Chương 2.1
Bắt đầu rất thuận lợi, cũng đã nhận được vai diễn quan trọng nhất, hơn nữa còn diễn rất tốt.
Đấy là một tấm lưới lớn, một khi đã vào thì đừng có mong thoát ra được.
❀ 1 ❀“Kim cương mất, người cũng không tìm được. Đám cảnh sát của các anh đều là lũ ăn bám cả hả?” Kha Thủ Cần bành mồm lớn tiếng.
Đây là phòng họp trong nhà thi đấu của sân vận động Kim Sơn, tạm thời được trưng dụng làm cứ điểm của cảnh sát. Trong lúc La Phi và các thành viên trong đội đấu trí với tên bắt cóc thì Kha Thủ Cần và mấy nhân viên hậu cần khác đợi trong phòng họp. Bây giờ trận đấu đã tan, Trang Tiểu Khê và La Phi cũng đã có mặt trong cứ điểm. Khi biết cảnh sát thất bại trở về, Kha Thủ Cần lập tức đập bàn đứng dậy, bộ dạng vô tích sự không dám nói năng gì lúc chiều hoàn toàn biến mất.
Thế này chẳng khác nào bị chỉ thẳng vào mặt giáo huấn! Nhưng La Phi và những cảnh sát khác đều không thể phản bác, bởi vì đúng là họ đã thua trắng.
Đối thủ đã bài trí một thế trận rất khôn ngoan, mà thế trận này hiển nhiên đã được vạch định rất công phu. Còn kế hoạch ứng phó của cảnh sát lại vội vàng như vậy, thất bại cũng là điều khó tránh. Có điều, những lời bào chữa như vậy có nói ra cũng chẳng có ý nghĩa gì. La Phi liền vờ như không nghe thấy những lời nhạo báng của Kha Thủ Cần, chỉ chăm chú xem đoạn băng ghi hình giám sát mà cậu cảnh sát tên Thành quay được ở hiện trường.
Người có phản ứng lại là Trang Tiểu Khê, bà nhìn Kha Thủ Cần, bảo: “Ông đừng sốt ruột, số tiền tôi vay của ông, tôi sẽ nhanh chóng trả lại cho ông.”
“Không phải là tôi nói chuyện tiền! Tôi muốn nói...” - Kha Thủ Cần vội quay đầu lại hướng về phía Trang Tiểu Khê, tâm lý nôn nóng muốn giải thích ngay khiến ông ta đâm ra luống cuống không biết nói thế nào, “Là tôi định nói... Dà, dà! Ý của tôi, bà hiểu đấy, tóm lại không phải là chuyện tiền nong!”
Trang Tiểu Khê đưa tay nhấn xuống: “Thế thì đừng nói nữa, ngồi xuống đi.”
Kha Thủ Cần ngoan ngoãn ngồi xuống cạnh Trang Tiểu Khê.
La Phi điều chỉnh tiến độ của đoạn băng ghi hình, vào thời điểm 21 giờ 43 phút 7 giây, Trang Tiểu Khê ra khỏi nhà thi đấu, xuất hiện trên khu vực khán đài K nơi tập trung fan hâm mộ của đội khách, La Phi bắt đầu xem từ chỗ này.
Ống kính lấy Trang Tiểu Khê làm trung tâm, bao phủ khu vực đường kính năm mươi mét xung quanh. Nhìn trong băng ghi hình có thể thấy: Sau khi Trang Tiểu Khê vào khu vực khán đài K, đầu tiên bà tìm hàng ghế, tiếp đó liền đi thẳng đến vị trí gần giữa ở phía dưới cùng của khán đài. Bà nói mấy câu với một thanh niên mặc áo cầu thủ màu đỏ, cậu thanh niên đó liền đứng dậy đi ra chỗ khác, Trang Tiểu Khê thì ngồi xuống chỗ ngồi vừa trống ra đó.
La Phi chỉ vào màn hình hỏi một câu: “Người này là ai?”
Trang Tiểu Khê giải thích: “Cậu ta chiếm mất ngồi của tôi, tôi nói mấy câu, cậu ta liền ra chỗ khác.”
Chỗ ngồi ở phía dưới cùng của khán đài là vị trí tốt nhất trong khu vực khán đài đó, vị trí như vậy nếu trống chắc chắn sẽ có người tranh ngồi ngay. Cho nên sự xuất hiện của cậu thanh niên đó cũng không có gì là lạ. La Phi không suy nghĩ thêm về điều này, anh tiếp tục xem đoạn băng phía sau.
