Chương 1451 Chôn cất
Hướng lan huyên khẽ lắc đầu, nói, cảm giác mà thôi. Có lẽ lúc đó chúng ta không nên tiến vào lại. Thôi quên đi, chúng ta cứ nỗ lực hết sức, còn lại theo số mệnh đi. Hiện tại, điều ta hối hận là lúc trước đã để Phổ Nhạ lừa gạt, không biết cô ta bị trọng thương, nên đã bỏ lỡ cơ hội giết cô ta. Mong phá không tán đồng, cho dù biết, dù cô ta bị thương nặng như thế nào đi nữa thì ít nhất cũng có cảnh giới bán tiên trở lên. Nếu người thật sự muốn mạo hiểm.
chỉ sợ còn chưa biết ai chết vào tay ai. Điều phiên toái nhất bây giờ chính là tình hình trước mắt, vân côn canh giữ chặt lối ra, bóp giữ ít hầu của chúng ta. Chúng ta đã biến thành con thú bị vay khốn bên trong cử linh phủ, một khi hắn răng song lưới, chúng ta chỉ có thể ngồi đợi hắn chậm rãi siết chặt vòng vây săn bắt. Chúng ta nên đi đâu bây giờ? Chuyện đã đến nước này, hầu như tất cả những người lúc trước sông vào tiên phủ đều hối hận. Sau khi vào đây, mọi người mới phát hiện ra
Tình cảnh trong tiên phủ này không khác lắm với trí tưởng tượng của mọi người. Quả thực là tiên phủ trong tưởng tượng của mọi người, khắp nơi đều có bảo bối như các loại kỳ chân dị thảo, lấy đem ra ngoài chắc chắn có thể phát tài. Về phần nguy hiểm gì gì đó, kỳ thực trước khi tiến vào mọi người cũng đã chuẩn bị tâm lý, không ai sẽ cho rằng trên đời có chuyện tốt chỉ cần nằm đó là kiếm được. Mọi người muốn phát tài, muốn tìm bảo vật, muốn tìm kiếm tiên duyên, cho rằng trong đời hiếm khi có được mấy lần liều mạng.
sẵn sàng mạo hiểm tính mạng để giành được một cơ hội. Về sau, theo thời gian trôi qua, ý nghĩ ban đầu của mọi người mới dần dần thay đổi, họ phát hiện ra rằng họ thực sự không muốn đối mặt với thực tế phù hợp với tưởng tượng này của họ. Cho tới bây giờ, người còn có thể kiên trì với ý nghĩ ban đầu chính là người như kha mật, người chưa từng từ bỏ mục tiêu của mình, và luôn phấn đấu vì mục tiêu đó, cũng chưa bao giờ nản lòng. Câu trả lời của Hướng Lan Huyên là, đi gặp sô vũ trước đi.
mong phá hiểu ý của nàng, tai nghe là giả, mắt thấy mới tin, đề phòng miệng lưỡi vừa rồi nói dối. Mặt trời chiều dần dần hạ xuống, dưới tầng tầng lớp lớp rừng cây nhụng đẫm ánh chiều tà, dựa vào thông tin có được. Bọn họ tìm thấy một thi thể cự nhân nằm lặng lẽ trên sườn núi, bộ ráng thi thể trông giống như một người nằm ở trên bãi cỏ ngắm hoàng hôn. Khi đến gần, nhìn thấy thi thể đã hoàn toàn biến dạng, không còn có thể nhận dạng được, cơ thể bị giã thú nhai nát.
con trùng và kiến bò khắp nơi, mùi hôi thối nồng nạc. Cũng may, với Tuvi của mình, hai người có thể nín thở thật lâu, chỉ là đối với người quen cũ, họ có phần không nỡ khi nhìn di thể. Hướng Lan Huyên ngậm mùi thở dài, lúc sinh tiền chưa bao giờ biết dung mạo của hắn ra sao, sau khi hắn chết, vẫn không biết được trông hắn như thế nào. Mong phá, đã hoàn toàn biến dạng, không thể nhận ra được, đây thật sự là hắn, sao? Hướng Lan Huyên, Cửu Hạp đã theo phía bên kia.
Tu vi của sô vũ thì bị hủy, đây có phải là hắn hay không cũng không còn quan trọng nữa. Nếu là hắn, không nên để hắn vơi thay hoang dã như thế này, chỉ ít, hắn thả chết cũng không có bán đứng chúng ta. Mong phá, có lẽ hắn chỉ là không muốn bán đứng ô ô, không biết hắn biết về nhị ca của mình rõ đến mức nào. Khi nói lời này, lão ta quan sát phản ứng trên nét mặt đối phương. Hướng Lan Huyên không có phản ứng gì, trôn cất đi.
