← Quay lại trang sách

Chương 5 & 6

Còn lại một mình, Nhã Yên mở xấp tài liệu tiếng Anh đã được dịch xong ra, sao làm hai bản. Dù sao đi nữa cô cũng không muốn Hải Yến có dịp để làm khó mình. Nhờ không ai quấy rầy Nhã Yên làm xong chóng vánh. Cô thu dọn đâu đó gọn gàng và liếc nhìn đồng hồ tay. Đã sáu giờ chiều rồi! Nhanh quá! Nhã Yên nằm dài xuống giường, mắt nhắm lại. Huy Tùng không đến như thế có nghĩa là anh ấy đã giận! Nhưng biết làm gì được khi ta không hề cảm thấy hối hận về điều đó. Chỉ nằm được một lúc Nhã Yên lại ngồi dậy đến bên cửa sổ nhìn sang "Vườn Nhớ". Dù không sang bên ấy nhưng mình biết tối nào người đàn ông kỳ lạ kia cũng đến. Mình yêu khu vườn vì ở đó có khóm hoa thạch thảo dễ thương. Còn ông ta, có gì để gắn bó với khu vườn chứ? Ông ta giống như một người ở xa vừa tìm về chốn cũ và mình đã bắt gặp một chút ngạc nhiên trong ánh mắt ông ta. Tại sao mình không tìm hiểu xem ông ta đã khám phá ra khu vườn này từ bao giờ nhỉ? Biết đâu chẳng được nghe những huyền thoại ly kỳ về nó? Ôi! ta đã nóng nảy một cách ngu ngốc... Chợt Nhã Yên hơi khựng lại khi nghe tiếng xe quen thuộc đỗ trước nhà. Nhã Yên mở rộng cửa và reo lên như trẻ con:

- Cháu chào bác. Mời bác vào nhà ạ!

Ông Trần Vĩnh tươi cười bước vào nhà, rồi nhìn chung quanh hỏi:

- Cháu ở đây, còn mẹ và em đâu?

Nhã Yên rót một ly nước trà mời ông Vĩnh rồi ngồi xuống chiếc ghế đối diện:

- Dạ, mẹ cháu đi giao hàng, còn Thế Hùng vừa đi với bạn! Bác từ nhà đến hay sẵn đi đâu về ghé lại ạ?

- Bác từ nhà đến đây! À, nếu cháu không bận gì thì bác cháu ta sang "Vườn Nhớ" đi! Bác muốn xem khóm hoa huệ của cháu.

- Dạ, cháu sẽ đi với bác.

Đi một vòng quanh ngôi biệt thự, cuối cùng ông Vĩnh và Nhã Yên ngồi xuống thật lâu bên khóm hoa huệ mới trồng.

- Chắc là cháu đã mất khá nhiều thời gian vì giống huệ này?

Nhã Yên cười nụ, tay vuốt nhẹ phiến lá đã bắt đầu xanh:

- Dạ, đó là thời gian đầu. Còn bây giờ cháu có thể yên tâm vì nó đã chịu bâm rẻ.

- Vùng Sa Đéc người ta trồng giống hoa này nhiều như rau cải. Ở đây mà trồng được thế này là công phu lắm rồi! Cháu biết không, bà Vân Anh rất thích giống huệ này!

- Vậy thì những cây hoa đầu tiên cháu sẽ dành tặng riêng cho bác gái!

- Vân Anh không đồng ý đâu!

- Tại sao ạ? - Nhã Yên tròn mắt ngạc nhiên.

- Vì bà ấy muốn ngửi cả vườn hoa của cháu kia! - Ông Vĩnh mỉm cười đứng lên.

Hiểu ý ông Vĩnh muốn trêu mình, Nhã Yên cũng cười theo. Rất nhiều người nhận xét ông Vĩnh là một người ít nói và nghiêm khắc nhưng riêng đối với Nhã Yên, cô nghĩ rằng ông là một người cởi mở và rất tốt bụng.

- Ngồi xuống đi cháu! - Ông Vĩnh nhắc - Lần trước bác đến đây những cây phù dung cạnh bờ tường còn nhỏ xíu. Vậy mà giờ đây nó trổ hoa gần hết. Bác có cảm giác khu vườn này càng ngày càng đẹp, đúng không Nhã Yên?

Nghe ông Vĩnh khen Nhã Yên lấy làm xấu hổ vì thấy mình chưa xứng đáng. Cô rót nước mời ông Vĩnh để đánh trống lảng:

- Bác uống nước để nguội ạ!

Như thấu hiểu tâm trạng cô gái, ông Vĩnh hớp một ngụm nước rồi cười nhỏ:

- Lâu nay bạn trai của cháu có đến chơi thường không Nhã Yên?

Biết ông Vĩnh muốn nhắc đến Huy Tùng, Nhã Yên trả lời mà không dám nhìn thẳng vào mắt ông:

- Dạ, thỉnh thoảng anh ấy có đến ạ!

Ông Vĩnh cười thật hiền:

- Cháu định chừng nào cho hai bác uống rượu đây?

- Dạ cháu chưa nghĩ đến chuyện ấy! - Nhã Yên đỏ mặt nói nhanh - Vả lại Thế Hùng chưa học xong, cháu không muốn bỏ mẹ một mình!

- Cháu biết nghĩ như thế là rất tốt! Còn đối với chuyện trăm năm bác khuyên cháu hãy hết sức cẩn thận!

- Cháu thành thật cảm ơn bác! - thấy ông Vĩnh vui vẻ chợt Nhã Yên muốn biết thêm về khu vườn này - bác ơi, trước kia có lẽ gia đình ta đã sống ở đây?

- Không cháu à! - đang vui mắt ông Vĩnh bỗng xa xăm - Từ ngày nhận nó đến giờ chưa ai ngủ ở đây cả!

- Thế tại sao bác không bán nó đi?

Ông Vĩnh lắc đầu giọng buồn buồn:

- Đây là kỷ vật cuối cùng của một người bạn. Vả lại con trai bác rất thích ngôi nhà này!

Từ trước đến giờ vẫn biết ông Vĩnh còn một người con nữa nhưng Nhã Yên không hề quan tâm đến điều đó. Rồi hôm nay ông Vĩnh lại nhắc đến con trai mình với giọng không được vui, có điều gì không ổn trong mối quan hệ của họ chăng? Tự dưng Nhã Yên nhớ đến lời hù dọa của Hải Yến hôm nào: "Tôi không muốn ai chia sẻ tình cảm của anh em tôi cả. Nếu gặp anh ấy cô sẽ không còn cơ hội để biết mình là ai đâu" nghĩ đến đó Nhã Yên không khỏi khó chịu. Nhưng tất cả đã không ngăn được bản tính vốn hiếu kỳ của cô:

- Bác bảo rằng anh ấy rất thích ngôi nhà này! Thế tại sao chẳng bao giờ cháu thấy anh ấy đặt chân đến đây cả?

Giọng ông Vĩnh vẫn không thay đổi:

- Khi cháu chưa dọn đến đây thì khu vườn này chỉ có một mình nó lui tới. Nhưng sau thời gian ở nước ngoài về có lẽ nơi đây không còn ý nghĩa gì đối với nó nữa.

