← Quay lại trang sách

Chương 6.2 2

Ngày mùng 1 tháng 1.

La Phi và Doãn Kiếm đến căn hộ phòng 107 tòa nhà số 6 Đậu Trang Tân Thôn, đây chính là nơi ở của vợ cũ Vương Cảnh Thạc - Từ Tiểu Duyên và con gái Vương San Y.

Mặc dù là năm mới nhưng trong ngôi nhà này không hề có chút không khí vui vẻ nào cả.

Từ Tiểu Duyên mời hai người cảnh sát ngồi, rồi sau đó lại quay sang nói với con gái: “San San, con về phòng đi!”

“Con không!” Cô con gái ngồi lì ở góc ghế sofa không chịu đứng dậy.

“Mẹ và hai chú đây cần nói chuyện!” Từ Tiểu Duyên lại một lần nữa thúc giục, “Con mau vào phòng đi nào!”

“Con muốn xem tivi!” Cô bé lấy điều khiển bật chiếc tivi đời cũ ở trong phòng khách lên, thái độ của cô bé vô cùng cố chấp.

Từ Tiểu Duyên bất lực lắc đầu, có vẻ như không biết làm thế nào với cô con gái của mình.

“Cứ để cô bé ngồi ở đây đi.” La Phi lên tiếng, “Con chị cũng không còn nhỏ nữa, có một số việc không cần phải giấu cô bé.”

Từ Tiểu Duyên thở dài, còn mình thì ngồi xuống ghế bên chiếc máy khâu. Sau đó lên tiếng hỏi La Phi: “Sẽ bị xử bắn sao?”

Cùng lúc với câu hỏi của cô, Vương San Y cầm điều khiển hướng về tivi ấn nút, vặn nhỏ âm thanh xuống. Rõ ràng cô bé không hề chú ý đến chương trình chiếu trên tivi.

“Chắc không đâu!” La Phi trả lời, “Thái độ nhận tội của anh ta rất tốt, hơn nữa, nạn nhân cũng mắc nhiều sai phạm nghiêm trọng. Những việc này, khi tra án cân nhắc mức hình phạt cũng sẽ suy xét đến.”

Từ Tiểu Duyên thở phào, nói một câu: “Vậy thì được rồi.”

La Phi lại bổ sung thêm: “Nếu như có thể bồi thường tổn thất cho nạn nhân, vậy thì hình phạt còn có thể giảm bớt thêm chút nữa.”

“Nếu anh ta có tiền bồi thường, đến nỗi phải đi giết người sao?” Từ Tiểu Duyên cười khẩy một tiếng, “Cứ xử cho anh ta thêm vài năm cũng tốt, ở yên trong tù cũng còn hơn cả ngày bên ngoài gây chuyện.”

Vương San Y ném chiếc điều khiển đang cầm trong tay xuống ghế sofa, dùng cách này để thể hiện sự bất mãn đối với mẹ mình. Từ Tiểu Duyên vẫn tỉnh bơ. Cũng khó trách bao năm nay, người phụ nữ này đã bị Vương Cảnh Thạc giày vò mệt mỏi đến sức cùng lực kiệt rồi. Chút tình cảm còn sót lại của cô đối với chồng cũ chỉ đủ để không nói đối phương bị xử bắn thì tốt.

La Phi trầm mặc một lúc, nói sang chuyện khác: “Hôm nay chúng tôi đến đây, thực ra là muốn tìm hiểu một việc khác.”

Từ Tiểu Duyên “ừm” một tiếng, chờ đợi đối phương nói tiếp.

“Là thế này, căn cứ theo lời phản ánh của nạn nhân, dạo này các vị đã chi tiêu một khoản tiền khá lớn, khoản chi tiêu này rõ ràng vượt ra khỏi mức thu nhập của các vị. Do đó nạn nhân mới thúc nợ nay gay gắt đối với Vương Cảnh Thạc cuối cùng đã tạo nên bi kịch...”

“Sao cơ?” Từ Tiểu Duyên không đợi đối phương nói hết câu bèn xen ngang: “Đó là tiền của tôi, vốn không liên quan gì đến Vương Cảnh Thạc cả.”