Sau khi ngồi xuống, Trang Tiểu Khê để chiếc túi kiểu nữ vào lòng, tay phải cầm điện thoại di động, tay trái thì cầm chiếc cốc Coca đã uống hết. Vẻ nghiêm trang của bà đối lập hoàn toàn với không khí nhiệt tình của đám đông fan hâm mộ.
21 giờ 45 phút 13 giây, Trang Tiểu Khê bỗng đưa điện thoại di động lên trước mặt để xem. La Phi biết đó bà đã nhận được tin nhắn tên bắt cóc gửi tới, và tin nhắn này đã lập tức được chuyển tiếp cho La Phi, nội dung là: “Bây giờ cho túi kim cương vào trong cốc Coca. Khi nhận được tin nhắn tiếp theo của tôi, thì bà để cốc Coca lên ghế, rồi lập tức rời đi.”
Thế là Trang Tiểu Khê cho điện thoại di động vào trong túi, tay phải lấy ra chiếc túi vải màu đỏ bên trong đựng kim cương. Bà để chiếc túi vào trong cốc Coca ở tay trái, sau đó lại lấy điện thoại di động trong túi xách ra, tiếp tục chờ đợi.
Hơn hai phút sau, fan hâm mộ của đội khách trên khán đài K bắt đầu có sự hỗn loạn bất thường, rất nhiều người hâm mộ rời khỏi chỗ ngồi đổ xuống phía dưới khán đài. Đúng lúc đó, Trang Tiểu Khê lại giơ chiếc di động lên trước mặt để xem.
La Phi ấn vào nút tạm dừng, quay đầu hỏi: “Tên bắt cóc lại gửi tin nhắn cho chị phải không?”
Trang Tiểu Khê khẽ gật đầu.
La Phi nói: “Chị không chuyển tiếp tin nhắn này cho tôi.” Theo kế hoạch đã định, sau khi nhận được tin nhắn của tên bắt cóc, Trang Tiểu Khê phải lập tức chuyển tiếp cho La Phi mới đúng.
Trang Tiểu Khê nhún vai giải thích: “Tin nhắn này không cần thiết phải chuyển tiếp nữa, các anh chắc chắn đều đoán được nội dung.” Bà vừa nói vừa đưa điện di động ra trước mặt La Phi, màn hình hiển thị tin nhắn đó nhận được vào lúc 21 giờ 47 phút 12 giây, nội dung: “Để lon Coca xuống, lập tức rời đi.”
Nguồn gốc tin nhắn giống như mấy tin nhắn trước đó, đều được gửi đi từ số điện thoại lưu trên hóa đơn chuyển phát nhanh - nhưng sau khi tan trận đấu, số điện thoại di động lại tắt máy, cho nên cảnh sát không thể tiếp tục xác định được vị trí của người sử dụng điện thoại.
Tin nhắn cuối cùng đúng là không cần phải chuyển tiếp, bởi vì trong tin nhắn trước đó, tên bắt cóc đã nói rõ: “Khi nhận được tin nhắn tiếp theo của tôi, thì bà để cốc Coca xuống ghế, rồi lập tức rời đi.” Còn nội dung tin nhắn tiếp theo chỉ là lặp lại câu nói này, không có thông tin gì đáng để cảnh sát chú ý.
La Phi không hỏi thêm nữa, ấn nút play tiếp tục xem băng ghi hình. Thì thấy sau khi xem xong tin nhắn cuối cùng, Trang Tiểu Khê liền đứng dậy, đồng thời để Coca xuống ghế. Trong quá trình đó, có rất nhiều fan hâm mộ mặc áo đỏ đã tràn xuống khu vực trống ở trước rào chắn của khán đài, người chuyển động quá đông che mất tầm ngắm của máy quay. Vì vậy trong những cảnh quay tiếp đó, La Phi chỉ có thể thấp thoáng nhìn thấy Trang Tiểu Khê chen qua đám đông đi về phía cửa vào nhà thi đấu, còn chiếc cốc để trên ghế đã hoàn toàn bị che khuất phía sau đám đông.
