← Quay lại trang sách

Chương 3.2 2

Tài liệu của cảnh sát cho thấy, Từ Tiểu Duyên, vợ cũ của Vương Cảnh Thạc sống ở không 107 tòa nhà số 6 Đậu Trang Tân Thôn ở trung tâm thành phố. Căn hộ này vốn được đăng ký dưới tên của Vương Cảnh Thạc, nhưng trước đây khi hai người ly dị, quyền sở hữu căn hộ và quyền nuôi con đều được tòa xử cho Từ Tiểu Duyên, Vương Cảnh Thạc ra đi tay trắng.

Đậu Trang Tân Thôn là khu nhà cơ quan kiểu cũ được xây từ thập niên chín mươi của thế kỷ trước, môi trường xung quanh phức tạp nhưng tràn đầy hơi thở của cuộc sống. Tòa nhà số 6 sát một con phố, vào tầm chiều tối, các loại hàng quán trên phố đều mở cửa, vô cùng sôi động tấp nập.

La Phi và Doãn Kiếm lái một chiếc ô tô nhỏ biển số dân sự, họ tìm một chỗ trống bên đường đỗ xe, sau đó đi xuyên qua một loạt các hàng đồ ăn chín, đến trước lối vào đơn nguyên 4 của tòa nhà số 6. Thì thấy cửa phòng 107 ở bên tay trái mở to, trên bức tường trắng cạnh cửa có viết mấy chữ lớn bằng bút chu sa: Hiệu may Vì dân.

La Phi nghi hoặc nhìn Doãn Kiếm, Doãn Kiếm đối chiếu lại số phòng và số tòa nhà, rồi nói một cách khẳng định: “Không sai, chính là chỗ này!” Dứt lời, cậu liền đó đến trước cửa, đưa tay gõ mấy nhát lên cánh cửa, hỏi: “Có ai ở nhà không?”

Một phụ nữ ở trong phòng lên tiếng đáp: “Có!”

La Phi và Doãn Kiếm bước mấy bước và bên trong, bước đến lối dẫn vào nhà, là nhìn thấy toàn bộ quang cảnh ở trong phòng.

Đây là căn hộ có một phòng ngủ kiểu cũ, trần nhà rất thấp, không gian cũng nhỏ hẹp, rất dễ khiến người ta cảm thấy gò bó khó chịu. Phòng khách hơi bừa bộn, phía trước cái ghế sofa cũ không có bàn uống nước, thay vào đó là một chiếc máy khâu. Một phụ nữ trung niên ngồi sau chiếc máy khâu, đang cặm cụi may chiếc ống quần của một chiếc quần dài kiểu nam. Cảm giác có người vào phòng, người phụ nữ tạm ngừng việc may lại, hỏi một câu: “Sửa quần áo à?”

Người phụ nữ ăn mặc giản dị, tóc buộc rối bù sau gáy. Những nỗi vất vả theo năm tháng đã khiến làn da chị tối sạm, nhưng vẫn có thể thấy được vẻ kiều diễm của thời con gái thấp thoáng đâu đó trên gương mặt thanh tú.

Ngoại hình của người phụ nữ hoàn toàn khớp với tư liệu của cảnh sát, La Phi biết chị ta chính là Từ Tiểu Duyên, liền bước lên hai bước và nói: “Chúng tôi không sửa quần áo, chúng tôi đến tìm một người.”

“Tìm ai?” Người phụ nữ có vẻ cảnh giác, chằm chằm nhìn qua nhìn lại quan sát hai vị khách không mời mà đến.

“Chị có biết Vương Cảnh Thạc ở đâu không?” La Phi dừng lại trước chiếc máy khâu. Trên chiếc ghế sofa cách đó không xa chất đầy quần áo, xem ra không có chỗ nào có thể ngồi được.

“Tôi không biết! Tôi không còn bất cứ quan hệ gì với Vương Cảnh Thạc!”

Thái độ của người phụ nữ thay đổi một trăm tám mươi độ, chị ta thậm chí còn đe dọa, “Mời các anh đi mau, nếu không tôi sẽ báo cảnh sát!”

La Phi và Doãn Kiếm nhìn nhau, họ không ngờ được đối phương lại đột nhiên phản ứng dữ dội như vậy. Lúc này Doãn Kiếm mới nghĩ ra điều gì đó, vội rút thẻ cảnh sát ra nói: “Chị đừng căng thẳng, chúng tôi chính là cảnh sát.”

Người phụ nữ “á” lên một tiếng khinh ngạc, tâm trạng cũng dần bình tĩnh trở lại. Sau đó chị ta lại nhìn La Phi hỏi: “Vương Cảnh Thạc lại phạm tội gì?”

