để kiếm sống.”

Tôi cười giả lả.

“Bác sĩ cũng thế phải không? Anh không thể bỏ mặc bệnh nhân để chạy theo tiếng gọi trái tim. Vì thế, dù có ngủ với anh bao nhiêu lần hay làm bất kỳ trò gì trong lúc quan hệ đi chăng nữa, em cũng không yêu anh và chẳng bao giờ có ý định chấp nhận rủi ro để đến với anh. Với kiểu người như em, anh không cần mất công vạch ranh giới làm gì.”

Anh Shinji im lặng nhìn tôi, đầy nghi hoặc, chẳng biết có cảm thấy nhục nhã hay bị công kích khi nghe tôi huỵch toẹt ra như vậy hay không. Một lúc lâu sau, anh mới nói như để lấy lại thế chủ động, “Nếu em muốn thế thì chúng mình chơi bài ngửa với nhau nhé.” Đã là con người, ai cũng có khao khát chinh phục. Nhu cầu đó ở anh Shinji mạnh mẽ gấp hàng chục lần những người đàn ông khác. Một lần tiếp xúc thân thể là đủ để tôi nhận ra điều đó.

“Em là người phụ nữ đầu tiên nói với anh những lời như thế.”

Tôi nhìn vào kính chắn gió và mỉm cười với anh.

“Bấy giờ em cũng nhận ra một điều.”

“Điều gì?”

“Hình như anh Shinji coi việc giường chiếu là hành vi bạo lực.”

Tôi kín đáo liếc nhìn hàng ghế tối phía sau. Ghế dành cho em bé vẫn để nguyên. Việc này chẳng khiến tôi thấy tủi thân. Tôi không hề trông đợi ở anh thứ hạnh phúc nửa vời như thế.

Tôi nhìn vào mắt anh Shinji, nói tiếp.

“Biết làm sao được, khi ấy anh đã nhấn mạnh, anh cần bảo vệ vợ con nên chẳng thể coi vợ mình là đàn bà được nữa. Không làm tình với người mình cần bảo vệ, suy ra ngủ với nhau sẽ thành hành vi bạo lực rồi! Chắc là em hợp với khuynh hướng bạo lực.”

“Em lý luận kiểu gì cực đoan thế?”

Cuối cùng thì hàng xe cũng bắt đầu nhúc nhích.

“Rõ ràng,” tôi đáp rồi nhìn ra ngoài. Tôi thích ngắm ánh đèn lóe lên trong bóng đêm. Dư ảnh của ánh sáng vẽ nên những hình dạng thật đẹp. Tôi gí ngón tay vào kính cửa sổ, chạm vào thứ ánh sáng lạnh lẽo ấy. “Em cũng không ghét khi bị tổn thương.”

Tôi biết bản thân rất dị thường.

Người ta có thể chê trách hành động của tôi là ghê tởm, không chứa đựng chút cảm xúc chân thành đẹp đẽ nào. Chính vì biết rõ nên tôi tự tin có thể che giấu đến cùng, và cũng vì biết rõ nên từng câu nói, từng ánh mắt của anh, tôi đều cảm thấy đầy kích thích.

“Đúng là em đã thay đổi thật rồi.”

Anh Shinji vừa thì thầm vừa đổi hướng xe.

Sau cú điện thoại đó, Haseo không liên lạc lại với tôi. Cả địa điểm lẫn giờ hẹn đều chưa được quyết định, ba ngày cứ thế trôi qua.

Chị Horinouchi gửi cho tôi một tin nhắn xin lỗi vì đã lỡ cho anh Haseo số điện thoại của tôi. Tôi vừa nhắn: Anh ấy gọi cho em rồi. Sắp tới bọn em sẽ gặp nhau, thì chị gọi lại ngay.

“Em ổn chứ?” Chị hỏi bằng giọng Kansai. Sau khi tốt nghiệp chị làm việc luôn ở Osaka, các đợt họp mặt nhóm chủ yếu do chị đứng ra sắp xếp.