La Phi thầm lắc đầu, trong lòng biết rõ hy vọng có thể tìm ra tung tích của tên bắt cóc qua băng ghi hình ở hiện trường cũng đã không còn. Cùng với cảm giác thất vọng, trong lòng anh còn thấy kinh ngạc: Trong cả quá trình trao đổi, tên tội phạm khả nghi đã cho thấy khả năng khống chế theo đúng ý muốn của hắn, phương án đã thiết lập cũng tương xứng với bốn chữ “không một kẽ hở”. Ngoài người thanh niên đã bị giam trong tù đó, La Phi chưa từng gặp đối thủ nào cao minh đến như vậy.
“Anh cứ xem đoạn băng ghi hình đó mãi thì có tác dụng gì?” Nghe cái giọng phàn nàn đã biết ngay người nói lại là Kha Thủ Cần, lão này vừa im lặng được mấy phút đã không chịu được, ông ta thô lỗ giục: “Mau đưa ra ý kiến gì đi chứ, tiếp theo phải làm thế nào?”
“Tiền chuộc đã bị lấy mất, chúng ta đã mất đi quân bài để đôi co với tên bắt cóc...” La Phi trầm giọng nói, “Bây giờ chỉ có thể tìm tên bắt cóc bằng cách điều tra vòng ngoài.”
“Còn Lý Tuấn Tùng thì sao? Còn có thể sống sót trở về không?” Kha Thủ Cần không dè dặt hỏi thẳng, không hề để ý đến cảm xúc của người khác.
“Về điều này...” La Phi thành thật trả lời, “Tôi không dám đảm bảo. Cơ may duy nhất là: Trong lần hành động này, hành tung của cảnh sát không hề bị lộ.” Lúc nói câu sau, La Phi đưa mắt nhìn về phía Trang Tiểu Khê, rất rõ ràng, anh muốn an ủi người phụ nữ này qua câu nói.
Trang Tiểu Khê lập tức nắm lấy lời đối phương định nói: “Cũng có nghĩa là tên bắt cóc vẫn có khả năng tuân thủ lời hứa, có phải vậy không?”
La Phi gật đầu: “Mong là như vậy.” Thực ra, là một cảnh sát hình sự có vốn kinh nghiệm phong phú, lúc này La Phi đã không thể lạc quan được nữa. Anh thậm chí có phần ân hận, tại sao mình lại nghe theo ý kiến của Trang Tiểu Khê, lên kế hoạch hành động trong thời gian gấp gáp như vậy? Nếu cố gắng một chút nữa, có thể thuyết phục Trang Tiểu Khê đồng ý với chiến thuật kéo dài thời gian của cảnh sát thì tốt biết bao!
Có điều, thái độ của Trang Tiểu Khê lúc đó kiên quyết như vậy. Trong mắt bà ta, tầm quan trọng của một ngón tay dường như còn hơn cả tính mạng của Lý Tuấn Tùng. La Phi cũng không còn lựa chọn nào khác.
“Đặt hy vọng vào tên bắt cóc? Sao tôi thấy việc này vô lý thế chứ?” Không ngờ Kha Thủ Cần ở bên cạnh cười nhạt nói, “Theo tôi, các anh cứ nhanh chóng đi tìm người đi, đừng có ngồi không ở đây nữa!”
La Phi nói với ông ta: “Thực ra, việc điều tra ở vòng ngoài vẫn đang được tiến hành.”
Kha Thủ Cần liền hỏi: “Có manh mối gì không?”
La Phi lắc đầu: “Tạm thời vẫn chưa có manh mối gì.”
Kha Thủ Cần “hừ” một tiếng: “Các anh đúng là vô tích sự!” Sau đó lại lên giọng hỏi vặn: “Việc này khó đến thế sao?”
Trang Tiểu Khê nghe ra được điều gì đó qua giọng điệu của ông ta, liền cau mày hỏi: “Không lẽ ông có cách gì à?”
“Tất nhiên rồi.” Kha Thủ Cần mở miệng, để lộ hàm răng xấu xa, “Thực ra lúc chiều tôi đã muốn nói rồi nhưng các người đều không cho tôi nói đấy chứ.”
Mặc dù ông ta khiến mọi người không có thiện cảm nhưng rõ ràng quan hệ giữa ông ta và vợ chồng Trang Tiểu Khê khá tốt, biết đâu đúng là ông ta có thể đưa ra những cách hiệu quả thì sao? La Phi liền nói với giọng khích lệ: “Thế thì bây giờ ông thử nói xem thế nào?”
Kha Thủ Cần nói: “Tôi thấy mục tiêu của tên bắt cóc vô cùng hẹp, chỉ trong giới hạn có mấy người đó thôi.”
