Chương 1355 Tù nhân (2)
Tương La Sách trầm mặc một hồi rồi xuống nước: “Nếu thực sự không được, có thể hạ thủ trước từ tên Thám Hoa lang kia, có thể hắn cũng biết được gì đó. Nếu như ngươi nắm giữ được chứng cứ trước, những chuyện còn lại không do chúng ta quyết định.”
“Đụng tới Thám Hoa lang vào lúc này ư?” Hướng Lan Huyên xì một tiếng, “Hiện tại ta không làm chủ được việc này, lúc này ai đụng vào hắn người đó không may. Nếu ngươi không tin thì cứ thử xem, ngay cả Lý Trừng Hổ cũng không bảo vệ được ngươi.”
Tương La Sách chậm rãi nói: “Trước khi chưa có chứng cứ, không thể đụng đến nghĩa tử của Vương gia!”
Lão ta tuyên bố giới hạn và thái độ của mình. Lão ta biết rõ, nếu như không bảo vệ được Lâm Long, thủ đoạn của Lý Trừng Hổ nhằm vào lão ta cũng sẽ đến ngay sau đó. Vì sao hồi đó xảy ra chuyện huyết tẩy Hổ Phách hải, với tư cách là người liên quan, lão ta biết rõ, không thể đụng vào nghịch lân.
Hướng Lan Huyên: “Ta đã nói rồi, ngươi không ngăn được. Hành động của Lâm Long tại cửa hàng đó quá rõ ràng rồi, kẻ ngốc cũng có thể nhận ra có vấn đề, ta không đụng tới hắn trước tiên, là đã cho ngươi đầy đủ thể diện.”
Nói đúng ra là cho Lý Trừng Hổ thể diện, Lý Trừng Hổ làm trò giết gà dọa khỉ vì nghĩa tử, nàng cũng nhìn thấy.
Tương La Sách nhắc nhở: “Lâm Long cũng là người của U Giác phụ.”
Hướng Lan Huyên: “Nhúng tay vào chuyện bên ngoài, hắn đã làm trái quy củ của U Giác phụ.”
Dựa vào phân tích những thông tin tình báo nhận được, nàng đi đến kết luận rằng, cẩu Thám Hoa rõ ràng cũng đang nghi ngờ gã người làm này của Đào Hoa cư.
Ngay cả Dữu Khánh cũng không tin Lâm Long, nên nàng cũng không có gì phải lo lắng.
Tương La Sách quay đầu lại lạnh lùng nhìn nàng chằm chằm, “Đại quân của Vương gia đã tới Hổ Phách hải, ta không tin ngươi không biết một chút tin tức nào. Ta phải nhắc nhở ngươi, người có thể được Vương gia phái tới nơi này là người rất quyết liệt, chỉ nghe theo quân lệnh, không quan tâm đến có phải Đại Nghiệp ty hay không Đại Nghiệp ty, ta cũng không ngăn được, trừ khi Đại Nghiệp ty ngươi giết sạch bọn họ. Ngươi thật sự muốn làm lớn chuyện đến một bước đó sao? Ngươi muốn làm cho Địa sư và Hoàng đế không thể nể mặt nhau nữa sao? Ta cảm thấy ngươi vẫn không nên tự ý quyết định mới tốt. Nếu làm lớn chuyện lên, sẽ phải có người gánh trách nhiệm trước sự tức giận của Hoàng hậu nương nương, nhưng chắc chắn không phải là ta!”
Lần này đến phiên Hướng Lan Huyên cau mày không nói.
Đúng vào lúc này, bên ngoài có người đến bên cạnh báo với Tương La Sách, “Tiểu thư tới rồi, muốn gặp ngài.”
Tương La Sách cau mày, sau đó xoay người lại rời đi. Vừa ra khỏi địa lao lão ta liền nhìn thấy nữ nhi của mình đang bồi hồi chờ đợi bên ngoài, bộ dạng nóng lòng như lửa đốt.
Đại Nghiệp ty kiểm soát địa lao, Tương Hải Hoa cũng không vào được.