“Chị hiểu nhầm rồi!” La Phi giơ tay lên trước ngực, làm động tác ra hiệu để vỗ về tâm trạng của đối phương, “Chúng tôi không có ý gì khác, chỉ là muốn tìm hiểu một chút: số tiền này của chị từ đâu mà có?”

Từ Tiểu Duyên từ chối thẳng thừng: “Tôi không cần thiết phải nói với anh.”

Thái độ của đối phương khiến La Phi cảm thấy hơi ngạc nhiên, sau khi cân nhắc giây lát, anh lại khuyên nhủ lần nữa: “Chúng tôi chỉ là muốn tìm hiểu một chút... nếu như có một số sự việc liên quan đến việc cá nhân, chúng tôi chắc chắn sẽ giữ bí mật cho chị.”

“Tôi không nói đâu!” Ngữ khí của Từ Tiểu Duyên vô cùng kiên định, xem ra tính cách cố chấp của cô, nếu so với cô con gái thì chỉ có hơn mà thôi.

La Phi cũng chẳng có cách nào khác. Đối phương không phải là nghi phạm phạm tội, sự việc này cũng không có mối liên hệ trực tiếp đối với vụ án, cho nên phía cảnh sát cũng không có lý do nào để có thể áp dụng biện pháp cưỡng chế đối với Từ Tiểu Duyên. Nói hay không hoàn toàn đều do sự tự nguyện của đối phương.

La Phi quay sang nhìn Doãn Kiếm, muốn tìm kiếm sự giúp đỡ từ phía người trợ lý. Nhưng ánh mắt của Doãn Kiếm thì lại đang chăm chú nhìn vào màn hình tivi trước mặt, hình như ở đó có sự việc khác đáng quan tâm hơn. Cậu cảm nhận được La Phi đang nhìn mình, bèn khẽ hích vào cánh tay đối phương: “Đội trưởng La, anh nhìn người phụ nữ trên tivi xem, có phải là...”

Tivi đang phát một dương trình game show mang tính chất làm quen kết bạn tiến tới hôn nhân. Đây là chương trình đặc sắc của đài truyền hình địa phương, có tỉ lệ người xem rất cao trong toàn quốc. Chương trình này vào mỗi kỳ đều mời đến hai mươi tư vị khách nữ, mỗi người một vẻ, những vị khách mời nữ này chính là những nhân vật quan trọng nhất trong tiết mục này.

Lúc này đây, trên màn hình đang xuất hiện nội dung đặc tả của vị nữ khách mời số 8. Người này có khuôn mặt trái xoan, tóc xõa ngang vai, là một người phụ nữ rất đẹp.

La Phi vừa nhìn đã nhận ra ngay, buột miệng nói: “Diêu Phàm”.

Đúng vậy, mặc dù cách trang điểm, ăn mặc của người phụ nữ này đã thay đổi, nhưng không còn nghi ngờ gì nữa, cô ta chính là người đàn bà phong trần đã có tiếp xúc thân mật với Lý Tuấn Tùng: Diêu Phàm.

“Các chú quen với cô ấy à?” Vương San Y quay đầu sang hỏi vẻ hiếu kỳ.

“Trước đây gặp mặt một lần”. Doãn Kiếm trả lời ứng phó. Có một số sự việc đúng là không nên nói rõ với cô bé này.

“Cô ta bây giờ nổi lắm. Còn có cả ê kíp đại diện của mình, nghe nói chuẩn bị đóng phim điện ảnh và ghi âm đĩa nhạc nữa kia.” Trong giọng nói của Vương San Y mang theo chút ngưỡng mộ.

“Mẹ thấy cô ta chẳng phải là loại người hay ho gì.” Từ Tiểu Duyên nói như tạt gáo nước lạnh vào cô con gái, “Cũng chỉ biết ưỡn à ưỡn ẹo, vốn không thực lòng đến để tìm đối tượng.”

“Lên sân khấu thì phải thể hiện bản thân mình mà.” Vương San Y không đồng tình với thái độ của mẹ, “Nếu không, người khác không nổi được, sao chỉ có cô ta nổi được chứ?”

