Chương 1417 Ngươi không có quyền tự chết (1)
Muốn không khẩn trương cũng khó, người ta đã nói rằng muốn dọn dẹp hiện trường ngay trước mặt y, điều này có nghĩa là gì? Không phải tìm y đấu tay đôi, thì chính là muốn xử lý y.
Vấn đề là, theo lời tên gia hỏa gây rối ở phía sau nói, người ta đã biết được thân phận của y, nói cách khác, người ta đại khái cũng biết thực lực của y, đã biết thực lực của y mà còn dám ở lại một mình đối mặt, không có chút năng lực chẳng phải là tìm chết ư?
Ấn tượng ban đầu của y đối với lão nhân này chính là một lão già vô dụng xen lẫn trong đội ngũ của tên béo kia, sau đó từ chuyện A Bồng y mới phát hiện ông ta che giấu thực lực, nhưng chút thực lực đó vẫn không lọt vào trong mắt y. Bây giờ thì sao?
Lão già này vẫn còn giả vờ ừ?
Nên làm gì bây giờ?
Trong lúc nhất thời y không thể đưa ra được quyết định, chỉ có thể là địch bất động ta bất động, dùng bất biến ứng đối vạn biến.
Lão Khâu chờ mãi, rồi cũng phát hiện thấy có điều gì đó không ổn, không thấy vị thượng tiên trước mặt phát tác, cũng không thấy Văn Khúc e sợ rút lui.
Vị thượng tiên này vì sao còn chưa động thủ? Bọn họ đã đùa giỡn ngươi nha, ngươi có thể nhẫn nhịn được sao?
Và lão nhân đối diện kia, dám bày ra tư thế một đấu một ngay trước mặt Vân Côn lại là chuyện gì? Chẳng lẽ cái chết của A Bồng có liên quan với người này?
Lão ta và Văn Khúc thực ra là những nhân vật cùng thời, đều biết về nhau, chỉ là hai người chưa từng gặp mặt, nguyên nhân chủ yếu nằm ở lão Khâu, lão ta đã làm ra rất nhiều chuyện xấu khiến mọi người phẫn nộ, hồi đó lão ta không dám công khai lộ diện khắp nơi, hơn nữa Văn Khúc lại ẩn cư sớm, thực sự không có nhiều thời điểm hai người cùng xuất hiện tại Tu hành giới.
Nhưng cứ chờ đợi không như vậy là có chuyện gì chứ? Lão ta thử áp sát nhắc nhở: “Thượng tiên, những kẻ đó sắp chạy thoát rồi.”
Ý tứ là, nếu ngươi còn không động thủ, những kẻ đó sẽ chạy ra khỏi tiên phủ.
Vân Côn thúc khuỷu tay ra sau, đánh vào bụng lão Khâu, khiến cho lão ta phải bật lên một tiếng kêu đau đớn lùi lại phía sau.
Không biết tên cháu trai tốt bụng này từ đâu chui ra, hiện tại Vân Côn thực sự không thể trân trọng được, y có phần khó chịu với lão ta, nếu không phải giữ lại có thể có ích thì không chỉ là một cú thúc cùi chỏ mà thôi.
Văn Khúc lơ lửng trên không chờ đợi một lúc, thấy đối phương chậm chạp không có ra tay, ông ta bình tĩnh điều chỉnh lại tay nải của mình, chậm rãi xoay người lại, không nhanh không chậm bay về phía đỉnh núi.
Lão Khâu ôm bụng đứng thẳng lên, mở to mắt nhìn Văn Khúc bay qua đỉnh núi, mắt mở trừng trừng nhìn bóng người đó biến mất trong bầu trời đêm. Sau đó lão ta lại quay nhìn vị thượng tiên này, thấy y vẫn bình tĩnh đứng đó, lão ta rất muốn hỏi xem, người ta đã chạy đi rồi, ngươi còn ở đây chờ cái gì?
Cứ như vậy một lúc lâu, vẫn không thấy có động thái gì tiếp theo, vẻ mặt Vân Côn cũng trở nên phức tạp, ý thức được những người đó dường như sẽ không quay lại nữa.
Y có phần không thể tin nổi, thật sự đã bỏ chạy rồi sao? Điều này không hợp lý a, nếu quả thật muốn chạy trốn, không cần phải một mình ở lại giằng co với mình.
Nghĩ tới nghĩ lui, y nghi ngờ có khả năng mình đã bị lừa.
Nghĩ đến đây, y cảm thấy rất khó chịu, y nghiêng đầu hỏi: “Lão già đó là ai?”
Lão Khâu giật mình, nhanh chóng bước tới trả lời, “Trước đây chưa từng gặp qua, ta cũng không rõ lắm.”
“Phế vật!” Vân Côn cất tiếng mắng, rồi đột nhiên từ trên người tràn ra một luồng khí thế khó thể giải thích, dù đang trong màn đêm nhưng vẫn có thể thấy rõ một vầng sáng màu đen chợt hiện ra ở phía sau.
Tay áo nhẹ nhàng lay động, tựa như có gió nhẹ nâng lên, thần thái cả người trong nháy mắt liền thay đổi.
Khí tượng thuộc về chân tiên xuất hiện, cuối cùng y đã từ bỏ việc che giấu thực lực bản thân.
Lão Khâu lần đầu tiên nhìn thấy cảnh tượng vầng sáng này, có thể nói đã được mở rộng tầm mắt.
Lão ta cho rằng cuối cùng Vân Côn cũng động thủ đuổi theo Văn Khúc, nào ngờ Vân Côn quay đầu lại nhìn về hướng đội ngũ Đại Nghiệp ty chạy trốn, thân hình lóe lên bay đi.
