Chương 13.6
La Phi càng nghe càng cảm thấy kinh ngạc, xem ra Giám đốc Tống không những không muốn trừ khử Cao Đức Sâm mà ngược lại, Cao Đức Sâm thậm chí còn trở thành một phần trong "Kế hoạch thâu tóm" mới. Giám đốc Tống đã chọn Cao Đức Sâm, tập đoàn của hắn có thể làm lũng đoạn thành phố, kẻ giật dây đằng sau đó chính là phía cảnh sát! Chả trách trong thời gian đầu, Cao Đức Sâm đấu với A Hoa, mỗi bước đi của Cao Đức Sâm đều rất chuẩn chuẩn xác, giống y như tiến hành từng bước đồng bộ với phía cảnh sát để đối phó với tập đoàn Long Vũ, thực là một cặp bài trùng.
"Kế hoạch thâu tóm?" La Phi "hừ" một tiếng, "Nó đã bị biến tướng rồi, đó không phải là "thâu tóm" mà là "gieo rắc"."
Giám đốc Tổng không hề tức giận, ông cười và hỏi vặn lại: "Không reo thì lấy đâu mà thâu với chả tóm?"
La Phi đành lắc đầu ngao ngán.
Thấy đối phương không hiểu ý của mình, Giám đốc Tống đành phải nghĩ cách nói rõ hơn. Ông suy nghĩ một lúc rồi hỏi La Phi: "Lần này chúng ta xử lý tập đoàn Long Vũ Cậu có biết chúng ta thu hoạch lớn như thế nào không?"
La Phi nói thật lòng: "Không biết ạ?" Anh không hề quan tâm đến những việc này.
"Chỉ riêng tịch thu tài sản và xử phạt tập đoàn đã thu về 2,36 tỷ nhân dân tệ."
La Phi tặc lưỡi, đây quả thực là một con số khổng lồ.
"Thâu tóm! giờ cậu đã hiểu ý của hai chữ này chưa?" Giám đốc Tống đặt lại tách trà lên bàn, sau đó hai tay chống vào thành bàn, nhướn người lên để giải thích thêm cho La Phi: "Những thế lực lởn vởn ngoài vòng pháp luật, bất kể là tốt hay xấu, cũng đều là bộ phận cấu thành nên xã hội. Chỉ cần chúng có điều kiện phát triển thì cậu không thể nào khiến chúng mừng sinh sôi nảy nở. Điều này không có nghĩa rằng chúng ta bất lực với chúng. Đợi đến khi chúng vừa to vừa béo, chúng ta có thể tóm gọn. Trong quá trình phát triển chúng đã lấy cắp biết bao nhiêu tài sản của xã hội để rồi cuối cùng những tài sản ấy vẫn phải giao nộp lại cho xã hội."
La Phi nói: "Vậy cái Sếp gieo bây giờ, là để sau này thu hoạch ư? Cao Đức Sâm chính là hạt giống mà sếp lựa chọn sao?''
"Đúng vậy! Cao Đức Sâm có năng lực thâu tóm giới xã hội đen, tránh khỏi các thế lực xấu tàn sát lẫn nhau. Đồng thời hắn cũng không phải là người mưu sâu kế hiểm như Đặng Hoa, cũng không đến nỗi để lại hậu quả lâu dài về sau. Vì vậy chỉ cần Tiền Yếu Bân được Cao Đức Sâm tín nhiệm, tôi sẽ khống chế được Cao Đức Sâm." Giám đốc Tống nhấn mạnh trong sự tiếc nuối: "Mà khống chế được Cao Đức Sâm cũng đồng nghĩa với việc khống chế được cả giới xã hội đen trong tỉnh thành."
La Phi nhìn Giám đốc Tống, anh hiểu rõ sự nuối tiếc của ông. "Kế hoạch thâu tóm" với mục đích ban đầu là triệt phá thế lực của Đặng Hoa, khi vào tay Giám đốc Tống điều khiển, nó đã trở thành một kế hoạch với mục tiêu lớn hơn nhiều. Chỉ có điều kế hoạch đó đã chết yểu vì sự tham gia của anh.
Nói đến đây La Phi cũng chẳng cần phải trốn tránh điều gì nữa, anh nói tiếp: "Để Tiền Yếu Bân đi giết A Hoa phải chăng đây cũng là một phần của kế hoạch?"
"Điều này rất khó nói." Giám đốc Tống dựa vào thành ghế, ánh mắt ông hơi lúng túng, "Bất luận xuất phát từ mục đích gì gây nên vụ nổ trong khu dân cư là điều không thể chấp nhận được đối với một cảnh sát. Tôi chắc chắn sẽ không hạ lệnh như vậy. Nhưng đối với Tiền Yếu Bân mà nói, cậu ấy làm như vậy cũng là vì đại cục. Khi ấy Cao Đức Sâm muốn trừ khử A Hoa nên nếu Tiền Yếu Bân nắm được cơ hội này anh ta sẽ trở thành tâm phúc của Cao Đức Sâm."
