Chương 15.12
Đó là một cô gái, cô đang cố gắng nghiêng đầu để nhìn về phía sau, nhìn trực diện với người thanh niên. Khuôn mặt cô xinh đẹp vô ngần, đặc biệt là đôi mắt đen láy to tròn. Đôi mắt đen láy đó giống như bầu trời đêm rộng lớn, thuần khiết trong vắt như suối nguồn, khi ánh mắt khẽ lấp lánh, như có thể tấu lên được khúc nhạc du dương nhất trên thế giới này.
Đây là lần đầu tiên người thanh niên nhìn thẳng vào cô gái từ sau khi cô phẫu thuật sáng mắt, ánh mắt của đối phương dễ dàng đâm xuyên qua trái tim hắn, khiến hắn rơi vào vực sâu của nỗi đau không thể nào thoát ra được. Cơ thể hắn như bị thiêu đốt nóng rực, còn linh hồn thì lại bị nhấn chìm trong băng đá lạnh buốt giá.
Một đôi mắt đẹp nhất trên cõi đời này, nhưng trong đôi mắt đó thì lại chất chứa nỗi thù hận khắc cốt ghi tâm!
Người thanh niên biết đối phương đã nhận ra mình, hoặc nói một cách chính xác là nhận ra một linh hồn nào đó trong cơ thể mình. Lúc này đây, họ không phải là những người tri kỷ quyến luyến nhau, mà là kẻ thù không đội trời chung.
Người thanh niên ngơ ngác không biết nên làm gì. Đôi tay hắn vẫn run rẩy giữ chặt cổ cô gái, không dám để cho đối phương phát ra âm thanh. Nhưng lúc này đây, điều hắn cảm thấy sợ hãi nhất không phải là cô gái kêu cứu, sẽ làm lộ thân phận hắn, hắn chỉ là không dám chịu đựng một thứ âm thanh khác khi cô gái đó đối diện với mình mà thôi.
Tay trái của cô gái bị người thanh niên bẻ quặt ra phía sau. Xúc cảm nhạy bén của người mù khiến cô cảm nhận được ngón tay giữa của đối phương bị thiếu mất một đốt. Do đó cô càng tin tưởng chắc chắn về thân phận của đối phương. Cô dùng tay phải để gỡ cánh tay người thanh niên đang kìm ở cổ mình, cố gắng để thoát ra. Nhưng sức lực của cô và của đối phương quả thực cách xa nhau quá, cho dù cánh tay phải của người thanh niên bị thương nặng, cô gái vẫn không thể nào làm lay chuyển được hắn chút nào.
Những người chạy nạn vội vàng lướt qua xung quanh. Giữa khung cảnh tối tăm và hỗn loạn như vậy, không ai chú ý thấy được cảnh tượng đặc biệt diễn ra bên cạnh họ. Chỉ có chú chó dẫn đường "Ngưu Ngưu" là ngẩn người đứng cạnh đó, thật không ngờ nó không có ý định xông lên giúp đỡ cho chủ của mình.
Cô gái cảm thấy hơi tuyệt vọng, cô bắt đầu hối hận mình đã hành động liều lĩnh. Sau khi phát hiện ra người đó, cô cần phải hét lớn, hoặc là thông báo cho cảnh sát. Nhưng do tâm trạng nóng vội, cô chỉ muốn lập tức bắt ngay được đối phương, nhưng lại không hề suy nghĩ đến xem mình có đủ thực lực hay không. Bây giờ đối phương muốn giết mình để diệt khẩu, rõ ràng là dễ như trở bàn tay.
Trong lúc cuống quýt, cô gái chợt nhớ đến thứ gì đó, cô thò tay phải vào trong túi áo khoác của mình, nắm lấy chiếc trâm cài tóc của Minh Minh đem đến. Sau đó cô giơ chiếc trâm lên, dùng hết sức đâm ngược trở lại phía người thanh niên đó.
Người thanh niên vẫn ở trạng thái mơ hồ, không hề có sự đề phòng nào đối với cú đòn bất ngờ đó. Chiếc trâm cài tóc cắm chặt vào cổ hắn, ban đầu hắn cảm thấy đau, sau đó lại là một thứ cảm giác tê dại chảy theo dòng máu rồi lan truyền khắp cơ thể. Thứ cảm giác này đến rất nhanh, chỉ hai, ba giây sau, toàn bộ sức lực của hắn như bị rút cạn, cả cơ thể mềm nhũn ngã vật xuống đất.
Cô gái sau khi có được lại sự tự do, cô hoảng loạn lùi lại mấy bước, trơ mắt nhìn người thanh niên đó đang ngã vật xuống trước mặt mình. Giây lát sau, cô mới bừng tỉnh hét to: "Mọi người mau đến cứu với..." Những người dân đang cuống cuồng tháo thân không hề biết ở chỗ này đã xảy ra chuyện gì, hiện trường tối đen cũng chẳng nhìn rõ được. Mấy tiếng kêu cứu của cô gái không những không kéo được ai đến giúp, ngược lại còn khiến cho mấy người xung quanh kinh hoàng né tránh. Cho đến khi có ánh đèn pin chiếu rọi tới, mới dần xua tan nỗi sợ hãi trong lòng cô gái.
Một bóng người lao theo sau ánh sáng đèn pin, bước tập tễnh tiến lại gần. Anh nhìn thấy cô gái trước, sau đó lại nhìn thấy người thanh niên nằm trên đất.
Cô gái lúc này cũng nhận ra người vừa đi đến chính là La Phi, đội trưởng đội Cảnh sát hành sự. Sợi dây thần kinh của cô chợt trùng xuống, nước mắt ầng ậc tuôn chảy.