La Phi “ừm” một tiếng, tỏ ý bảo đối phương tiếp tục nói. Trang Tiểu Khê ngồi bên cạnh cũng đưa mắt chăm chú nhìn Kha Thủ Cần.
Kha Thủ Cần quay đầu lại nhìn Trang Tiểu Khê: “Tôi hỏi bà, bình thường bà làm việc ở viện Y học nhiều hay ở bệnh viện nhiều?”
Trang Tiểu Khê trả lời: “Tất nhiên là ở bệnh viện nhiều.” Bà kiêm nhiệm hai chức vụ là viện phó viện Y học và chủ nhiệm khoa Xương của bệnh viện Nhân Dân, bình thường trọng tâm công việc vẫn chủ yếu ở bệnh viện Nhân Dân, bên viện Y học vẫn ít việc hơn.
“Đúng rồi. Thực ra một tuần gần đây hầu như bà đều đến làm ở bệnh viện, chỉ có chiều nay mới đến viện Y học nghe máy sinh viên báo cáo.” Nói đến đây, Kha Thủ Cần cố ý dừng lại một lát, sau đó lại hỏi: “Bà thử nghĩ xem, tên bắt cóc làm sao lại gửi gói bưu phẩm đến viện Y học đúng lúc thế được?”
Trang Tiểu Khê đã hiểu ra: “Ý ông là tên đó đã biết trước kế hoạch công việc của tôi ngày hôm nay?”
“Chắc chắn rồi.” Kha Thủ Cần vẻ rất tự tin, “Bà thử nghĩ xem, nếu bà không có mặt ở viện Y học thì không thể nhận bưu phẩm kịp thời, thế có phải hắn đã phí công vô ích không?”
La Phi thầm gật đầu: Đây đúng là một chi tiết đáng chú ý! Trước đây anh đã nhận định rằng tên bắt cóc là người biết rất rõ môi trường của viện Y học, nếu có thêm manh mối mà Kha Thủ Cần vừa cung cấp, có thể thu hẹp phạm vi mục tiêu của tên bắt cóc rất nhiều. Anh liền hỏi Trang Tiểu Khê: “Có bao nhiêu người biết trước được là chiều nay chị sẽ đến viện Y học?”
“Sinh viên của tôi, một số giáo viên trong học viện, và mấy đồng nghiệp ở khoa Xương của bệnh viện... nói chung là không quá nhiều.”
“Liệt kê toàn bộ họ tên và công việc của họ ra thành một danh sách.” La Phi vừa nói vừa đưa mắt ra hiệu Doãn Kiếm, cậu hiểu ý, liền nhanh chóng lấy giấy bút đưa cho Trang Tiểu Khê.
Trang Tiểu Khê cắm cúi viết ra thông tin của hơn hai mươi người, viết xong bèn nói: “Đây là toàn bộ những người mà tôi có thể nhớ được ra. Có thể người quen ở cạnh những người này cũng sẽ gián tiếp biết được tình hình - điều này thì tôi không thể nắm được.”
La Phi cầm lấy danh sách nhìn qua rồi đưa cho Doãn Kiếm: “Cậu cho người đi tìm hiểu thông tin những người này.”
Doãn Kiếm đáp “vâng” rồi cầm lấy tờ danh sách đang định đi buôn, thì bỗng thấy Kha Thủ Cần lại lên tiếng: “Thêm một tiêu chuẩn phán đoán quan trọng nữa: có phải là người hâm mộ bóng đá hay không?”
Tên bắt cóc triển khai quá trình trao đổi để nhận tiền chuộc dựa trên một trận đấu bóng đá, cho thấy hắn hẳn phải là một gã nắm rõ tình hình sân bóng, rất hiểu không khí thi đấu trên sân, do đó đúng là có thể đưa ra suy luận “hắn là một người hâm mộ bóng đá.” La Phi gật đầu với Doãn Kiếm tỏ ý tán đồng, đồng thời anh đưa mắt nhìn Kha Thủ Cần, bắt đầu đánh giá lại người đàn ông không hề để ý đến cử chỉ lời nói trước mặt này.
Trước đây có lẽ là mình đã đánh giá thấp đối phương, dù sao ông ta cũng là nhân vật đã làm đến chức chủ nhiệm khoa Bệnh lý của bệnh viện Nhân Dân, đầu óc ông ta quả đúng là không thô tục như biểu hiện bên ngoài.