“Lúc nào chị cũng có cảm giác thời đại học anh Haseo thích em đấy. Gần đây nói chuyện mới biết hồi xưa em hay đến phòng anh ấy chơi. Chị giật cả mình. Hồi đó hai người không có gì thật à?”

“Chẳng có gì cả. Chắc tại anh ấy đối xử với em như một đứa trẻ con.”

“Nhưng giờ thì phải khác chứ?”

“Em nghĩ là vẫn thế thôi.”

“Thế à? Nhắc mới nhớ, anh Iwasa cũng nói thế.”

“Anh ấy nói thế nào ạ?”

“Anh ấy bảo, ‘Chúng nó chối bay chối biến, kêu là vì giống nhau quá. Mà thực ra có giống chút nào đâu.’”

Haseo mà không mở miệng thì trông khá dữ dằn, nên thường bị các thành viên nữ trong nhóm giữ khoảng cách, bản thân anh cũng thích đàn đúm với cánh con trai hơn nên hai bên chẳng mấy khi nói chuyện. Anh chỉ tỏ ra hứng thú và ngủ với những cô có đời sống tình dục bầy hầy chẳng kém gì mình, kể cả có bị người khác ác cảm cũng mặc kệ, cứ tỉnh bơ như không.

“Nhưng anh Haseo khác xưa rồi, mập lên một chút, nói chuyện với mọi người hòa đồng hơn. Hóa ra anh ấy cũng hám gái như ai, giờ thành ông chú thô bỉ rồi. Kanna, em nhớ cẩn thận đấy.”

Chị Horinouchi tỏ vẻ phẫn nộ nhưng vẫn hỉ hả nói xấu Haseo. Tôi chỉ cười cho qua. Sau đó, câu chuyện toàn là những lời đồn đại về các thành viên khác, không có gì ấn tượng để đọng lại trong đầu. Đến tận chiều tối ngày hẹn, Haseo vẫn chẳng thèm nhắn tin, gọi điện gì cho tôi. Nếu đối phương là người đàn ông khác, chắc chắn tôi đã nhảy dựng lên rồi, nhưng với Haseo, chẳng hiểu sao tôi không thấy cáu. Kể cả không gặp được nhau đi chăng nữa cũng không vấn đề gì.

Vì cuộc hẹn mà suốt ba ngày này, trong đầu tôi ngập tràn chuyện ngày xưa.

Cả Haseo lẫn tôi đều có người yêu nhưng lúc nào cũng bám dính lấy nhau, mãi cho đến lúc Haseo tốt nghiệp. Suy cho cùng cũng chỉ ở cạnh nhau được hai năm, ấy vậy mà mọi ký ức thời đại học của tôi đều có bóng dáng Haseo.

Lần cuối gặp nhau là lễ tốt nghiệp của tôi.

Sân trường, đâu đâu cũng thấy bóng người mặc Hakama[6] đủ màu sắc, những cánh hoa anh đào phấp phới bay.

Năm đó hoa anh đào nở sớm. Với loại Kawaji màu hồng đậm thì chẳng phải chuyện lạ, nhưng ngay loại Oshima màu trắng ưa thích của tôi cũng nở sớm.

Tôi cầm bằng tốt nghiệp tíu tít chụp ảnh chung với đám bạn cùng khoa. Cố gắng tỏ ra vui vẻ chứ thực ra đang lạnh muốn chết, tôi chỉ muốn nhanh nhanh chóng chóng để về. Mùa xuân nhìn thì tươi tắn nhẹ nhàng mà lạnh thấu xương. Những tiếng cười nói rộn ràng vẫn vang lên khắp chốn.

Sau khi buổi lễ kết thúc, anh người yêu thời bấy giờ, vốn là nhiếp ảnh gia hơn tuổi hẹn sẽ đến đón để đưa tôi ra hoàng cung chụp ảnh mặc Hakama. Tôi tách khỏi đám đông một chút, móc điện thoại ra khỏi túi, kẹp giữa cổ và mang tai.

Lúc ấy tôi mới nhận ra hai bóng người cao lớn đang đứng trước khóm hoa đỗ quyên chưa nở, nhìn về phía đám đông.