- Có nghĩa là anh ấy muốn quên đi một kỷ niệm buồn?

- Gần như vậy!

Nhã Yên rót thêm nước vào ly cho ông Vĩnh, tiếp:

- Hiện giờ anh ấy làm gì, ở đâu hả bác?

Ông Vĩnh tựa người vào thành ghế, mắt tối sầm lại, giọng có vẻ hờn trách hơn là chỉ trích:

- Nó thích sống bám vào người khác hơn là tìm cho mình một việc làm đúng nghĩa!

Ra vậy! Giờ đây Nhã Yên hiểu được phần nào nguyên nhân nỗi buồn của ông Vĩnh, có lẽ đó cũng là lý do vì sao ông ít nhắc đến con trai. Tội nghiệp bác ấy quá! Suốt đời chỉ biết tận tụy lo cho con. Vậy mà không biết trên đời này còn bao nhiêu kẻ vô tình như thế! Nhã Yên muốn nói một câu gì đó để chia sẻ với người mà từ lâu cô xem như cha mình:

- Cháu xin bác đừng buồn nữa, có lẽ anh ấy sẽ nghĩ lại và tìm cho mình một công việc thích hợp.

Ông Vĩnh gật đầu:

- Bác cũng mong như vậy! - ngừng lại một phút ông tiếp - Chừng nào cháu đến chỗ bác, Nhã Yên?

- Dạ, cháu định sáng mai ạ!

- Được rồi, ngày mai bác sẽ đợi cháu! - Ông Vĩnh nhìn đồng hồ tay nói - tối rồi, bác phải về thôi. Còn cháu cũng nên đi nghỉ sớm cho khỏe.

Nhã Yên gật đầu, cô đưa ông Vĩnh ra tận cổng. Khóa lại xong mới trở vào thu dọn ấm trà. Từ ngày nhận công việc ở chỗ ông Vĩnh về làm thêm tháng nào gia đình Nhã Yên cũng dư ra một khoản tiền kha khá để sắm sửa đồ đạc trong nhà. Nhã Yên thầm cảm ơn cái ngày mà trời phật cho cô hội ngộ với ông bà Trần Vĩnh. Chính họ đã mang đến cho cô niềm vui và hạnh phúc. Nay biết được nỗi lo âu khắc khoải trong lòng ông Vĩnh, Nhã Yên ngước mặt lên trời cầu mong điều bất hạnh đừng bao giờ rơi vào hai vị ân nhân của cô vì đó là những người mà cô rất mực yêu thương và kính trọng.

- Cô đang đếm sao hở Nhã Yên?

Không cần quay mặt lại Nhã Yên cũng biết đó là ai! Một câu nói rất bình thường phát ra từ miệng người đàn ông cũng làm cho Nhã Yên cảm thấy nóng mặt. Không hiểu sao cô ghét cay ghét đắng giọng nói ấy và cho đó là những lời giễu cợt. Rồi Nhã Yên tự hỏi mình: Giờ sao đây, đi hay ở? Bỗng mắt Nhã Yên sáng lên khi kế hoạch tấn công mới vừa được phát ra trong đầu. Nhã Yên từ từ xoay người lại bình thản ngồi xuống ghế, mắt nhìn thẳng vào người đàn ông, thách thức ngay từ phút đầu:

- Tiếc rằng đã chậm mất mấy giây. Nếu không ông sẽ được diện kiến với một nhân vật quan trọng!

- Tôi ư?

- Đúng!

- Ai vậy?

- Chủ nhân ngôi biệt thự này!

"Chủ nhân ngôi biệt thự", người đàn ông lẩm bẩm một mình rồi thốt nhiên bật cười thành tiếng. Nhã Yên trố mắt ngạc nhiên khi kịp thời nhận ra rằng những lời hù dọa của mình hoàn toàn không có ý nghĩa gì đối với người đàn ông trước mặt. Nhã Yên bịt tai lại, nhăn nhó:

- Thôi im đi! Chẳng lẽ ông không ý thức được rằng hành động đột nhập vào đây của mình sẽ được chủ nhân đối xử thế nào ư?

- Cô tưởng ai cũng nghĩ và hành động như mình sao? - vẫn nụ cười giễu cợt trên môi nhưng lần này đôi mắt người đàn ông ánh lên một tia nhìn nghịch ngợm rất lạ - Tôi biết cô sẽ rất thích thú khi thấy người khác tống cổ tôi ra khỏi đây. Nhưng xin thưa. Không ai đủ sức làm điều đó đâu cô bé! vì tôi và... chủ ngôi nhà này có quen lớn kia mà!

Hắn vừa nói gì vậy kìa? Hắn và bác Trần Vĩnh có quen lớn à? Ta có nghe lầm chăng? Không, không thể như thế được! Nếu có một người bạn, người thân, người quen như hắn hẳn bác Vĩnh đã nói với ta rồi! Hay là hắn mạo nhận đây! Nhìn bề ngoài hắn không phải là một người tốt, nhưng cũng chẳng có lý do gì để bảo đó là một người xấu, như vậy là sao? Nhã Yên muốn điên đầu với bao nhiêu câu hỏi dồn đáp. Cô thấy mình hoàn toàn mất chủ động trước vẻ tự tin của người đàn ông, nhưng Nhã Yên buộc lòng phải nói cứng:

- Tôi không còn trẻ con để có thể tin vào những lời bịa đặt của ông đâu!

- Theo cô, tôi đang tự bảo vệ mình bằng những chuyện bịa đặt ấy à?

- Tại sao lại không? Người như ông thì không thể loại trừ trường hợp đó!

- Thế cô biết gì về tôi nào?

Nhã Yên nói một hơi mà không cần suy nghĩ.

- Ông là một người gàn dở, kiêu hãnh và ngạo mạn. Ông chỉ thích đem đến cho người khác sự phiền toái.

Người đàn ông mỉm cười châm rãi:

- Rất vui vì cô đã dành nhiều thời gian để tìm hiểu về tôi!

- Tìm hiểu về ông? Nhã Yên tròn mắt hỏi lại.

- Thì chính cô đã thừa nhận rồi còn gì!

Nhã Yên hiểu ra, cô tự trách mình đã không cẩn thận trước khi nói. Chỉ có một câu ngớ ngẩn để cuối cùng gậy ông đập lưng ông. Cô tức tối lắc mạnh đôi vai khi nghĩ rằng mình đang bị giễu cợt:

- Thôi đủ rồi, đừng giăng bẫy ra trước mặt tôi nữa.

- Khoan đã, hãy nghe tôi nói đây Nhã Yên - người đàn ông chặn trước lối đi của Nhã Yên - Cô đừng hiểu lầm câu nói của tôi. Thực lòng tôi không hề có ý trêu chọc cô đâu! Cô không thể nói chuyện cởi mở với tôi được sao?

- Không bao giờ!

- Ngay cả những chuyện nghiêm túc nhất?

- Đúng!