Nghe giọng của người phụ nữ, La Phi liền hỏi lại: “Anh ta thường xuyên phạm tội sao?”

“Đã vào đồn công an không chỉ một vài lần.” Người phụ nữ cười đau khổ. Lúc này chị ta thấy mình ngồi, mà lại để hai cảnh sát đứng, dường như không ổn lắm, liền đứng dậy thu dọn chiếc ghế sofa một chút, rồi mời: “Các anh ngồi đi.”

Đúng lúc La Phi và Doãn Kiếm ngồi xuống ghế, cánh cửa phòng ngủ khép hờ ở đối diện chiếc ghế sofa mở ra một khoảng chừng nửa mét, một cô bé đứng sau cửa thò người ra, ngó ra phòng khách.

Đó là một cô bé đang độ tuổi trăng rằm, chừng 15, 16 tuổi, đôi mắt to sáng long lanh trên gương mặt thanh tú. Khi phát hiện ra La Phi đang chú ý đến mình, cô bé tinh nghịch thè lưỡi ra, rồi bỗng nhiên đóng chặt cửa phòng lại, biến mất như một tiểu quỷ.

La Phi mỉm cười, đoán chừng hỏi: “Là con gái chị phải không? Tên là gì?”

“Vương San Y - chữ San trong cụm từ San san lai trì, Y chính là chữ có chữ Vi ở bên cạnh ấy.” Nói xong, người phụ nữ lại bổ sung thêm một câu, “Đó là tên ông nội đặt cho.”

La Phi thật lòng khen: “Tên rất hay, người cũng rất xinh.”

Khóe mắt Từ Tiểu Duyên hơi nheo lại, nhưng nụ cười thoảng qua ấy nhanh chóng biến mất, sau đó chị thở dài: “Có tác dụng gì đâu? Rồi vẫn là một đứa số khổ.”

Sau mấy câu thăm hỏi tình cảm, La Phi đi thẳng vào vấn đề: “Chị có biết Vương Cảnh Thạc ở đâu không?”

Từ Tiểu Duyên hỏi lại: “Rốt cuộc anh ta lại phạm tội gì?”

La Phi nói một cách cân nhắc: “Chúng tôi nghi ngờ anh ta... Ừm, bây giờ vẫn chỉ là nghi ngờ thôi - liên quan đến một vụ bắt cóc.”

“Vụ bắt cóc ư?” Từ Tiểu Duyên mở to mắt, có vẻ rất bất ngờ, sau đó chị lắc đầu nói, “Chắc chắn là các anh nhầm rồi!”

“Vì sao?”

“Không phải là tôi coi thường anh ta...” Khóe miệng Từ Tiểu Duyên khẽ nhếch lên, tỏ vẻ khinh thường, “Anh ta chỉ có thể gây ra những duyên như lừa bịp vặt vãnh, bắt cóc ư? Anh ta quả thực không có cái bản lĩnh đó!”

Trong phòng phát ra một tiếng động, dường như có vật gì đó bị đập xuống bàn. Từ Tiểu Duyên nhìn về phía căn phòng, rồi lại tiếp tục nói bằng giọng oán thán: “Cho dù là anh ta phạm tội gì đi nữa, hễ các anh bắt được anh ta, phải cải tạo thì cho đi cải tạo, phải tử hình thì tử hình, tôi cũng được yên thân.”

Cô bé ở trong phòng hét lên một tiếng như thể muốn phản đối: “Mẹ!” Lúc này Từ Tiểu Duyên mới không nói nữa.

La Phi khẽ ho một tiếng, quay lại chủ đề ban đầu: “Chị không biết Vương Chính Thạc ở đâu à?”

“Không biết!” Vì tâm trạng vẫn chưa thoát khỏi ảnh hưởng lúc nãy, giọng Từ Tiểu Duyên vẫn hơi gượng gạo, “Ai mà biết được hành tung của anh ta? Lúc cưới còn chả biết, sau khi ly dị lại càng không biết!”

La Phi nhắc đối phương: “Hôm 30 tháng 10 - cũng chính là tối ngày hôm kia, anh ta có gọi điện thoại cho chị đúng không?”

“Có gọi.” Từ Tiểu Duyên thẳng thắn thừa nhận, có điều chị lại nói tiếp luôn, “Anh ta hứng lên thì gọi điện thoại không thì đến một cái lông chân cũng chả thấy đâu!”

La Phi tiếp tục hỏi: “Thế anh ta nói gì trong điện thoại?”

