← Quay lại trang sách

Chương 1299 Lại thêm một con sa lưới (2)

Sau khi vào phòng, y đóng cửa lại, rồi nói mấy người đóng hết tất cả các cửa đi, cửa sổ lại, sau đó ra lệnh, “Lục soát thật kỹ cho ta, không được bỏ qua bất kỳ ngóc ngách nào, ngay cả trong các chỗ trống của vật dụng hay lỗ sâu đục trên đồ gỗ cũng vậy.”

“Thanh gia, tìm cái gì vậy?” Có người cất tiếng hỏi.

Thanh Nha: “Côn trùng, tìm hết trong phòng xem có con côn trùng nào trốn trong này hay không. Bất kể là loại côn trùng gì, chỉ cần là côn trùng đều bắt hết cho ta.”

Từ chỗ Dữu Khánh, y đã nghe nói rồi, lão Khâu đó không chỉ có con bọ cánh cứng kim sắc, phía bên kho hàng còn có các loại côn trùng khác, vì vậy y không thể không đề phòng.

Hiện tại, nếu không có kiểm tra kỹ lưỡng trong phòng một lần, y sẽ không dám nói tiếp lời nào nữa, thực sự là quá đáng sợ.

“Tìm kiếm côn trùng?”

“Nhiều lời làm gì, bảo các ngươi tìm thì tìm đi. Cứ để chạy thoát một con, ta sẽ chặt một ngón tay thay thế!”

Vừa nghe được lời này, mọi người lập tức triển khai tìm kiếm, Thanh Nha thì đi đến bên bàn, rót một chén rượu chậm rãi thưởng thức, ánh mắt lạnh lùng cảnh giác với bất kỳ động tĩnh nhỏ bé nào, ngay cả bóng bụi bặm dao động dưới ánh sáng cũng không bỏ qua.

Khi thế trận lục soát vừa được mọi người triển khai, đột nhiên bọn họ nhìn thấy phía trên đỉnh một chiếc kệ cao bên cạnh lóe ra một vệt sáng kim sắc, lao nhanh về phía cửa sổ, đó là một con côn trùng màu vàng kim.

Nó đã nghe được lời nói vừa rồi của chủ nhân nơi đây, đã xác nhận được là nhằm vào mình, nó không thể ngồi yên chờ chết, đành phải chạy trốn.

Trong tay Thanh Nha lập tức có đồ vật lóe lên, bay ra, chén rượu trong tay bay ra ngoài, với tốc độ nhanh hơn đánh trúng nó, nói chính xác là khống chế nó.

Một tiếng bộp vang lên, chén rượu úp ngược cắm lên trên tường.

Tách, ngay sau đó chén rượu vỡ tan, rượu văng ra ngoài, con côn trùng kim sắc đó đã hung dữ phá vỡ chén sứ, lần nữa đột phá vòng vây.

Nhưng đã muộn, Thanh Nha đã đến trước mặt nó, năm ngón cách không chụp tới, một luồng pháp lực cường đại trực tiếp cưỡng ép giữ nó dừng lại phía trước cửa sổ, con côn trùng kim sắc ở trong không trung kêu xì xèo liều mạng giãy giụa, nhưng vô ích, nó chậm rãi trôi về phía bàn tay xòe ra năm ngón kia.

Tiếng chén rượu vỡ tan cũng thu hút sự chú ý của những người khác. Nhìn thấy một con côn trùng nhỏ như thế lại có được sức phá hoại như vậy, bọn họ mới nhận ra rằng Thanh gia có lí do để bảo bọn họ làm việc này.

Quan sát con côn trùng ở trong tay, Thanh Nha nhận ra điều Thám Hoa lang nói không phải giả, không ngờ rằng ngay cả mình cũng bị theo dõi, y càng nghĩ càng cảm thấy kinh sợ. Y suy nghĩ kỹ lại, gần đây mình và Thám Hoa lang không qua lại nhiều, ngoại trừ vừa rồi, từ khi lão Khâu đi tới Hổ Phách hải này, mình hình như không có nói điều gì bí mật với Thám Hoa lang, và mình chắc chắn cũng không nói những gì không nên nói với thủ hạ, cùng lắm chỉ là chuyện mình phái người đi tìm kiếm dưới biển, nhưng không có tiết lộ đó là đi tìm kho báu.