Người đàn ông sọt hai tay vào túi quần, môi hơi mím lại. Vài giây sau cất giọng trách nhẹ:

- Tại sao cô cứ thích nói ngược lại những điều gì mình đang nghĩ trong đầu nhỉ? Cô tưởng tôi không biết điều đó ư? Không đâu! nhìn vào mắt cô tôi đọc được tất cả. Cô cố tình không tin và bác bỏ mọi khả năng của người khác để làm gì vậy cô bé? Nếu chẳng phải để vuốt ve trái tim đau đớn của mình?

- Ông đừng nói với tôi cái giọng đó được không? - Nhã Yên cảnh cáo khi thấy mũi mình sắp nóng lên.

- Tôi chỉ nói hộ những suy nghĩ của cô thôi mà, chẳng lẽ không đúng hay sao?

Nhã Yên nghe tức anh ách vì biết rằng người đàn ông kia cố tình muốn chọc giận cô. Không còn cách nào khác, Nhã Yên muốn chấm dứt ngay cuộc nói chuyện không lấy gì làm thú vị này, cô trừng mắt nói:

- Tôi không có thời gian để nghe ông đùa dai đâu nhé! Giờ cần gì ở tôi, nói đi?

Người đàn ông khẽ nhíu mày nhìn Nhã Yên rồi im lặng đốt thuốc. Vài giây trôi qua ông ta vẫn không nói gì. Nhã Yên tức tối lắc mạnh đôi vai lập lại câu hỏi lúc nãy:

- Ông cần gì ở tôi, nói đi chứ?

- Thái độ khó chịu của cô đã làm tôi hoàn toàn thất vọng và cũng không còn hứng thú để nói gì nữa! - Người đàn ông quay lưng về phía Nhã Yên trước khi ném cho cô cái nhìn lạnh lùng - Cô đi đi!

Nhã Yên giật mình ngơ ngác khi nghe ba tiếng "cô đi đi" thốt ra từ miệng người đàn ông. Hắn vừa ra lệnh cho ta đấy ư? Lý ra câu nói ấy phải được phát ra từ ta mới đúng chứ? Làm thế nào để hiểu được hắn đang nghĩ gì? "hắn ghét ta! điều ấy có nghĩa gì đâu! Chỉ sợ hắn nghĩ ra cách nào đó để làm phiền thì không hay chút nào! Nhã Yên liếc nhanh về phía người đàn ông. Có lẽ hắn im lặng chờ nghe tiếng chân của ta rời khỏi đây để rồi cười chế nhạo. Không! Ta không bao giờ cho hắn cơ hội đó, vì như thế là chấp nhận nhượng bộ, là thua cuộc. Ta sẽ ở lại đây để chứng tỏ những lời nói của hắn không có ý nghĩa gì cả. Nghĩ vậy, Nhã Yên kéo ghế ngồi xuống hơi ngả người ra sau một chút chờ đợi. Nghe tiếng động người đàn ông quay mặt lại không giấu được vẻ ngạc nhiên:

- Gì nữa đây?

Nhã Yên cố lấy giọng thật bình thản:

- Tôi không quen làm theo mệnh lệnh của người khác!

- Ra vậy! - Người đàn ông gật gù tỏ vẻ hiểu đôi chút về điều Nhã Yên vừa nói - Cô không thích về nữa và muốn nói chuyện với tôi phải không?

- Xin lỗi, lần này thì ông đã đọc sai những tín hiệu phát ra từ mắt tôi rồi đấy ông bạn! - bắt gặp cái nhìn lạ lấm từ phía người đàn ông Nhã Yên mỉm cười trêu chọc - Ông tưởng tôi ngoan ngoãn ngồi đây để nghe ông kể chuyện cổ tích ư? Ông lầm rồi! - Nhã Yên nheo mắt - Tạm biệt!

Nói xong, Nhã Yên đi thật nhanh về nhà bằng cổng sau vườn. Cô đẩy cửa vào thẳng phòng mình và thở ra nhẹ nhõm. Bà Huệ Thu và Thế Hùng đã ngủ say, Nhã Yên cũng tắt đèn lên giường nằm. Cảm giác hả hê vì cú dập bóng khá thành công khi nãy bây giờ không còn nữa. Nhã Yên bắt đầu thấy hối hận về hành động của mình. Ta đã xử sự như một đứa trẻ chỉ vì muốn trả đũa người khác. Trước nay có bao giờ ta cảm thấy thua sút trước người bạn trai nào đâu? Vậy mà khi đứng trước mặt hắn, ta hoàn toàn mất bình tĩnh. Ta luôn lo sợ và tìm cách đối phó, chính vì vậy nên cứ phải bị dồn vào ngõ cụt. Vô tình ta đã hộ tống và vuốt ve trái tim đớn đau trong khi lý trí vẫn ngủ yên. Ôi! Ta là con bé ngốc nghếch mà ngỡ là mình thông minh. Không hiếu ông ấy nghĩ gì về ta nhỉ? Một con bé dở hơi chăng? Hay là một người không bình thường! Nhã Yên cố nhớ lại từng đường nét trên mặt người đàn ông. Rồi cơn buồn ngủ kéo đến, Nhã Yên láng máng nhớ ra rằng cô đã gặp một người đàn ông có phong cách khá đặc biệt!

Cánh cửa phòng riêng vừa mở ra Hạo Thiên hơi sững lại. Anh định quay gót nhưng không còn kịp nữa:

- Hạo Thiên!

Hạo Thiên đành quay lại:

- Em làm gì trong phòng anh, Hải Yến?

Hải Yến cười khóa lấp:

- Em định chờ anh về, nhờ đưa đi chơi!

Hạo Thiên đã thấy khó chịu vì sự vòi vĩnh vô lý của Hải Yến nhưng anh cố giữ giọng thản nhiên:

- Đi đâu bây giờ?

- Tùy anh!

- Không được!

- Tại sao?

- Vì những nơi anh đến không thích hợp với em!

Hải Yến cười cười, tựa người vào cửa sổ, hai tay khoanh trước ngực:

- Anh Hạo Thiên này, anh ngỡ em là một đứa con nít à? Lý do đó không đủ sức thuyết phục được em đâu! Nơi nào anh đến được, em cũng sẽ đến được. Em tin chắc như thế!

- Nếu biết như vậy em đi một mình còn hơn không. Còn đòi theo anh làm gì?

- Thế tại sao trước đây mỗi lần đi đâu đó anh đều mang em theo?

- Vì lúc ấy em còn bé, cần sự giúp đỡ và che chở của anh! - Hạo Thiên trả lời như một cái máy không chút ngập ngừng.

Hải Yến buông tay xuống, nói nhanh:

- Bây giờ cũng vậy, Hạo Thiên! Lúc nào anh cũng cần cho em!

Hạo Thiên lắc đầu:

- Giờ đây khác rồi. Em đã lớn và thừa thông minh để tự giải quyết công việc của mình. Vả lại em còn có bạn trai. Việc có mặt của anh bên cạnh không còn thích hợp nữa!

Hải Yến tiếp tục bảo vệ ý kiến của mình:

- Đó chỉ là lý do để anh từ chối việc mang em theo. Trước đây vì có Thảo Nguyên nên anh muốn đi riêng với cô ấy. Còn bây giờ chẳng lẽ anh cũng đã có một cô gái khác hay sao?