“Anh ta bảo gần đây kiếm được một khoản tiền, đúng lúc sắp đến sinh nhật của San San, muốn mua một cái áo mới làm quà sinh nhật cho con.” Khi nhắc đến chuyện này, giọng Từ Tiểu Duyên nhẹ nhàng hơn một chút.

“Kiếm được một khoản tiền?” La Phi gặng hỏi: “Anh ta có nói là kiếm được bằng cách nào không, kiếm được bao nhiêu?”

Từ Tiểu Duyên lắc đầu: “Không thấy nói.”

La Phi trầm ngâm một lúc, lại hỏi: “Sinh nhật con chị vào ngày nào?”

“Ngày ngày mai.”

“Ồ?” La Phi trở nên phấn chấn, “Có nghĩa là ngày mai Vương Cảnh Thạc sẽ đến tặng quà cho con?”

Nhưng Từ Tiểu Duyên cười nhạt: “Lời nói của anh ta mà cũng đáng tin? Lời anh ta nói ra chả bằng đánh rắm!”

Trong phòng vang lên tiếng bước chân, khi cánh cửa mở ra, Vương San Y giận dữ xuất hiện ở cửa, cô bé đỏ mặt phản đối: “Mẹ, con không cho mẹ nói bố con như thế!”

Từ Tiểu Duyên cao giọng hỏi lại: “Còn không cho mẹ nói? Mẹ hỏi con, bây giờ còn chả gọi được cả điện thoại cho ông ta?!”

“Đằng nào bố cũng nhất định sẽ mua quà cho con!” Cô bé quay người đóng sầm cửa lại, nhốt mình vào trong phòng.

Tâm trạng Từ Tiểu Duyên chợt bức xúc: “Bố con, bố con, gọi tình cảm thật đấy?! Có tí quà sinh nhật là mua chuộc được mày rồi hả? Mày ăn ngủ ị đái, có việc nào đến tay ông ta? Tao vất vả thế này, cuối cùng lại thành ra là lỗi của tao!” Chị càng nói càng tủi, cuối cùng nước mặt trào ra, “Toàn là loại vô lương tâm, toàn là loại vong ơn bội nghĩa...”

La Phi và Doãn Kiếm nhìn nhau, vẻ mặt bối rối khó xử. Họ đều chưa từng lập gia đình, không có kinh nghiệm, cũng không biết phải an ủi đối phương thế nào. Có điều nghe qua cuộc đối thoại giữa hai mẹ con, chắc là họ không biết Vương Cảnh Thạc lúc này ở đâu thật.

Người phụ nữ thổn thức khóc một hồi, vẫn chưa nguôi nỗi oán giận trong lòng, lại ngẩng đầu hét về phía phòng ngủ: “Kể cả là ông ta có mua áo cho mày thì sao? Nếu ông ta có tiền thật, sao không mua cho mày một cái đàn piano! Rồi tiền học phí của mày nữa, ông ta có đưa được không? Tất cả đều trông vào một mình tao may may vá vá, khi nào mới tích đủ?!”

“Ồ... con chị đang học đàn piano à?” La Phi chọn đúng chủ đề để xen vào, hy vọng có thể khiến đối phương quên đi chủ đề mâu thuẫn gia đình.

Người phụ nữ lau nước mắt, quay lại nhìn La Phi nói: “Nó thích mà, học từ lúc nhỏ. Các thầy cô giáo đều nói nó chơi rất tốt, là một thiên tài. Sang năm có một cuộc thi toàn quốc muốn giới thiệu nó tham gia đấy. Nhưng giờ nó còn chẳng có một cái đàn riêng. Hơn nữa, muốn tham gia cuộc thi thì phải mời giáo viên kèm riêng, một kèm một, chỉ trông vào các tiệm may của tôi thì làm sao có đủ tiền được.”

La Phi thở dài, nói khẽ: “Chà làm mẹ thật vất vả. Chị thực sự đã hy sinh rất nhiều... Cháu bây giờ còn nhỏ, chưa hiểu được. Khi nào lớn lên, nó tự sẽ thấy biết ơn chị.”

Từ Tiểu Duyên đang muốn nghe những lời như vậy, chị cũng thở dài rồi cúi đầu, không biết đang nghĩ gì một mình.

“Thôi chúng tôi không làm phiền nữa.” La Phi đứng dậy chuẩn bị cáo từ, đồng thời dặn đối phương: “Nếu có tin tức của Vương Cảnh Thạc, chị nhất định phải liên lạc ngay với chúng tôi nhé.”

Từ Tiểu Duyên gật đầu, đứng lên theo. La Phi đưa mắt ra hiệu cho Doãn

Kiếm, hai người đi ra khỏi căn hộ. Từ Tiểu Duyên tiễn họ ra cửa, bỗng chị lại nhớ ra điều gì đó liền nói: “Có một việc, không biết nói ra có tác dụng hay không...”

