Chương 1330 Hải thần phù hộ (1)
Đối với người che mặt khoác áo choàng đi lướt qua bên cạnh Trùng Nhi mà nói, diễn biến sự việc vừa nằm trong dự liệu, và cũng có bất ngờ.
Đã biết rõ sẽ có người nhìn chằm chằm Trùng Nhi, nhưng không nghĩ tới lại có nhiều người theo dõi như vậy.
May mà người che mặt đã chuẩn bị đầy đủ cho lần gặp gỡ thoáng qua bên người này.
Khi lóe ra từ một ô cửa sổ bên đường thì vừa vặn chui vào trong cửa sổ một chiếc xe dừng lại bên đường, nhỏ giọng nói, “Đi.”
Lúc này mới hoàn toàn bộc lộ ra giọng nói là một nữ nhân, khi bà ta gọi Trùng Nhi một tiếng “Tiểu cầu nhi” thì đã tận lực làm mơ hồ giới tính của giọng nói.
Xa phu đã có chuẩn bị từ trước, gần như theo sát động tác của bà ta, người vừa lên xe, chiếc xe liền lăn bánh như chưa bao giờ dừng lại bên đường.
Xe vừa mới rời khỏi nơi đây được mấy bước, phía trên tòa nhà đã xuất hiện mấy bóng người từ trên cao nhìn xuống, từ trong một số ngôi nhà cũng có những cái đầu nhô ra dò xét, liên tục có người lướt vào nhìn quanh đường phố này.
Chiếc xe mà người che mặt khoác áo choàng ẩn thân cũng không thoát khỏi một ít nhân viên truy tung hoài nghi, nói chính xác thì toàn bộ xe cộ xuất hiện trong tầm mắt bọn họ trên con đường này đều khả nghi, có người lật bàn tay đẩy ra ám kình, rèm xe bị gió thổi tung lên.
Thanh y phụ nhân ngồi ở bên trong xe lạnh lùng liếc mắt nhìn người bên ngoài một cái.
Người bên ngoài cũng nhìn thấy bà ta, cũng nhanh chóng đảo mắt nhìn qua tình hình bên trong khoang xe, không phát hiện ra bất kỳ điều gì bất thường, nên cũng không có gì xảy ra.
Hành động kiểm tra kỹ càng của nhân viên các phương trên đường phố được diễn ra một cách lặng lẽ không gây ra náo động nào, người không biết tình hình không cảm nhận được sự khẩn trương và kinh tâm động phách đó, hầu hết người đi đường đều không biết trên đường phố náo nhiệt lúc này đang cuồn cuộn mạch nước ngầm, sự phồn hoa của Hổ Phách hải không hề biến động.
Sau khi chiếc xe thuận lợi rời khỏi con đường cuồn cuộn dòng nước ngầm, Thanh y phụ nhân ngồi bên trong xe mới thở phào nhẹ nhõm như trút được gánh nặng, thực ra, dùng biện pháp này để rời đi rất nguy hiểm, đây chỉ là phương án dự phòng thứ hai trong trường hợp bất đắc dĩ.
Kế hoạch tốt nhất đề ra ban đầu chính là tại trước khi gây ra động tĩnh, bà ta nhanh chóng bay đến bờ biển trốn xuống nước rời đi.
Nhưng sau khi suy đi nghĩ lại, bà ta quyết định thực hiện biện pháp mạo hiểm hơn, quyết định này được đưa ra sau khi đã xác nhận lai lịch của Trùng Nhi, bởi vì bà ta không muốn khiến Trùng Nhi khó xử.
Lý lẽ rất đơn giản, nếu như bà ta bộc lộ ra tu vi cảnh giới Cao Huyền để thoát thân, như vậy sẽ khiến người ta liên tưởng vụ tập kích lúc trước tại bên ngoài cung thành Hải đô có liên quan đến Trùng Nhi.
Trong căn phòng, Bách Lý Tâm đã trở về, nàng mang theo về tin tức từ kinh thành Cẩm quốc.
Sau khi nghe được tin tức, đám người Dữu Khánh đều im lặng không nói gì, cho dù thần sắc Trùng Nhi có khác thường sau khi ra ngoài trở về, bọn hắn cũng không để ý tới.
Ty Nam phủ vừa ra tay, vị Hữu tướng đương triều của Cẩm quốc lập tức ầm ầm sụp đổ. Lão ta đã thừa nhận phái người ám sát Thám Hoa lang, cũng thừa nhận là mình sai người tung ra tin đồn Thám Hoa lang đang tìm kiếm tiên phủ, nhưng phủ nhận rằng mình biết việc Thám Hoa lang thực sự đang tìm kiếm tiên phủ, nói là mục đích bịa đặt chỉ vì muốn hại chết Thám Hoa lang mà thôi.
Vì sao phải làm như vậy? Ty Nam phủ khẳng định phải điều tra rõ ràng, không phải là lão ta muốn nói cái gì cũng được.
Việc này rõ ràng vẫn còn điểm đáng ngờ, vì sao không muốn hại chết Thám Hoa lang từ trước đó, mà phải làm vào lúc này, chưa làm rõ được vấn đề này, Ty Nam phủ sẽ không tin tưởng.
