Chương 1272 Vương giá (2)
Ở bên kia, con đường tin tức của Thanh Nha nhanh nhạy hơn bên Dữu Khánh nhiều, y vừa trở lại Tri Hải các liền biết cha con Tương thị đã trở về. Y lập tức đi tìm Tương Hải Hoa.
Khách và chủ gặp nhau, thái độ của Tương Hải Hoa vô cùng niềm nở, vừa vặn đã đến giờ cơm, cô ta trực tiếp thiết yến chiêu đãi.
Trên bàn đầy những món ngon mỹ vị, Thanh Nha lọc cọc đến đây với đôi guốc gỗ, hầu hết thời gian y chỉ bóc đậu phộng ăn, Tương Hải Hoa biết rõ thói quen của vị này, nên cũng không ngạc nhiên.
Sau một phen khách sáo, Thanh Nha cũng không muốn tiếp tục dông dài với nữ nhân này nữa, sau khi nốc cạn một ngụm rượu xuống bụng, y trực tiếp nói rõ ý đồ đến đây, “Các chủ, có một số việc trong lòng chúng ta biết rõ, cũng không nên tiếp tục vòng vo, ta nghe nói Tĩnh Viễn thuyền hành đắc tội Các chủ, bị Các chủ thiết lập cạm bẫy cắt đi ba tỷ. Đó không phải là một khoản tiền nhỏ. Những ông chủ của Tĩnh Viễn thuyền hành đến tìm ta, nhờ ta tới xin Tương các chủ giơ cao đánh khẽ. Ngươi nhìn xem, có thể nể mặt ta, buông tha cho bọn họ lần này hay không?”
Tương Hải Hoa nhìn nhìn phụ nhân mập mạp đứng bồi ở bên cạnh, nở một nụ cười dè dặt, “Mặt mũi Tĩnh Viễn thuyền hành không nhỏ a, có thể làm phiền Thanh gia từ rất xa chạy tới đây.”
Thanh Nha: “Không còn cách nào khác, lúc trước từng nợ ân tình ông chủ của bọn họ, thiếu nợ thì phải trả tiền, thiếu ân tình của người ta cũng vậy. Nếu hôm nay Tương các chủ cho ta thể diện, về sau có việc cứ việc mở miệng, có thể làm được ta tuyệt đối sẽ không từ chối.”
Tương Hải Hoa gật đầu nâng chén, “Dễ nói, Thanh gia từ rất xa đích thân tới đây, ta không thể không cho thể diện. Nào, uống cạn chén này, chuyện này coi như xong. Ta đảm bảo sẽ không tiếp tục truy cứu trách nhiệm bọn họ.”
Không nghĩ tới đối phương lại hào sảng như thế, Thanh Nha cũng phóng khoáng, trực tiếp nhấc bầu rượu lên với ý định uống cạn, “Không biết lúc nào có thể trả lại ba tỷ đó cho ta?”
Tương Hải Hoa lập tức do dự, “Ta có thể không truy cứu chuyện đã xảy ra, nhưng khoản tiền đó, ta không thể làm chủ được.”
Bộp! Bầu rượu nện xuống lại trên bàn, sắc mặt Thanh Nha sầm xuống, “Tương Hải Hoa, ngươi đang đùa giỡn với ta sao?”
Tương Hải Hoa vội vàng đặt chén rượu xuống, xua tay nói: “Thanh gia hiểu lầm rồi, chuyện mà Tĩnh Viễn thuyền hành đã làm không phải là việc nhỏ, liên quan đến việc mưu sát Triêu Dương công chúa, đó chính là nữ nhi của hoàng hậu Yến Y a. Ta cam đoan không tiếp tục truy cứu đã là rất nể mặt Thanh gia, ta phải gánh chịu áp lực không nhỏ. Thanh gia, việc này đã kinh động đến Đoan thân vương, ngày mai Đoan thân vương sẽ đích thân tới Hổ Phách hải. Dù sao cũng phải có lời giải thích thỏa đáng cho chuyện này, ta có một trăm lá gan cũng không dám trả lại tiền trước khi ông ấy tới đây.”
Thanh Nha có chút ngạc nhiên, “Mọi chuyện đã kết thúc rồi, Lý Trừng Hổ bận rộn như vậy còn phải đích thân đến đây một chuyến chỉ vì việc này sao?”
Tương Hải Hoa thở vắn than dài nói: “Về việc này ta còn có thể lừa ngươi hay sao, đến hay không đến, ngày mai tự nhiên có thể biết rõ. Thanh gia hẳn là rõ ràng, một khi Đoan thân vương nhúng tay vào, đừng có nói là ta, ngay cả cha ta cũng không thể quyết định được. Thanh gia, ngài có làm khó ta cũng vô dụng a! Nếu không ngày mai đích thân ngài đến nói với Vương gia một tiếng?”
Thanh Nha cau mày, y không ngờ rằng Lý Trừng Hổ sẽ đích thân tới đây vì việc này, nếu là như vậy, cơ hội thương lượng e rằng hẹp đi khá nhiều, mấu chốt là so với Lý Trừng Hổ, thân phận và địa vị của y thấp hơn đối phương một chút, địa vị tương ứng để có thể nói chuyện chính là như Lương gia Ảo Vọng.