Hạo Thiên định quát lên vì thái độ quá đáng của Hải Yến nhưng anh đã kịp kềm chế và ngồi phịch xuống ghế:

- Anh thích được đi một mình!

Đôi mắt Hải Yến thoáng một chút xa xăm, giọng nhỏ lại:

- Có những đêm em ao ước sau một giấc ngủ dài trở lại thành cô bé thắt bím ngày xưa. Để được cùng đi chơi với anh, được vòi vĩnh mọi thứ và được hãnh diện với bạn bè. Những năm anh bỏ nhà ra đi là những chuỗi ngày buồn tẻ và dài nhất đời em. Không một người con trai nào trên thế gian này có thể quyến rủ được em. Em khước từ, chối bỏ mọi sự đeo đuổi để... chờ anh về. Vậy mà anh nỡ lạnh lùng với em, thậm chí còn la hét nữa.

Hạo Thiên láng máng hiểu ra những điều Hải Yến đang nói nhưng trời phật hỡi anh không muốn tin vào điều đó. Anh che giấu sự bối rối của mình bằng cách hít một hơi thuốc dài giọng khản đặc:

- Lý ra anh có thể đưa em đi chơi bất cứ nơi nào mà em muốn. Nhưng chính em đã làm hỏng tất cả. Em gây sự với anh, cãi nhau với Thảo Nguyên thì thử hỏi làm sao anh có thể biết được em nổi nóng khi nào!

- Và đó là lý do để anh xa lánh em chứ gì? - Giọng Hải Yến nghe thật lạ, hình như cô cũng không nhận ra đó chính là tiếng nói của mình - Giá như anh hiểu được em làm tất cả những điều ấy chỉ là vì anh!

Hạo Thiên lắc đầu phủ nhận:

- Để vuốt ve lòng tự ái của em mới phải chứ!

Hạo Thiên không muốn nghe, thậm chí cũng không muốn hiểu những câu nói nửa đùa nửa thật của Hải Yến. Anh thản nhiên đứng dậy ngắm những bức tranh trong phòng, đoạn dùng cọ sửa lại vài chỗ mà anh thấy chưa ổn. Không ngờ thái độ hờ hững của Hạo Thiên làm Hải Yến xanh mặt vì tức giận. Cô đảo mắt nhìn chung quanh. Cơn giận từ đâu ập đến đổ trút xuống những bức tranh vô tội. Hải Yến giằng lấy bức tranh trên tay Hạo Thiên hỏi giọng đanh đá:

- Lại cô gái nào nữa đây? Anh vẽ mà không cần người mẫu. Hay đấy!

Nói xong, Hải Yến vứt bức tranh vừa giằng được xuống sàn nhà. Như chưa hả cơn ghen tức cô hùng hổ đến mở hộc bàn lấy ra một mảnh giấy tập học sinh gấp tư mở ra trước mặt Hạo Thiên như một bằng chứng của sự phạm tội, giọng cô chua chát:

- Em muốn biết cô ta là ai vậy?

Hạo Thiên giận tím cả mặt. Anh muốn tát cho Hải Yến một cái thật đau để cô ta nhìn lại thái độ lố bịch của mình nhưng một lần nữa anh lại nghiến răng tự kềm chế mình, vì anh biết như vậy là hoàn toàn không có lợi. Hải Yến là một con người háo thắng, sẽ không bao giờ từ bỏ một việc làm tồi tệ nào mà nó có thể đem đến cho người khác vì mục đích riêng của mình. Không nói không rằng, Hạo Thiên giằng lấy mảnh giấy trên tay Hải Yến bỏ vào túi áo rồi khom người lấy bức tranh để vào chỗ cũ. Thấy vậy Hải Yến bật cười thành tiếng:

- Điệu bộ của anh lúc này trông tức cười thật, giống hệt như anh hề không chuyên lần đầu tiên lên sân khấu - ngừng lại vài giây, giọng Hải Yến chuyển sang sắc lạnh - Việc gì anh phải giấu giếm cẩn thận như vậy? Anh sợ em à? Lạ thật, một con người có cá tính mạnh mẽ như anh mà có đôi lúc cũng sợ đàn bà nữa kia đấy!

Hạo Thiên không dằn lòng được nữa, anh nói như quát:

- Em có dẹp ngay cái giọng đó đi không? Anh còn lạ gì những trò "ném đá giấu tay" của em nữa!

Hải Yến cười nhạt:

- Đã biết như vậy, anh còn mang về đây những cô gái làm gì? Mặc dù anh không nói ra nhưng em thề sẽ tìm ra cô ấy và không bao giờ để con bé yên ổn. Anh nhớ đấy!

Nói xong, Hải Yến bỏ đi không quên ném lại cái nhìn đầy thách thức. Hạo Thiên tức tối vò đầu bứt tóc. Không phải anh không đủ sức trừng phạt Hải Yến mà chỉ vì một lời hứa với bà Vân Anh. Đôi lúc anh tự hỏi: Tại sao ta lại phải chịu đựng một đứa em gái quá quắt thế này? Hải Yến là ai? Nó có phải là phù thủy không? Mười mấy năm qua ta luôn phải chịu đựng bản tính kỳ quặc của nó. Giờ đây Hải Yến còn muốn gì nữa cơ chứ? Nó đã gây cho Thảo Nguyên bao nhiêu nỗi đau, bây giờ nó lại định... Không! Hạo Thiên sờ tay lên túi áo nơi có khuôn mặt dễ thương của cô gái trong "Vườn Nhớ". Không ai được quyền động đến cô bé ấy!

Suốt đêm, Hạo Thiên gần như chỉ chợp mắt được một lúc. Mới bốn giờ sáng anh đã ngồi dậy mở cửa sổ nhìn xuống vườn. Hình ảnh Thảo Nguyên chỉ còn là cái bóng mờ trong tim Hạo Thiên nhưng không hiểu sao anh vẫn thấy có điều gì đó bất ổn trong cái chết của cô và muốn tìm hiểu. Thái độ cay cú của Hải Yến đã làm cho Hạo Thiên bắt đầu nghi ngờ. Hải Yến ranh mãnh không trực tiếp hại Thảo Nguyên nhưng có thể mượn bàn tay nào đó để thực hiện chăng? Hải Yến làm việc ấy nhằm mục địch gì?

Chương 6

Những kỷ niệm của thời đã qua như một thước phim chậm dần dần trở về trong trí Hạo Thiên. Hồi ấy hai anh em Hạo Thiên - Hải Yến chơi rất thân với nhau. Đi đâu Hạo Thiên cũng mang Hải Yến theo và điều ấy làm cho cô vô cùng hãnh diện. Hải Yến thường khoe với bạn bè: "Anh Hai tớ đấy! Anh ấy học giỏi, đẹp trai lại có khiếu về hội họa nữa!" Hạo Thiên cũng vậy, anh luôn luôn là người anh mẫu mực: quan tâm chăm sóc và giúp đỡ em mỗi khi Hải Yến gặp khó khăn trong học tập. Một lần, ahi anh em đang ngồi chơi trong vườn Hải Yến hỏi anh:

- Hạo Thiên này, lớn lên anh sẽ cưới vợ chứ?