Đúng lúc Doãn Kiếm rời khỏi phòng họp, một cảnh sát trẻ tuổi khác đi vào. Người cảnh sát này tên là Tào Thâm, chính là một trong số cảnh sát phụ trách điều tra ở bên ngoài. Cậu đưa cho La Phi một tờ giấy in khổ A4, đồng thời cúi xuống nói nhỏ vài câu.
La Phi vừa nghe vừa gật đầu, cuối cùng khen: “Rất tốt.” Nhận được lời khen, Tào Thâm nở nụ cười tươi rồi tiếp tục đi ra ngoài thực hiện nhiệm vụ.
La Phi đưa tờ giấy cho Trang Tiểu Khê, hỏi: “Chị có quen người phụ nữ này không?”
Trên tờ giấy hiện ra hồ sơ hộ khẩu của một người nụ nữ. Trong đó, một tấm ảnh bán thân chiếm gần một phần tư trang giấy. Người phụ nữ trong tấm ảnh đang ở độ tuổi đẹp nhất gương mặt thanh tú yêu kiều.
Phía dưới tấm ảnh là thông tin cá nhân: Diêu Phàm, 26 tuổi, hộ khẩu ở một thành phố trực thuộc của tỉnh lân cận.
Trang Tiểu Khê chăm chú nhìn vào tờ giấy hồi lâu, cuối cùng lắc đầu nói: “Tôi không biết cô ta.” Nhưng khóe miệng bà thấp thoáng một nụ cười cay đắng.
Kha Thủ Cần để ý thấy thay đổi rất nhờ đó trên sắc mặt của Trang Tiểu Khê, liền ghé lại gần xem. Nhưng ông ta cũng không biết người phụ nữ trong tấm ảnh, liền hỏi luôn La Phi: “Đây là ai?”
“Chúng tôi đã điều tra lịch sử cuộc gọi của Lý Tuấn Tùng.” La Phi giải thích, “Lý Tuấn Tùng có tất cả hai số điện thoại di động. Một trong hai số đó bắt đầu bằng 137, số này đã được mở và sử dụng hơn mười năm, tần suất sử dụng rất cao, chắc là số mà anh ấy thường dùng; một số điện thoại di động bắt đầu bằng 158 - chính là số được lưu trên tờ hóa đơn chuyển phát nhanh, số này mới sử dụng được bốn tháng, trước khi vụ án xảy ra rất ít khi dùng, về cơ bản chỉ liên lạc với một số điện thoại di động bắt đầu là 138. Có thể phán đoán, Lý Tuấn Tùng sử dụng số này chỉ để giữ liên lạc bí mật với một người nào đó.”
“Ồ, chính là người phụ nữ này?” Kha Thủ Cần lại đưa mắt nhìn tấm ảnh trong tờ tư liệu, lớn tiếng tuyên bố. “Không còn nghi ngờ gì nữa, Lý Tuấn Tùng và người phụ nữ này có quan hệ mờ ám.” Nói xong, ông ta lại quay đầu nhìn mặt Trang Tiểu Khê. Lúc này, gương mặt Trang Tiểu Khê đầy suy nghĩ, không để lộ sắc thái gì.
“Mặc dù bà không biết người phụ nữ này, nhưng chắc chắn đã cảm nhận được sự tồn tại của cô ta từ rất lâu rồi đúng không? Cho nên vừa nhìn tấm ảnh, bà liền nở nụ cười cay đắng gượng gạo, đến tôi cũng nhận ra!” Kha Thủ Cần vẫn nói liên tục không ngớt, cho đến khi Trang Tiểu Khê chau mày trừng mắt nhìn ông ta, ông ta mới hiểu ý ngậm miệng lại.
La Phi tiếp tục giải thích với Trang Tiểu Khê về tiến triển của vụ điều tra: “Chúng tôi đã điều tra số điện thoại di động bắt đầu bằng 138 đó, chủ máy là một người phụ nữ tên Diêu Phàm. Nên muốn hỏi xem chị có quen cô ta không?”
“Tôi làm sao mà quen cô ta được?” Trang Tiểu Khê hơi nhếch mép, lộ vẻ khó chịu. Cũng không biết là khó chịu về người phụ nữ đó, hay là khó chịu về câu hỏi của La Phi.
