Chương 11.6
Nước mưa bắn vào mắt kính của Hàng Văn Trị khiến cho tầm nhìn của anh ta rất mông lung. Anh ta bèn bỏ kính ra cầm trong tay, định lấy áo lau mắt kính. Đúng lúc đang không đề phòng bỗng toàn thân bị ai đó va vào, thế là anh ta ngã oạch một cái xuống nền đất cứng như đá trên nóc nhà.
Hành Văn Trị đau há miệng nhưng không dám kêu một tiếng nào.Cùng lúc anh ta nghe thấy có tiếng người nói thầm bên tai: "Cúi đầu xuống! Đừng động đậy!"
Người đó chính là anh Bình, y theo sau Hàng Văn Trị, là người thứ hai chui ra khỏi ống thông gió đó. Vừa ra khỏi đã thấy đèn canh trên chòi đang quét về phía tòa nhà giam này. Trong lúc cấp bách, y lập tức dùng toàn thân đè Hàng Văn Trị ngã úp sấp xuống mặt đất.
Lúc này, Hàng Văn Trị cũng đã nhìn thấy ánh sáng đèn canh quét tới, trong lòng anh ta cũng thoáng sợ hãi chờ cho đèn canh quét qua rồi, anh Bình mới dùng tay nhấc cái thân người còi ốm của Hàng Văn Trị lên đồng thời quay người gọi A Sơn và Đỗ Minh Cường vừa mới trèo ra khỏi ống thông gió: "Nhanh lên! Chạy về góc tây bắc mau!"
Bốn người khom mình, chạy vù tới góc mà anh Bình vừa chỉ. Góc khuất này là điểm mù của đèn quét từ chòi canh, đồng thời cũng là vị trí trèo xuống dưới tòa nhà trong kế hoạch của bốn người.
Sau khi đến được chỗ tương đối an toàn mấy người họ mới ngồi dựa lưng vào hàng rào lan can. Ai nấy đều đang điều chỉnh lại nhịp thở của mình. Bọn họ đã bắt đầu cảm nhận được hơi hướng của tự do, nhưng họ vẫn biết rằng giờ chưa phải là lúc để hưởng thụ. Cho nên chỉ mới nghỉ ngơi giây lát, bốn người đã lại tháo những đoạn dây làm từ ga giường quấn chặt trên người ra và nối ba đoạn trong số đó lại tạo thành một đoạn dây vải dài chừng hơn hai mươi mét. Đang lúc Hàng Văn Trị định quấn dây vào cọc thép dưới chân hàng rào lan can thì anh Bình chợt xua tay và nói: "Chờ đã, lấy nước làm cho ướt đã".
Ba người kia nghe vậy lập tức hiểu dụng ý của y. Sau khi dùng nước mưa làm ướt, đoạn dây vải sẽ nặng hơn, như vậy sẽ không bị tung bay trong gió, hơn nữa dây vải sau khi bị ướt sẽ có màu gần giống với màu của tòa nhà. Trong đêm mưa như thế này, dù đèn canh có quét qua đi chăng nữa, lính gác chòi cũng khó mà phát giác ra được.
Trên nóc nhà này không thiếu nước. Bốn người họ mỗi người một chân một tay làm ướt hết toàn bộ đoạn dây vải, sau đó quấn quanh cọc thép ở dưới hàng rào, như vậy đã tạo được một cái thòng lọng quấn trên cọc thép.Vì đoạn dây vải rất dài lên khi ném xuống thẳng dưới vẫn còn mười mét đã quá đủ cho mấy người vượt ngục trèo xuống được với mặt đất.
Anh Bình hất cằm nói với Hàng Văn Trị: "Này, Mắt Kiếng, mày xuống trước đi. Động tác nhanh nhạy lên chút, xuống tới nơi thì tìm một góc khuất mà nấp ngay vào".
Hàng Văn Trị liếc nhìn cột sáng của đèn canh. Vừa nãy xém chút nữa là anh ta phạm phải lỗi nên quyết không phạm sai lầm lần thứ hai được. Đợi cho cột sáng đó vừa quét qua toà nhà giam Hàng Văn Trị nhanh chóng trèo qua rào lan can, tay phải nắm chặt lấy một bên dây của thòng lọng rồi nhún người nhảy xuống.
Đoạn thẳng nào chịu tác động của lực lên mất cân bằng rồi trượt theo cơ thể của Hàng Văn Trị. Sau khi trượt xuống khoảng môt, hai mét, Hàng Văn Trị cảm thấy hơi mất kiểm soát nên vội đưa tay trái ra nắm chặt lấy một bên còn lại của thòng lọng, từ đó đoạn dây không còn bị trượt theo anh ta nữa. Tiếp đó, anh ta nghỉ một hơi rồi lại khẽ nới lỏng tay trái ra và tiếp tục tụt xuống. Nhiều lần lặp đi lặp lại như vậy cho tới khi đôi chân chợt có cảm giác thì anh ta đã thấy mình đang đứng trên mặt đất ngay dưới tòa nhà rồi.