- Tất nhiên rồi! Em cũng vậy, sẽ có chồng và sanh con đẻ cái.

- Không! - Hải Yến phụng phịu - em muốn sống mãi thế này với cha mẹ, với anh. Hay là anh đừng lấy vợ được không?

Hạo Thiên cười cho sự ngây ngô của em gái:

- Anh không biết giải thích thế nào cho em hiểu! Khi gặp một anh chàng nào đó hợp ý em sẽ thay đổi ý định.

Hải Yến lắc lư bím tóc núng nịu:

- Em sẽ không thay đổi ý định và không cho anh cưới ai cả. Em không ưa những cô bạn gái của anh!

Chuyện đó Hạo Thiên tưởng chừng như thể là những trò trẻ con nhưng không ngờ Hải Yến đã làm đúng như vậy! Trong thời gian Hạo Thiên và Thảo Nguyên yêu nhau Hải Yên đã tỏ ra bực tức và ghen ghét. Có lần cô đã xông vào cãi nhau với Thảo Nguyên. Thảo Nguyên vốn là một cô gái hiền hậu và lại vì yêu Hạo Thiên cô đã bỏ qua tất cả. Rồi những năm đi xa, Hạo Thiên cứ ngỡ rằng Hải Yến đã thay đổi. Vậy mà anh đã hoàn toàn thất vọng. Hải Yến như bóng ma cứ bám riết lấy Hạo Thiên, vì thế anh luôn tìm cách tránh mặt cô. Nhưng trên đời này chuyện gì cũng có thể xảy ra. Trái tim ngần ấy năm tưởng chừng như không còn biết rung động. Vậy mà mới đây thôi Hạo Thiên có cảm giác nó không còn đập bình thường nữa, anh gần như bị hút bởi vẻ đẹp thanh thoát của cô bé trong vườn. Nếu như lần đầu tiên ta đừng lôi cô bé ra khỏi giấc mơ của mình, đừng làm cô bé hoảng sợ thì giờ đây... Hạo Thiên lắc đầu chia tay với những suy nghĩ của mình vì hình như có ai đó đang gõ cửa phòng anh!

- Con đã dậy chưa Hạo Thiên?

- Dạ rồi, mẹ! - Hạo Thiên vẻ oải mở cửa phòng.

Đặt ly cà phê sữa lên bàn, quan sát gương mặt con trai bà Vân Anh lo lắng hỏi:

- Đêm qua con không ngủ được phải không?

- Đâu có, mẹ! - Hạo Thiên quay mặt đi tránh ánh mắt của mẹ.

Bà Vân Anh đến bên, nhẹ nhàng vuốt tóc Hạo Thiên:

- Đừng giấu mẹ! Tối qua con và Hải Yến lại cãi nhau phải không?

Hạo Thiên im lặng.

- Hèn gì sáng nay mẹ thấy mắt Hải Yến đỏ hoe.

Hạo Thiên loay hoay trên ghế, dù sao anh cũng cảm thấy mình là người có lỗi. Anh định nói một câu gì đó cho mẹ an lòng nhưng thấy anh có vẻ trầm ngâm nên bà Vân Anh lảng sang chuyện khác:

- Con uống cà phê đi! Mẹ biết con không có thói quen ăn sáng nên không mang lên!

Hạo Thiên bưng ly cà phê lên hớp từng ngụm ngoan ngoãn như trẻ con. Bà Vân Anh trìu mến mỉm cười:

- Chiều nay con có rảnh không Hạo Thiên?

- Chi, mẹ?

- Hẳn con còn nhớ ngôi biệt thự nằm trên đường Lý Thái Tổ chứ?

Nghe nhắc đến "Vườn Nhớ" Hạo Thiên giật mình nhưng sau một giây anh trấn tĩnh lại ngay:

- Dĩ nhiên là con nhớ! Có chuyện gì vậy mẹ?

Bà Vân Anh cười hiền khi thấy Hạo Thiên tỏ ra lo lắng:

- Thử đến đó một lần đi. Mẹ nghĩ thiên nhiên sẽ giúp con quên đi sự buồn bực.

Sự quan tâm của bà Vân Anh làm Hạo Thiên xúc động. Bao giờ đứng trước bà anh cũng có cảm giác được che chở. Nhưng cái anh cần là được chia xẻ nhưng bà làm sao hiểu được nỗi khổ tâm của anh. Anh muốn được tự do, được yêu, được đến với cô gái mà anh thích, nhưng Hải Yến, đứa con gái nuôi của bà luôn luôn là mối đe dọa mà anh phải đề phòng.

- Con nghĩ gì mà thừ người ra vậy Hạo Thiên? - bà Vân Anh ngập ngừng nói tiếp - Hình như con vẫn chưa quên được Thảo Nguyên?

Hạo Thiên quay lại nhìn sững bà Vân Anh, mẹ đã hiểu lầm ý anh. Nhưng biết giải thích thế nào và bắt đầu từ đâu. Cuối cùng Hạo Thiên lắc đầu:

- Đừng nhắc chuyện ấy, mẹ! À, hôm nay cha có đi làm không?

- Cha con ở nhà. Chỉ có Hải Yến đi thanh toán cho xong một số sổ nợ mà cơ quan xây dựng còn nợ ta. Có gì không con?

Hạo Thiên giữ thinh lặng một lúc vẻ tư lự, đâm chiêu:

- Con muốn đi làm với cha!

Mắt bà Vân Anh sáng lên, tràn ngập niềm vui. Hạo Thiên đã suy nghĩ lại. Có nghĩa là hai cha con sẽ cùng làm việc với nhau. Ôi! Hạo Thiên làm sao hiểu được bà hạnh phúc như thế nào! Bà Vân anh kéo tay con trai như sợ chỉ một phút nữa thôi anh sẽ đổi ý:

- Hai mẹ con mình xuống nói chuyện với cha đi!

Vừa bước chân xuống phòng khách Hạo Thiên đã chạm ngay cái nhìn đầy khó chịu của ông Vĩnh. Bao nhiêu dự định trong đầu lúc nãy phút chốc bay đi đâu mất:

- Có người đem cái này đến cho con!

Liếc nhanh qua tờ giấy để trên bàn theo tay ông Vĩnh, dù cố bình tĩnh nhưng Hạo Thiên không giấu được cái giật mình. Đó là tờ giấy cầm chiếc đồng hồ đeo tay cách đây vài ngày, nhưng số tiền này anh không xài mà bỏ vào tu bổ chiếc xe. Hạo Thiên dự định khi nào lấy được tiền tranh đã được gởi đi triễn lãm sẽ chuộc lại đồng hồ. Không ngờ người ta mang đến đây lại gặp ngay ông Vĩnh. Đúng là số anh không gặp may. Biết có giải thích ông Vĩnh cũng khó mà chịu nghe, Hạo Thiên im lặng không nói gì. Thấy thế ông Vĩnh càng thêm bực tức:

- Cha thật xấu hổ vì con!