Đúng là như vậy, Lý Tuấn Tùng đã đăng ký riêng một số điện thoại di động để liên lạc với Diêu Phàm, mục đích chính là không muốn cho Trang Tiểu Khê biết được chăng? Chính bản thân La Phi cũng cảm thấy đúng là một câu hỏi thừa, nhưng vì vụ án đã điều tra đến đây, không hỏi cũng không được.
Trang Tiểu Khê không muốn nói về người phụ nữ này, nhưng Kha Thủ Cần ở bên cạnh lại không kìm được hỏi xen vào: “Các anh nghĩ là người phụ nữ này có liên quan đến vụ bắt cóc à?”
“Lý Tuấn Tùng rời khỏi nhà từ một tuần trước, vào buổi tối ngày 23 tháng 10.” La Phi nói một cách chắc chắn, “Chúng tôi kiểm tra thấy hai cuộc điện thoại sau cùng của anh ấy đều là gọi cho Diêu Phàm. Lần thứ nhất gọi vào 4 giờ 27 phút chiều ngày 23, thời gian nói chuyện là 9 phút; Lần thứ hai, cũng là cuộc gọi cuối cùng trong danh sách cuộc gọi của cả hai chiếc điện thoại di động, gọi vào 11 giờ 2 phút tối ngày 23, lần này thời gian nói chuyện rất ngắn, chỉ có mười ba giây.”
Kha Thủ Cần giải thích thêm cho lời của La Phi: “Cũng có nghĩa là Diêu Phàm rất có khả năng là người cuối cùng đã gặp Lý Tuấn Tùng.”
“Đúng thế, biết đâu có thể tìm được một vài mối có giá trị hơn từ Diêu Phàm.”
Trang Tiểu Khê hỏi, giọng có phần gượng gạo: “Thế thì các anh cứ gọi điện thoại trực tiếp cho cô ta có phải là xong chuyện không? Còn phải hỏi tôi làm gì?”
“Gọi điện thoại trực tiếp có thể sẽ có rủi ro.”
“Rủi ro?” Trang Tiểu Khê không hiểu. Kha Thủ Cần ở bên cạnh cũng lộ vẻ không hiểu, ông ta đưa tay lên gãi mái đầu bù xù của mình.
“Chẳng may Diêu Phàm có liên quan đến vụ bắt cóc, trực tiếp gọi cho cô ta sẽ bứt dây động rừng.”
Kha Thủ Cần “ồ” lên một tiếng: “Chính xác, gọi điện thoại cho cô ta hỏi về việc của Lý Tuấn Tùng, chẳng khác nào nói cho tên bắt cóc là: Cảnh sát đã điều tra đến chỗ bọn chúng! Tên bắt cóc mà lo lắng, có thể sẽ giết luôn con tin.”
Nghe thấy ba chữ “giết con tin”, mắt Trang Tiểu Khê khẽ giật, như thể bị chạm phải một sợi dây thần kinh mẫn cảm nào đó. Bà chủ động hỏi La Phi, khác hẳn với tâm trạng phản đối khó chịu khi nãy: “Thế thì phải làm thế nào mới tránh được rủi ro?”
“Tốt nhất là tìm được Diêu Phàm, tiếp xúc trực tiếp với cô ta.” La Phi giải thích kế hoạch của mình, “Nếu cô ta đang giấu giếm điều gì đó, gặp trực tiếp mặt đối mặt sẽ rất dễ nhận ra. Nếu cần thiết, chúng tôi cũng có theo khống chế cô ta luôn, để cô ta không có cơ hội làm hại con tin.”
Trang Tiểu Khê nói: “Thế thì các anh nên đến chỗ cô ta để tìm chứ.”
“Bây giờ còn chưa biết cô ta ở đâu.” La Phi xòe bàn tay, “Hộ khẩu của Diêu Phàm ở vùng khác, chưa điều tra ra địa chỉ nhà ở cố định của cô ta trong thành phố.”
“Có thể kiểm tra danh sách cuộc gọi trong điện thoại di động của cô ta chứ?” Kha Thủ Cần đưa ra đề xuất, “Tìm một người quen của cô ta mà hỏi là biết ngay, đúng không?”
La Phi lắc đầu: “Như vậy vẫn có nguy cơ lộ thông tin. “Bây giờ còn chưa rõ Lý Tuấn Tùng sống chết thế nào, chúng ta phải hành động hết sức cẩn thận. Tất cả các hoạt động điều tra vòng ngoài đều được tiến hành theo cách bí mật. Nếu không chắc chắn, thì nên đợi thêm, chứ không nên mạo hiểm.”