Một bữa tiệc chiêu đãi cuối cùng kết thúc có phần không vui.
Người không vui chính là Thanh Nha, tâm trạng Tương Hải Hoa thì không có gì ảnh hưởng, cô ta trở về căn phòng của mình.
Tiểu sư thúc đang nằm nghiêng trên phản thấp, gối đầu đọc sách, ngoảnh mặt nhìn Tương Hải Hoa trở về, mỉm cười.
Không bao lâu sau khi Tương Hải Hoa trở về Tri Hải các sau một thời gian chạy trốn, tiểu sư thúc cũng trở về. Theo như lời chính y nói, y cũng không có đến nơi nào cố định, chỉ nói là không thấy Tương Hải Hoa đâu nữa, một mình buồn chán nên đi lang thang dạo khắp nơi mà thôi. Sau một chuyến đi dạo thì quay trở về. Có vẻ như không biết có chuyện gì xảy ra.
Không biết là hay nhất, Tương Hải Hoa còn sợ y bị làm sợ hãi, liền nhào tới ôm lấy y, toàn thân nồng nặc mùi rượu. Hai người anh anh em em, quấn lấy nhau nói chuyện ngọt ngào như keo sơn.
Sáng ngày hôm sau, Hải đô cung thành, Lý Trừng Hổ đến theo kế hoạch, cho dù đã có nhân viên đi tiền trạm nhưng vẫn có mấy trăm phi kỵ vù vù đi theo hộ tống. Cảnh tượng có phần dọa người, thoáng nhìn liền biết có đại nhân vật tới.
Toàn bộ cung thành Hải đô đều trong tình trạng cảnh giác cao độ, bóng dáng lính canh ở khắp mọi nơi, cha con Tương thị và cả Hướng Lan Huyên đều có mặt để đón tiếp.
Nhưng Lý Trừng Hổ không có trực tiếp hạ xuống bên trong cung thành, mà đáp xuống trên tường thành. Ông ta phất tay ra hiệu cho tùy tùng rút lui, một mình thả bộ đi đến một góc trên đầu tường, chắp hai tay sau lưng dõi mắt nhìn những mái nhà lờ mờ phía Hổ Phách thôn, không biết đang suy nghĩ điều gì.
Mấy người Tương La Sách vội vã chạy đến nghênh giá, mọi người tránh không được một phen hành lễ và khách sáo với nhau.
Không có hoàng hậu Yến Y ở đây áp chế, Hướng Lan Huyên không đến mức quá khiêm tốn, nàng chỉ gật đầu lịch sự đáp lại mà thôi.
Lý Trừng Hổ nhấc nhấc tay ra hiệu miễn lễ rồi quay đầu lại nhìn nàng, “Địa sư nói ngươi lưu lại sao?”
Hướng Lan Huyên mỉm cười, “Không thể gạt được Vương gia. Có người cố ý tại Tu hành giới tung ra tin đồn, nói rằng vị Thám Hoa lang kia đã tới Hổ Phách hải để tìm kiếm tiên phủ, e rằng đám yêu ma quỷ quái các nơi đều sẽ xông đến nơi này. Chưởng lệnh dặn ta ở lại đây làm việc.”
“Yêu ma quỷ quái các nơi…” Lý Trừng Hổ nhìn về phía xa, lẩm bẩm. Sau một lúc im lặng, ông ta chợt lên tiếng: “Tương đảo chủ, có khách từ phương xa tới, phải chiêu đãi cho tốt. Truyền lệnh tới toàn bộ Hổ Phách hải, các thương gia, các nơi kinh doanh ăn ở, tất cả nâng giá lên gấp mười. Ai trái lệnh sẽ bị tịch thu hết tài sản, xóa bỏ quyền kinh doanh tại Hổ Phách hải và trục xuất!” Dừng một chút, ông ta bổ sung một câu, “Không cho phép nghỉ trên đường!”
Cha con Tương thị liếc nhìn nhau một cái, giá cả tại Hổ Phách hải vốn đã quá đắt đỏ, bây giờ tăng gấp mười, thực sự là không dễ nói.
Tuy nhiên, Tương La Sách vẫn mỉm cười gật đầu, “Vâng.”
Lý Trừng Hổ lại xoay người, cười nói: “Để cho nam nhân chúng ta nói chuyện với nhau đi.”
Vì vậy Hướng Lan Huyên và Tương Hải Hoa lập tức lui ra.
Không còn người khác, Tương La Sách hạ thấp giọng nói: “Cũng giống như ở Hổ Phách thôn, trong địa cung cũng có động tĩnh, ngày hôm qua ba người Lâm Long, Thám Hoa lang, Thanh Nha đã tiến vào đó một chuyến. Đã được xác nhận thêm lần nữa, thân phận chắc hẳn không thể nghi ngờ nữa rồi.”
Các bạn đang đọc truyện tại truyenfulldich.com