Cách xuống được phía dưới tòa nhà như thế này cũng là được bọn họ thống nhất từ bốn ngày trước rồi, mục đích là để đẩy nhanh tốc độ. Vì dù gì đèn canh vẫn quét qua quét lại, nếu có người đang trèo mà bị ánh đèn chiếu vào thì chắc chắn sẽ làm cho lính gác chòi phát giác. Còn thực tế, biện pháp này lại rất ổn, về cơ bản có thể đảm bảo cả quá trình đu dây xuống liên tục mà vẫn nằm trong tầm kiểm soát của họ.
Sau khi tiếp đất, Hàng Văn Trị lập tức trốn vào một góc ngoặt ngay sát chân tường mà đèn canh không thể chiếu tới được. Cứ thế mỗi khi đèn quét qua một lượt là lại có một người đu dây xuống. Người xuống cuối cùng vẫn là Đỗ Minh Cường. Tốc độ đu dây của hắn nhanh nhất, gần như không hề dừng lại một giây nào ở trên không mà chỉ tự khống chế tốc độ rơi của mình dựa vào ma sát giữa dây vải với cọc thép. Sau khi tiếp đất, hắn tháo nút thắt ở dây thòng lọng ra rồi kéo cả đoạn dây xuống và lùi vào góc tường ngay trước khi đèn canh chuẩn bị quét tới một lần nữa.Đám người anh Bình vẫn ở đó chờ hắn.
Hàng Văn Trị đưa tay chỉ về phía trước bên tay trái của tòa nhà giam và nói: "Nhìn kìa, kia chính là nắp đậy ống cống nước mưa, chúng ta sẽ chui xuống lòng đất từ đó". Mượn ánh sáng của đèn canh quét qua, mọi người đều nhìn thấy cái nắp cống đó, nó cách vị trí hiện giờ của họ khoảng chừng 7, 8 mét. Đằng đó là một khoảng đất trống, xung quanh không có một vật che lấp nào cả. Mà cái nắp đường cống đó lại rất nặng, cũng không dễ dàng gì mà mở nó ra được. Trong tình hình này, bốn người họ không thể nào cùng một lúc chạy tới đó được mà phải có một người đi mở cái nắp cống ra trước, sau đó mọi người mới nhất lúc đèn quét chưa quét tới để lần lượt chui và trong đường ống nước mưa.
Theo kế hoạch ban đầu, nhiệm vụ mở lắp ống cống được giao cho Đỗ Minh Cường.Hàng Văn Trị căn cứ và kinh nghiệm thực tế đã tự chế tạo ra một dụng cụ nhỏ, lúc này anh ta mới lấy nó ra trao tận tay Đỗ Minh Cường. Đó là một đoạn dây vải dài chừng hơn nửa mét, một đầu dây buộc vào một chiếc bàn chải đánh răng.
Anh Bình liếc nhìn Đỗ Minh Cường rồi hỏi: "Mày không sao chứ?"
Nhưng Đỗ Minh Cường chỉ cười, xem ra hắn có vẻ rất tự tin là sẽ hoàn thành nhiệm vụ. Ánh mắt hắn chỉ dán chặt vào cái đèn canh đang quét qua quét lại kia, rồi nhân lúc đèn vừa quét qua, hắn bỗng xông lên như đang đuổi theo ánh đèn trong đêm tối vậy. So sánh với tốc độ của hắn thì khoảng cách bảy, tám mét dường như là quá ngắn. Mọi người gần như chỉ chớp mắt một cái thôi, Đỗ Minh Cường đã dừng lại bên cạnh nắp ống cống nước mưa. Cái nắp đó được làm bằng thép đúc rất dày, mặt trên chính giữa nắp có cái lỗ bằng 2 ngón tay chập lại. Bình thường công nhân tới kiểm tra tu sửa sẽ dùng một đôi móc sắt và nhét qua cái lỗ đó rồi dùng sức nhấc mạnh cái nắp lên. Giờ muốn tìm móc sắt quả thật là quá không thực tế, bởi vậy tất cả chỉ có thể dựa vào sợi dây vải buộc một đầu với bàn chải đánh răng trong tay Đỗ Minh Cường mà thôi.