"Hắn chính là tên hung thủ đó, hắn chính là tên hung thủ đó." Cô gái chỉ vào người nam giới nằm dưới đất, gào khóc và hét toáng lên.
La Phi cảm thấy vô cùng kinh ngạc, anh quỳ xổm xuống bên cạnh người thanh niên, soi đèn pin để kiểm tra tình hình thương tích của đối phương. Anh nhanh chóng phát hiện ra chiếc trâm cài tóc, hiểu ngay đây mới là đòn chí mạng. La Phi lập tức hỏi cô gái: "Đây là trâm cài tóc của cô à?"
Thoạt tiên cô gái gật đầu, sau đó lại lắc đầu, và nói với La Phi: "Trong chiếc trâm này có độc!"
La Phi giật mình kinh hãi, rồi lại nhìn vào vết thương nơi cổ của người thanh niên, quả nhiên là thấy màu thâm đen rất khác thường. Người thanh niên lúc này chỉ còn chút hơi thở tàn, hắn nhìn cô gái rồi lại nhìn La Phi, sau đó lại gắng sức giơ tay ra, như thể muốn nắm một thứ gì đó.
La Phi giơ tay ra nắm lấy tay người thanh niên. Hắn thở phào nhẹ nhõm, hắn cứ thế nhìn La Phi hồi lâu, như thể có rất nhiều điều muốn nói, nhưng từ đầu đến cuối lại không thể mở miệng ra.
La Phi biết vì sao đối phương không thể nào mở miệng ra nói, người thanh niên không thể để cho cô gái nghe thấy giọng của mình được, đó là bí mật cuối cùng cất giấu trong trái tim hắn.
Giây lát sau, La Phi nắm chặt bàn tay, đồng thời nói ba chữ với vẻ rất nghiêm túc: "Tôi hiểu rồi."
Người thanh niên nở nụ cười được an ủi. Có thể nghe thấy ba chữ từ đối thủ của mình trong thời khắc này, hắn cảm thấy vô cùng may mắn.
Hắn rốt cuộc là muốn nói gì? La Phi hiểu được những gì? Tất cả những điều này thực ra không hề quan trọng nữa rồi.
Người thanh niên trút hơi thở cuối cùng, mí mắt hắn từ từ rủ xuống, nhưng chính khoảnh khắc rủ xuống, hắn lại một lần nữa gắng gượng mở mắt, cuối cùng nhìn về phía cô gái đang đứng gần đó.
Ánh mắt cô gái và người thanh niên chạm vào nhau, cô lùi lại nửa bước né tránh thần sắc sợ hãi và phẫn nộ. Người thanh niên bất lực thu ánh mắt lại, lần này khi mí mắt hắn rủ xuống, không còn vén lên được nữa.
La Phi vẫn nắm chặt tay người thanh niên, cổ họng anh toát ra thứ cảm giác chua chát lồng ngực anh cũng nặng trịch như có tảng đá lớn đè vào. Đối thủ mà anh đã truy đuổi suốt nửa đời người, lúc này đây cuối cùng đã ngã xuống trước mặt anh, nhưng anh lại không cảm nhận được một chút niềm vui mừng nào cả.
Hồi lâu sau, La Phi mới nhớ đến việc hỏi Trịnh Giai: "Sao mà cô gặp được hắn?"
"Tất cả đều nhờ vào Ngưu Ngưu." Trịnh Giai chỉ vào chú chó dẫn đường cho người mù đang đứng dưới chân, "Mấy tháng nay, tôi luôn thực hiện huấn luyện đặc biệt cho nó, hôm nay đúng là đã dùng đến rồi."
"Huấn luyện đặc biệt?" La Phi rõ ràng không thực sự hiểu được.
Trịnh Giai giải thích thêm: "Tôi đã nhờ người tìm được quần áo của hắn để lại trong ngục, sau đó tiến hành huấn luyện ngửi mùi đối với Ngưu Ngưu. Hôm nay nghe nói hắn cũng sẽ đến, tôi bèn dẫn Ngưu Ngưu đến đây. Ngưu Ngưu quả nhiên đã tìm được hắn giữa đoàn người đông đúc."
La Phi gật đầu, trong lòng hiểu rõ: thì ra khi Eumenides trà trộn vào trong đoàn người, bị Ngưu Ngưu ngửi thấy mùi người quen, Ngưu Ngưu đã lần tìm theo mùi, đã dẫn đường cho Trịnh Giai phát hiện ra tung tích của người thanh niên. Tất cả những điều này như một mối quan hệ nhân quả, thật đúng là ý trời.
Trịnh Giai lúc này cũng ngồi xổm xuống, cô ôm chú chó dẫn đường, nói vẻ hơi trách móc: "Ngưu Ngưu ơi là Ngưu Ngưu, vừa nãy kẻ xấu xa đó ức hiếp chị, sao em lại không giúp chị chứ?"
Ngưu Ngưu khẽ kêu rên mấy tiếng "u...u", cũng không rõ có nghe hiểu gì không. Giây lát sau, nó vùng ra khỏi vòng tay cô gái, chạy đến bên cạnh người thanh niên, nó đặt bàn chân trước lên lồng ngực người thanh niên, ngửi ngửi lên khuôn mặt đối phương, trong ánh mắt toát ra thứ tình cảm ấm áp không nỡ rời xa.
Con chó đó đã thân thiết với người thanh niên từ lâu, nó thậm chí còn coi đối phương gần như là người chủ thứ hai của mình, nhưng nó mãi mãi không thể nào hiểu nổi, tại sao người đó lại nằm ở đây...