Chương 9 (8)
Sau kì thi giữa kì là khoảng thời gian các trường chuẩn bị tham gia vào “trận chiến” không thể tránh khỏi, “ trận chiến tranh giành vinh quang”. Bởi vì trong thời gian này, các cuộc thi Olympic liên tục được tổ chức, ví dụ như: kì thi Olympic toán học, kì thi Olympic hóa học, kì thi Olympic tiếng Anh… Ngôi trường bình dân của tôi lại chẳng có hoạt động gì trong khi trường Yên Đằng lại vô cùng bận rộn! Xưa nay trường Yên Đằng và học viện Hoàng Gia luôn cạnh tranh nhau rất khốc liệt, vì đây đều là hai trường quý tộc mũi nhọn trong nước, trường nào cũng muốn giành được thế thượng phong.
Hạ Thất Lăng là “báu vật” của trường Yên Đằng, mỗi ngày tan học là lại bị các thầy cô “ túm” vào lớp học bồi dưỡng. Vì thế nên tôi không phải chạy qua trường anh ta mà có thể về thẳng nhà. Mặc dù đây chẳng phải là một chuyện đại hỉ nhưng không phải gặp mặt Liêu Vi Nhi đối với tôi mà nói quả là một chuyện đáng mừng! Mặc dù bây giờ nhìn thấy cô ấy, tôi đã không còn xấu hổ muốn tìm cái lỗ để chui xuống như trước nữa, nhưng trong lòng vẫn còn ấm ức.
Nghe nói cô ấy cũng vào lớp bồi dưỡng của trường, nhưng lớp cô ấy học là lớp bồi dưỡng tiếng Anh. Không hiểu sao khi biết rằng cô ấy và Hạ Thất Lăng không cùng chung lớp bồi dưỡng, tôi lại cảm thấy thật vui mừng! Ai dà, tôi lại nghĩ ngợi lung tung rồi!
Chỉ vài hôm nữa thôi là các môn thi sẽ diễn ra vô cùng sôi nổi, mặc dù tôi chẳng chút quan tâm. Khi tôi bắt đầu quan tâm chú ý đến cuộc thi thì đã hay tin Liêu Vi Nhi giành giải nhất kì thi Olympic tiếng Anh toàn quốc.
Đối với những người thân của Liêu Vi Nhi, tập thể thầy cô giáo toàn trường Yên Đằng mà nói thì đây đúng là một tin khiến nhiều người phấn chấn! Chắc chắn Hạ Thất Lăng cũng như vậy!
Vì vậy sau khi tới trường Yên Đằng, tôi lại âm thầm cắp cặp sách ra về.
Lúc này, trường bọn họ đang tổ chức buổi lễ trao thưởng cực kì long trọng cho người đã giành giải cao nhất trong kì thi Olympic tiếng Anh vừa qua. Hạ Thất Lăng có lẽ đang ở bên Liêu Vi Nhi bởi mỗi ánh hào quang từ cô ấy phát ra đều đáng để anh cảm thấy tự hào.
“An Thanh Đằng!”, lúc tôi đang định ra khỏi cổng trường, một giọng nói quen thuộc vang lên. Tôi quay lại nhìn, Hạ Thất Lăng đang nhướn mày, đầu nghiêng nghiêng nhìn tôi, “Con a đầu kia, dám không chờ tôi à?”
“Ơ? Chẳng phải anh… “, tôi mở to mắt, ngây người ngạc nhiên.
“Đi thôi, cùng về nhà nào!”, anh ta chẳng thèm để ý đến sự kinh ngạc của tôi, tay đút túi quần, đi thẳng qua mặt tôi.
Tôi chợt bừng tỉnh trong giây lát, miệng mỉm cười, ngơ ngẩn đi theo anh ta.
“Hạ Thất Lăng!", vừa đi được vài bước thì có tiếng gọi, hoàn toàn giống với cảnh tượng lúc trước anh ta gọi tôi. Nhưng… đó chính là người tôi không hề muốn gặp, Liêu Vi Nhi.
Hạ Thất Lăng nghe thấy liền từ từ quay đầu lại, đưa mắt nhìn người con gái đang thở hồng hộc đó. Điều đáng ngạc nhiên là chẳng có chút vui mừng nào trong đôi mắt và nụ cười của anh ta.
Hộc tốc chạy đến nơi vẫn còn đang thở không ra hơi Liêu Vi Nhi đã buông một câu hờn dỗi: “ Sao anh không đợi em?”
“Bởi vì xung quanh em có bao nhiêu người vây quanh, anh chen không nổi!”, Hạ Thất Lăng đứng bên cạnh tôi, hai tay đút túi, cúi đầu, chân vẽ vẽ gì đó trên mặt đất, điệu bộ ngây thơ vô tội. Rồi bỗng nhiên anh ta ngẩng đầu lên, nhoẻn miệng cười, nụ cười đẹp và kiêu ngạo.