Đỗ Minh Cường nhét chiếc bàn chải đánh răng qua cái lỗ còn dây vải thì vẫn cầm chắc trong tay. Vì điểm thắt nút của dây vải nằm ở chính trọng tâm của chiếc bản chải nên sau khi lọt được qua cái lỗ, bàn chải ở trạng thái nằm ngang lơ lửng dưới nắp nhưng vẫn rất cân bằng. Đỗ Minh Cường nhẹ nhàng điều chỉnh dây vải để cho chiếc bản chải nằm ngang tạo thành một hình chữ thập vừa khít với cái lỗ trên nắp. Sau đó, hắn kéo dây một chút đã thấy bàn chải áp chặt vào phía bên trong nắp cống. Sau khi xác định được phải dùng sức như thế nào, Đỗ Minh Cường dùng hai tay nắm chặt một đầu dây vải, cúi mình xuống rồi đột ngột dùng lực kéo thật mạnh, cái nắp vểnh lên giống như chiếc đồng hồ quả quýt khi được mở ra, rồi nhanh chóng bị đổ sang một bên, để lộ ra miệng ống thoát nước tối om.
Động tác của Đỗ Minh Cường gần như không hề dừng lại một giây nào, hắn chống tay lên miệng ống rồi thoắt cái đã nhảy xuống dưới thì thấy nước mưa cao quá đầu gối ở trong đó đang không ngừng chảy về phía bên trong một ống cống nằm ngang cao chừng hơn nửa người.
Mười mấy giây sau Hàng VănTrị cũng nhảy xuống. Lúc này, không gian trong đường ống đã đẹp lắm rồi, khó mà chứa nổi thêm một người thứ ba. Để đảm bảo cho hai người kia không phải dừng lại ở miệng cống, giờ phải có người chui vào trong ống cống kia trước để nhường chỗ cho hai người còn lại nhảy xuống sau. Theo kế hoạch ban đầu, người dẫn đường vẫn là Hàng Văn Trị, bởi chỉ có anh ta mới thông thạo cách phân bố của cả hệ thống đường ống ngầm dưới lòng đất ở đây.
Hàng Văn Trị cũng không hề chậm chạp, anh ta ngay lập tức quỳ xuống và bò vào bên trong ống cống.Trên người anh ta vẫn còn vướng đoạn dây vải dài hơn 20 mét, lôi theo sau trông giống như một cái đuôi dài vậy.
Sau đó, anh Bình với A Sơn cũng lần lượt nhảy xuống rồi theo thứ tự bò vào trong ống cống theo Hàng VănTrị. Còn Đỗ Minh Cường thì lại ở lại sau cùng và dùng giết bàn chải đó làm dụng cụ để lôi cái nắp cống trở lại vị trí cũ. Khi lắp ống được đóng lại cả thế giới dưới lòng đất chìm trong đen tối.
Lúc này đây, đoạn dây vải trên người Hàng Văn Trị lại phát huy tác dụng. Ba người ở phía sau anh ta đều nắm lấy dây nhằm đảm bảo trong đêm tối họ vẫn không bị lạc nhau.Hàng Văn Trị vẫn dẫn đầu, hoàn toàn dựa vào bản đồ đường ống trong trí nhớ của mình để bò về phía trước. Dòng nước mưa vẫn đang chảy xiết, kéo theo cả mùi hôi thối tích lại bao nhiêu năm trong đường ống khiến cho người ta cảm thấy buồn nôn. Cả bốn người thậm chí còn phải vừa bò vừa ngẩng cao đầu lên mới tránh được nước bẩn ập vào miệng và mũi.
Quãng đường này vừa chạy vừa đau khổ nhưng mọi người đều hiểu rằng, để thực hiện mục đích của mình thì đây là đoạn đường bắt buộc phải đi qua. Họ cứ thế mò mẫm theo dòng nước khoảng gần nửa tiếng đồng hồ thì thấy phía trước lộ ra chút tia sáng hiếm hoi.
Anh Bình biết rằng ánh sáng là dấu hiệu cho biết bọn họ lại đến gần một cái nắp đường ống nên liền hỏi:"Đến đâu rồi?"
Hàng Văn Trị đáp "Chắc là tòa nhà giam của khu trại giam số 3".
Anh Bình thấy kỳ lạ nên vội hỏi: "Sao lại chạy đến khu trại giam số 3 làm gì?", đúng lúc không để phòng y uống phải một ngụm nước bẩn thế là vội nhổ liên tục mấy lần liền. Phải biết là con đường ngắn nhất để đến tòa nhà văn phòng từ khu trại giam số 4 là đường thẳng về hướng nam, đi xuyên qua một giải nông trường, trong khi khu trại giam số 3 nằm ở mặt tây bắc của nông trường, nếu đi đến đây trước thì đúng là phải mua đường mất cả một vòng lớn.