Chương 15.3
11 giờ 42 phút trong trại giam của tỉnh thành.
A Hoa bị dẫn vào phòng thẩm vấn, trước mặt anh ta không phải là người cảnh sát thẩm vấn, mà là một bàn ăn thịnh soạn. Bát đũa đã được bày sẵn bên cạnh bàn thậm chí còn đặt một bao thuốc lá.
"Ăn đi. Đây là giám đốc Điền của chúng tôi đặc biệt chuẩn bị cho anh." Người quản giáo áp giải A Hoa ngồi xuống bàn, sau đó chỉ vào số đồ ăn và nói.
A Hoa cười "hi" tự trào: "Hôm nay sao lại có sự đãi ngộ thế này, lẽ nào sắp bị xử bắn rồi sao?" Mặc dù nói như vậy, nhưng trên mặt anh ta vẫn tỏ ra tỉnh bơ, chỉ giơ đôi tay đang bị còng lên, tỏ ý với đối phương: "Thế này thì tôi ăn cơm sao được?
Người quản giáo thoáng do dự không biết có nên mở còng tay cho đối phương hay không. Đúng lúc đó, một người đàn ông từ ngoài bước vào, vừa đi vừa nói: "Mở ra đi, hãy để cho anh ta được thưởng thức bữa cơm này."
Người quản giáo nhận được lệnh, bèn tuân lệnh mở còng tay của A Hoa ra. Dù sao thì phía trước ghế thẩm vấn vẫn còn bị hạn chế bởi thanh chắn gỗ, đoán là đối phương cũng không thể nào chạy thoát được.
A Hoa nhận ra người bước vào, đó chính là giám đốc Điền của trại tạm giam. Anh ta lạnh lùng nói một câu: "Cảm ơn." Ngoài ra cũng chẳng nói thêm gì nữa, chỉ cầm bát đũa lên, một bữa cơm khá thịnh soạn chẳng bao lâu đã bị tiêu diệt sạch sẽ, ăn rất ngon lành.
"Ăn ngon miệng thật đấy!" Giám đốc Điền ưỡn thẳng cơ thể hơi phát phì của mình, ngồi đối diện A Hoa nói. Trong giọng nói thật không ngờ còn mang theo chút ngưỡng mộ.
A Hoa thoải mái vươn vai nói: "Ở trong này tốt quá, không cần lo lắng cũng không cần vất vả bận rộn, đương nhiên là ăn ngon miệng rồi - nếu như có thể gọi một chút rượu thì tuyệt hơn nữa."
Giám đốc Điền xua tay nói: "Thuốc thì anh cứ tha hồ mà hút, rượu thì không thể uống được rồi."
A Hoa châm một điếu thuốc đưa lên miệng nói: "Tôi biết anh sợ tôi uống nhiều sẽ gây chuyện."
"Ồ?" Giám đốc Điền cười, "Anh đúng là một người thông minh hiểu chuyện." A Hoa ngậm điếu thuốc trong miệng, rít vài hơi thật sâu sau đó nói rõ thêm: "Giám đốc Điền, tôi ở chỗ này nhiều ngày như vậy, những người quản giáo cũng không gây khó dễ cho tôi nhiều, hôm nay còn có một bàn ăn thế này, tâm ý của anh cũng đã thể hiện được rõ rồi - Anh yên tâm đi, Đại hội Xét xử công khai tối nay tôi sẽ không gây phiền phức gì cho anh đâu."
"Được, hay lắm!" Giám đốc Điền giơ ngón tay cái lên khen ngợi nói: "tôi tin A Hoa anh là một người đã nói lời tất biết giữ lời."
"Có chuyện gì ghê gớm chứ?" A hoa khẽ búng tàn thuốc, "Chẳng phải là tội tử hình sao? Tôi đã biết từ sớm rồi, hôm nay đi đến đó cũng chỉ là đi diễn trên sân khấu để biểu diễn chút thôi."
Nghe A Hoa nói vậy, Giám đốc Điền lại do dự, anh ta lại trầm ngâm nói: "Tôi biết anh không sợ chết, nhưng buổi đại hội hôm nay còn có một chủ đề: Cần phải tiến hành biểu dương đối với Báo Đầu."