“Hứ…”, Liêu Vi Nhi mím môi cười đắc chí. Cô cúi đầu xuống, đứng bần thần khá lâu mới ngẩng đầu lên, ngại ngùng nói: “Chúng ta hẹn hò nhé!”
Không đợi Hạ Thất Lăng có phản ứng gì, Liêu Vi Nhi đã tháo tấm huy chương vàng ra đeo lên cổ Hạ Thất Lăng, rồi ngả đầu vào vai anh, những ngón tay mơn man trên làn môi của Hạ Thất Lăng: “ Em nói rằng em sẽ ở bên anh khi hào quang phát ra từ em chói lòa nhất, để cho anh vĩnh viễn nhận được sự chiếu sáng của em!”
Hạ Thất Lăng lạnh lùng gỡ tay Liêu Vi Nhi, tháo chiếc huy chương vàng trên cổ xuống, nheo nheo mắt nhìn cô ta rồi ngẩng đầu cười lớn. Tiếng cười ấy thật sự rất khó hiểu, tiếng cười chất chứa đầy sự xấu xa, đến nỗi thấy cho người khác phải cảm thấy rùng mình.
“Em nói xem, anh có cần đến một miếng sắt phế thải này không?”, đôi mắt dò xét, đôi môi nở nụ cười đầy sự chế giễu. Anh ta quay quay chiếc huy chương vàng trong không trung rồi ghé sát vào tai Liêu Vi Nhi nói: “Món đồ chơi này từ nhỏ đến giờ anh có không biết bao nhiêu mà kể!”
Liêu Vi Nhi ngẩn người nhìn theo, kinh ngạc không thốt lên lời. Khuôn mặt của cô ấy đang đỏ lựng lên không biết là xấu hổ hay tức giận. Phản ứng này của Hạ Thất Lăng khiến cả tôi và cô ấy đều không ngờ tới.
Hạ Thất Lăng mỉm cười, nâng cằm cô ấy lên và nói: “Liêu Vi Nhi, loại người như cô, chính là loại con gái mà tôi khinh thường nhất!”
Lập tức, Hạ Thất Lăng nhổ toẹt vào tấm huy chương vàng trên tay rồi tiện tay ném luôn vào trong góc. “Keng” một tiếng, chiếc huy chương vàng, danh dự và niềm kiêu ngạo của Liêu Vi Nhi đã bị ném vào sọt rác, hòa vào đội ngũ những rác thải hôi thối bỏ đi.
Thái độ của Hạ Thất Lăng ung dung và thư thái, cứ như thể đó chẳng qua chỉ là một chiếc lá chẳng may rớt vào bàn tay anh ta hoặc chỉ như là một cái túi ni lông đựng đồ ăn đã sử dụng mà thôi.
Trong khoảnh khắc ấy, lòng tự tôn của Liêu Vi Nhi đã bị Hạ Thất Lăng giẫm nát hoàn toàn. Cô ấy không nói điều gì, chỉ giương to đôi mắt đã đỏ lên và long lanh bởi nước mắt.
Hạ Thất Lăng quả nhiên độc ác và xấu xa đến mức không thể ngờ được! Không ai biết được anh ta có thể đối xử với người con gái mà mình đã bỏ bao công sức theo đuổi như vậy? Thậm chí ngay cả người con lớn lên bên anh ta bao năm như tôi đây cũng không thể đoán ra được.
“Hừ, đừng có dùng biểu cảm ai oán này nhìn tôi!”, anh ta nghiêng nghiêng đầu nhìn cô ta, vẫn cười như chẳng có chuyện gì xảy ra, “Tôi chẳng có đam mê gì khác ngoài việc bắt chước tác phong đối nhân xử thế của người khác, Chỉ có điều, trước đây cô giẫm lên mu bàn tay của người khác, còn tôi bây giờ, đang giẫm lên sự kiêu ngạo và lòng tự tôn của cô!”
Lúc này, nước mắt đã nhạt nhòa trên khuôn mặt của Liêu Vi Nhi. Đột nhiên đôi mắt nhạt nhòa lệ ấy mở to ra như vừa nhớ ra chuyện gì đó.
Trước sự châm chọc của Hạ Thất Lăng, tôi bất giác rụt tay lại sau lưng, nhẹ nhàng mân mê lên vết sẹo hình con rắn trên mu bàn tay. Vết sẹo ấy, vẫn còn khiến cho tôi phải đau thấu tim gan như vậy…
Dòng suy nghĩ… lại trở dần tìm về quá khứ.