“Đợi thêm?” Kha Thủ Cần ngoạc miệng ra, vẻ không hài lòng lắm, “Thế thì phải đến bao giờ?”
La Phi đáp: “Đợi đến 10 giờ 20 phút sáng mai. Tới lúc đó, nếu vẫn chưa có thông tin của Lý Tuấn Tùng, cảnh sát sẽ tiến hành điều tra trên diện rộng đối với mọi khả năng.”
Trang Tiểu Khê ngớ ra, hỏi một cách vô thức: “Tại sao phải đợi đến 10 giờ 20 phút sáng mai?”
“Vì trong thư, tên bắt cóc có nói, hắn đã cắt ngón tay của Lý Tuấn Tùng vào 10 giờ 20 phút sáng nay, mà giới hạn thời gian nối lại ngón tay bị cắt của Lý Tuấn Tùng là hai mươi tư giờ. Hắn cũng đã lợi dụng giới hạn thời gian này để ép chị nộp tiền chuộc. Bây giờ hắn đã bấy được tiền chuộc, con tin đối với hắn đã không còn giá trị nữa. Hắn đang đối mặt với hai lựa chọn, hoặc là thả người - điều này có nghĩa là hắn tuân thủ lời hứa, Lý Tuấn Tùng chắc sẽ được thả ra trước 10 giờ 20 phút sáng mai.” La Phi im lặng giây lát rồi nói tiếp, “Tất nhiên rồi, còn một khả năng nữa là tên bắt cóc không tuân thủ lời hứa, giết con tin - nếu tên bắt cóc quyết định theo hướng này, sợ là hắn đã ra tay ngay sau khi lấy được tiền chuộc.”
Trang Tiểu Khê khó nhọc bật ra hai chữ: “Thật sao?”
“Đúng thế. Nếu tên bắt cóc đã có ý định giết người diệt khẩu, thì tất nhiên là ra tay càng sớm càng an toàn.”
Sắc mặt Trang Tiểu Khê có vẻ khó coi. Bà giơ tay lên xem đồng hồ, đã gần một tiếng đồng hồ từ sau khi tan trận đấu bóng. Bà thì thầm như thể nói một mình: “Bây giờ vẫn chưa có tin tức của Lý Tuấn Tùng...”
“Chị cũng không phải lo lắng quá.” La Phi lại bắt đầu khuyên nhủ đối phương, “Nếu tên bắt cóc thả người, có thể cũng không nhanh như vậy. Vì chúng còn cần thời gian xử lý nốt mọi việc. Hơn nữa, thông thường bọn bắt cóc hay chọn một chỗ thật hẻo lánh để thả con tin, sau khi được thả, Lý Tuấn Tùng muốn liên lạc được với bên ngoài cũng cần có thời gian. Nhưng tên bắt cóc chắc chắn sẽ thả con tin về trước 10 giờ 20 phút sáng mai, vì đó là thời gian hai bên đã giao hẹn từ trước, nếu để quá thời gian này, khả năng người nhà của con tin báo cảnh sát sẽ tăng lên rất nhiều - tên bắt cóc không hề muốn xảy ra cục diện như vậy.”
“Thế có nghĩa là chúng ta phải đợi đến sáng mai, lúc đó mới biết được kết quả cuối cùng...”
La Phi gật đầu: “Đúng thế. Trong thời gian này, không phải là cảnh sát dừng lại không điều tra, có điều, về mặt chiến lược, sẽ sử dụng phương án “nới lỏngbên ngoài thắt chặt bên trong”: Có nghĩa là không công khai để bên ngoài biết, không tạo ra áp lực không cần thiết đối với tên bắt cóc; Nhưng bên trong cần tăng cường cường độ công việc, nắm chắc thời gian vàng trong việc phá án, đồng thời không bỏ qua bất cứ cơ hội giải cứu con tin nào.”
“Thôi được.” Trang Tiểu Khê đồng ý với cách nghĩ của đối phương, “Thế thì bây giờ còn cần phải làm những gì?”
La Phi nhìn vào mắt đối phương: “Tôi muốn hỏi chị một số câu hỏi sâu.”
“Hỏi tôi?” Trang Tiểu Khê hơi co người lại, khẽ chau mày, dáng vẻ phòng vệ.