Thực ra, rất nhiều vị khách nữ vốn lên tiết mục này không phải là để tìm đối tượng, họ vốn muốn lăn lộn trong giới nghệ thuật, đối với những người này, tiết mục này chính là một kênh để tuyên truyền bản thân họ. Những thông tin nội bộ này La Phi cũng đã từng nghe, anh biết rõ, muốn được giới thiệu và đánh bóng nhiều hơn ở trong chương trình, phía sau còn phải có người hỗ trợ mới được. Trông bộ dạng này của Diêu Phàm, e rằng đã dựa dẫm được vào một đại gia có thế lực nhỉ? Sự việc này, nghĩ kỹ ra thì cũng không phải là lạ, tướng mạo và vóc dáng của Diêu Phàm đều rất xuất sắc, lại dám làm mọi việc. Trong xã hội này, thứ mà cô ta thiếu chỉ là cơ hội để được nổi lên.

Nhờ vào việc thảo luận chương trình trên tivi, cục diện sượng sùng lúc trước coi như là được hóa giải một cách hết sức tự nhiên. Từ Tiểu Duyên đã không muốn nhắc đến nguồn gốc của món tiền đó, La Phi biết có ở thêm nữa cũng chả có ý nghĩa gì.

Nếu như nói số kim cương đó đúng là do Vương Cảnh Thạc đoạt được, vậy thì hai mẹ con Từ Tiểu Duyên e rằng cũng sẽ dính đến vụ án, lời làm chứng của Vương San Y về tấm vé xem bóng đá cũng không đáng tin nữa. Thế nhưng Vương Cảnh Thạc thà liều mình một phen, không chịu trả món nọ, lẽ nào là muốn hy sinh bản thân mình để lo cho vợ con, bù đắp những lỗi lầm lúc trước sao?

Bất luận thế nào, trong tình hình vụ án của Lý Tuấn Tùng vừa ly kỳ mà lại chưa đưa ra được đáp án, bắt buộc phải xem xét kỹ lại manh mối về Vương Cảnh Thạc. Từ Tiểu Duyên đã không chịu lên tiếng, kế sách bây giờ trước tiên phải tăng thêm mức thẩm vấn đối với Vương Cảnh Thạc, bước thứ hai cũng cần phải triển khai điều tra cả ba người nhà họ Vương “ở vòng ngoài”.

Sau khi đã xác định rõ việc cần làm, La Phi bèn gọi Doãn Kiếm, cả hai người tạm biệt mẹ con Từ Tiểu Duyên rồi rời khỏi đó. Khi bước ra khỏi tòa nhà, Doãn Kiếm hỏi: “Chúng ta có đến nhà tang lễ nữa không?”

Hôm nay là ngày chôn cất Vương Hiến, giới truyền thông đã đặc biệt tổ chức hoạt động tưởng niệm. Với vai trò là công thần phá được vụ án ghép thận, La Phi và Doãn Kiếm cũng đứng trong hàng ngũ được những người tổ chức mời đến. La Phi nhìn đồng hồ, vẫn còn kịp, bèn nói: “Đi thôi!” Đối với anh chàng có số phận bất hạnh, hy sinh thân mình để cứu em gái, La Phi cũng thực sự mong muốn đến tiễn đối phương chặng đường cuối cùng.

Thế là hai người bèn lái xe đi đến nhà tang lễ. Buổi lễ tưởng niệm đã tiến hành đến phần cuối, những người tham gia đang xếp hàng để từ biệt lần cuối di thể Vương Hiến.

La Phi nhận lấy hoa tươi ở chỗ những người tổ chức, đi đến xếp hàng sau cùng đoàn người. Trước mặt họ là một người nam giới có dáng người trung bình, người nam giới đó cảm nhận phía sau có người, bèn quay lại nhìn. La Phi phát hiện ra người đó đội mũ và đeo khẩu trang, như thể cố tình muốn che khuôn mặt mình. Những người đi viếng đặt hoa tươi lên linh cữu của Vương Hiến, thể hiện sự tiếc thương chân thành. Vương Lôi đứng ở phía trước linh cữu, thần sắc đau thương nhưng vẫn rất nghiêm trang. Hàng người từ từ tiến dần lên phía trước, cuối cùng cũng đến cuối hàng. Người chưa đặt hoa lên linh cữu ngoài La Phi và Doãn Kiếm thì chỉ còn người nam giới đeo khẩu trang đó nữa thôi.

