← Quay lại trang sách

Chương 97 Gương Cổ Song Ngư

Tôi lắc đầu, nhưng chưa kịp nói gì thì lão Yên đã nổi giận: “Chẳng lẽ thằng nhóc cậu không biết người cũng có thể hù chết người sao?”

“Tôi chỉ muốn nói, tôi biết cách mở cánh cửa này.” Tôi gãi tóc, đồng thời cũng biết giọng điệu vừa rồi của mình đã hù doạ đến bọn họ, cho nên cảm thấy có chút xấu hổ nói.

Lão Yên lộ ra vẻ không dám tin, mở to hai mắt nhìn: "Cậu biết?"

"Ừ, bởi vì trước đó tôi đã từng thấy cái cửa này."

Tôi gật nhẹ đầu: "Là ở trong cung điện trước đó."

Lão Yên lộ ra vẻ nghi hoặc hỏi tại sao ông ấy lại không nhìn thấy, rõ ràng ông ấy đã nghiên cứu rất kỹ lưỡng về các bức bích họa ở đó.

Tôi lắc đầu nói: “Bởi vì bức bích họa về cánh cửa ngọc xanh được chạm khắc ở lối vào hành lang và cung điện, trước đó là do tôi không chắc đó là gì, nhưng mãi cho đến khi nhìn thấy cánh cửa thật này…”

“Thì ra là thế, vậy cậu mau tới đây mở ra đi." Lão Yên nghe xong thì cũng không hề do dự, chỉ kêu tôi mau tranh thủ thời gian ra tay đi.

Tôi ừ một tiếng rồi đi đến chính giữa cái cổng ngọc xanh, sau đó ngồi xổm người xuống và xoắn mặt trước của một sợi dây mỏng thành một vòng tròn nhỏ, sau đó luồn vào khe hở nhỏ ở phía dưới, tiếp đó là tìm kiếm hồi lâu rồi mới chậm rãi nhấc lên.

Phải mất rất nhiều công sức mới đưa được sợi dây vào chỗ nhô lên, sau đó kéo mạnh một phát.

Bùm bùm…

Một âm thanh như sấm sét vang đội truyền đến, tôi vội vàng đứng dậy rồi tránh ra, sau đó nhìn thấy cánh cửa ngọc xanh ở trước mặt từ từ mở ra từ chính giữa, chỉ thấy một tòa mộ địa như mộng như ảo giống như tiên cảnh xuất hiện ở trước mặt chúng tôi.

"Đơn giản vậy sao?" Đối với việc mở cánh cửa này dễ dàng như vậy, khiến Rắn Độc trông có vẻ hơi thất vọng.

Lão Yên lộ ra vẻ bất đắc dĩ mà nhìn anh ta một cái, nói là nếu như trước đó Trường An không chú ý đến bức bích họa kia, loại thiết lập bên trong cơ quan này là khó nhất, bởi vì không nhìn thấy cũng không thể chạm vào, cho nên hoàn toàn không biết phải bắt đầu xuống tay từ chỗ nào.

Rắn Độc gật đầu nhẹ nói: “Thì ra là như vậy,” sau đó ánh mắt cũng bị cảnh tượng ở bên trong mộ hấp dẫn!

Chúng tôi tiến vào mộ địa, không thể không nói, nơi này được tu sửa rất đẹp, ngay cả những viên đá Nguyệt Quang gắn trên tường cũng đã được đánh bóng, mỗi viên đá Nguyệt Quang đều có kích thước và hình dạng giống hệt nhau, chắc hẳn phải tốn rất nhiều công sức mới có thể tu sửa được.

"Nơi này làm gì có chỗ nào là mộ địa chứ, rõ ràng là một tòa cung điện xa hoa mà." Tôi cảm thán một câu, nếu không phải đã xác định nơi này được dùng làm mộ địa thì tôi sẽ hoàn toàn không tin được.

Ngược lại là lão Yên không có nhìn tới những thứ này, vừa tiến vào ánh mắt đã dán chặt vào cỗ quan tài ở chính giữa.

Tôi nhìn theo ánh mắt của ông ấy, sau đó lập tức cảm thấy da đầu tê rần: “Tại sao chiếc quan tài này lại giống hệt như thứ mà chúng ta đã thấy ở dòng sông ngầm vậy?”

Bất kể là kích thước, hoa văn ở trên đó hay thậm chí là mức độ phong hóa của bọn họ.

Manh Hiệp lắc đầu nói: “Điều này là không thể, để tôi nhìn kỹ xem có gì khác biệt không?”

Sau khi nghe ý kiến của anh ta, tôi chậm rãi bước lên phía trước rồi đi một vòng quanh cỗ quan tài, sau đó hai mắt cũng sáng lên: “Đúng là ở giữa quan tài này có nhiều hơn một thứ.”