"Thế nên anh ta đã tự tiện hành động?" La Phi cúi đầu không biết đang nghĩ gì. Khi anh ngẩng đầu lên, giọng anh trầm xuống và nói thật đáng sợ.
"Chúng ta lên đứng ở vị trí của cậu ấy mà suy nghĩ." Giám đốc Tống giải thích thay cho Tiền Yếu Bân, "Cậu ấy nằm vùng bao nhiêu năm như vậy mà không có thu hoạch gì, nguyên nhân chủ yếu là do không được Đặng Hoa tím nhiệm. Lần này cậu ấy lâm trận tác chiến mà quay ngược mũi giáo, Cao Đức Sâm hẳn sẽ cảnh giác. Mà trừ khử A Hoa chính là cơ hội thể hiện mình tốt nhất cho Tiền Yếu Bân. Đối mặt với tình thế đó, cảnh sát nằm vùng có quyền tự mình quyết định. Đương nhiên, cách mà Tiền Yếu Bân đã dùng cần phải xem lại, còn việc liên lụy đến người vô tội, đó hoàn toàn nằm ngoài ý muốn, thực khiến cho người ta không khỏi đau lòng."
La Phi lặng yên không nói. Thực sự là, từ "đáng sợ" mà anh nói không phải chỉ kết quả của vụ nổ mà ám chỉ vai diễn Báo Đầu.
Báo Đầu tuy là cảnh sát nằm vùng, nhưng khi hành động cụ thể lại không phối hợp với phía cảnh sát. Anh ta thậm chí còn vắt óc suy nghĩ dùng mọi thủ đoạn để tránh khỏi sự giám sát từ phía cảnh sát. Trong lòng anh ta, e rằng không chỉ có "Kế hoạch thâu tóm" mà còn có một kế hoạch sâu xa hơn kia. Nghĩ sâu hơn Báo Đầu có thể ẩn mình trong giới giang hồ suốt 11 năm phải chăng là vì có một dã tâm nào đó đang chi phối anh ta?
La Phi bỗng thấy ghê sợ: cho dù ý đổ ban đầu của Giám đốc Tống là đúng hay sai, song "Kế hoạch thâu tóm" sau khi bị bóp méo đều sẽ không thể thuận lợi như mong đợi. Nếu kế hoạch này được tiếp tục triển khai trong tỉnh thành, rất có thể sẽ xuất hiện thêm một Đặng Hoa thứ hai. Còn Giám đốc Tống cũng khó tránh khỏi rơi vào tình huống khó xử.
May thay kế hoạch này đã kết thúc bởi sự nếu nhúng tay vô tình của mình. La Phi nhìn thẳng vào đôi mắt Giám đốc Tống, trong lòng anh cảm thấy vô cùng may mắn.
"Cậu vẫn còn nghĩ gì vậy?" Giám đốc Tống nhìn thấy nhiều điều mà La Phi nghĩ. Anh lắc đầu, có quá nhiều điều anh không tiện nói mà cũng không cần phải nói. Anh chỉ hỏi một câu: "Vậy sếp định xử lý Tiền Yếu Bân như thế nào?"
"Đồng chí Tiền Yếu Bân nằm vùng 11 năm, bất kể kết quả kế hoạch ra sao, cậu ấy đều là công thần của cảnh sát chúng ta." Giám đốc Tống tuy không trả lời trực tiếp nhưng trong lời nói đã thể hiện rõ ý tứ của ông.
La Phi biết trước sẽ có kết quả như vậy, anh đưa mắt nhìn về phía cửa sổ.
"Tôi biết trong lòng cậu còn ý kiến khác." Giám đốc Tống không quan tâm đến thái độ của La Phi, "Vì vậy tôi sẽ rút cậu ra khỏi vụ án này để cậu không cảm thấy khó xử."
"Tôi hiểu." La Phi quay đầu lại rồi nói: "Tôi đã hiểu tất cả rồi."
Giám đốc Tống gật đầu rồi lại nhấc tách trà lên.
La Phi biết ý muốn tiễn khách của đối phương bèn chủ động hỏi: "Bây giờ tôi có thể đi được chưa?''
"Cậu bận việc thì cứ đi đi." Giám đốc Tống uống một ngụm trà rồi lật giở tài liệu trên bàn. Khi La Phi đứng dậy, ông hỏi một câu: "Tất cả tài liệu đều ở đây cả chứ?''
"Vâng" La Phi trả lời rồi chống tay lên mặt bàn đứng dậy, trong tay anh ta lúc này đang nắm chọn một túi vật chứng, khi bước ra ngoài nhân lúc sửa sang cảnh phục liền sẽ bỏ túi vật chứng đó vào trong túi áo của mình.
P/S: Hết chương 13 nhé. Còn 3 chương nữa thôi. Chúc tuần mới vui vẻ!