Người nam giới đi tới bên cạnh linh cữu, trịnh trọng đặt hoa lên, sau đó anh ta lùi lại một bước, cúi gập người trước linh cữu. Đôi mắt anh ta lộ ra ở vị trí giữa mũ và khẩu trang, trong ánh mắt toát ra thứ tâm trạng vô cùng phức tạp.

Sau khi cúi lạy xong, người nam giới lại đi về phía Vương Lôi. Lúc trước cũng có nhiều người đặc biệt đến an ủi em gái của người đã khuất, cho nên hành động này của người nam giới không gây nên sự chú ý quá lớn. Nhưng sự việc xảy ra sau đó khiến mọi người vô cùng kinh ngạc.

Người nam giới dừng trước mặt Vương Lôi, sau đó anh ta nói thầm câu gì đó. Câu nói này khiến Vương Lôi vô cùng kích động, cô gái giơ tay lên che miệng, khoang mắt đong đầy nước mắt.

Người nam giới lại cúi chào Vương Lôi một cái, khi anh ta đứng thẳng người, Vương Lôi đi lên trước một bước, nắm lấy cánh tay của đối phương khẽ kéo lại, người nam giới quay người lại như con rối gỗ, quay lưng về phía Vương Lôi.

Cô gái gần như quỳ xuống, áp mặt vào phía lưng người nam giới, nước mắt cô tuôn rơi lã chã, ướt cả vạt áo. Những người đứng quanh bàn luận xôn xao, không biết đã xảy ra biến cố gì. Nhưng thấy tâm trạng của Vương Lôi như vậy, nhất thời cũng không ai dám đi lên quấy rầy.

Khoảng một, hai phút sau, Vương Lôi mới đứng dậy, lấy chiếc khăn tay lau nước mắt. Người nam giới đó cúi đầu đi ra khỏi linh đường. Có mấy phóng viên muốn chặn anh ta lại để phỏng vấn vài câu, đều bị anh ta giơ tay gạt đi, bước đi của anh ta rất vội vã, nhanh chóng biến mất khỏi tầm nhìn của mọi người.

Anh chàng xếp hàng phía trước chúng ta thật kỳ lạ quá! Sau khi rời khỏi lễ tang, câu đầu tiên Doãn Kiếm nói chính là về việc này. Rõ ràng cậu muốn trưng cầu ý kiến của La Phi.

La Phi trực tiếp đưa ra đáp án: “Người đó chính là Đường Nam.”

“Đường Nam?” Doãn Kiếm khẽ đập vào đầu như thức tỉnh, “A, đúng rồi, trong cơ thể của anh ta có một quả thận của Vương Hiến, thảo nào tâm trạng của Vương Lôi lại kích động như vậy!” Sau đó, cậu lại nói vẻ cảm thán: “Thật không ngờ anh ta cũng dám đến nơi này.”

“Điều này chứng tỏ cậu ta cũng biết cảm kích, biết áy náy, ít nhiều cũng vẫn có trách nhiệm.” La Phi cũng gật đầu đưa ra lời bình luận. Nhìn phản ứng của Vương Lôi, cô gái dường như cũng đã chấp nhận lời xin lỗi của của đối phương. Anh em nhà họ Vương và bố con nhà họ Đường, bất luận trước đây có mối ân oán thế nào, kẻ làm việc ác đã bị trừng phạt, còn một phần sinh mạng của Vương Hiến thì vẫn được tiếp tục sống sót trong cơ thể Đường Nam. Việc này đối với Vương Lôi coi như giữ lại một chút an ủi.

Trên đường quay trở về đội Cảnh sát hình sự, La Phi không nói thêm gì nữa. Anh ôm cánh tay, đầu dựa vào chiếc gối kê đầu ở trên ghế phụ, đôi mắt nhắm nghiền.

Doãn Kiếm có lúc tưởng anh đã ngủ, cho đến khi dừng xe thấy La Phi vẫn không nhúc nhích, cậu bèn gọi: “Đội trưởng La!”