*Mùa thu năm ngoái, Hạ Thất Lăng bị phong hàn, ho rất dữ dội, vì vậy mỗi buổi trưa tôi đều phải qua lại giữa hai trường, trường tôi và trường của Hạ Thất Lăng, để mang canh đã hâm nóng đến cho anh ta. Vốn dĩ anh ta có thể tự mang đến trường từ sáng, nhưng dù sao anh ta cũng là một công tử giàu sang, ai lại chịu động tay làm mấy việc này. Thế là tôi nghiễm nhiên trở thành con lừa chỉ biết cắm đầu cắm cổ chạy qua chạy lại giữa hai trường.
Bất đắc dĩ, mỗi ngày tôi đều phải hâm nóng canh cho anh ta rồi vội vội vàng vàng lao đến trường Yên Đằng, bởi vì tôi còn phải về trường để vào lớp.
Hôm đó, trường Yên Đằng đặc biệt náo nhiệt, đâu đâu cũng thấy giăng đèn kết hoa. Nhìn tấm băng rôn quảng cáo màu đỏ to đùng giữa đại sảnh tôi mới biết hóa ra đài truyền hình nổi tiếng trên toàn quốc sẽ về trường Yên Đằng tổ chức hoạt động tuyển chọn thần tượng. Có thể nói đây chính là một cơ hội duy nhất cho mỗi học sinh trường này. Nếu được lựa chọn, có thể được họ tài trợ, từ đó cuộc sống một bước lên tiên, trở thành ngôi sao mới nổi tiếng khắp trong và ngoài nước.
Chiếc băng rôn màu đỏ bay phần phật trong gió, dường như đang dự đoán một tương lai sáng lạn, chói lòa cho các cậu ấm cô chiêu của trường.
Tôi đang mải nghĩ đến việc mang canh đến cho Hạ Thất Lăng, nào ngờ càng vội càng dễ hỏng việc. Dưới gốc cây cổ thụ trên con đường nhỏ dẫn vào trường, tôi bị một tên béo đang phóng như bay đụng phải, nắp cặp lồng canh rơi ra, trong phút chốc, nước canh đổ đầy vào quần áo tôi.
Chết rồi, đồng phục của tôi… đồng phục của tôi bẩn như vậy, làm sao mà về trường bây giờ? Mau… mau vào nhà vệ sinh rửa sạch! Ai dà, không biết canh đã bị đổ hết chưa nữa! Tí nữa Hạ Thất Lăng không có canh uống thì làm thế nào…
Tôi vô cùng rối trí, liền thò đầu vào trong cặp lồng xem thử.
“Á…”, đến đúng cửa nhà vệ sinh, tôi kinh ngạc hét lên, cùng lúc ấy còn có tiếng kêu lên của hai nữ sinh vừa đi ra từ nhà vệ sinh.
Tại sao họ lại cùng kêu lên với tôi thế nhỉ? Tôi đưa mắt nhìn, thôi chết rồi! Tôi đã đụng phải một cô gái quàng chiếc khăn màu tím, làm cho nước canh đổ hết lên người cô ấy.
“Vi Nhi, trang phục biểu diễn của bạn…”, cô gái cùng đi với cô gái quàng khăn tím kia kinh ngạc thốt lên, mặt mày trắng bệch không còn giọt máu.
Tôi tóm chặt lấy tay áo đồng phục, hoảng hốt nhìn những vệt canh trên áo cô ấy đang từ từ loang ra, những giọt nước canh màu vàng còn đang rơi tí tách từ trên những lọn tóc đã uốn xong của cô. Trông bộ dạng cô ấy lúc đó thật thảm hại.
Vốn dĩ, cô ấy trông đẹp và kiêu ngạo như một nàng công chúa.
Nhưng bây giờ…
Biết rằng mình đã mắc tội lớn với cô ấy, tôi hốt hoảng cúi đầu lắp bắp: “Xin… xin lỗi! Tôi…”
“Bốp!”, không đợi tôi nói hết, một tiếng động lớn chát chúa vang lên sát bên tai tôi.
Trong giây lát, cảm giác rát bỏng lan tỏa trên nửa khuôn mặt tôi.
Tôi đưa tay lên ôm mặt, ngước mắt nhìn lên chỉ thấy những ánh mắt như tóe ra lửa đang ngấu nghiến nhìn tôi.
“Cái con chết tiệt này ở đâu chui ra đây, dám làm bẩn hết quần áo của Vi Nhi? Mày làm hỏng hết việc lớn của bọn tao rồi! Mà hình như mày là học sinh của trường bình dân thì phải!”. Cô gái có chiếc kẹp hình con bướm đứng bên cạnh cô gái quàng khăn màu tím nhìn tôi dò xét rồi rút ra kết luận. Sau đó, bọn họ hướng những con mắt khinh thường nhìn tôi: “Đồ chết tiệt, trường Yên Đằng là ngôi trường sang trọng, tôn quý, đây là chỗ cho mày tự tiện ra vào hả?”