Vừa thấy phụ thân, Tương Hải Hoa lập tức xổ ra một tràng: “A cha, con đã nhiều lần tìm hiểu tình huống xảy ra, đến bây giờ vẫn không có bằng chứng nào chứng minh Thương Thủy đã giết Bàng Vô Tranh. Luôn có người theo sát Thương Thủy, không có ai nhìn thấy hắn xuất thủ. Hơn nữa sự việc xảy ra rất đột ngột và ngắn ngủi, sức phá hủy tại hiện trường cũng không giống do tu vi Thượng Huyền gây ra, rất có khả năng là có Cao Huyền ra tay giết Bàng Vô Tranh. Xem xét từ một số tình tiết, hẳn là Thương Thủy bị liên lụy khi đi ngang qua.”
Tương La Sách mặt không biểu cảm, nói: “Thanh giả tự thanh, trọc giả tự trọc, nếu hắn không có vấn đề, tự nhiên sẽ không sao.”
Tương Hải Hoa: “Được, vậy để cho con tham dự thẩm vấn. Nếu thật sự có vấn đề, con tuyệt đối sẽ không bao che.”
Tương La Sách quan sát cô ta từ trên xuống dưới, “Con nghĩ cái gì vậy chứ, đầu óc mê muội rồi sao? Ngay cả ta cũng chỉ có thể đứng xem, con có tư cách gì để tham gia thẩm vấn của Đại Nghiệp ty?”
Tương Hải Hoa: “Nếu như bọn họ dùng cực hình tra tấn bức cung, vu oan giá họa thì sao chứ?”
Tương La Sách phất tay áo rời đi, “Con suy nghĩ nhiều. Nhanh về đi, Tri Hải các đang rất hỗn loạn, chuyện địa đạo đang chờ con về xử lý đó. Ta chờ kết quả xử lý của con.”
Tương Hải Hoa lại lướt tới chặn phía trước ông ta, không cho lão ta đi, “A cha, hắn rất có thể là con rể tương lai của cha, cha có thể trơ mắt nhìn hắn bị tai bay vạ gió như vậy sao? Cha có thể nhìn hắn tự dưng chịu tội sao?”
Tương La Sách áp sát tới trước mặt cô ta, nghiến răng nghiến lợi nói: “Ta nói cho con biết, thứ ta không thiếu nhất chính là con rể, nhìn không vừa mắt là có thể đổi bất cứ lúc nào!”
Tương Hải Hoa kinh ngạc, cả giận nói: “Con đã có thai với hắn!”
Đám bảo vệ cửa vào địa lao muốn giả vờ như không nghe thấy gì không kìm được đồng loạt quay đầu nhìn tới.
Tương La Sách nghẹn ngào không nói nên lời, lần này đến lượt lão ta bị sốc, quả táo cổ giật giật, sau đó lão ta đột nhiên xuất thủ, bắt lấy cổ tay của nữ nhi và thi pháp kiểm tra.
Sau khi kiểm tra, mặt lão ta sa sầm xuống, phát hiện nữ nhi đang nói dối, hoàn hoàn không có chuyện đó.
Đã nói mà, với một kẻ khả nghi, để thỏa mãn cảm xúc, vui vẻ một thời gian là được, làm sao có thể hoài thai với y, nữ nhi của mình cũng không phải là tiểu cô nương không rành thế sự, không đến mức hồ đồ như vậy.
Nhưng điều này cũng đủ để khiến cho lão ta tức giận, nói ra lời như vậy ngay trước mặt mọi người, có còn muốn danh dự hay không chứ, cứ phải khiến mình mang tiếng xấu mới chịu sao?
Nếu đây không phải là nữ nhi của mình, lão ta đã có thể chặt sống ngay tại chỗ.
Sau khi cực kỳ tức giận, lão ta bình tĩnh lại, không để ý tới nữ nhi nữa, có tức giận cũng không giải quyết được vấn đề, lão ta trầm mặt hỏi: “Ta đã nói thanh giả tự thanh, con còn muốn gì nữa?”