Mong phá cảnh giác nhìn xung quanh, thi thể lớn như vậy, trôn cất sẽ không tránh được gây ra động tĩnh, quỷ mới biết được ở đây có chiêu trò gì khác nữa hay không. Người trôn cất cho hắn đi, để ta đi tạo ra chút động tĩnh thu hút sự chú ý, chúng ta sẽ gặp lại nhau ở đỉnh ngọn núi phía xa kia. Hướng Lan huyên chỉ tới một ngọn núi phía xa xa. Thấy nàng nhất quyết muốn trôn cất, mong phá không tiện từ chối, gật đầu đồng ý.
dõi mắt nhìn bóng dáng hướng lan huyên biến mất vào sâu trong núi rừng, chờ đợi, không biết hướng lan huyên sẽ thu hút sự chú ý bằng cách nào. Ơm. Khi một âm thanh kim loại chấn động kinh thiên động địa vang lên thì mông phá giật này mình, nghe âm thanh liền đoán được nữ nhân đó đã đi phá ngọn núi kim loại cự linh động kia. Lão ta rất muốn hỏi, có cần phải như vậy không, chỉ cần làm ra chút động tĩnh gì đó không phải được rồi ư? Nhưng vẫn chưa hết.
tiếp tục vang lên mấy tiếng ẩm ẩm ẩm liên tục rồi mới kết thúc. Mong phá tạm thời không thể quan tâm đến điều gì khác, lão ta thi pháp phá vỡ mặt đất, đẩy thi thể khổng lồ đó xuống, rồi xan bằng sườn núi, chôn vủi nó. Khi quay người rời đi thì lão ta trật dừng lại, nhìn vào một tảng đá lớn, tiếp đó thi pháp khắc lên một hàng chữ, số vũ trì mộ. Sau đó, tảng đá bay lên, rơi xuống nơi chôn cất thi hải, cắm nghiêng trên mặt đất, mặt có khắc chữ hướng lên trên.
Gã thủ hạ đã biến thành cự nhân vừa rồi bị lão ta giết chết thì lão ta chưa từng nghĩ đến việc trôn cất, càng không cần nói tới việc muốn lập bia cho gã, có lẽ là không xứng. Sau khi làm xong việc này, lão ta mới rời đi. Trên đường rời đi, đám nhục xí tứ cước xả bay lên và một số thủ vệ vội vã, cùng những cự nhân có chút hoảng loạn cũng không có khiến cho lão ta dừng lại chút nào. Lão ta lao thẳng đến địa điểm hẹn gặp, ở trên cao nhìn ra xung quanh, đợi một lúc khá lâu.
vẫn không thấy hướng Lan huyên xuất hiện. Điều này khiến cho lão ta căng thẳng, lo lắng không biết hướng Lan huyên có xảy ra chuyện gì hay không, hiện tại, trong mắt lão ta. Hướng Lan huyên là người duy nhất mà lão ta có thể bàn bạc công việc, Minh Tăng tuy rằng có thực lực nhưng lại vô cùng cổ hủ, không thích hợp bàn bạc đại sự. Nhưng mà lão ta không có nghe thấy âm thanh đánh nhau nào, nên đành phải kiên nhẫn tiếp tục chờ đợi. Đang chờ đợi, lão ta bỗng nhiên quay đầu nhìn về phía xa xa trên bầu trời.
Thấy có một bóng dáng nhanh chóng phóng to lên, trong tầm mắt, đó là con cự cô kia, nó lại đến rồi, lần này tốc độ của nó cực nhanh, lão ta khẩn cấp lướt đi ẩn nấp. Trên một tán cây trong rừng núi, hướng Lan Huynh cũng đã nhìn thấy, nàng nhanh chóng nhảy xuống, đứng nấp ở dưới gốc Đại Thụ. Đại Thụ đột nhiên cong vòng xuống như muốn gãy, con cá lớn vù vù bay vụt qua trên đầu nàng, cuốn mái tóc dài tung lên, lan váy bay phần phật, một bóng hình xinh đẹp ẩn dưới thân cây.