“Không phải là nhằm vào chị.” La Phi giải thích, “Chỉ muốn hiểu sâu thêm về một vài điều, như tình hình cuộc sống và các mối quan hệ xã hội của Lý Tuấn Tùng... Vì hiện giờ khả năng kẻ gây án là người quen là rất lớn, điều tra ngược từ Lý Tuấn Tùng để tìm ra tội phạm cũng là một biện pháp “nới lỏng bên ngoài thắt chặt bên trong” tốt. Mà muốn tìm hiểu về Lý Tuấn Tùng, thì tất nhiên là nói chuyện với chị là thích hợp nhất.”
“Tôi hiểu rồi...” Trang Tiểu Khê lại hỏi, “Nói chuyện luôn ở đây à?”
La Phi hỏi lại: “Chị muốn nói chuyện ở đâu?”
Trang Tiểu Khê hơi trầm ngâm rồi nói: “Đến nhà tôi cũng được.”
“Được.” La Phi hiểu được lo lắng của đối phương. Những câu hỏi tiếp theo có thể sẽ liên quan đến những tình tiết riêng tư, ở nơi nhiều người như thế này đúng là không dễ tiến hành. Nếu có thể về nhà, ở một nơi có cảm giác an toàn nhất, quen thuộc nhất, rõ ràng sẽ có lợi để cuộc nói chuyện có thể đạt được độ sâu cần thiết.
La Phi còn chủ động đề nghị: “Lần hỏi này chỉ có tôi và trợ lý của tôi là Doãn Kiếm tham gia, những người khác đều không cần có mặt.”
“Thế thì bây giờ chúng ta đi luôn đi.” Trang Tiểu Khê đứng lên trước, bà đưa tay lên vuốt lại tóc bên mang tai, dáng trông thật đẹp. Sau đó bà lại nói, “Nói thực lòng, vốn là tôi cũng đã muốn về nhà rồi - tôi nên ở nhà chờ Lý Tuấn Tùng.”
Kha Thủ Cần đứng luôn lên theo: “Thế tôi thì thế nào? Chẳng lẽ các anh loại cả tôi ra ngoài à?”
La Phi không nói gì, anh nhìn Trang Tiểu Khê, ý là người này do bà quyết định.
Trang Tiểu Khê quay đầu hướng về phía Kha Thủ Cần, vẻ mặt thoáng nét cười: “Hôm nay ông cũng mệt rồi, về nghỉ ngơi đi.”
Mặc dù không nói hẳn ra, nhưng câu nói rõ ràng thể hiện ý từ chối. Kha Thủ Cần vẫn không cam tâm, gân cổ lên nói: “Tôi không mệt tí nào! Bây giờ đang là thời điểm gay cấn, làm sao tôi có thể về được? Về cũng không ngủ được đâu!”
“Không ngủ được thì kiếm chỗ nào mà uống một ly. Tôi phải về đây.”
“Tôi về cùng bà!”
“Chủ nhiệm Kha, ông có phải là hơi mất lịch sự rồi không đấy?” Trang Tiểu Khê đanh mặt lại, “Tôi có cần dẫn một người đàn ông không phải là chồng về nhà không?”
Kha Thủ Cần bất bình chỉ vào La Phi: “Không lẽ anh ta không phải là đàn ông à?”
Trang Tiểu Khê lập tức chặn lời: “Anh ấy là cảnh sát.”
Kha Thủ Cần “hừm” một tiếng, vẻ rất không hài lòng.
“Tôi rất cảm ơn sự giúp đỡ của ông.” Trang Tiểu Khê tiếp tục nói, giọng vừa dịu dàng vừa kiên quyết, “Nhưng nếu ông thấy như vậy là có thể can thiệp vào cuộc sống của tôi, thì mai tôi sẽ bán luôn nhà đi trả lại tiền cho ông.”
Kha Thủ Cần vội xua tay: “Đừng, đừng, cái này không liên quan đến chuyện tiền!”
“Thế thì ông đừng có đi theo tôi nữa.” Trang Tiểu Khê dừng lại một lát, rồi lại dịu giọng nói, “Tôi biết là ông không yên tâm, nhưng ông đi theo cũng không có tác dụng gì. Thêm nữa, chẳng may có tình hình gì, tôi vẫn sẽ nhờ ông giúp kịp thời mà.”
Trang Tiểu Khê đã nói đến như vậy, Kha Thủ Cần cũng không thể nằng nặc theo ý mình được. “Thôi được... có việc gì phải gọi điện cho tôi đấy!” Ông ta cào cào mái tóc bù xù, dù buồn bực nhưng không còn cách nào khác.