La Phi “ừm” một tiếng nhưng vẫn nhắm mắt, vẫn giữ nguyên tư thế ban đầu.

Doãn Kiếm nói giọng nhắc nhở: “Về đội rồi!”

La Phi lại vẫn chỉ khẽ thốt ra hai chữ: “Điểm mù”.

“Gì cơ?” Doãn Kiếm ngơ ngác. Thấy bộ dạng này của đối phương, cậu cũng không tiện xuống xe một mình, đành tiếp tục ngồi ở trên ghế lái, băn khoăn.

La Phi lại nói tiếp: “Mất bao nhiêu thời gian để điều tra loại trừ, đầu tư bao nhiêu nhân lực và kinh phí, tất cả những mối quan hệ xung quanh Lý Tuấn Tùng đều không bỏ sót một ai, thậm chí còn công khai thu thập manh mối trong nhân dân toàn thành phố. Nhưng lại không nhận được bất cứ thông tin có giá trị nào cả, việc này nói lên điều gì?” Anh thoáng ngừng lại, tự hỏi rồi lại tự trả lời: “Điều này chứng tỏ trong công việc của chúng ta đã xảy ra một điểm mù rất lớn. Đối thủ chính là đang trốn ở trong điểm mù này, nếu không phá vỡ được điểm mù này, có dốc sức lực và tiền bạc nhiều hơn nữa cũng không có ý nghĩa gì cả.”

“Đúng vậy!” Doãn Kiếm phụ họa lời nói của đối phương. Nhưng vấn đề này đã quấy nhiễu cảnh sát suốt cả hai tháng rồi, cậu không hiểu tại sao lúc này đây La Phi lại thốt lên lời cảm thán.

Chính trong lúc Doãn Kiếm cảm thấy bàng hoàng, La Phi cuối cùng đã mở mắt ra, ánh mắt anh rực sáng, sau đó anh quay sang, dùng giọng trầm đục nhưng lại không thể nào che giấu được sự hưng phấn, nói với người trợ lý của mình: “Tôi đã tìm ra được điểm mù đó rồi!”

“Điểm mù?”, Doãn Kiếm hào hứng, “Điểm mù nào vậy?”

La Phi không vội giải thích cho đối phương nghe, anh rút điện thoại ra gọi điện cho Dư Tĩnh. Sau khi cuộc gọi được kết nối, La Phi hỏi cô gái đó: “Lần trước bạn nói bạn đã từng để lạc mất lũ chuột trụi lông của phòng thí nghiệm, tôi muốn hỏi, sự việc đó cụ thể là xảy ra vào ngày nào?”

Dư Tĩnh kiểm tra lại phần ghi chép công việc của phòng thí nghiệm, sau đó nói với La Phi thời gian chuẩn xác: “Là ngày 24 tháng 10, sáng sớm khi em vừa đến phòng thí nghiệm, phát hiện ra lũ chuột đều đã chạy ra ngoài rồi.”

La Phi “ừm” một tiếng, lại hỏi: “Bạn có thể chắc chắn sự việc này là trách nhiệm của bạn không?”

Dư Tĩnh nói: “Buổi tối hôm trước em là người ra về cuối cùng, sáng sớm hôm sau, lũ chuột đều biến mất, chắc chắn là khi em ra về không đóng chặt lồng của bọn chúng.”

La Phi cảm thấy không hài lòng đối với đáp án này, anh hỏi tiếp: “Ý của tôi là bạn có phải đã nhớ rõ mình đã chưa đóng cửa lồng, đúng hay không?”

“Chắc chắn mà không nhớ được.” Dư Tĩnh ở đầu dây bên kia bật cười, “Nếu như em mà nhớ thế thì chẳng phải là đã trở thành cố ý rồi sao?”

“Được rồi, tôi hiểu rồi, cảm ơn bạn!”

Cuộc điện thoại này khiến La Phi càng chắc chắn một số suy đoán, anh quay sang nhìn Doãn Kiếm nói: “Đi đến bệnh viện Nhân Dân, đã đến lúc để lật tẩy chân tướng sự việc rồi!”