- Anh Vĩnh, con...

Không chờ bà Vân Anh nói hết câu ông Vĩnh bỏ đi vào phòng. Hạo Thiên thở dài: vậy là xong! Mọi dự định xem như không thực hiện được. Nhìn Hạo Thiên không vui bà Vân Anh quay sang an ủi:

- Đừng buồn nữa, mẹ sẽ cho con tiền trả người ta. Còn chuyện đi làm khi nào tiện mẹ sẽ nói với cha!

- Đừng mẹ! - Hạo Thiên khom người lấy tờ giấy bỏ vào túi - Con sẽ thanh toán những khoản nợ của mình và mẹ cũng không cần nói ý định đi làm của con làm gì!

Hạo Thiên chọn một góc vắng trong quán cà phê quen thuộc và ngồi xuống. Anh tự hỏi: tại sao con đường sự nghiệp của ta luôn gặp trắc trở? Bằng cách nào để vươn lên tự khẳng định mình trong cuộc sống. Làm sao để nhanh chóng chấm dứt những chuỗi ngày nặng nề, buồn tẻ. Như bao nhiêu người khác ta muốn trở thành một người có ích cho xã hội. Làm một việc gì đó để thời gian không trôi qua một cách vô vị. Nhưng cho đến bây giờ ta cũng chỉ là một kẻ ăn bám. Hạo Thiên không trách cha, anh chỉ giận mình đã gieo vào lòng ông Vĩnh quá nhiều nghi ngờ. Nhưng biết làm thế nào được vì đó là những điều ngoài ý muốn. Những buổi trò chuyện ngắn ngủi không đủ thời gian để Hạo Thiên giải thích về việc làm của mình, do đó khoảng cách giữa hai cha con ngày càng xa.

Rồi không biết bao nhiêu thời gian đã trôi qua, Hạo Thiên vẫn ngồi đây, mắt nhắm nghiền nhưng điếu thuốc vẫn cháy trên tay. Đầu óc anh lan man, những ý nghĩ thoắt đến rồi đi. Hạo Thiên không nắm bắt được những suy nghĩ của mình. Anh lắc đầu cố xua đi những ý nghĩ vẩn vơ. Anh mở mắt, liếc nhìn đồng hồ trong quán cà phê. Mới đó mà đã mười giờ hơn. Làm gì bây giờ? Hạo Thiên tự hỏi rồi quyết định đứng lên. Nhưng chưa kịp rời khỏi bàn, Hạo Thiên đã bị hai cánh tay ai đó như hai gọng kềm siết chặt. Hạo Thiên cố vùng vẫy và xoay mặt lại. Chợt anh "ô" lên một tiếng. Trước mặt anh là một người đàn ông nhỏ thó, đầu tóc rối tung, áo quần xốc xếch, nhưng duy có đôi mắt mở to, rất đen và sáng ẩn dưới đôi chân mày rậm. Rồi cùng một lúc hai người đàn ông ôm chầm lấy nhau, đấm thùm thụp vào lưng nhau như đã lâu lắm rồi không gặp lại. Mãi một lúc sau, Hạo Thiên mới đẩy anh chàng ra ngắm nghía:

- Gần một thế kỷ mới gặp lại, trông mày vẫn không khác thằng "Nam bê bối" ngày nào!

Anh chàng có tên là Nam bật cười thành tiếng rồi khoát một cử chỉ bất cần:

- Nghệ sĩ mà, cần phải "bụi bụi" một chút cho phải lẽ chứ? À, mày về nước khi nào vậy?

- Sắp một tháng rồi còn gì! Tao có đến chỗ mày nhưng, người ta bảo rằng ông tướng đang ở Nha Trang.

- Đúng, đúng! - Nam ra hiệu cho Hạo Thiên ngồi xuống - Tao vừa về đến thành phố sáng nay. Nghe người nhà bảo có mày đến tìm. Tao mừng muốn hết lớn, ba chân bốn cẳng chạy đến nhà thằng qủy sứ nhưng lại không gặp. Đoán là mày ở đây, quả đúng thật!

Hai tiếng cười trộn vào nhau giòn tan rồi vỡ ra, Hạo Thiên như quên hết mọi chuyện buồn bực trong lòng.

- Nam này. Hình như thời gian không có ý nghĩa gì đối với mày hay sao ấy? Lâu ngày gặp lại thấy vẫn trẻ trung yêu đời!

Nam cười hảnh diện:

- Đó là nhờ vào bí quyết: luôn luôn biết mỉm cười của ta! Nào, bây giờ kể về mày đi?

Nghe hỏi, Hạo Thiên có vẻ tư lự:

- Mày muốn hỏi về chuyện gì?

- Tất nhiên là sự nghiệp và tình yêu!

Hạo Thiên trở lại với nỗi buồn muôn thuở của mình. Mặc dù vậy anh vẫn phải trả lời Nam:

- Về sự nghiệp thì tao có được bằng đại học trong tay. Còn tình yêu - Hạo Thiên lắc đầu - không có gì cả!

- Chưa có cô đầm nào làm mày có thể quên được Thảo Nguyên ư?

Mặt Hạo Thiên hơi nhăn lại, không biết anh đau vì vị khơi lại vết thương lòng hay vì lý do nào khác:

- Tao đã quên Thảo Nguyên khi quyết định đặt chân lên máy bay.

- Vậy là trái tim mày vẫn chưa có ai đăng ký tạm trú? - Nam tế nhị lôi bạn ra khỏi nỗi buồn bằng tài hỗm hỉnh của mình.

- Ừ!

- Hay lắm, thế mày có dám đánh cá với tao không?

Hạo Thiên bắt đầu bị lôi cuốn bởi trò chơi của bạn:

- Cá gì?

- Thế này nhé, hiện tại chúng ta là hai thằng "đờn ông"... trong trắng. Vậy thì hãy đánh cá xem ai sẽ là người xếp giáo quy hàng theo mệnh lệnh của trái tim trước. Ai thua sẽ phải đái bạn bè một chầu tùy thích và một điều kiện nữa sẽ được kèm theo sau đó. Mày thấy sao, Hạo Thiên?

Hạo Thiên hơi ngập ngừng vì một thoáng Nhã Yên qua nhanh trong đầu anh. Nhưng chẳng lẽ... rút lui. Hạo Thiên đành mỉm cười gật đầu:

- Tao đồng ý!

Nam bật cười ha hả, có lẽ anh chàng tin chắc phần thắng sẽ về tay mình:

- Vậy thì uống mừng đi!

Hạo Thiên ấn tay bạn ngồi xuống ghế:

- Để tao!