Tương Hải Hoa: “Thanh giả tự thanh ư? Nói thật dễ nghe. Vì sao hắn bị bắt, tất cả mọi người đều biết rõ, chẳng phải là vì đã có định kiến trước rồi sao? Nếu không hành hạ hắn đến chết, các ngươi có thể buông tha cho hắn sao?”
Một dáng người xinh đẹp xuất hiện tại cửa vào địa lao, hai cha con tranh cãi đã kéo Hướng Lan Huyên ra ngoài, nàng thích thú đứng nhìn cảnh này.
Tương La Sách không để cho nàng được xem kịch vui, quay đầu lại nói với nàng, “Hướng Đại hành tẩu, ngươi nể mặt lão phu lần này, thả người ra trước được không? Nếu xảy ra chuyện gì, Đại Nghiệp ty cứ chặt đầu lão phu xuống, được chứ?”
Hướng Lan Huyên phì cười, bật cười ra tiếng, nàng biết đây chỉ là lời nói xả giận, nhưng cũng đi tới, nhìn chằm chằm vào vẻ mặt bi phẫn và cảm thấy uất ức của Tương Hải Hoa, buông tiếng thở dài, nói: “Như vậy đi, ta không dám cam đoan việc khác, chỉ cần hắn thành thật phối hợp, ta tuyệt đối sẽ không làm khó hắn. Chỉ cần có thể chứng minh không có liên quan gì với hắn, ta sẽ lập tức thả hắn ra. Nếu như hắn không có vấn đề, hắn tất nhiên cũng không cần phải chơi đùa thủ đoạn gì với chúng ta. Ngươi thấy sao? Tương các chủ, ta chỉ có thể làm được như vậy. Nói nhiều hơn cũng không có ý nghĩa, ta và cha ngươi đều phải làm theo quy củ, nếu không, đầu tình lang của ngươi sẽ không giữ được, sau này người còn phải đi nhặt xác cho cha ngươi nữa.”
Tương Hải Hoa bi phẫn nhìn chằm chằm vào nàng, không nói gì.
Tương La Sách nhân cơ hội này phất tay áo rời đi.
“Được rồi, không cho phép những người không liên quan đến gần địa lao.” Nói xong, Hướng Lan Huyên xoay người trở vào trong nhà lao.
Bên ngoài tiệm quần áo Nghê Thường, sau khi chạy tới đây, Trùng Nhi không có cách nào tiếp xúc với Nam Trúc.
Đám người Nam Trúc ôm đầu ngồi xổm trên đất bị Đại Nghiệp ty cách ly trông giữ, toàn bộ đoạn đường này đều bị phong tỏa. Trùng Nhi chỉ có thể đứng nhìn từ xa, nàng có phần sốt ruột, sư phụ dặn dò phải càng nhanh càng tốt, từ giọng nói của sư phụ, nàng có thể cảm nhận được, dường như đã xảy ra chuyện gì đó.
May mà sau một lúc chờ đợi, nơi đây đã được dỡ bỏ phong tỏa, một đám người ôm đầu ngồi xổm cũng được thả ra, bởi vì Hướng Lan Huyên truyền lời tới.
Nói đường có thể đi lại nhưng tiệm quần áo vẫn còn bị cấm.
Trùng Nhi nhanh chóng chạm mặt Nam Trúc, hỏi xem Dữu Khánh ở đâu.
Nam Trúc nhìn nàng với ánh mắt rất phức tạp, nhưng vẫn chỉ vào cửa hàng chưa thể đi vào, “Trong đó có một cái mật đạo, lão Thập Ngũ đã vào đó dò xét, vẫn chưa đi ra, không biết đã chui đi đâu.”
Trùng Nhi nghe vậy thì vô cùng lo sợ, mật đạo? Có liên quan với đại cô sao? Vì sao công tử phải tới đây điều tra?
Nơi đây vừa mới nói xong, liền thấy trong cửa hàng trở nên rối loạn, mọi người nhìn tới, nhìn thấy Dữu Khánh và mấy người Long Hành Vân đang dõng dạc đi ra, xuất quỷ nhập thần.