“Ồ?” La Phi tỏ ra rất chú ý, “Việc gì?”

“Hôm kia, khi gọi điện thoại cho tôi, hình như Vương Cảnh Thạc vừa lên xe taxi. Lúc đó tôi nghe thấy anh ta nói với lái xe: “Đến Khách sạn Minh Nguyệt Lâu”.”

Khách sạn Minh Nguyệt Lâu - La Phi thầm ghi nhớ trong đầu. Cho dù thông tin của Từ Tiểu Duyên có chính xác, thì đó cũng đã là việc xảy ra từ hai hôm trước. Mà trước đó Doãn Kiếm đã từng kiểm tra toàn bộ các khách sạn nhà nghỉ trong toàn thành phố thông qua hệ thống cảnh vụ, nhưng không hề phát hiện thấy có thông tin lưu trú của Vương Cảnh Thạc. Nhưng dù sao đi nữa, manh mối như vậy cũng có giá trị. La Phi đưa tay ra bắt tay Từ Tiểu Duyên, nói một cách chân thành: “Rất tốt! Cảm ơn chị đã cho biết thông tin!”

Sau khi chào tạm biệt Từ Tiểu Duyên, La Phi và Doãn Kiếm rời khỏi tòa nhà số 6, chuẩn bị đến khách sạn Minh Nguyệt Lâu tiếp tục điều tra tung tích của Vương Cảnh Thạc. Nhưng ra đến bên đường hai người mới phát hiện thấy phía trước và sau chiếc ô tô của họ đều có xe đỗ, xe của họ mắc kẹt ở giữa, không có một tí khoảng trống nào để dịch chuyển.

“Ôi trời, đỗ xe kiểu gì thế chứ.” Doãn Kiếm đang kêu ca thì thấy mấy gã đàn ông từ một chỗ râm gần đó nghênh ngang bước ra. Mấy gã đó vừa đi vừa tản ra, cố ý vây La Phi và Doãn Kiếm vào giữa.

Doãn Kiếm thấy tình hình không ổn, liền vội lùi lại một bước, dựa lưng vào cửa sổ xe; La Phi cũng tập trung tinh thần thủ thế, chuẩn bị đối phó với tình thế bất trắc có khả năng xảy ra.

Mấy gã đàn ông dần dần tiến tới gần, dừng lại ở vị trí cách hai người khoảng hơn một mét. Một gã dáng vóc to cao vạm vỡ trong số đó tiến một bước lên phía trước gã ồm ồm hỏi: “Chúng mày ở đâu ra?” Gã này để đầu trọc, mặt bị thịt trông có vẻ đáng sợ.

Doãn Kiếm đưa tay định lấy thẻ cảnh sát ra, nhìn La Phi khẽ kéo cánh tay cậu, ra hiệu cho đối phương bình tĩnh. Sau đó La Phi hỏi gã đầu trọc trước mặt: “Làm cái gì?”

Gã đầu trọc hằn học chằm chằm nhìn La Phi một lúc rồi nói: “Sếp bọn tao muốn nói chuyện với chúng mày.”

“Nói thì nói.” La Phi xòe tay vẻ bất cần, “Đến chỗ nào?”

“Mày cũng biết điều đấy. Đừng có hỏi nhiều, đi theo bọn tao!” Gã đầu trọc vừa nói vừa tránh người sang một bên để mở đường, một gã đàn ông khác kéo cánh cửa sau của chiếc ô tô phía trước, ra lệnh: “Lên xe!”

La Phi quay đầu bảo Doãn Kiếm: “Đi đi.” Hai người bèn chui vào trong xe của đối phương. Gã đàn ông mở cửa xe ngồi vào ghế lái phía trước, gã đầu trọc thì ngồi ở ghế lái phụ. Nhân lúc chiếc ô tô khởi động, La Phi nhìn ra ngoài một lát, anh chú ý thấy mấy gã đàn ông còn lại lấy chỗ ở của Từ Tiểu Duyên làm trung tâm, tản ra xung quanh, mỗi tên nấp vào một góc khuất gần đó.

Chiếc ô tô rời khỏi Đậu Trang Tân Thôn, đi vào trong thành phố khoảng mười phút, cuối cùng dừng lại trước một tòa nhà hai tầng nhỏ sát đường. Gã đầu trọc quay đầu lại bảo: “Đến rồi, xuống xe!”