A Hoa nghe đã hiểu rõ, thì ra đối phương lo lắng chính là việc này. Đây đúng là lý do đáng để lo lắng, Báo Đầu và A Hoa giờ đây đã như nước với lửa, hai bên cùng xuất hiện trong hội trường, một người bị xử tử hình, một người thì lại được vinh dự ngợi ca, với tính cách của A Hoa, khó tránh được việc gây ra chút động tĩnh ở hiện trường. Đến lúc đó, mặc dù có cảnh sát vũ trang trấn áp, nhưng A Hoa vẫn có thể chửi bới vài câu chứ? Đứa ngốc đó sẽ làm hỏng bầu không khí ở hiện trường thì thật không hay chút nào.
May mà A Hoa lập tức lại cho đối phương uống viên thuốc an thần: "Việc này cũng không cần phải lo lắng, tôi sẽ không có hành động ngôn từ nào quá khích đâu." Anh ta nhả ra một vòng khói, sau đó lại lập tức nở nụ cười quái dị nói: "Tôi so đo tính toán với một người chết làm gì chứ?"
"Người chết?" ánh mắt Giám đốc Điền chợt lạnh ngắt, không hiểu được đối phương ám chỉ điều gì.
"Tên sát thủ mạng đó, Eumenides, hắn chẳng phải đã gửi bản thông báo cho Báo Đầu sao?" A Hoa rướn người nhìn thẳng vào mắt đối phương như thể đang khiêu chiến, "tôi ở trong tù còn biết, anh chắc chắn không phải chưa từng nghe nói đến để chứ đấy chứ?"
Giám đốc Điền đã bị A Hoa dẫn dụ vào câu chuyện, anh ta bất giác nheo mắt, hỏi vặn lại: "Anh cho rằng tên sát thủ đó có thể thành công được sao?"
"Tôi hi vọng như vậy." Trước tiên A Hoa giơ tay ra sau đó lại nói với giọng thần bí: Hơn nữa tôi tin rằng hắn nhất định sẽ ra tay ở trong Đại hội Xét xử công khai, cho nên chúng ta chỉ cần mở to mắt nhìn, đợi để xem một vở kịch hay đi thôi!" Nói xong anh ta lại thảnh thơi nhả ra một vòng khói thuốc, khói thuốc đó cứ tụ lại vấn vít, khiến cho hai người nhìn vào nhau đều thấy khuôn mặt đối phương trở nên méo mó...
16 giờ 41 phút.
Trong một căn hộ chung cư độc thân ở tiểu khu dân nào dân cư nào đó.
Một cô gái ngồi xuống chiếc ghế ở bàn trang điểm phía đầu giường trong phòng ngủ, mặt cô ta hướng về phía chiếc gương tròn, đang tỉ mỉ chải đầu.
Nếu như chỉ nhìn bóng lưng của cô gái, đây chắc chắn là một tuyệt sắc giai nhân thon thả xinh đẹp. Chỉ đáng tiếc chiếc gương chưa bao giờ biết nói dối, lúc này đây thứ hiện ra ở trong gương lại là một khuôn mặt tàn khuyết đáng sợ, ma chê quỷ hờn.
Cô gái này chính là Minh Minh - người may mắn sống sót trong vụ nổ khí ga. Từ khi khuôn mặt bị hủy hoại, đây là lần đầu tiên cô ngồi trước bàn phấn trang điểm lâu như vậy.
Hhơn nửa năm trước, vụ nổ gây lên trận hỏa hoạn lớn không chỉ đốt trụi sạch tóc cô, cũng đốt hỏng cả da đầu cô, sau đó cô đã đặc biệt đội bộ tóc giả để cùng lên sân khấu biểu diễn với Trịnh Giai. Bộ tóc giả đó thường vẫn để buông dài tung bay, rủ xuống phía sau lưng, dùng để che vết thương nơi phần cổ của cô, nhưng hôm nay cô lại đặc biệt cuốn bộ tóc dài lên, gài thêm một chiếc trâm cài tóc.