Chưa nói dứt lời, cô ta đã nắm lấy tóc tôi mà kéo, thế rồi một bàn tay giơ lên cao, hung hãn giáng xuống má tôi, hết bên này đến bên khác, sau đó họ dùng sức đẩy tôi ngã đập vào tường.
“ Vi Nhi, giờ phải làm sao? Buổi biểu diễn chuẩn bị bắt đầu rồi, nhưng áo khoác, khăn quàng, tóc của cậu bị bẩn như vậy… Khổ nỗi chúng ta lại không chuẩn bị trang phục khác!”, đứa con gái có kẹp tóc hình con bướm lay lay cánh tay của cô gái quàng khăn màu tím, nhưng cô gái ấy vẫn đang nhìn chằm chằm vào tôi, mặt mày xanh xám, chỉ có lồng ngực như đang phập phồng, hơi thở dồn dập vì tức giận.
“Đều tại mày, Vi Nhi phải tốn bao nhiêu công sức mới lọt vào top ba! Giờ chỉ vì mày mà trở thành công toi cả rồi!”, đứa con gái có cái nơ hình con bướm đứng bên cạnh không biết làm sao để an ủi công chúa của mình liền quay sang chì chiết tôi.
Đôi mắt ấy ánh lên những tia nhìn hằn học khiến cho trái tim tôi run rẩy. Tôi chỉ biết lê người về phía sau, nước mắt tuôn dài trên má: “Xin lỗi, tôi không cố ý mà… Xin các người… hãy bỏ qua cho tôi. Tôi phải đi đưa canh cho thiếu gia… Anh ấy ho rất nặng! Hu… hu…”
Đôi mắt như mờ đi, tôi bò ra xung quanh bằng hai đầu gối, dò dẫm tìm chiếc cặp lồng đựng canh. Đúng vào lúc tay tôi chạm được vào chiếc cặp lồng đựng canh đã lạnh ngắt ấy, một vật nặng gì đó rất nhọn nghiến vào mu bàn tay tôi…
“Á…”, ở một góc khuất nào đó nơi nhà vệ sinh, cùng với tiếng kêu đau đớn của một cô thiếu nữ là tiếng đế giày cao gót giẫm nát xương…
Ngay từ nhỏ tôi đã biết, con cháu nhà quý tộc thường vô cùng ngang ngược, ngạo mạn. Nhưng tôi không ngờ rằng khi họ trở nên tàn nhẫn, thần thái của họ vẫn thản nhiên như không có chuyện gì xảy ra, dường như dưới gót giày kia chỉ là một con côn trùng đang giãy giụa trước sự sống và cái chết.
Không biết bao lâu sau,những bóng đen hung ác ấy mới tản đi hết trước đôi mắt đã mờ đi bởi nước mắt của tôi. Sau đó, từ phòng ngoài cánh cửa phòng vệ sinh, một cái bóng quen thuộc lướt qua.
Khi cái bóng ấy bước gần tới nơi, chiếc cặp lồng đựng canh nằm trên mặt đất đã đổ hết, quần áo tôi đã rách tơi tả, đôi mắt tôi trống rỗng, vô hồn…
Nhưng, anh ta không phát hiện ra những giọt nước mắt của tôi, những giọt nước mắt có thể nhấn chìm cả trường Yên Đằng này.
Anh ta kiêu ngạo như vậy, vẫn tư thế quen thuộc, hai tay đút túi quần, cái bóng thản nhiên lướt qua hành lang yên lặng.
*“An Thanh Đằng, chúng ta về nhà thôi!”, đột nhiên, dòng suy nghĩ của tôi bị cắt đứt bởi tiếng gọi lạnh lùng. Đến khi tôi kịp hiểu ra chuyện gì thì Hạ Thất Lăng đã bỏ đi từ lâu rồi.
“Hạ Thất Lăng…”, giọng nói của Liêu Vi Nhi nhỏ như tiếng muỗi kêu, tha thiết gọi tên anh ta.
Tôi nhìn Liêu Vi Nhi đang khóc không thành tiếng phía sau lưng, bối rối cúi đầu đuổi theo Hạ Thất Lăng.
Nước mắt của cô ấy khiến cái mùa đông xao xác này càng thêm bi thương, còn Hạ Thất Lăng, trên cái khuôn mặt thanh tú ấy, lại là một nụ cười mãn nguyện.
Không biết trong đầu của Hạ Thất Lăng đang nghĩ gì. Anh ta làm vậy là để báo thù cho người phụ nữ của anh ta, là để thuần hóa sự kiêu ngạo của cô ấy, hay là… vì tôi?
Không thể nào, anh ta đâu có biết!
Hoặc có thể, ngày hôm đó anh ta đã nhìn thấy.