Mặc dù hoa văn đều phức tạp như nhau, nhưng tôi có thể xác định cái hoa văn trông giống như trăng tròn này chưa từng xuất hiện trên chiếc quan tài trước đó.

"Mở ra nhìn xem.” Trong mắt của lão Yên đã lộ ra vẻ háo hức, mà tôi cũng tỏ ra hứng thú mà nhìn về phía ông ấy, sau khi thấy ông ấy xua tay thì chúng tôi mới nóng lòng ra tay, sau đó trực tiếp tiến lên rồi chạm vào cơ quan.

Tôi hỏi ông ấy về chuyện có phải cỗ quan tài này có gì lạ không, nhưng ông ấy lại lắc đầu nói có lẽ thứ bản thân đang tìm nằm ngay ở chỗ này.

“Ý của ông là món bảo vật kia sao?” Tôi cũng trở nên có tinh thần hơn.

Lão Yên gật nhẹ đầu, không nói chuyện với tôi nữa mà tập trung mở quan tài.

Cũng may là chiếc quan tài này cũng tương tự như chiếc quan tài trước đó, vị trí của cơ quan cũng gần như giống nhau nên không tốn nhiều công sức đã mở nó ra được.

“Đồ đâu?” Cảm xúc của lão Yên có hơi mất khống chế.

Tôi vội chạy tới nhìn thì thấy bên trong cỗ quan tài này trống rỗng, sạch sẽ như mặt người, đừng nói đến thi thể, ngay cả một miếng gỗ cũng không có.

Cộc cộc cộc …

Ngay lúc chúng tôi đang kinh hãi vì nơi này chẳng có gì cả thì ở ngay chỗ sâu trong cung điện truyền đến tiếng vang, nghe giống như là tiếng bước chân, nhưng mỗi lần tiếng bước chân này vang lên, chúng tôi đều cảm thấy mặt đất rung chuyển một lần.

“Cái, cái thứ gì vậy?” Vẻ mặt của Rắn Độc trở nên tái nhợt.

Nhưng không ai có thể trả lời câu hỏi của anh ta, tất cả chúng tôi đều ôm chặt đồ ở trong tay và cảnh giác nhìn chằm chằm vào chỗ tối tăm không biết tên kia.

Một lúc sau thì thứ này cũng đã đi ra, nhưng vừa ra tới thì đã khiến chúng tôi choáng váng, thậm chí quên luôn cả việc nổ súng!

“Cách cục của nơi này cũng quá kỳ lạ rồi.” Tôi gật nhẹ đầu.

Trong cung điện không hề tối tăm dường như toàn bộ ánh sáng đều đến từ những ngôi nhà ở hai bên đường. Tôi đi tới nhìn thoáng qua thì thấy phía trên những ngôi nhà này đều được khảm rất nhiều đá Nguyệt Quang và đang phát ra ánh sáng màu xanh lam nhạt, chiếu rọi toàn bộ cung điện trong giống như mộng ảo.

Không thể không nói, cổ quốc Trường Dạ này giàu có thật đấy...

Lão Yên cũng đi theo, sau khi chạm vào đá Nguyệt Quang thì cảm thán một câu: “Quả nhiên là như vậy.”

“Hả?” Tôi hỏi lại.

Lão Yên vừa chạm vào đá Nguyệt Quang vừa quan sát con đường rộng lớn không biết dẫn đến nơi nào: “Dựa theo truyền thuyết được ghi chép lại, sở dĩ quốc gia nhỏ bé ở Tây Vực này được gọi là cổ quốc Trường Dạ là vì người dân ở nơi đây quanh năm sống trong bóng tối, ánh sáng của bọn họ đến từ ánh trăng, hiện giờ xem ra là đang nói đến những viên đá Nguyệt Quang này."

Tôi liếc mắt nhìn lão Yên lộ ra sự nghi ngờ sâu sắc về mấy thứ “truyền thuyết ghi chép” này. Theo lời ông ấy từng nói, cổ quốc Trường Dạ chỉ mới xuất hiện cách đây 5 năm, có rất ít thông tin được truyền ra ngoài, vậy nên ông ấy đã nghe được truyền thuyết này từ đâu?

Lão Yên thấy tôi không tin thì cũng không có giải thích, chỉ kêu chúng tôi đuổi theo.

“Con đường này dẫn tới đâu?” Tôi hỏi.

Lão Yên nói: "Chắc dẫn tới chính điện. Chỗ chúng ta đang đứng bây giờ chỉ là lối vào cổ quốc Trường Dạ, tương đương với cổng thành mà thôi."

"Dư Thành Trạch biến mất rồi."

Manh Hiệp đột nhiên nói ra một câu khiến chúng tôi sửng sốt, kể từ lúc chúng tôi tiến vào cung điện cho đến bây giờ cũng không nhìn thấy bóng dáng của Dư Thành Trạch.