Sau nhiều lần xác nhận hẳn là không có vấn đề gì lớn, y cách không chụp lấy một tách trà, trực tiếp đặt con côn trùng kim sắc vào trong đó, đậy nắp lại, rồi nắm chặt tách trà và nắp đậy ở trong tay, lần này y thi pháp bảo vệ tách trà, con côn trùng kim sắc không còn có thể phá vỡ món đồ sứ này, ngay cả âm thanh va chạm cũng rất nhỏ.

Quay đầu lại, thấy đám người đang nhìn mình chằm chằm, y quát lớn: “Nhìn cái gì, tiếp tục tìm kiếm, một con kiến cũng không tha.”

Đã chứng kiến sự khác thường, biết rõ có chuyện không ổn, nhóm người gấp rút hành động, lần này bọn họ rất chú tâm tìm kiếm.

Kết quả cho thấy tình trạng vệ sinh của Tri Hải các rất tốt, tiêu tiền ở nơi này không tính uổng phí, lần này ngay cả một con kiến cũng không tìm thấy.

Thanh Nha bảo bọn họ kiểm tra lui tới mấy lần mới yên lòng, y phất tay cho những người khác rút lui, chỉ để lại một người ở bên cạnh, hỏi: “Người nhà của Hoắc Lãng đâu rồi?”

Thủ hạ trả lời: “Đương nhiên là đã được sắp xếp ổn thỏa.”

Đây không phải lời nói dối, quả thực là đã được sắp xếp thích đáng, vì để cho người phía dưới yên tâm cống hiến, chỉ cần các nhân viên liên quan không phải chết vì phản bội tổ chức, gia đình họ sẽ được tổ chức sát thủ sắp xếp thích đáng, sẽ bảo đảm cho cuộc sống của gia đình họ.

Thanh Nha: “Đem người nhà của hắn khống chế và bí mật dời đi, không được để lộ bất kỳ thông tin gì.”

Gã thủ hạ thoáng sửng sốt, rồi gật đầu đáp: “Vâng.”

Thanh Nha: “Đi đi. Trước tiên đến cứ điểm của Thiên Lưu sơn, nhanh đến bắt chuyện, nói là ta muốn gặp Tứ động chủ.”

“Vâng.” Thủ hạ nhận lệnh nhanh chóng rời đi.

Ở trong kho hàng bến tàu của Tĩnh Viễn thuyền hành, lão Khâu đang khuấy một thùng bột nhão, đột nhiên ôm ngực, sau đó ném đồ vật trong tay xuống, bước nhanh đến cửa vào, nhìn về phía khu nhà Tri Hải các cao chót vót phía xa, vẻ mặt đầy lo lắng.

Phát hiện thấy có sự khác thường, Hoắc Lãng bước ra khỏi chỗ tối, núp phía sau cánh cửa, hỏi: “Tiền bối, có chuyện gì vậy?”

Lão Khâu lẩm bẩm: “Lại bị phát hiện rồi, linh trùng của lão phu lại bị phát hiện rồi. Tại sao có thể như vậy? Không thể như vậy a, chúng đã được ta huấn luyện rất tốt, chúng rất cơ trí a…”

Hoắc Lãng vừa nghe nói như vậy liền biết là đang nói tới con linh trùng theo dõi Thanh Nha, vì chuyện gửi thư mật báo chiến dịch bắt giữ, con linh trùng giám thị Tương La Sách đã được rút về trước đó, sợ nó sẽ bị phát hiện vì để lộ thông tin mật, lão ma đầu không dám để cho côn trùng bảo bối của mình dễ dàng mạo hiểm.