Họ đang hút thuốc, làn khói trắng bao bọc xung quanh khiến hai người nổi bật hẳn lên. Đặc biệt là Haseo mặc vét đen và sơ mi màu đỏ rượu, trông cứ như trai bao, bắt mắt đến mức sinh viên xung quanh cứ lén lút nhìn.

“Anh Iwasa, Haseo! Sao hai người lại ở đây?”

Tôi bước nhanh về phía họ. Tôi hay ăn nói bừa bãi nên không thân lắm với người nội tâm như anh Iwasa, và cũng rất lâu rồi không gặp Haseo. Nghĩ đến đây, nụ cười của tôi sượng ngắt.

“Anh đang học cao học, ngày nào cũng đến trường. Tên này thì bảo muốn đến xem em tốt nghiệp.”

Anh Iwasa hất đầu về phía Haseo.

“Tự nhiên có hứng thôi.”

Mắt anh Iwasa ánh lên nét cười, đáp nhanh “Rồi rồi” và dụi điếu thuốc đã hút gần hết vào gạt tàn di động. Anh Iwasa có thân hình khỏe mạnh không phù hợp với cái đầu mọt sách, anh cao phải đến hơn 1m80. Người Haseo cũng cơ bắp nhưng thuộc tạng mảnh dẻ, nhỏ con hơn anh Iwasa một chút. Dù vậy, trông Haseo khí thế hơn nhiều, khi anh im lặng thì cả người toát ra vẻ hăm dọa.

Haseo nhả khói thuốc, đảo mắt một vòng rồi nhìn tôi.

Ánh nắng của ngày khô hanh ngời lên lấp lánh trong tròng mắt sẫm như đá đen của Haseo.

Tôi quan sát anh. Da hơi tái, mái tóc nhuộm cũng rối bời. Tôi có nghe mọi người đồn thổi về việc anh thất nghiệp, phải làm chân bắt khách cho quán bar để sống qua ngày. Cũng có người bảo anh đang sống ăn bám cô gái bán hoa nào đó.

Lúc nào xung quanh Haseo cũng lởn vởn một thứ không khí uể oải. Có những phụ nữ không thể cưỡng lại mùi vị vừa ngọt ngào vừa cay đắng ấy. Mãi đến khi rời xa Haseo, tôi mới nhận ra sự hấp dẫn giới tính nơi anh.

Quen với không khí nặng nề ấy từ năm 18 tuổi, tôi từng nghĩ tất cả những người đàn ông hơn tuổi đều có mùi như vậy. Ấy thế mà nhìn đi nhìn lại, hẹn hò từ bạn cùng trường cho đến những người đã đi làm, tôi chẳng thể tìm được ai giống Haseo.

Trái ngược với khí chất đó, cứ mở miệng ra là Haseo ăn nói nhăng cuội như trẻ con, chẳng biết ý tứ gì, giọng thì to, tay chân thì khua khoắng, lại hay cười. Tuy anh thường nói mấy chuyện ngốc nghếch nhưng tuyệt nhiên không hỏi những câu thừa thãi, cũng không ác miệng. Anh luôn trân trọng bạn bè và đám đàn em trong câu lạc bộ bóng đá. Những hình bóng phụ nữ quanh anh đều hời hợt, không sâu đậm.

Điểm đó giống hệt tôi, ghét bị ràng buộc, thay người yêu như thay áo, không bao giờ có nổi một mối quan hệ ổn định.

Đấy là cố tật sinh ra từ khi quen Haseo, đến giờ tôi vẫn không hiểu.

“Haseo, anh ra dáng dân chơi rồi đấy. Rõ là bắt mắt.”

Tôi cố tình trêu, Haseo cười ra chiều khoái chí lắm, anh Iwasa thì thở hắt ra.

“Anh sẽ về quê.”

“Về Fukuoka á?”

“Ừ, xong lấy vợ.”

“Vợ thật á?”

“Ừ, vợ thật.”

