Chương 14.2
Trước một gói bưu kiện kỳ lạ thế này, Trịnh Giai bỗng thấy chột dạ: lẽ nào lại là anh ấy? Hàng tung bất định chẳng phải là phong cách bấy lâu nay của anh ấy sao? Nghĩ tới đây thôi trái tim cô bỗng dưng thổn thức, ánh mắt lấp lánh nhìn Mộ Kiếm Vân rồi nói lắp bắp: "Chị Mộ ơi, người gửi món đồ này cho em.... rất có thể..... có thể là một người bạn bí mật của em chị ạ!"
Mộ Kiếm Vân hiểu ý đối phương cô bèn cười dịu dàng và nói: "Vậy em cứ từ từ xem, chị ra ngoài trước đã". Nói xong, cô lập tức quay người rời khỏi căn phòng nhỏ. Sau khi ra khỏi phòng, cô tiện tay đóng cửa lại rồi đi nhanh về phía phòng làm việc của mình.
Trên bàn làm việc có một chiếc điện thoại màu hồng nhỏ xinh. Mộ Kiếm Vân cẩm nó lên rồi tìm nhanh số La Phi trong mục nhật ký cuộc gọi rồi ấn nút gọi.
Chuông điện thoại mới reo được hai, ba hồi đã nghe thấy tiếng "alo" của La Phi ở đầu bên kia. Vì hai người họ đã quá quen thuộc với nhau nên Mộ Kiếm Vân cũng không mất thời gian chào hỏi khách sáo làm gì nữa, cô nói thật nhỏ với anh "Trịnh Giai vừa nhận được một gói bưu kiện nặc danh, rất có thể là do hắn gửi tới."
La phi nhiên biết từ hắn mà cô nói dùng để chỉ ai. Anh lập tức gặng hỏi: "Trong gói bưu kiện đó là gì vậy?"
Mộ Kiếm Vân đáp: "Em cũng chưa biết. Thấy Trịnh Giai có vẻ bí mật lắm, như không muốn cho em thấy nên em rất nghi ngờ..."
La Phi lập tức ngắt lời cô: "Tôi hiểu rồi! Em chỉ cần ở cạnh Trịnh Giai và coi như không có chuyện gì xảy ra cả là được. Tôi lập tức tới ngay!"
Mộ Kiếm Vân gật đầu nói "Được!" sau đó cô ngắt điện thoại mắt nhìn về phía phòng ngủ, trong lòng cũng thấy nhẹ nhõm đôi chút.
Cùng lúc ấy, trong phòng ngủ, cách đó một bức tường, Trịnh Giai đã mở gói bưu kiện ra. Cô dốc hết đồ trong đó ra thì thấy ngoài mấy tờ giấy còn có một chiếc điện thoại di động mới tinh. Cô cầm chiếc điện thoại lên, vẫn đang bàng hoàng không biết làm thế nào thì chiếc điện thoại trong lòng bàn tay Cô rung lên.
Trịnh Giai giật bắn cả người. Cô liền xem lại chiếc điện thoại thì thấy có cuộc gọi đến và điện thoại trước đó đã được cài sẵn chế độ rung. Trái tim cô cũng đập mạnh theo chiếc điện thoại đó. Cô vội vàng muốn nhấn nút nghe nhưng lại từ từ mới dám nhấn, có vẻ như cô đã lấy hết can đảm của mình mới dám đưa máy lên nghe.
Không có tiếng người nói, nhưng rõ ràng có tiếng hơi thở.
Cuối cùng vẫn là Trịnh Giai lên tiếng trước "Alo!"
Sau một hồi im lặng, cuối cùng cô cũng nghe được giọng nói có vốn chờ đợi bấy lâu.
Chỉ nghe thấy hai chữ "Xin chào!" ngắn ngủi nhưng giọng nói ấy lại vô cùng quen thuộc, ngữ điệu gần gũi giống ở trong giấc mơ hàng đêm cô vẫn nghe thấy.
Cô vội nắm chặt lấy chiếc điện thoại và hỏi: "Anh đang ở đâu?" như thể làm vậy sẽ có thể nắm chặt được hình bóng ẩn ở bên đầu kia điện thoại mà cô không tài nào chạm vào được.
Đối phương chỉ khẽ cười một tiếng và không đáp lại câu nào.
Như hiểu được cảm giác của đối phương, Trịnh Giai đoạn hỏi một cách khổ sở "Anh không muốn gặp em sao?"
Lần này thì đối phương trả lời rất dứt khoát "Đúng vậy!"
Cô cắn chặt môi hỏi với tâm trạng hụt hẫng: "Tại sao?"