Bị phát hiện thì bị phát hiện đi, còn có thể làm được gì? Hoắc Lãng ngoại trừ cất tiếng thở dài để thể hiện sự đồng cảm ra, trong lòng gã kỳ thực cũng không có cảm xúc gì, dù sao đó không phải là đồ vật của gã, gã cũng không thể có cảm giác đồng cảm hay đau lòng gì đó.

Im lặng lo lắng một hồi lâu, ngay cả mặt trời trên không trung cũng đã di chuyển được một khoảng cách, lão Khâu bỗng nhiên a một tiếng, “Linh trùng chưa chết, đối phương không có giết chết linh trùng, đã bị bắt rồi…” Ánh mắt lão ta dõi về phương xa, nghi hoặc, “Đây là định đem đi đâu hay sao?”

Lão ta chợt quay đầu lại nói: “Để ta ra ngoài nhìn xem thế nào.”

Hoắc Lãng lo lắng lão ta mạo hiểm đi cứu côn trùng, lập tức nhắc nhở: “Tiền bối cẩn thận có cạm bẫy.”

Lão Khâu đã sải bước đi ra ngoài, trên đường đi lão ta dặn dò một nhân viên bến tàu, nói rằng mình có việc cần đi ra ngoài, nhờ gã hỗ trợ trông coi nhà kho, sau đó liền gấp rút rời khỏi bến tàu.

Hoắc Lãng trốn vào chỗ sâu trong nhà kho.

Trước cửa sổ tầng cao nhất của tửu lâu, Mông Phá đang nhìn ra biển rộng chợt nghe tiếng gõ cửa, lão ta nói: “Vào đi.”

Chưởng quỹ tửu lâu bước vào, đi nhanh đến trước mặt lão ta, bẩm báo: “Lão Khâu kia đã có động tĩnh rồi, sau khi ra khỏi nhà kho thì rời khỏi bến tàu.”

“A, bắt đầu có hành động rồi sao?” Ánh mắt Mông Phá lóe lên, tựa như muốn nhìn xem đến cùng là có chuyện gì, lão ta đi đến bên tường, lấy bộ áo choàng treo tại trên tường khoác lên người, kéo mũ trùm đầu che mặt lại, rời đi.

Tri Hải các, Hướng Lan Huyên làm cưu chiếm thước tổ, đang ngồi ở trước bàn trang điểm, soi gương tô son, nàng thích trang điểm, cũng thích nhìn mình trong gương sau khi đã trang điểm xong.

Một gã thủ hạ đột nhiên đi vào bẩm báo, “Đại hành tẩu, bên dưới báo, lão Khâu đó đã ra nhà kho, rời khỏi bến tàu, không biết muốn làm gì.”

“Hả?” Hướng Lan Huyên nhìn chăm chú gương mặt mình ở trong gương, lẩm bẩm như đang nói với chính mình, “Sợ là có không ít người đang nhìn chằm chằm lão ta, đừng so ai hăng hái.”

Nàng dùng một ngón tay chấm chấm xoa xoa lớp son trên môi, liên tục mím mím môi một hồi, sau khi xác nhận lớp trang điểm đã hoàn hảo, nàng mới đặt thỏi son xuống, rồi cũng lấy một chiếc áo choàng che giấu thân thể mình, rời đi.

Trên con tàu lớn đang trôi trên biển, trong căn phòng sáng sủa, Sô Vũ chỉ để lộ đôi mắt đang lật xem tình hình có liên quan đến Thanh Nha, mới cách đây không lâu, y nhận được truyền tin, nói là Thanh Nha muốn bái kiến mình, y đang thắc mắc không biết vì sao gã muốn gặp mình, mấy thứ y cầm xem trong tay có thể coi là một chút bài tập trước lúc gặp mặt.

Chợt có tiếng gõ cửa vang lên, một người đi vào, dâng lên một tờ thư tín, nói: “Lão Khâu kia đang đi theo Thanh Nha.”

Các bạn đang đọc truyện tại truyenfulldich.com