Hạo Thiên đi nhanh vào bên trong quán cà phê. Sự xuất hiện đột ngột của Nam làm anh vui ra mặt! Thật ra ở thành phố này Hạo Thiên có không ít bạn bè, nhưng một số người thân đã đi ra nước ngoài sinh sống. Số còn lại hầu hết đã có vợ con. Vì chén cơm manh áo nên họ gần như mất đứt liên lạc. Nam là người bạn thân nhất còn lại của Hạo Thiên. Gia đình Nam rất đông anh em nên cuộc sống của họ khá chật vật. Mặc dù vậy cha mẹ Nam không cho đó là điều bất hạnh. Ông bà dạy các con mình phải biết yêu thương lẫn nhau và sống lạc quan. Hai người hai tính cách khắc nhau. Nam sôi nổi, hoạt bát, thích nghi với mọi hoàn cảnh. Hạo Thiên trầm, ít nói nhưng cả hai có chung một niềm say mê là hội họa. Thời gian không hề ảnh hưởng đến tình bạn của họ, trái lại càng ngày càng thắc chặt hơn mỗi quan hệ giữa hai người.

Hạo Thiên trở ra với vài lon bia trên tay. Nam đỡ lấy khu liền hai lon rồi đưa lên trước mặt Hạo Thiên:

- Nào, hãy uống mừng cuộc hội ngộ của hai kẻ... cô đơn!

Hạo Thiên mỉm cười, lúc này trông gương mặt anh trẻ hẳn ra.

- Kể về công việc của mày đi, Nam!

Nam gõ gõ tay xuống bàn rồi hắng giọng:

- Nói chung, không có gì sáng sủa nhưng cũng không đến nỗi tồi tệ. Vui thì ở nhà vẽ chân dung còn nếu buồn thì đi đâu đó vẽ cảnh giải sầu! Mày đã "đề pa" rồi chứ?

- Chưa! - Hạo Thiên lắc đầu - Kỳ này tao định thắp tùng với mày đây!

- Thật không? - Nam sáng mắt.

- Thật! - Hạo Thiên quả quyết.

- Vậy thì khoảng tuần sau có chuyến đi Đà Lạt. Mày cùng đi với tao nghe?

- Tất nhiên rồi!

Chợt Nam cười vào mắt Hạo Thiên:

- Tao sẽ dành cho mày một bất ngờ thú vị khi vừa đặt chân đến thành phố sương mù.

- Thế à? - Lần này Hạo Thiên cười bằng cả mắt lẫn môi. Không hiểu anh vui vì điều bất ngờ Nam dành cho mình hay vì nghĩ rằng sẽ thoát khỏi sự buồn chán nữa! Hạo Thiên định gọi thêm bia nhưng Nam đã chặn lại:

- Hôm nay tạm thời dừng lại ở đây! Hiện tại tao có một số công việc cần giải quyết gấp. Ngày mai, mày đến chỗ tao, nhớ!

Hạo Thiên định đưa tay giữ bạn lại nhưng rồi thôi. Tính Nam xưa nay vẫn vậy, tuy bề ngoài có vẻ xốc xếch nhưng luôn giải quyết công việc một cách nhanh, gọn, dứt khoát. Những lúc rảnh rang anh sẵn sàng hết mình với bạn bè nhưng khi làm việc thì tuyệt nhiên không ai có thể ép được anh lý nào. Chính vì vậy mà Hạo Thiên quý anh. Và từ ngày về nước đến giờ đây là lần đầu tiên Hạo Thiên thấy vui.

Vừa bước ra đường đang lơn tơn đến chỗ lấy xe, chợt Hạo Thiên đứng sựng lại. Bên kìa đường là Hải Yến và một anh chàng ăn mặc khá chải chuốt đang bước xuống xe. Thoạt trông thấy anh Hải Yến hơi tái mặt nhưng chỉ một phút sau cô ta bình tĩnh lại ngay, giọng cô vồn vá một cách giả tạo:

- À! Anh Thiên! Không ngờ anh cũng có mặt ở đây - Hải Yến quay sang người đàn ông bên cạnh - Giới thiệu với anh đây là Minh Thành, ông xã của nhỏ Hoàng Dung - bạn em. Anh nhớ anh ấy chứ?

Thoáng trông thấy Minh Thành, Hạo Thiên ngờ ngợ như đã gặp anh ta ở đâu đó! Đúng rồi. Trước kia Thành là bạn của Hải Yến và Hoàng Dung. Nghe đâu anh chàng yêu Hải Yến nhưng cuối cùng lại cưới Hoàng Dung. Hình như có điều gí đó không bình thường trong mối quan hệ của họ.

- Tôi nhớ rồi! - Hạo Thiên bắt tay Minh Thành không mấy nhiệt tình - Anh vẫn khỏe chứ? Công việc làm ăn ra sao?

- Cảm ơn anh, mọi việc điều tốt cả! - Minh Thành cũng trả lời một cách hời hợt.

Hạo Thiên thấy không cần thiết phải nói gì thêm:

- Xin lỗi tôi đang bận! Hẹn gặp lại!

Hải Yến nắm tay Hạo Thiên nũng nịu:

- Anh không chờ em cùng về sao?

Dù rất khó chịu về thái độ của Hải Yến, nhưng trước mặt Minh Thành, Hạo Thiên đành trả lời xuôi:

- Em cứ ở đây uống nước với Minh Thành, khoảng một giờ nữa anh quay trở lại.

Hạo Thiên cho xe dừng lại bên đường Hoàng Hoa Thám trước con hẻm nhỏ. Anh xuống xe và đi sâu vào bên trong. Trước kia không ngày nào Hạo Thiên không đến đây trò chuyện với Thảo Nguyên và đưa cô đi làm. Mới đó mà mọi việc gần như được chôn sâu vào dĩ vãng. Những người chung quanh hầu như quên bẵng Hạo Thiên vì đã lâu anh không trở lại.

Trước mặt Hạo Thiên bây giờ là ngôi nhà nhỏ lợp tôn. Phía trước hàng hiên được che thêm một gian nhỏ làm trại mộc. Ông Lâm - cha Thảo Nguyên đang đục đẽo gì đó. Hình như ông vẫn chưa nhìn thấy Hạo Thiên.

- Chào bác!

Ông Lâm từ từ ngẩng lên, chiếc kính trắng trễ xuống mũi. Tuy đã ngoài sáu mươi nhưng nhìn ông vẫn còn khỏe dù có hơi gầy và da đã nhăn nheo. Nụ cười dần hiện ra trên đôi môi đã sậm màu vì thuốc lá của ông:

- Hạo Thiên đó à? Vào nhà đi cháu!

Hạo Thiên khoát tay cười thân mật:

- Bác cứ tiếp tục công việc, cháu ngồi đây nói chuyện cho mát.

- Ờ, vậy cũng được! - Ông Lâm cười và quay vào trong gọi lớn: - Phú ơi, con pha cho ba một bình trà mới nghe?

- Dạ!

Hạo Thiên đảo mắt nhìn quanh như cố tìm một vài hình ảnh cũ còn sót lại. Từ ngày bà Lâm và Thảo Nguyên mất đi, căn nhà hầu như vắng lặng hoàn toàn. Ông Lâm sống cam chịu với cảnh gà trống nuôi con. Đã lâu rồi, Hạo Thiên xem ông như người cha thứ hai của mình.

- Công việc lúc này có khá không bác?