Người ở đầu dây bên kia đáp: "Vì... vì tôi không muốn để em thấy hình dạng của tôi".
Trịnh Giai dường như hiểu ra đôi chút, cô cẩn trọng đoán "Anh thấy mình trông rất xấu xí sao?"
"Đúng vậy!", người đó còn nhấn mạnh thêm lần nữa: "Rất rất xấu!"
Cô liền thẳng thắn nói: "Vậy thì đã làm sao? Nếu yêu một người, cái mà em xem trọng là bản chất của người đó chứ không phải là diện mạo bên ngoài của anh ấy."
Nhưng người kia lại không thể tán đồng cách nói này nên trả lời với giọng rất đáng thương: "Khi hai mắt em không nhìn thấy gì thì là như vậy... Nhưng giờ thị lực của em đã hồi phục trở lại thì mọi chuyện sẽ khác đi. Em sẽ không thích tôi đâu vì em chỉ yêu cái người em chưa từng nhìn thấy đó mà thôi".
Từ trong lời nói của đối phương, cô hiểu anh ta như vừa tự ti vừa có chút luyến tiếc. Lòng cô nóng như lửa đốt không biết phải khuyên đối phương như thế nào. Rồi cô đột nhiên nghĩ ra một cách.
Người đó vì tự cho là mình trông rất xấu xí nên không muốn gặp mặt cô. Nếu anh ấy đã có suy nghĩ như vậy thì cô có cố giải thích như thế nào đi chăng nữa cũng không thể khiến anh ấy hiểu được. Nhưng nếu hai người có thể gặp nhau cô sẽ dùng sự chân thành và thái độ nhiệt tình của mình để chứng minh tình cảm với anh ấy. Cách này vừa đơn giản lại vừa trực tiếp, có tác dụng hơn tất cả những lời hùng biện.
Nghĩ tới đây cô liền quyết định nói ra một lời nói dối thiện chí. Cô nói: "Hiện giờ hai mắt em vẫn chưa nhìn được gì cả, cho dù chúng ta có gặp mặt nhau em cũng không nhìn thấy anh được".
Người bên kia đầu dây bỗng im bặt, không biết anh ta đang suy nghĩ gì.
Cô sợ đối phương không tin mình nên vội giải thích: "Mắt em phải một tuần nữa mới được tháo băng", rồi cô lại khuyên đối phương: "Lẽ nào anh không muốn gặp em lần cuối sao? Đợi tới khi em phục hồi thị lực e là sẽ không còn cơ hội như thế này nữa".
Cô nghĩ rằng đối phương sẽ không còn lý do nào để từ chối mình nữa. Chỉ cần người đó đồng ý gặp mặt, cô có thể đeo băng quấn mắt đến cuộc hẹn sau đó nhân lúc người ấy không để ý, cô sẽ tháo băng ra. Vì người đó chẳng qua là không muốn để cô nhìn thấy mặt anh ấy, nhưng nếu sau khi nhìn thấy mà cô vẫn thật lòng thích anh ấy, như vậy nút thắt trong lòng anh ấy sẽ được tháo ra.
Nhưng tiếc rằng đó chỉ là suy nghĩ của một mình cô. Người đó đáp một cách khổ sở: "Em lừa tôi, mắt em đã có thể nhìn được rồi".
Cô vẫn vội giải thích: "Không, em thực sự chưa nhìn được gì cả."
Người đó chỉ cười "hi" một tiếng rồi hỏi lại: "Một người bị băng quấn cả hai mắt thì sao phải che rèm cửa sổ giữa ban ngày như thế?"
Nghe vậy, Trịnh Giai đờ người ra, rồi cô quay đầu nhìn về phía cửa sổ phòng ngủ của mình. Rèm cửa sổ đúng là đang được che kín mít, đây đúng là kẽ hở khó mà biện minh cho được.
Nhưng người đó làm sao mà phát hiện ra sơ hở đó của cô được? Trịnh Giai suy tư một lát rồi đột nhiên nghĩ ra điều gì đó. Cô vội vã chạy tới trước cửa sổ vén một góc rèm cửa lên rồi nhìn ra ngoài từ cửa sổ tầng 3.
Lúc này là thời gian ánh nắng gay gắt nhất trong ngày. Ánh mặt trời rọi xuống đôi mắt khiến cô cảm thấy cay và đau mắt. Nhưng cô gái không hề nghĩ gì tới đôi mắt của mình mà cứ đứng dưới ánh nắng mặt trời để quan sát một lượt dưới toàn nhà. Rất nhanh sau đó, ánh nhìn của cô như dán chặt về một hướng.