La Phi và Doãn Kiếm lần lượt xuống xe, đi theo hai gã đó vào trong tòa nhà. Gã đàn ông lái xe dừng lại ở tầng 1, còn gã đầu trọc dẫn La Phi và Doãn Kiếm lên tầng 2. Đi qua cửa thang máy rẽ phải, phía trước có một căn phòng, gã trọc đầu bước lên phía trước nói qua cửa: “Sếp dẫn người về đây rồi.”

Có tiếng đáp từ phía trong vọng ra: “Vào đi.” Gã đầu trọc liền khẽ đẩy cửa ra, hất hàm bảo La Phi và Doãn Kiếm: “Vào đi!”

La Phi và Doãn Kiếm bước vào phòng. Thì thấy đó là một căn phòng được bài trí như một văn phòng làm việc, đối diện là một chiếc bàn làm việc lớn kê ở sát cửa sổ, một người đàn ông trung niên ngồi phía sau chiếc bàn, người đó đang cúi đầu chăm chú vào bộ cốc chén uống trà tinh xảo, vẻ đầy hứng thú.

“Chúng mày ngồi bên kia.” Gã đầu trọc chỉ vào chiếc ghế sofa dài ở bên phải căn phòng, La Phi và Doãn Kiếm bèn ngồi xuống. Gã đầu trọc khóa trái cửa lại, đứng ngay cạnh cửa, trông như thần canh cửa.

Người đàn ông trung niên dường như không biết là La Phi và Doãn Kiếm đã vào phòng, vẫn chăm chú vào tách trà. Anh ta rót trà vào một chiếc chén nhỏ, sau đó cầm lên lắc mấy cái rồi lại đổ đi, sau khi lặp đi lặp lại mấy lần như thế, mới đưa chén trà lên miệng, khẽ nhấp một ngụm. Anh ta nhắm mắt cảm nhận mùi vị rất lâu rồi trầm trồ khen: “Trà ngon.”

Doãn Kiếm hơi sốt ruột, cậu đã rất muốn hỏi, nhưng La Phi vẫn ngồi yên lặng điềm tĩnh, nên cậu không dám đường đột lên tiếng.

Cuối cùng người đàn ông cũng nuốt ngụm trà, lúc này anh ta mới mở mắt ra, nhìn về phía La Phi và Doãn Kiếm. Dáng người anh ta vốn đã cao to, thêm vào đó lại ngồi trên chiếc ghế của sếp cũng rất cao, ánh mắt anh ta tràn đầy khí thế mang sức ép của bề trên.

La Phi và anh ta nhìn nhau, ánh mắt anh rất điềm tĩnh.

Một lát sau, người đàn ông lên tiếng: “Tôi không biết sếp của các anh là ai. Nhưng tôi nói cho các anh biết: Vương Cảnh Thạc đang nợ tôi hơn ba trăm nghìn tệ, trước khi hắn trả xong nợ cho tôi, đừng có kẻ nào xen vào. Hiểu không?” Anh ta nói một cách chậm rãi, nhưng mỗi một chữ đều được nhấn rất rõ ràng, như muốn cố ý thể hiện sức mạnh to lớn tiềm ẩn trong cơ thể mình.

Thấy La Phi và Doãn Kiếm không đáp lời, gã đầu trọc ở cửa liền quát: “Anh Tường đang hỏi chúng mày đấy? Nghe thấy không?”

La Phi vẫn không nói gì, chỉ tiếp tục chăm chú nhìn kĩ người đàn ông được gọi là “anh Tường”. Anh không hề cố ý tập trung vào ánh mắt nhưng ánh nhìn của anh vẫn có một áp lực đặc biệt nào đó. Khí thế của anh Tường cứ thế vô thức bị át dần. Anh Tường khẽ liếm môi, anh ta có vẻ không thể trụ được nữa, rất muốn đưa mắt nhìn đi chỗ khác, dừng cuộc đấu mắt với La Phi, nhưng lại không cam tâm để mình rơi vào tình trạng thất thế như vậy, đành cố giữ nguyên hiện trạng.

La Phi hơi nhếch mép, gương mặt thoáng có nét cười. Sau đó anh nhìn chằm chằm vào anh Tường hỏi: “Cho nên, cái đám gọi là “bạn” giúp Vương Cảnh Thạc gây sự ở bệnh viện Nhân Dân, chính là các anh, đúng không?”

Ánh mắt anh Tường vô thức tranh né, giây lát sau anh ta lấy lại khí thế, vặn hỏi: “Rốt cuộc anh là ai?”