Lúc đầu Mai Tang Hải không muốn nói gì cả, nhưng chuyện xảy ra sau đó quá kinh khủng, lão ta không chịu đựng nổi thủ đoạn của Ty Nam phủ, vì để bảo hộ con cháu của mình, lão ta khai ra chuyện năm đó bán đứng cấp trên A Tiết Chương của mình, rồi phái người chặn đường giết chết cả nhà trên đường bị biếm.
Sở dĩ bây giờ muốn giết chết Thám Hoa lang là bởi vì tu vi của Thám Hoa lang đã đột phá đến Thượng Huyền, thiên phú tu hành mà hắn biểu hiện ra khiến cho lão ta rất sợ hãi, tựa như Ty Nam phủ một khi hạ mình chú ý triều cương là có thể cưỡng ép nhúng tay xử lý lão ta vậy, thực lực là sức mạnh!
Một khi để cho Thám Hoa lang phát triển mạnh lên tại Tu hành giới, có được thực lực cường đại làm nền tảng, có được năng lực điều tra thuận lợi, liệu hắn có thể điều tra ra được thảm án diệt môn A gia hồi đó hay không? Liệu hắn có trả thù Mai gia hay không? Lão ta không dám đánh cược, vì vậy lão ta đã xuất thủ!
Mai Tang Hải ôm hết toàn bộ ân oán trong chuyện này vào cho mình, khăng khăng chuyện này không có liên quan gì đến người khác, tất cả đều chỉ do một mình lão ta làm ra.
Ngay khi sự thật về thảm án diệt môn A gia vừa tiết lộ ra, toàn bộ triều đình và dân chúng Cẩm quốc đều chấn động, bàn tán xôn xao.
Sau đó, Ty Nam phủ tựa hồ rất tuân thủ quy củ, giao Mai Tang Hải lại cho triều đình Cẩm quốc tự xử lý.
Căn cứ vào lời khai của Mai Tang Hải, triều đình có thể nói đã đưa ra phán quyết rất nhanh chóng, lấy cớ là Ty Nam phủ đã có kết quả thẩm vấn, chỉ chém đầu hai người Mai Tang Hải và quản gia Khổng Thận, tịch thu tài sản Mai gia, toàn bộ người Mai gia bị tước chức sung quân.
Không biết có phải là quả báo hay không, Mai Tang Hải không có dùng cái chết của mình đổi lấy được sự an toàn cho người nhà, toàn bộ Mai gia bị tập kích trên đường sung quân, hơn trăm người cả nam lẫn nữ, cả già lẫn trẻ bị tàn sát tất cả, không một ai may mắn sống sót, đã bị diệt môn!
Triều đình Cẩm quốc tức giận, hạ lệnh nghiêm khắc điều tra hung thủ.
Hung thủ là ai, rất nhiều người của triều đình Cẩm quốc hoài nghi là con trai của A Tiết Chương A Sĩ Hành làm, cũng chính là Thám Hoa lang hiện nay.
Tất nhiên mấy người tại đây đều biết chắc chắn rằng không phải Dữu Khánh diệt cả nhà Mai gia, và Dữu Khánh đương nhiên cũng biết không phải mình làm ra chuyện đó.
Sau một lúc lâu yên lặng, Nam Trúc nhịn không được lầm bẩm: “Lão Thập Ngũ, triều đình Cẩm quốc sẽ không phái người đến đây gây phiền toái cho ngươi chứ?”
Bách Lý Tâm nói: “Không đến mức như vậy, không có bằng chứng. Hơn nữa, Mai Tang Hải nhúng tay vào chuyện nơi này, đã nhận lấy kết cục như thế, vào lúc này Cẩm quốc sẽ không dám chen tay vào nơi đây, Ty Nam phủ cũng sẽ không cho phép.”
Sau một hồi lâu im lặng, Dữu Khánh cất tiếng thở dài, “Lạc đà gầy vẫn lớn hơn ngựa, Mai Tang Hải cậy vào quyền thế xây dựng thế lực nhiều năm, cây to rễ sâu, người có thể tiêu diệt cả nhà Mai gia trên đường sung quân, thực lực cũng không đơn giản a. Đổi thành chúng ta đi chặn giết nhà lão ta, nếu như không có sự trợ giúp đáng kể, e rằng sẽ rất khó làm được chuyện diệt hết cả nhà.”
Rồi hắn bỗng nhiên cụt hứng lẩm bẩm, “Mai Tang Hải sợ bị điều tra ra, chứng tỏ thảm án diệt môn hồi đó vẫn có dấu vết để điều tra, nếu dấu vết thật sự đã bị xóa bỏ hoàn toàn thì lão ta không cần sợ hãi. Xem ra hồi đó, bất kể là triều đình Cẩm quốc hay là Ty Nam phủ đều không có ý định tiềm ra sự thật, có lẽ những người có năng lực điều tra sự thật hoàn toàn không muốn điều tra.”
Ngồi bên cạnh lắng nghe một chủ đề nặng nề như vậy, nhưng Trùng Nhi lại bị thất thần.
Suy nghĩ của nàng vẫn chưa thể rời khỏi cuộc gặp gỡ với người che mặt khoác áo choàng lúc trước.
Các bạn đang đọc truyện tại truyenfulldich.com