Trong đám bạn gái không đếm xuể, cô nào Haseo cũng gọi là vợ. Chỉ đòi hỏi mỗi cơm với xác thịt nên gọi là vợ, anh bảo thế kèm điệu cười đầy ác ý. Giữa chúng tôi, “vợ” không phải để ám chỉ người đặc biệt, thậm chí còn không rõ có mấy cô, đơn giản chỉ là một từ đùa bỡn.

“Tốt nghiệp xong chắc em cũng lập gia đình.”

Tôi buột miệng.

“Thế à?”

Haseo hơi cụp mắt xuống.

Hoa anh đào rụng lả tả, như thể tiếng cười nói huyên náo cùng tiếng máy ảnh đã làm những cánh hoa lìa cành. Màn sương trắng mỏng phủ kín bầu trời, tôi ngước nhìn lên thì hốc mũi đau nhói.

“Ê, bạn cô đang gọi kìa.”

Ngoảnh đầu lại thì thấy mấy đứa bạn cùng khoa đang vẫy tay, có cả thầy giáo nữa. Chắc là chụp ảnh lưu niệm cả lớp.

“Đi đi.”

Tôi nhìn hai người đàn ông đang vừa nheo mắt vừa hút điếu thuốc không biết là thứ mấy.

Chỉ cách đó vài mét là biển Kimono và Hakama phấp phới đầy màu sắc. Dường như có một ranh giới vô hình giữa bầu không khí đầy khói thuốc của Haseo với đám đông rực rỡ như một rừng hoa kia.

Tôi chỉ chào anh, “Thôi nhé.” Chắc chắn anh đã đáp lại “Ờ” như mọi khi.

Cẩn thận không để ống tay áo vung vẩy, tôi bước thẳng về phía đám bạn. Chẳng cần quay đầu lại cũng biết hai người họ vẫn đứng lặng ở đó. Hình ảnh ấy không thể phai nhạt trong ký ức tôi, cho dù họ có bị chôn vùi dưới những cánh hoa anh đào đi chăng nữa.

Tôi đã nghĩ đó là lần cuối.

Đêm lạnh như thể mùa đông vừa đột ngột tràn tới.

Nhưng xuống khỏi tàu Keihan rồi đi đến cầu Shijo, cảm giác có vẻ ấm áp hơn. Dọc theo bờ sông Kamo là một loạt quán ăn san sát, đèn điện thắp sáng trưng cả một khu phố. Tiếng ồn ào phát ra từ các hàng quán át cả tiếng nước chảy lạnh lẽo của dòng sông.

Nên về nhà hay đi về phía Gion nhỉ? Tôi đang băn khoăn thì có một đám nhân viên công ty chân nọ đá chân kia bước tới, tôi tránh họ rồi đi luôn đến khu Kawaramachi.

Nơi Haseo hẹn gặp tôi là quán thuộc một chuỗi thương hiệu cà phê nằm ở ngay gần ngã tư Shijo và Kawaramachi. Kiểu bài trí cứ như bị tẩy trắng khiến lòng bất an, nhưng vì lạnh nên tôi bước vào không chần chừ. Cơ thể suốt ngày ru rú trong nhà của tôi rất nhạy cảm với không khí bên ngoài, cứ đến mùa đông là thể nào cũng bị cảm. Tôi chọn một chỗ trong góc, bên dưới ngọn đèn rẻ tiền, cẩn thận kiểm tra các đầu ngón tay xem có dính mực hay màu vẽ không. Việc ấy đã thành thói quen. Tuy tay sạch sẽ nhưng lại khô ráp. Nếu là một cô gái làm việc văn phòng thì chắc lúc nào cũng mang kem dưỡng tay bên mình, tôi vừa nghĩ vừa lấy túi trà lọc ra khỏi cốc.

Xung quanh là từng tốp sinh viên và nhân viên công ty vừa đi nhậu về, mặt mũi đỏ bừng, trò chuyện ầm ĩ. Chỉ có mấy cậu chàng đang ngủ gục trên bàn hay mấy cô bé ăn mặc lòe loẹt đang ngồi trang điểm lại là giữ im lặng. Thời gian như đông cứng giữa khung cảnh uể oải này.