“Để tôi giúp anh phân tích sơ bộ một chút nhé. Anh chuyên cho vay nặng lãi, đã cho Vương Cảnh Thạc vay rất nhiều tiền. Lãi mẹ đẻ lãi con, cho đến bây giờ, anh ta vẫn còn nợ anh hơn ba trăm nghìn tệ chưa trả hết. Mấy hôm nay không thể liên hệ được với Vương Cảnh Thạc, nên anh cho người đến rình sẵn ở trước cửa nhà vợ cũ của anh ta. Hôm nay thấy hai chúng tôi đến tìm Vương Cảnh Thạc, anh nghĩ chúng tôi cũng là chủ nợ của anh ta. Nên anh cố tình cho quân đưa chúng tôi đến đây, định uy hiếp chúng tôi nhường đường cho anh, đúng không? Đáng tiếc là anh đã phán đoán nhầm rồi...” Sau khi nói một mạch những lời đó, cuối cùng La Phi cũng nói rõ thông tin về mình, “Chúng tôi không làm nghề cho vay tiền, chúng tôi là cảnh sát.”

Doãn Kiếm ở bên cạnh nghe thế liền rút thẻ cảnh sát ra, sau đó chỉ vào La Phi nói thêm: “Đây là anh La Phi, đội trưởng đội Cảnh sát hình sự tỉnh thành.”

Thoạt tiên, anh Tường ngớ ra một lúc, sau đó vội đứng dậy đi về phía chiếc ghế sofa, vừa đi vừa giải thích: “Ái chà, có sự nhầm lẫn, đúng là nhầm lẫn!” Anh ta bước đến gần cúi người xuống đưa tay ra định bắt tay La Phi.

La Phi xua tay, nói: “Không sao, ngồi đi!”

Anh Tường cười ngượng, để lấy lại chút sĩ diện, anh ta quay người quát gã trọc đầu đang đứng cạnh cửa: “Chúng mày làm việc kiểu gì thế hả? Không có mắt à?”

“Anh Tường...” Gã đầu trọc sợ sệt định giải thích mấy câu, nhưng sếp của gã đã khoát tay một cách khó chịu: “Đi ra, đi ra!”

Gã trọc đầu lẳng lặng đi ra ngoài, lúc này Tường ca lại rút ra tấm danh thiếp đưa cho La Phi: “Đội trưởng La Phi, đây là danh thiếp của tôi. Các anh đã đến chỗ tôi cũng coi là có duyên, chúng ta nhất định phải kết bạn mới được.”

La Phi cầm lấy tấm danh thiếp nhìn lướt qua, thì thấy chỗ bắt mắt nhất ở chính giữa tấm thiếp có in mấy, chữ lớn: “Tài chính Đỉnh Thịnh - Vu Tường.”

Loại công ty tài chính trong xã hội này, nói trắng ra là cho vay nặng lãi. Những người này cho vay tiền với mức lãi suất cao ngất ngưởng, người vay tiền thường không thể gánh được. Để đời nợ, họ nuôi một đám lưu manh bên dưới, thường xuyên làm những chuyện như uy hiếp đe dọa. Có lúc, thậm chí còn đòi nợ dã man gây ra những vụ án hình sự nghiêm trọng. La Phi vốn không có thiện cảm gì với những người này, nhưng đứng từ góc độ pháp luật lại chẳng làm gì được bọn họ. Bởi vì khi cho vay nặng lãi, bọn họ đều viết gộp luôn cả lãi suất và tiền vốn vào giấy vay nợ. Ví dụ như vay một trăm nghìn tệ, thời hạn một năm, lãi suất cũng là một trăm nghìn tệ, trong giấy vay nợ sẽ viết luôn là vay hai trăm ngàm tệ. Như vậy, khi người cho vay lãi cầm giấy vay nợ đi đòi nợ, kể cả là cảnh sát có biết là cho vay lãi bất hợp pháp cũng không thể can thiệp được.

La Phi để tấm danh thiếp lên bàn uống nước, thể hiện rõ lập trường của mình bằng cách từ chối đó. Vu Tường cười khan mấy tiếng, kéo một chiếc ghế ngồi xuống cạnh La Phi, sau đó ghé mặt lại hỏi: “Đội trưởng La, sao các anh cũng đến tìm Vương Cảnh Thạc?”

La Phi không trả lời câu hỏi của đối phương, mà hỏi: “Chắc là anh biết Lý Tuấn Tùng đúng không?”

“Lý Tuấn Tùng?” Vu Tường chớp chớp mắt, “Đội trưởng La, anh gợi ý một chút...”

La Phi nheo nheo mắt: “Nửa năm trước, bố của Vương Cảnh Thạc mất ở bệnh viện Nhân Dân, lúc đó anh đã cho người đến bệnh viện để gây sự đúng không?”