Theo lý mà nói, khoảng thời gian mà ông ta đến đây cũng không sớm hơn chúng tôi bao nhiêu, nếu ông ta đi trên con đường này thì không có lý do gì mà chúng tôi không nhìn thấy ông ta.

Tôi nhìn những ngôi nhà ở hai bên đường rồi nói: “Liệu ông ta có đi vào một ngôi nhà trong số đó không?”

"Không đâu, tôi vừa mới thử xong, những căn nhà này không mở được." Rắn Độc vẫn luôn yên lặng kể từ lúc tiến vào lại đột nhiên lên tiếng.

Tôi không tin tưởng lắm, cho nên đã tự mình đẩy một cánh cửa ở bên cạnh ra, sau đó mới phát hiện những cánh cửa này thực sự không thể mở ra được. Hơn nữa nhìn bộ dạng này hẳn là từ khi nó được xây dựng thì chưa từng nghĩ tới việc để cho người ở, bởi vì mặc dù thứ này được xây dựng giống như một cánh cửa, nhưng những cánh cửa này thực sự đã bị bịt kín.

"Xây những ngôi nhà bịt kín này để làm gì chứ?" Tôi có chút không hiểu, bởi vì đây được coi là cấm kỵ trong phong thủy, chỉ có âm trạch(*) mới xây cửa bị bịt kín như thế.

(*) Âm trạch: nhà cho người chết

Lão Yên cười quỷ dị, nói rằng đây có thể là nơi dành cho người chết ở.

Tôi bị nụ cười của ông ấy làm cho rùng mình, nghĩ đến thứ ở bên trong căn nhà này có thể là người đã chết hàng ngàn năm, khiến tôi vội vàng thu tay lại.

Bị mất dấu làm chúng tôi không còn quan tâm đến việc Dư Thành Trạch đang ở đâu, dù sao chúng tôi cũng đã đến được cổ quốc, cũng không cần phải ở cùng một chỗ với ông ta nữa, chỉ cần cẩn thận để không rơi vào bẫy của ông ta lần nào nữa là được.

Dọc theo con đường tiến về phía trước, tôi chỉ cảm thấy cổ quốc bị chôn vùi hàng ngàn năm này không đáng sợ như tôi tưởng tượng, bởi vì trên con đường này ngoài tiếng bước chân của chúng tôi ra thì không gặp phải bất cứ thứ quỷ dị nào khác.

Nhưng lão Yên lại dặn dò tôi không nên xem nhẹ, nếu suy luận của ông ấy không sai thì những quỷ quái mà chúng tôi gặp phải trên đường đi chính là người canh giữ cổ quốc Trường Dạ, chỉ là người canh giữ thôi mà đã khủng bố như vậy rồi, cho nên ở bên trong cổ quốc này không thể nào không có chuyện kỳ quái được!

“Tôi biết rồi.” Tôi nghiêm túc gật nhẹ đầu.

"Nơi đó hình như có thứ gì đó." Đi được khoảng mười phút, dường như tôi nhìn thấy ở trên con đường có thứ gì đó đang nằm cách đó không xa, trông giống như một người, nhưng theo lý mà nói thì nơi này không thể xuất hiện con người mới đúng.

Lão Yên nghe vậy thì lập tức nhìn sang, sau đó bước nhanh hơn. Chờ đến khi chúng tôi đến gần thì mới phát hiện ra đây quả thực là một người, không chỉ có một mà có khoảng bảy người và bọn họ đều đã chết.

"Trên người bọn họ cũng có thứ sền sệt đó." Tôi chỉ vào thi thể rồi nói, không biết có phải là do không có trải qua quá trình phơi nắng hay không, chất nhầy ở trên những thi thể này cũng chưa khô hẳn, vừa nhìn thấy đã khiến cho người ta buồn nôn rồi.

Những thi thể này không bị khô quắt hoàn toàn như hai cỗ thi thể trong sa mạc, máu thịt ở trên người tương đối đầy đủ, chỉ là hộp sọ của bọn họ cũng chỉ còn lại mỗi xương đầu, xem ra Manh Hiệp đã nói đúng, đầu của bọn họ quả thực đã bị ăn rồi.

“Có phải là mấy anh em của đội kia không?” Manh Hiệp hỏi.

Phản ứng đầu tiên của lão Yên là gật nhẹ đầu, sau đó lại lắc đầu, nói là không đúng...

Tôi hỏi ông ấy có chỗ nào không đúng, ông ấy chỉ tay vào những thi thể rồi nói: "Số lượng không đúng. Toàn bộ người của đội tiên phong gồm có tám người, chúng ta đã gặp được hai cỗ thi thể ở bên ngoài, nhưng tại sao ở nơi này lại có bảy?”