Sau khi cài tóc xong, cô biển nghiêng trái nghiêng phải trước gương để ngắm nhìn, hình như cảm thấy rất hài lòng. Tiếp đến, cô liền mở ngăn kéo phía trước, thò tay vào, lôi ở trong ngăn kéo ra một chiếc trâm cài tóc.
Chiếc trâm cài tóc đó tỏa ra thứ ánh sáng kim loại màu xám trắng, chất liệu cứng chắc, hình như là được làm bằng thép. Và kiểu cách của nó rất đơn giản, mảnh dài, một đầu nhọn, một đầu tròn, ngoài ra không thể có thêm trang trí nào khác.
Minh Minh cầm trâm cài tóc ở trong tay ngắm nghía hồi lâu, như thế đang kiểm tra gì đó. Nhưng chiếc trâm đó rất bình thường, liệu có thể có điều gì khác biệt được chứ? Giây lát sau, cô như thể không nhận ra điều gì, mới đưa tay lên từ từ xuyên chiếc trâm cài tóc đó vào trong búi tóc phía sau.
Đầu tóc đã chải xong, việc trang điểm của Minh Minh cũng đã hoàn thành. Cô bắt đầu đứng dậy mặc quần áo, trông bộ dạng có vẻ như đang chuẩn bị đi đâu. Cô mặc một chiếc áo khoác lông vũ dài, sau đó đội mũ, quàng khăn, đeo khẩu trang, như vậy thì toàn bộ cơ thể cô đã được bọc rất kín, chỉ lộ ra đôi mắt to long lanh.
Cô nhìn đồng hồ, sắp đến thời gian đã hẹn trước. Thế là cô bước ra khỏi chung cư, đi thẳng đến cổng tiểu khu dân cư. Cô chờ đợi ở đó một lát, cho đến khi một chiếc xe taxi dừng trước mắt cô.
"Minh Minh, lên xe đi." Một cô gái ngồi ở hàng ghế phía sau thò đầu ra gọi, chính là Trịnh Giai đã hẹn trước với Minh Minh. Minh Minh gật đầu mở cửa xe ngồi xuống cạnh Trịnh Giai. Lúc này, cô phát hiện ra, trong xe thì ra không chỉ có hai bọn họ, ở giữa hàng ghế phía sau còn có một chú chó nhanh nhẹn đáng yêu đang nằm.
"Ngưu Ngưu." Minh Minh gọi tên chú chó, đồng thời giơ tay ra vuốt đầu nó. Ngưu Ngưu nhiệt tình lè lưỡi ra liếm và lòng bàn tay đối phương.
Cùng lúc chơi đùa với Ngưu Ngưu, Minh Minh lại hỏi Trịnh Giai với vẻ thoáng kinh ngạc: "Sao hôm nay cậu lại dẫn nó theo vậy?" Ngưu Ngưu với vai trò là chú chó dẫn đường cho người mù đã từng theo sát Trịnh Giai như hình với bóng. Nhưng từ sau khi Trịnh Giai khôi phục thị lực thì rất ít đưa Ngưu Ngưu đi cùng, không biết tại sao hôm nay lại phá lệ? Cần phải biết rằng họ chuẩn bị đến dự một sự kiện khá đặc biệt, đem theo một chú chó e rằng không được tiện lắm.
Trịnh Giai không đáp lời đối phương, cô chỉ nhìn chú chó đó, nói thì thầm "Ngưu Ngưu ơi Ngưu Ngưu, chị huấn luyện em bao lâu như vậy, hôm nay phải trông vào biểu hiện của em đấy."
Trong lúc hai cô gái nói chuyện, người tài xế đã khởi động xe, anh ta khẽ quay đầu lại hỏi: "Tiếp theo sẽ đi đâu vậy?"
Hai cô gái đồng thanh cùng trả lời: "Đại lễ đường nhân dân."
Tài xế "ồ" một tiếng, đưa ra được kết luận: "Các cô muốn để xem Đại hội xét xử công khai à?"
Lần này hai cô gái lại đều không lên tiếng, họ cùng trầm mặc, trong lòng hình như đều cất giấu rất nhiều điều bí mật...