“Anh nói việc này ấy à... Dà, chúng tôi cũng không còn cách nào khác mà.” Vu Tường giải thích bằng giọng điệu kể khổ, “Tôi dám cho Vương Cảnh Thạc vay tiền, là vì thấy tiền lương hưu của bố anh ta rất cao. Kết quả lại xảy ra sự cố điều trị. Ông bố mất đi, tiền nợ của chúng tôi cũng rất khó đòi, đúng không? Thế nào cũng phải đòi bệnh viện bồi thường một chút chứ? Vương Cảnh Thạc không có bản lĩnh đó, tôi đứng ra giúp anh ta, cũng có thể hiểu được mà.”

“Lý Tuấn Tùng chính là vị bác sĩ để xảy ra sự cố đó, chính vì các anh gây sự như vậy, nên sau đó đã bị bệnh viện đuổi việc.”

“Ồ, người anh nói chính là bác sĩ Lý ấy à? Anh ta tên là Lý Tuấn Tùng à? Tôi đúng là không còn nhớ rõ nữa.”

La Phi liền nói thẳng vào trọng điểm: “Sau đó các anh có đến kiếm chuyện với Lý Tuấn Tùng không?”

“Kiếm chuyện với anh ta để làm gì?”

“Bệnh viện bồi thường một trăm bảy mươi nghìn tệ, chắc là còn lâu mới đủ để Vương Cảnh Thạc trả nợ đúng không? Các anh không muốn đòi thêm tí tiền từ Lý Tuấn Tùng sao?”

“Đòi gì từ anh ta chứ, người ta đã bị đuổi việc rồi...” Vu Tường lắc lắc cái đầu nói đãi bôi mấy câu, nhưng khi chạm phải ánh mắt của La Phi, anh ta lại co vòi vội sửa, “Ừm, cái này... Thực ra chúng tôi có đến tìm anh ta, nhưng hoàn toàn không có tác dụng, nên về sau không đến nữa.”

“Ồ, tại sao lại không có tác dụng? Lý Tuấn Tùng là một người rất yếu đuối đúng không? Các anh mà lại không dọa được anh ta?”

“Dọa thì dọa được, nhưng anh ta có tiền đâu. Tiền của nhà anh ta đều do bà vợ quản - Bà đó ghê gớm lắm, không có cách nào làm gì được!” Vu Tường ngoác miệng liên tục lắc đầu, xem ra đã vấp phải không ít quả đắng từ Trang Tiểu Khê.

La Phi quan sát thần thái, cách nói của đối phương, thấy không giống như nói dối. Thêm nữa, Vu Tường thất bại trước Trang Tiểu Khê cũng rất hợp tình hợp lý.

“Thế là cho qua chuyện sao?”

“Không cho qua thì làm thế nào?” Vu Tường xòe bàn tay vẻ bất lực, “Cái tay họ Lý đó không có tiền, cũng không có việc làm, vợ anh ta lại ghê gớm như vậy, có làm gì nữa cũng vô nghĩa thôi. Chúng tôi cũng phải mất tiền thuê người, cũng phải tính toán tỉ lệ giữa mức độ bỏ vào và thu được chứ, đúng không?”

“Thế còn Vương Cảnh Thạc thì sao?” La Phi tiếp tục hỏi, “Anh ta có tiếp tục đến kiếm chuyện với Lý Tuấn Tùng không?”

“Việc chúng tôi còn không làm được thì anh ta làm sao mà làm được?” Vu Tường cười vẻ coi thường, sau đó hỏi La Phi: “Thằng oắt này phạm tội gì rồi? Trộm cắp hay lừa đảo?”

La Phi vẫn bình thản: “Sao anh lại hỏi như vậy?”

“Mấy hôm nay không biết thằng này kiếm đâu được một khoản tiền, cảnh sát các anh lại đến tìm hắn, chắc chắn mà lại phạm tội rồi. Khả năng của thằng đó thì cũng chỉ có thể ăn cắp hoặc lừa đảo thôi, có muốn ăn cướp cũng không cướp nổi.”

Ngay trước đó không lâu, Từ Tiểu Duyên cũng tỏ thái độ coi thường như vậy đối với Vương Cảnh Thạc. Xem ra trong con mắt người khác, Vương Cảnh Thạc không chỉ là một gã vô lại, mà còn là loại vô tích sự bỏ đi.

Ngoài ra còn một điểm chung nữa là: Từ Tiểu Duyên và Vu Tường đều nhắc đến chuyện trong tay Vương Cảnh Thạc có một khoản tiền! Đây hiển nhiên là một chi tiết đáng chú ý.

La Phi tiếp tục hỏi kĩ thêm về chi tiết này: “Sao anh biết là mấy hôm nay anh ta có tiền?”