Ông Lâm vừa chuẩn bị một cái bàn tiếp khách ngay tại chỗ vừa ra hiệu bảo Hạo Thiên ngồi xuống, ông chép miệng:

- Nhờ trời nên công việc này cũng nuôi sống đủ hai cha con. Đôi khi cũng có dư giả chút ít để dành phòng khi ốm đau. Còn tiền mua tập sách cho thằng Phú...

Ông Lâm bỏ lửng câu nói vì thấy Phú mang trà ra. Nó gật đầu cười chào Hạo Thiên, đôi mắt sáng hơi nheo lại giống hệt Thảo Nguyên ngày nào:

- Mời ba, mời anh uống nước!

Nhìn chiếc áo sơ mi trên người Phú không còn trắng nữa mà đã ngả sang màu ngà nhưng vẫn sạch sẽ tươm tất. Hạo Thiên thấy thương thằng bé quá, anh không igấu được vẻ xúc động:

- Em chuẩn bị đi học à?

- Dạ! anh ở đây nói chuyện với ba nghe! Rồi nó quay sang ông Lâm - Con đi học nghen ba!

Hạo Thiên nhìn theo bóng cậu bé cho đến khi mất hút. Tội nghiệp, mới ngần ấy tuổi đầu nó phải chịu nỗi đau quá lớn. Rồi đây tương lai thằng bé sẽ ra sao nếu chỉ trông cậy vào nghề mộc của người cha ốm yếu? Như hiểu được tâm trạng của Hạo Thiên ông Lâm xởi lời:

- Cháu biết không, nhà bác tuy nghèo thật nhưng bác quyết lòng cho thằng Phú học đến nơi đến chốn. Lạy trời phật phù hộ đừng cho bệnh hoạn bác sẽ lo cho nó vào đại học với người ta. Hồi con Thảo Nguyên còn sống nó cũng chỉ mơ ước bao nhiêu đó.

Cảm kích trước tấm lòng của người cha thương con, không biết nói gì hơn, Hạo Thiên đặt tay mình lên bàn tay gàn guốc của ông Lâm:

- Cháu tin là bác sẽ làm được điều đó và Phú chắc chắn sẽ vào đại học - Sực nhớ đến câu nói bỏ lửng của ông Lâm, Hạo Thiên hỏi lại - Lúc nãy bác nói hình như có ai đó đang giúp đỡ em Phú?

Ông Lâm có vẻ nghĩ ngợi rồi đôi mắt vụt sáng lên:

- À, đó là cô giáo chủ nhiệm của thằng Phú. Cô ấy còn trẻ lắm, nghe đâu mới ra trường thì phải. Khi biết được hoàn cảnh của thằng Phú nhà bác, cô ấy mua tặng nó cả bộ sách giáo khoa lớp mười một. Thiệt, bác cũng chẳng biết nói làm sao! Với lại mang ơn người khác nhiều quá bác cũng ngại.

Ông Lâm càng bộc bạch, Hạo Thiên càng thấy nhột nhạt và hổ thẹn với chính mình. Thật ra anh cũng đã nghì đến chuyện giúp đỡ gia đình ông Lâm nhưng chưa kịp thì đã có người khác làm rồi.

- Cô giáo của Phú tên gì vậy bác?

- Cô Nhã Yên đó mà!

Ông Lâm nói ngay như không tự cho phép mình được quyền quên người ân. Còn Hạo Thiên thì cứ ngẩn ra như không muốn tin vào tai mình. Phải chi đất dưới chân tạo rãnh có lẽ anh đã chui vào đó để trốn rồi. Sau vài giây chần chừ, nhớ đến mục đích của mình khi đến đây Hạo Thiên quyết định chuyển hướng.

- Trước khi mất Thảo Nguyên có ở đây không bác?

Ông Lâm nhìn sững Hạo Thiên, có lẽ ông hơi bất ngờ vì câu hỏi của anh. Đôi mắt người cha đang vui bỗng tối sầm lại, bàn tay vấn thuốc khẽ run run:

- Thảo Nguyên từ miềm núi trở về với tấm thân tàn tạ. Nó sống với bác khoảng nửa năm thì mất.

- Lúc ấy chắc Thảo Nguyên đang bệnh nặng hả bác?

Ông Lâm lắc đầu:

- Bác có biết gì đâu. Chỉ thấy nó đeo găng tay tối ngày. Bác khuyên nên đi khám bệnh nhưng nó nhất quyết không chịu và dọa sẽ cắn lưỡi chết nếu ai gọi bac sĩ đến nhà.

Hạo Thiên tái mặt... vậy là Hải Yến đã nói đúng. Thảo Nguyên bị bệnh phong cùi. Hiện tại người ta điều trị bệnh này vẫn được kia mà. Tại sao Thảo Nguyên lại hành động rồ dại như vậy? Hẳn có một lý do nào khác chăng?

- Trong lúc Thảo Nguyên bị bệnh, bạn bè cô ấy có ai đến thăm không bác?

- Lúc đầu cũng có, thỉnh thoảng vài người đến thăm rồi từ từ có lẽ vì sợ nên họ cũng xa lánh dần. Chỉ có hai cô gái thường xuyên lui tới nhưng hình như Thảo Nguyên không thích gặp họ.

Hạo Thiên chồm người tới trước hỏi dồn:

- Thế bác có biết tên hai cô gái ấy không?

Ông Lâm lại lắc đầu buồn bã:

- Bác không nghe Thảo Nguyên gọi là gì mà nếu có hỏi chắc nó cũng không nói đâu!

Một chút hy vọng muốn tìm hiểu nguyên nhân cái chết của Thảo Nguyên vừa lóe lên giờ vụt tắt ngấm. Hạo Thiên biết ông Lâm không muốn ai nhắc đến chuyện đau buồn đã qua nhưng đối với anh ông đành miễn cưỡng. Một lần nữa linh cảm của Hạo Thiên được khẳng định. Có cái gì không bình thường trong cái chết của THảo Nguyên! Nếu chỉ vì mặc cảm bệnh tật Thảo Nguyên không tự vận lúc còn trên núi mà về nhà mới nghĩ đến cái chết? Hẳn có ai đó dù dọa cô chăng? Nhưng Thảo Nguyên đâu phải là một cô gái quá yếu đuối để dễ dàng làm theo mệnh lệnh của người khác! Vậy thì tại sao? Nhất định phải làm sáng tỏ mọi việc. Nãy giờ ông Lâm vẫn ngồi đó gương mặt nhăn nhúm, khắc khổ. Đôi mắt cụp xuống, bất động như cố tình thả trôi những suy nghĩ của mình. Hạo Thiên thấy thương ông quá! Anh nhẹ nhàng đặt tay lên vai người chồng, người cha bất hạnh ấy:

- Đừng buồn nữa, bác! Thật lòng cháu không muốn gợi lại những chuyện đã qua nhưng dù sao cháu cũng thấy mình có lỗi trong cái chết của Thảo Nguyên. Nếu cháu đừng bỏ đi có lẽ bác đã không mất đứa con gái ngoan ngoãn. Giờ thì mọi việc đã qua rồi! Cháu sẽ thường xuyên đến đây thăm bác và hứa không bao giờ nhắc đến chuyện này nữa!