Phòng sinh hoạt của câu lạc bộ thời đại học cũng như thế, tôi nhớ lại đầy hoài niệm. Câu lạc bộ tôi từng tham gia vốn là nhóm nghiên cứu về các phim đoạt giải thưởng lớn song không hề có chuyện mọi người thảo luận sôi nổi; trên thực tế, chúng tôi chỉ vừa xem phim vừa lờ đờ vẽ truyện tranh hoặc viết lách linh tinh. Haseo và anh Iwasa thì lúc nào cũng ngồi trên chiếc ghế gấp bị vỡ mặt gần cửa sổ, gác chân lên bàn, cười nói hô hố và nhả khói thuốc.

Rốt cuộc thì, tôi nghĩ, đã gần ba mươi mà tôi vẫn ở Kyoto thế này, tuy được làm công việc trong mơ nhưng chỉ già đi, chẳng thay đổi gì. Không biết Haseo có trưởng thành lên tí nào không nhỉ? Liệu anh có thất vọng khi gặp lại một đứa vẫn y như cũ, là tôi?

Tôi hớp thử một ngụm trà sữa hoàng gia. Cái gì mà hoàng với gia, nhạt toẹt. Kem thực vật có vị chẳng khác gì sáp nến. Tôi nhìn đồng hồ. Còn sáu phút nữa là đến 12 giờ. Mãi đến 11 giờ hơn Haseo mới thèm gửi email. Tôi mở ra đọc lại. Tiêu đề là: Tệ quá.

Anh đang đến. Đợi ở quán cà phê chỗ Shijo-Kawaramachi nhé. Anh sẽ đến trước 12 giờ.

Tôi khẽ thở dài.

Đang định cất điện thoại đi thì một cái cặp xách tay đen thui được đặt phịch xuống mặt bàn. Ngước lên thì hóa ra là Haseo.

“Lâu quá không gặp!”

Anh mặc sơ mi trắng có đính măng sét ở cổ tay, áo vét sọc nhỏ, áo khoác đen và đi giày da bóng lộn. Nước da ngăm đen, mắt đen và mái tóc đen thô cứng. Vóc dáng cao ráo lực lưỡng của anh khiến người khác dễ liên tưởng đến loài thú ăn thịt to lớn nhưng linh hoạt. Chất lãng tử còn nguyên dù trang phục thì giống hệt một nhân viên văn phòng mẫn cán, phảng phất vẫn là mùi hương vừa ngọt ngào vừa cay đắng chỉ anh mới có. Anh cũng có gu, biết ăn mặc mà chẳng hiểu sao vẫn có vẻ phong trần. Tôi chống cằm, ngắm anh từ đầu đến chân như muốn xác nhận lại. Làm gì có chuyện anh ấy bị hoa anh đào chôn kín luôn chứ? Rõ ràng Haseo đang đứng đó và tỏa ra không khí hắc ám mù mịt.

“Anh vất vả quá!”

Ngực tôi phập phồng nhưng giọng nói lại nhẹ bẫng. Haseo vẫn đứng im.

“Rồi rồi, sang khu hút thuốc nhỉ…”

Tôi vừa đứng dậy là Haseo chẳng nói chẳng rằng lôi cặp xách đến một bàn trống bên khu hút thuốc. Anh vứt cặp ở đấy rồi sải bước đến quầy thanh toán.

Tôi cúi người, vừa kiểm tra vừa với tay lấy từng thứ một. Nào áo khoác, khăn lông, găng tay, cuối cùng là túi xách. Chúng tôi chuyển chỗ. Tôi quay lại chỗ ngồi cũ một lần nữa để lấy tách trà sữa hoàng gia đã nguội tanh nguội ngắt, mang bộ mặt vô cảm đi đến quầy thanh toán trả lại chiếc khay. Lúc đứng ở quầy, tôi có cảm giác Haseo đang nhìn mình.

Haseo đi về phía bàn, một tay cầm chiếc khay đựng thứ đồ uống đang bốc khói nghi ngút. Dáng vóc cao lớn lại mặc toàn màu đen đó thật nổi bật. Cũng vì to cao mà chân tay anh thừa thãi, vụng về, đến nửa đường đánh rơi luôn cái gạt tàn nhựa. Âm thanh chói tai vang vọng trong quán khiến mọi người xung quanh bất giác im lặng. Anh tỉnh bơ nhặt gạt tàn lên rồi ngồi phịch xuống ghế, duỗi dài chân.