“Bởi vì hắn bắt đầu chơi trò mất tích mà.”

“Ừm?” La Phi không rõ logic trong chuyện này.

Vu Tường giải thích: “Lúc trước không phải tôi đã nói rồi đấy thôi? Vương Cảnh Thạc vẫn còn nợ tôi hơn ba trăm nghìn tệ. Thái độ của hắn là cốc đã mẻ thì ném cho vỡ hẳn, tiền thì không có, chỉ có cái mạng đểu. Chúng tôi có tóm hắn cũng không có tác dụng gì, cùng lắm cũng chỉ có thể nện cho một trận - mà còn không dám nặng tay, đánh quá đà còn phải mất tiền cho hắn đi khám bệnh. Cho nên thường thì hắn cũng không tránh mặt chúng tôi. Nhưng một khi có tí tiền trong tay, là hắn sẽ trốn mất.”

La Phi “ồ” lên một tiếng, lại hỏi: “Thế lúc có tiền, anh ta sẽ trốn đi đâu?”

“Đa phần là tìm một chỗ ăn uống chơi bời, hưởng thụ cho đã đời. Nhưng cụ thể là đi đâu thì rất khó nói.” Vu Tường xòe tay nói, “Nếu không thì chúng tôi cũng không đến nỗi phải canh trước cửa nhà vợ cũ của hắn.”

La Phi nhớ đến trạng thái phản ứng dữ dội của Từ Tiểu Duyên khi vừa gặp mình, tâm trạng đó chắc chắn là do bị những kẻ đòi nợ quấy nhiễu. Nên anh liền nói với Vu Tường bằng giọng cảnh cáo: “Hai vợ chồng họ đã ly dị rồi, chuyện nợ nần không liên quan gì đến vợ con anh ta.”

“Đây là quy tắc cơ bản nhất trong nghề, tất nhiên là tôi hiểu.” Vu Tường vỗ ngực mấy cái, như muốn đảm bảo, “Chúng tôi chủ yếu vẫn đợi Vương Cảnh Thạc. Ngày mai chẳng phải là sinh nhật con gái hắn hay sao? Hắn rất có thể sẽ đến.”

“Chuyện sinh nhật con gái anh ta, anh cũng biết?” La Phi thấy hơi kỳ quặc. Chuyện này anh có nghe Từ Tiểu Duyên nói đến, nhưng Từ Tiểu Duyên chẳng có lý do gì để nói cho một kẻ thúc nợ như Vu Tường biết cả.

“Tôi có kênh thông tin của mình.” Vu Tường cười đắc chí và nói, “Làm cái nghề của chúng tôi, nếu tin tức không nhanh nhạy, thì sao mà làm được?”

“Cho dù thế nào đi nữa...” La Phi nói với giọng nghiêm khắc, “Tối nay, đề nghị anh cho người của mình rút đi.”

Vu Tường ngớ ra một lúc, sau đó nhanh chóng cười giả lả nói: “Đội trưởng La, tôi nghĩ việc nợ tiền trả tiền cũng là hợp pháp đúng không? Chúng tôi sẽ không làm gì tùy tiện, đảm bảo không gây ra phiền phức đối với cảnh sát.”

“Tôi không nói về chuyện này, tôi muốn nói là người của anh không chuyên nghiệp, rất dễ để lộ dấu vết. Hơn nữa Vương Cảnh Thạc đã rất quen mặt đám người của anh đúng không? Cho nên nhanh chóng cho người của anh rút đi, tôi sẽ cử cảnh sát mặc thường phục túc trực ở khu vực gần đó.”

“Tôi hiểu rồi, tôi lập tức bảo họ rút ngay!” Sau khi thể hiện thái độ, Vu Tường lại ghé sát vào cạnh La Phi dò hỏi: “Xem ra lần này Vương Cảnh Thạc phạm tội không nhẹ nhỉ?”

“Không phải là việc anh nên hỏi, đừng hao tâm tổn sức quá nhiều!” Câu nói của La Phi khiến đối phương rụt lại sau đó anh vừa đứng lên vừa nói: “Anh Tường anh đã đưa chúng tôi đến đây thì cũng phải đưa chúng tôi về chứ nhỉ?”

“Ái chà đội trưởng La, anh đừng vả vào mồm tôi nữa.” Vu Tường vội đi lên trước dẫn đường, ra đến ngoài cửa thì thấy gã đầu trọc vẫn đứng chờ ở cửa thang máy, anh ta liền quát như để trút giận: “Đồ ngu, còn không mau lái xe đưa hai anh cảnh sát đi!”