Ở khu cây xanh cách tòa nhà chung cư không xa lắm có một người thanh niên tướng mạo xấu xí đang đứng. Người đó đang cầm trên tay một chiếc điện thoại và đang giữ tư thế nghe điện thoại. Ánh mắt người đó nhìn thẳng vào cô gái phía cửa sổ đằng kia. Sự xuất hiện của cô dường như nằm ngoài dự đoán của hắn. Thần sắc hắn có chút hoảng loạn điện thoại dần tuột khỏi tay và rơi xuống. Cùng lúc đó, một thứ sức mạnh khó mà cưỡng lại được như đang giữ chặt lấy toàn bộ cơ thể hắn.
Sức mạnh đó chính là đôi mắt của cô gái, đôi mắt sáng rạng, đen nhánh, tràn đầy khí sắc. Một luồng sáng mê hoặc lòng người ánh lên trong đôi mắt ấy, nó đẹp như tiếng đàn violin của cô vậy. Đôi mắt ấy ở trên khuôn mặt thanh tú diễm lệ như đang đắm mình trong ánh sáng mặt trời chói lọi tạo nên bức tranh bức họa đẹp và tuyệt vời nhất mà cả cuộc đời người thanh niên đó mới gặp.
Cô gái cũng đưa chiếc điện thoại đặt lên ngực. Giờ phút này đây ngôn ngữ giao tiếp cũng trở thành vật vô dụng. Cô chỉ cần được nhìn người ấy thì sẽ cảm nhận được ngay tâm trạng của người đó.
Hai người cứ thế nhìn nhau, cả thế giới gần như ngừng lại bất động vì ánh mắt của họ. Cũng không biết là đã mất bao lâu, người thanh niên đứng dưới tòa nhà nhưng mới tỉnh lại từ trong giấc mộng đẹp, hắn vội cúi đầu xuống như để trốn tránh điều gì đó động tác này của hắn như đã kích động tới cô gái khiến cho cô vừa căng thẳng vừa lo lắng.
Cô gái không kìm nén được nên đã gọi lớn: "Anh không cần phải trốn tránh vì em hoàn toàn không để ý tới tướng mạo của anh như thế nào!"
Người thanh niên lại ngẩng đầu lên nhìn cô, nhưng lần này chỉ là cái nhìn vội vã. Ngay lập tức, hắn quay người rời khỏi khu vực đó, bước đi dứt dứt khoát.
Cô gái hét lên thật to: "Anh đừng đi!" nhưng vẫn không thể ngăn bước chân kia của đối phương lại được. Đúng lúc cấp bách, cô vội rời khỏi cửa sổ và chạy thẳng về phía cửa phòng ngủ.
Mộ Kiếm Vân đang ở phòng khách bị giật mình bởi Trịnh Giai đột ngột chạy ra ngoài. Cô phản xạ nhanh và hỏi: "Em sao vậy?". Nhưng Trịnh Giai không kịp trả lời cô chỉ mở cửa rồi chạy xuống lầu Mộ Kiếm Vân cũng vội đuổi theo cô hai người một trận trước một trại sau nhanh chóng tới khoảng trống Trước toàn nhà nhưng tiếc là khi tới đó Trịnh Giai đã không còn nhìn thấy bóng dáng của người thanh niên kia đâu nữa
Trịnh Giai chạy từng bước, cô bỗng không biết lên đuổi theo hướng nào. Một hồi, cô bỗng nhớ ra và cầm điện thoại vẫn đang nắm chặt trong tay lên gọi vào số lúc nãy, nhưng chỉ nghe thấy đầu dây bên kia có một giọng nữ khó khăn của tổng đài: « Xin lỗi thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được». Tay Trịnh Giai buông thõng xuống đầy bất lực, ánh sáng mặt trời chói mắt vẫn soi vào đôi mắt tuyệt đẹp của cô, khiến cho đôi mắt ấy long lanh ngấn lệ.
Lúc này, Mộ Kiếm Vân mới đuổi kịp Trịnh Giai, cô dùng tay khẽ giữ lấy vai Trịnh Giai rồi hỏi:«Em sao thế?» Trịnh Giai trả lời: « Vừa rồi là một người bạn của em, anh ấy không chịu gặp em nữa».
Mộ Kiếm Vân ngầm đoán được điều gì đó, cô kéo tay Trịnh Giai và nói với giọng dịu dàng: « Lên nhà trước đã, ánh sáng ngoài này gắt quá, về nhà kể chuyện người bạn kia của em cho chị nghe được không?»