Tôi nhìn kiểu ngồi hơi ngửa người ra sau ấy của Haseo một lúc. Cà phê đen. Bật lửa đặt trên gạt tàn. Cách nhả khói thuốc qua khóe miệng vẫn chẳng khác gì ngày xưa, chỉ có loại thuốc anh hút là thay đổi.

“Hồi trước là Karafuneya[7] cơ.” Đột nhiên Haseo mở miệng.

“Hả?”

“Chỗ này, hồi trước là nhà hàng Karafuneya ấy. Cô không nhớ à? Quán ngày xưa đẹp lắm, giờ cứ trắng bóc ghê ghê thế nào ấy.”

“Ngày xưa từ thời nào thế, Haseo?” Cuối cùng tôi cũng cười, “Tiếp theo mình làm gì nhỉ?”

“Anh đang uống dở cái này.”

Haseo dùng điếu thuốc kẹp giữa hai ngón tay chỉ vào cốc cà phê.

“Em thấy rồi. Này, hay mình đi xem phim? Không biết giờ còn suất chiếu muộn nào không nhỉ?”

Haseo trợn tròn mắt rồi đột nhiên bật cười ha hả.

“Cái cô này, hơn mười năm mới gặp mà lại muốn chui vào rạp chiếu phim ngồi im như thóc với nhau hả? Cô không có chuyện gì để nói với anh à? Vẫn hâm như ngày xưa.”

“Haseo.”

“Gì?”

“Mới bảy năm thôi. Chưa đến mười năm đâu.”

Haseo nhìn thẳng vào mắt tôi.

“Ờ thì khác gì đâu, tóm lại là lâu rồi.”

Vừa uống cà phê, Haseo vừa nói. Khói thuốc bay lờ lững.

Haseo lôi ra từ trong cặp ra một gói bánh manju[8] nhân đậu trắng có vỏ ca cao hiệu “Phản Hồn Đán” và cả bánh gạo vị tôm trắng. Anh ấn hết vào tay tôi làm đống bao bì kêu sột soạt.

“Đặc sản Toyama đây, không biết cô ăn có hợp không chứ thấy có vẻ nổi tiếng lắm.”

“Nghe tên kêu như bảo bối trong truyện tranh thiếu niên ấy nhỉ? Xin lỗi nhé, em chẳng mua gì cho anh cả.”

“Khỏi. Kyoto thì anh đây đi suốt.”

“Cho em để nhờ cặp anh đến lúc về đi, túi xách của em không vừa.”

Không có lý do gì để từ chối, anh im lặng nhét vào chỗ cũ.

Lại còn bày đặt mua đặc sản nữa chứ, tôi cười.

Ra khỏi quán cà phê, đi bộ một chút, chúng tôi vào ngay quán bar ở tòa nhà gần đó. Chỉ có hai khách nam mặc vét đang ngồi ở quầy và hai chúng tôi ngồi ở ghế xô pha. Haseo ung dung ngồi giạng chân bên xô pha ba chỗ.

Điện thoại của Haseo nháy sáng liên tục, chói cả mắt trong quán bar tối mờ mờ. Anh nhắn lại nhanh như gió rồi quăng điện thoại lên mặt ghế.

“Anh nhắn nhanh thế.”

“Anh cố trả lời ngắn gọn thôi.”

Haseo có đến ba chiếc điện thoại, chắc để phân định giữa công việc và cá nhân. Lúc đó hai chiếc đồng loạt sáng, uể oải dựa vào lưng ghế, anh làu bàu, “Toàn mấy câu kiểu ‘Anh đang ở đâu thế?’ thôi.” Không hiểu là vợ hay người yêu nhỉ?

“Anh có nói dối không?”

“Không. Anh nhắn là đang ở quán. Nói dối làm gì?”

“Thể nào cũng bị giận ?