Vân Côn không thể xác định Văn Khúc có phải đã thật sự bỏ chạy rồi hay không, phương thức hành động của đối phương quá hoang dã, chưa từng nghe thấy, cho nên y quyết định trước tiên đuổi theo những kẻ đã chắc chắn được là đang chạy trốn, ví dụ như nữ nhân sai khiến mình như trâu như ngựa kia!
Nghĩ đến việc mình bị đùa bỡn lâu như vậy, y liền nổi trận lôi đình.
Đương nhiên, y cũng muốn tìm được một người biết chuyện để xác nhận thân phận của Văn Khúc.
Tốc độ quá nhanh khiến lão Khâu muốn đuổi theo cũng không thể đuổi kịp. Nhìn khung cảnh xung quanh đột nhiên trống không, lão ta không vội vã đuổi theo, mà về một hướng khác, chạy tới nơi thủ hạ của lão đang ẩn nấp.
Tình hình diễn ra ngoài dự liệu của lão, lão ta phải quay trở lại khống chế bạch y nữ tử do Chí Mỹ nương nương phái tới, để sau này có bằng chứng sẽ dễ dàng giải thích với Vân Côn.
Dưới ánh trăng sáng tỏ, mấy người bỏ chạy lướt đi rất nhanh trong núi rừng.
Đột nhiên, toàn bộ rừng cây bao phủ ngọn núi như bị một áp lực vô hình đè xuống, ùn ùn đổ rạp, mấy người đang chạy trốn vẫn duy trì động tác lướt đi, giống như đã bị hóa đá, có người trên mặt đất, có người ở trên cây, cũng có người đang giữa không trung.
Một bóng người có vầng sáng phía sau lóe lên xuất hiện trước mặt bọn họ, đó chính là Vân Côn. Y nhìn mấy người ăn mặc đồng phục Đại Nghiệp ty, dừng ở trên không hỏi: “Hướng Lan Huyên đi đâu? Không nói, chết!”
Dù sao y đã đi theo bên cạnh Hướng Lan Huyên lâu như vậy rồi, đã biết được tên của Hướng Lan Huyên.
Mấy người bị cố định bất động rất sợ hãi, nhưng không thể cử động, người cầm đầu khẩn trương nói: “Hướng đại hành tẩu không đi cùng chúng ta.”
Đây là lời nói thật, Đại Nghiệp ty không thể bỏ hết trứng vào trong một rổ, Cừu Hạp và Hướng Lan Huyên tách ra bỏ chạy.
Vân Côn: “Đi đâu rồi?”
“Không biết đi đâu, chỉ biết là… Đi về hướng đó.” Người trả lời vốn không thể cử động, nhưng ngay sau đó liền có thể động đậy, gã nhanh chóng đưa tay chỉ về một hướng.
Thời gian cấp bách, không nói một lời vô ích nào, Vân Côn cấp tốc phóng vút lên cao, kéo theo mấy người bay ra khỏi rừng rậm giống như điều khiển con rối, và cũng như kéo theo mấy con diều. Mấy con “Diều” hình người bay lơ lửng sau lưng y, cùng y bay đi rất nhanh dưới ánh trăng sáng.
Lí do y mang theo mấy người này rất đơn giản, để cho bọn họ biết rõ, nếu dám nói dối, sẽ khó tránh hậu quả!
Lúc này, Hướng Lan Huyên đã dừng lại và đang dặn dò địa điểm gặp mặt cho mấy tên thủ hạ. Nàng muốn thay đổi hướng đi lần nữa, muốn chạy đến chỗ đám người Dữu Khánh, nói cho bọn hắn biết rằng Kha Mật đã đạt được mục đích, để bọn hắn nhanh chóng chạy đi.
Nàng phải gấp rút lên đường, không tiện dẫn theo mấy tên thủ hạ, một số thông tin định nói cho Dữu Khánh biết cũng không tiện để cho những người này nhìn thấy. Có một số việc dù sao vẫn phải dự phòng về sau, không thể làm việc quá trực tiếp, quá rõ ràng.
Nàng vừa mới dặn dò xong, hai bên vừa mới tách ra bay lên, một luồng sức mạnh không thể giải thích được đột nhiên chụp xuống, Hướng Lan Huyên kinh hãi, lắc mình lao đi.
Những thủ hạ của nàng không được may mắn như vậy, họ cùng với cây cỏ và côn trùng đồng thời bị đóng băng giữa không trung.
Vừa xông ra ngoài, Hướng Lan Huyên vội quay đầu nhìn lại, nhìn thấy ở cách đây mấy dặm có thứ gì đó lóe lên, vốn không nhận rõ là ai, nhưng hiệu ứng lấp loáng ánh sáng từ chiếc đầu trọc dưới ánh trăng khiến nàng đoán được là ai xuất thủ, đoán được là ai tới.
Khi người còn ở cách xa mấy dặm, khí cơ phóng ra đã tra xét được đến nơi này, đã cố định những thủ hạ tinh nhuệ của mình, tu vi như vậy khiến nàng run sợ.
Có rất nhiều người chạy trốn khắp nơi như thế, làm sao có thể đuổi tới đây nhanh như vậy? Nàng nhất thời không nghĩ ra được, mà cũng không có thời gian để suy nghĩ nhiều hơn.
Nàng đâu dám dừng lại nữa, thân hình lóe lên, bóng người bay lên không, nhanh chóng trốn vào sâu trong rừng núi rậm rạp, rồi nương theo địa thế che chắn khẩn cấp chạy trốn xuyên rừng.
Không có cách nào khác, chênh lệch tu vi giữa hai bên quá lớn, bay ở trên không trung chắc chắn không thể chạy thoát, lợi dụng địa hình trên mặt đất che chắn, có lẽ còn có một chút cơ hội.