Với ráng vẻ duyên ráng, nàng nhắc tay vuốt tóc, quay đầu nhìn theo không hề sợ hãi. Nhìn thấy con cá lớn đó bay quanh trên cự linh động, nàng cất tiếng lẩm bẩm, quả nhiên là như thế. Sau đó xoay người rời đi, nhanh chóng luồn lách trong núi rừng. Trên đường đi, nàng gặp được nhân viên đại nghiệp ti từng là thủ hạ của nàng, cho dù đã biến thành cự nhân nhưng khi vừa nhìn thấy nàng vẫn nhận ra được. Nàng dừng lại đứng ở trong chỗ tối nhìn theo.
Cuối cùng nhức tay gõ cọp cọp vào thân cây, xem như là chào hỏi, cự nhân đó lập tức dừng lại, nàng liền rức khoát rời đi. Cự nhân kia quay đầu lại theo bản năng, nhìn về nơi đó, nhưng không phát hiện được gì, gã lại tiếp tục quay đầu nhổ cỏ trên mặt đất. Nhét rất nhiều rất nhiều cỏ vào trong miệng nhai, có thứ để ăn, sống sót càng trọng yếu. Khi hướng lan huyên hạ xuống địa điểm hẹn gặp mặt, mong phá nấp trong bóng tối âm thầm thở phào nhẹ nhõm, lập tức lao ra chất vấn.
Sao bây giờ mới đến? Hướng Lan Huyên suy t chút nữa bị phát hiện nên đi vòng một vòng mới tới đây. Không sao rồi, về thôi. Rứt lời liền bay đi trước, mong phá lập tức đuổi theo. Hai người không hề dừng lại, đi một mạch về nơi đám người ẩn nấp, lúc này đêm đã khuya. Hướng Lan Huyên gần như không hề dừng lại, sau khi bắt chuyện với Giữ Khánh một chút liền một mình rời đi, không có ai biết về hành động này. Trong một sơn động bên bờ biển.
Thỉnh thoảng có tiếng kêu thảm thiết truyền ra, Kha Mật lại đang tra tấn những người bị bắt. Cháy rồi, cháy rồi. Đột nhiên bên ngoài có tiếng la hết ồn ảo vang lên. Kha Mật nghe vậy đi ra, lão ta nhìn thấy ánh lửa bập bùng rõi sáng bầu trời phía xa, cũng giống như những người khác. Bọn họ kéo nhau bay lên đỉnh núi gần nhất rõi nhìn ra xa. Núi rừng đang bốc cháy, nhìn tình trạng lửa cháy rõ ràng là có người cố ý phóng hỏa, lửa bốc lên từ ba nơi, phân bố theo hình tam giác.
Nhìn thấy tình hình như thế, hoác lãng sừng sốt, gã vừa nhìn thấy liền biết là phía bên thanh nhà có người đang liên hệ với mình. Bởi vì đây là tín hẹn gặp đã thông nhất trước đó, có 3 điểm cháy, ngọn núi cao nhất nơi điểm cháy xa nhất chỉ đến chính là địa điểm gã cần đến gặp mặt. Nhìn thấy có người đi dập lửa, gã chủ động báo với khà mật, nói là để đi xem chuyện có gì xảy ra, khà mật gật đầu đồng ý. Sau khi nhìn theo bóng dáng hoác lãng rời đi.
09:07
Kha mật quay lại nhìn về phía đỉnh thạch trụ khổng lồ giữa biển, rồi lập tức xoay người lướt đi, tuy nhiên, đang trên đường đi lão ta bị phổ nhạ đánh ra một lùng kình khí chặn, lại. Lão ta đành phải hạ xuống. Lão ta còn chưa kịp nói ra lý do đi gặp vân côn, Cửu Hạp đang đứng bên cạnh thang với chiều cao phổ nhạ đã cất lời nhắc nhở, phổ nhạ đại nhân. Ta nghĩ có kẻ cố ý phóng hỏa đốt rừng để giò xét, muốn dẫn rụ thượng tiên rời khỏi lối ra, cần phải nhắc nhở thượng tiên không để bị lừa.
Kha mật ngẩn đầu nhìn lên không nói nên lời, nhận ra rằng Y đã nói ra lời lão định nói. Phổ nhạc ưu một tiếng, bay về phía đỉnh thạch trụ. Dưới ánh trăng, khà mật ngẩn đầu lên, ánh mắt đối diện với cừu hạp cuối đầu nhìn xuống. Trên đỉnh núi tối tam, hoắc lãng một mình đi tới, nhìn thấy hướng lan huyên quay đầu lại dưới ánh trăng mới hiện.